Em dám nói em không tính phúc - Chương 23 - 24

Chương 23: Bắt đầu chiến tranh lạnh

Chung bình đi đến quán bar là lúc Mạnh Dịch Nam một mình đang ngồi uống rượu giả sầu, không nhanh không chậm, chính là vẫn uống.

“Lại làm sao vậy?” Chung Bình trong lòng than nhẹ, A Nam cái dạng này, khẳng định là trong nhà có vấn đề.

Mạnh Dịch Nam không lên tiếng, nâng chén rượu vừa được phục vụ rót thêm đưa tới trước mặt Chung Bình, đưa chén mời, Chung Bình đành phải nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.

“A Nam, Hiểu Vụ lại làm sao vây?” Chung bình nói thẳng, A Nam không nói một lời, này bộ dáng khiến người ta không chịu nổi, làm cho người đối diện không đoán ra được trong lòng anh nghĩ gì? Xem ra, vấn đề lần này thực khó giải quyết.

“Anh bạn, thử nói xem dạng phụ nữ nào lại đi ngoại tình ở ngoài?” Mạnh Dịch Nam khóe miệng khinh bỉ, cười nhẹ, biểu tình bí hiểm.

Chung Bình trong lòng cả kinh, A Nam hỏi như vậy, hay là? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Chung bình tức giận với ý nghĩ của chính mình, thẳng thừng nói: “Bất mãn với chồng.”

Mạnh Dịch Nam giương mắt nhìn, chỉ hừ nhẹ một tiếng, lại đem chén rượu trên bàn uống.

“Đàn bà thực tham lam.” Mạnh Dịch Nam lời này không giống như là nói với Chung bình, mà tự như đang hỏi chính mình.

Chung bình nhìn anh uống rượu, gắt gao theo dõi anh, trong lòng phỏng đoán, xem ra, vợ chống bọn họ là có vấn đề.

“A Nam, nếu là muốn tìm tớ cùng nói chuyện, tớ tất nhiên sẽ cùng uống. Nhưng nếu là muốn cùng tớ tâm sự, thì cứ nói thẳng đi.” Chung Bình biết cá tình Mạnh Dịch Nam, có một số việc không câu anh nói, anh sẽ để ở trong lòng.

“Chung bình, nói xem Lộ hiểu Vụ là người như thế nào?” Mạnh dịch Nam hướng ghế dựa vào, chậm rãi lên tiếng hỏi.

“Cô ấy là người như thế nào, cậu là người rõ hơn cả, không cần hỏi tôi. Bất quá, tôi có thể khẳng định, Lộ Hiểu Vụ tuyệt đối không phải là người có thể đi ngoại tình.” Chung Bình biết Mạnh Dịch Nam nghi ngờ Hiểu Vụ ngoại tình.

“Vì cái gì?” Mạnh Dịch Nam giương mi nhìn chằm chằm Chung Bình, anh ta còn chưa thể đưa ra đáp án, vì cái gì Chung Bình có thể khẳng định như vậy?

“Lộ Hiểu Vụ là người có quan niệm bảo thủ, bảo cô ấy ngoại tình, so với bảo cô ấy ly hôn còn khó khăn hơn.” Chung Bình uống một ngụm rượu, chậm rãi phân tích “Cô ấy ngoại tình, nhất định là không thể, tư tưởng cô ấy đơn thuần như vậy, trong lòng không có khả năng đồng thời chứa đựng hai hình bóng. Hơn nữa tư tưởng cô ấy lại ngoan cố, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho chính mình sau lưng chồng đi ngoại tình, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu.”

Mạnh Dịch Nam nháy mắt, trong lòng có chút dao động, giống như có chút đạo lý. Lộ Hiểu Vụ biểu hiện gần đây, cùng với người đàn ông kia, vì cái gì lại giấu diếm?

“Có lẽ chúng ta là đều bị cô ấy lừa gạt.” Mạnh Dịch Nam nói ra lo lắng trong lòng.

“A Nam, cậu không tin cô ấy sao?” Chung Bình mỉm cười nhìn về phía Mạnh Dịch Nam.

Mạnh Dịch Nam trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu, anh vẫn là tin cô.

“Đúng thôi, cậu hiện tại chính là đang nổi nóng, như thế nào không nghĩ lại, cô ấy vì sao lại như vậy?” Chung Bình cười khẽ, A Nam là thật yêu thương Lộ hiểu Vụ “Cô ấy giờ còn muốn ly hôn sao?”

“Muốn, chính là trong mộng còn mơ đến việc này.” Mạnh Dịch Nam buồn bực nói. Anh cứ nghĩ đến chuyện Lộ hiểu Vụ nằm trong vòng tay anh nhưng trong lòng lại muốn lý hôn, bất đắc dĩ là cô mới nghĩ trong lòng cũng coi là tốt đi.

“A Nam, cậu như vậy không được, phụ nữ công tâm vi thượng” Chung bình nhìn Mạnh Dịch Nam cười nhẹ, anh cái gì cũng khôn khéo, chỉ có vấn đề về Hiểu Vụ là lại như anh chàng ngốc.

“Như thế nào?” Mạnh Dịch Nam mắt lé nhìn anh.

“Trước tiên phải làm cho Lộ Hiểu Vụ yêu cậu.” Chung Bình bưng chén rượu, thản nhiên cười, phụ nữ thôi mà, nếu càng sủng họ, họ sẽ dễ dàng mắc câu.

Mạnh Dịch Nam mân miệng, không nói lời nào, trong đầu nhớ tới ánh mắt Lộ Hiểu Vụ sợ hãi cự tuyệt anh, cô là đang sợ anh.

***

Mạnh Dịch Nam về nhà, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, Hiểu Vụ đã muốn ngủ. Mạnh Dịch Nam đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Cánh cửa phòng tắm vừa đóng, Lộ Hiểu Vụ mở mắt, Mạnh Dịch Nam đã trở về. Cô vẫn là không ngủ được, trong lòng lo lắng Mạnh Dịch Nam, trong đầu loạn loạn không thể ngủ.

Chỉ chốc lát, cửa phòng tắm mở ra. Lộ Hiểu Vụ nhắm mắt lại, hô hấp áp lưc, nhẹ nhàng, không cho Mạnh Dịch Nam nhìn ra là cô đang giả vờ ngủ.

Cảm giác giường lún xuống bên canh, Lộ hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, anh trên giường. Anh xốc chăn lên, chậm rãi nằm xuống.

Lộ Hiểu Vụ khẩn trương bình ổn hô hấp, chờ đợi tay anh bò lên người cô. Nhưng chính là không có, anh nằm quay lưng lại với cô.

Lộ Hiểu Vụ trong đêm mở mắt, nghe tiếng anh hít thở, một chút nhẹ lòng. Anh không có chạm vào cô liền ngủ! Anh… giận!

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu tự nhiên hiện lên ánh mắt Mạnh Dịch Nam khi bị cô cự tuyệt, thật khiếp sợ, ngoài ý muốn, thậm chí mang chút uất hận.

Đêm đó. Lộ hiểu Vụ nằm đến hơn 2h sáng mới ngủ được, lần này không phải là do thân thể bị tra tấn, mà là trong lòng.

***

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Dịch Nam lay Hiểu Vụ thức “Rời giường.”

Lộ Hiểu Vụ mở mắt, Mạnh Dịch Nam đã muốn xoay người xuống giường. Lộ hiểu Vụ trừng mắt nhìn anh, anh không hôn khiến cô tỉnh, đây là lần đầu tiên.

Hai người rất nhanh rửa mặt, ăn sáng rồi đi xuống lầu.

Ngồi ở trên xe, hai người như trưới trầm mặc. Lộ Hiểu Vụ thẳng tắp nhìn về phía trước, Mạnh Dịch Nam chuyên tâm lái xe. Lộ Hiểu Vụ hai tay đan vào nhau, do dự không biết có nên mở miệng, coi như là quan tâm, cũng có thể hỏi một chút: “Anh… tối hôm qua đi đâu vậy?”

Mạnh Dịch Nam liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi: “Cùng Chung Bình đi uống rượu.”

“Vâng” Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, đã biết.

Hai người dọc đường đi không nói thêm câu nào, cứ như vậy đến công ty, Mạnh Dịch Nam xoay người, tay ấn một cái, thay cô bỏ dây đeo an toàn.

Lộ Hiểu Vụ dán lưng trên ghế, tận lực ngồi thẳng, trong lòng còn lo lắng anh hôn bất ngờ. Mạnh Dịch Nam đã muốn một thân, vì cô mở cửa xe.

Lộ Hiểu Vụ thân thể cứng đờ, nhẹ giọng lên tiếng “Chiều gặp lại.” Đã đi xuống xe.

Đứng ở cửa xe, Mạnh Dịch Nam một chút đã phóng xe đi rồi.

Lộ Hiểu Vụ đứng tại chỗ kinh ngạc ngẩn người, bọn họ là đang giận nhau sao?

***

Giữa trưa, tại tầng thượng của tòa nhà, có một mái che nắng, Lộ Hiểu Vụ giữa trưa không nghỉ ngơi, sẽ lên đó ngồi vào một ghế, ghé qua ban công nhìn viễn cảnh xa xa, trong lòng cảm thấy thực trống trải, trong lòng buồn bực sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Mạnh Dịch Nam giận, cô nhiều lắm mới là lần đầu tiên cự tuyệt anh, anh liền giận. Quả nhiên, đàn ông cũng thật hay dỗi! Lộ Hiểu Vụ trong lòng rầu rĩ, miệng thì thầm: “Em thật sự không nghĩ thế, không nghĩ thế.” Cuối cùng ngay cả thanh âm cũng không có, chỉ là trong lòng gầm nhẹ, nếu anh không chịu được, thì mời đi tìm người khác đi.

“Đi lên phơi nắng?” Phía sau một thanh âm truyền đến, làm cho Lộ Hiểu Vụ đột nhiên xoay người, Cảnh Hạo? Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, như thế nào đến đâu cũng gặp anh ta.

“Chào Cảnh quản lý.” Lộ Hiểu Vụ biết anh là quản lý phòng Tiêu thụ, vẫn như vậy xưng hô anh ta.

“Tính muốn tự tử sao?” Cảnh Hạo đi đến ban công, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút, không rõ anh ta có ý gì?

“Nếu không mặt cô như thế nào nhăn như vậy.” Cảnh Hạo nhẹ nhàng cười, tựa vào ban công bên cạnh xem sắc mặt cô.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng buông lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, một tia cười khổ, cảm ơn anh ta, hiện tại cô cười không nổi.

Cảnh Hạo vừa thấy biểu tình của cô, biết cô trong lòng có chuyện.

“Nhẫn kim cương của cô rất đẹp.” Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn cưới của cô, đột nhiên thốt ra một câu.

Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút, mỉm cười, đây là Mạnh Dịch Nam mua cho, cô cũng thực thích. “Cảm ơn.” Nghĩ đến Mạnh Dịch Nam, trong lòng lại bắt đầu phiền muộn, bọn họ nếu không kết hôn thật tốt, vẫn nói chuyện yêu đương, vẫn thản nhiên tưởng niệm.

“Tan tầm xong có rảnh không?” Cảnh Hạo đứng thẳng, hướng cô cười sáng lạng.

Lộ hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, anh ta muốn làm cái gì? Trừng mắt nhìn anh ta.

“Có thể hay không mời cô đi giúp tôi không?” Cảnh Hạo cười ý càng đậm.

Lộ Hiểu Vụ nghe xong anh ta giải thích, thế nhưng không có cự  tuyệt anh ta!

Chương 24: Mạnh Dịch Nam, Chồng tôi!

Sau khi tan tầm, Lộ Hiểu Vụ ngồi trên xe Cảnh Hạo, cùng nhau rời khỏi công ty.

Cô hôm nay chưa gọi cho Mạnh Dịch Nam, chính là chỉ nhắn tin đến tối mới về, nhưng chưa thấy hồi âm. Lộ Hiểu Vụ trong lòng thoáng lạnh, anh vẫn còn tức giận.

“Có muốn về nhà nói một tiếng không?” Cảnh Hạo liếc mắt nhìn bộ dáng không yên lòng của cô, nhợt nhạt cười.

“Nói.” Lộ Hiểu Vụ bảo trì mỉm cười, Cảnh quản lí là một người cẩn thận.

“Thật ngại, hôm nay làm phiền cô.” Cảnh Hạo muốn tìm chút đề tài, bộ dáng trầm mặc của cô làm người ta có chút lo lắng.

“Đừng lo, có người quen sẽ tiện hơn.” Lộ Hiểu Vụ khách khí nói. Tuy rằng bình thường ở công ty cô sẽ không đi cửa sau, nhưng lần này là lãnh đạo trực tiếp tìm cô, cô đương nhiên không thể cự tuyệt.

***

Hai người rất nhanh lái xe đi vào địa bàn náo nhiệt của bách hoá cao cấp, đem xe dừng lại ở bãi đỗ, hai người đáp thang máy vào bách hóa, trực tiếp đến quầy chuyên kinh doanh trang sức châu báu.

“Hiểu Vụ.” Xa xa nhìn đến Minh Quyên đứng ở bên quầy gọi cô.

Lộ Hiểu Vụ hướng mắt nhìn Cảnh Hạo, hai người cùng nhau đi đến chỗ Minh Quyên.

“Quý tiểu thư, xin chào.” Cảnh Hạo vừa nhìn thấy Minh Quyên, liền lễ phép cười.

“Xin chào.” Minh Quyên liếc mắt nhìn một cái, liền dẫn hai người đến một loạt quầy chuyên doanh, giới thiệu nói, “Cảnh tiên sinh muốn kiểu dáng thế nào? Có thể chọn trước.”

Cảnh Hạo mỉm cười gật gật đầu, “Tôi xem trước một chút.” Nói xong bước tới gần quầy chuyên doanh, nghe quầy chuyên doanh tiểu thư giới thiệu.

Minh Quyên lôi kéo Hiểu Vụ hướng bên cạnh, “Anh ta muốn tự mua?”

Hiểu Vụ gật gật đầu, “Ân, Cảnh quản lí nói nhẫn kim cương của em không sai, cũng muốn chọn một cái tặng người.” Minh Quyên vừa nghe chau mày, “Tặng ai?” “Em đâu biết?” Lộ Hiểu Vụ không nghĩ bát quái, cái này là việc riêng tư của lãnh đão, cô không tính hỏi thăm.

“Em rể không có nhà?” Minh Quyên buổi chiều vừa nghe nói Lộ Hiểu Vụ đưa Cảnh Hạo đến chọn trang sức, trong lòng nghĩ tới ánh mắt cùng biểu tình của Cảnh Hạo lần trước, người đàn ông này sẽ không phải muốn gây chú ý với Hiểu Vụ đi? Cũng không giống a, anh ta biết rõ Hiểu Vụ đã kết hôn, như thế nào có khả năng? Nhưng vì cái gì anh ta đi gần Hiểu Vụ như vậy? Cũng đáng lo lắng.

“Hẳn là về rồi.” Hiểu Vụ nhớ tới cái tin nhắn gửi cho Mạnh Dịch Nam, anh vẫn chưa trả lời, trong lòng cười khẽ, người này không chấp nhận được người khác làm trái ý, cô chính là không cẩn thận nói ra kháng cự, anh liền tức giận! Đàn ông a!

Minh Quyên nhìn Hiểu Vụ mặt bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy Hiểu Vụ có tâm sự, khi cô càng bình tĩnh, trong lòng thường lại càng sóng lớn cuộn trào!

“Lộ Hiểu Vụ, cô tới xem cái này thế nào?” Cảnh Hạo cầm một chiếc nhẫn, quay lại kêu Lộ Hiểu Vụ.

Lộ Hiểu Vụ lôi kéo Minh Quyên cùng đi đến gần, chiếc nhẫn trong tay Cảnh Hạo vô cùng xinh đẹp, được chạm khắc gắn viên kim cương vô cùng lóa mắt, bốn phía nhất thời biến sắc. “Rất được,” Lộ Hiểu Vụ mỉm cười khen ngợi, mắt thoáng nhìn đến giá tiền, cái trán căng thẳng, 5 con số, 14220… Cảnh quản lí thật có tiền! Lộ Hiểu Vụ trong lòng vụng trộm cứng lưỡi.

Minh Quyên cũng khẽ cười đứng lên, chuyên nghiệp giới thiệu, “Cái  này là chiếc nhẫn kim cương 18k, được khảm một viên rubi mà F-G, độ sáng tiêu chuẩn, viên kim cương chính hình tròn nặng 0.3 carat, trọng lượng lên đến 1,88gram. Đây là sản phẩm mới nhất của cửa hàng, rất được giới trẻ hoan nghênh.”

Cảnh Hạo cầm nhẫn đo, trong ánh mắt hiện lên vẻ mềm nhẹ, “Hiểu Vụ, thử giúp xem, được không?” Lộ Hiểu Vụ sợ run một chút, đưa mắt nhìn chị họ, Minh Quyên vẻ mặt cũng khẽ biến, không phải nói mua để tặng người sao? Chẳng lẽ là đưa Hiểu Vụ?

Lộ Hiểu Vụ có chút xấu hổ vươn tay phải, nếu đã dẫn anh ta đến đây, đành phải kiên trì giúp việc này.

“Ngón áp út.” Tay Cảnh Hạo áp đảo, ngăn cô đưa ngón giữa.

Lộ Hiểu Vụ mặt ửng đỏ, Minh Quyên cùng nhân viên mậu dịch nhìn cô chằm chằm, cô phát hiện chính mình giống như chọc vào một cái đại phiền toái, cô….. Chính là đáp ứng đưa Cảnh quản lí đến chọn trang sức, như thế nào lại đeo thay anh ta? Lộ Hiểu Vụ mặt trướng hồng, chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón tay, Cảnh Hạo thân thủ cứng rắn, rất nhanh đem tay trái đeo nhẫn của Lộ Hiểu Vụ nâng lên, cố ý quơ quơ giữa ánh sáng, “Ân, thực thích hợp.” Cảnh Hạo vừa lòng gật đầu.

Nhân viên mậu dịch bên cạnh mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa, ân cần a dua, “Bạn gái của ngài đeo thực thích hợp.”

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe càng quẫn, “Tôi… Tôi không phải, anh ta là lãnh đạo của tôi.” Lộ Hiểu Vụ trong đầu một chút chỉ nhớ rõ, anh ta là Cảnh quản lí, không có chuyện có quan hệ khác, tóm lại anh ta là thượng cấp của cô!

Minh Quyên cũng hung hăng liếc mắt trừng nhân viên mậu dịch một cái, “Đừng nói bừa, em họ tôi đã kết hôn .” Nhân viên mậu dịch nghe quản lí dạy bảo, mặt liền làm thành rau hoa khô, a, a, cười gượng hướng Lộ Hiểu Vụ chịu tội, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Lộ Hiểu Vụ mặt đỏ tới mang tai nhanh chóng đem nhẫn tháo xuống, đưa tới trước mặt Cảnh Hạo,“Cảnh quản lí.”

“Cám ơn cô.” Cảnh Hạo tiếp nhận chiếc nhẫn, ở trong tay khinh chui, tay nhấc lên đưa cho nhân viên mậu dịch. “Lấy nó .”

Lộ Hiểu Vụ cùng Minh Quyên 3 giây ngẩn ngơ, anh ta… Thật sự có mị lực, nói thật chiếc nhẫn này không tiện nghi. Lộ Hiểu Vụ trong lòng lẩm bẩm nhẹ, tốt nha, cuối cùng cũng thay chị họ kiếm được một đơn.

Cảnh Hạo đi theo nhân viên mậu dịch trả tiền lấy hóa đơn.

***

Minh quyên liền lôi kéo hiểu vụ trạm một bên nói nhỏ, “Anh ta… Thật sự chính là một nhân viên quản lý tiêu thụ?”

“Chắc thế, có điều nghe nói là có nâng đỡ, không chừng là con của người nào trên tổng.” Lộ Hiểu Vụ cũng có chút buồn bực , bình thường Cảnh quản lý núi không hiện sương sớm, thì ra lại có của cải như thế.

“Kết hôn chưa?” Minh Quyên mắt híp lại, người đàn ông này không sai!

“Không biết, nghe đồng sự nói, có vẻ còn độc thân.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ tới Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình nói qua rất nhiều tin tức về anh ta, có điều duy nhất không thể xác định anh ta còn độc thân hay không.

“Hắn cùng em rất thân quen sao?” Minh Quyên nghĩ đến anh ta đã hai lần cùng Hiểu Vụ ở cùng một chỗ, quan hệ đến mức này cần phải cẩn thận suy nghĩ.

“Không tính, mới mấy hôm trước mới biết anh ta là cái dạng gì.” Lộ Hiểu Vụ thành thực trả lời, hiểu biết của cô đối với anh ta chỉ sớm hơn so với chị họ hai ngày thôi.

Minh Quyên rất có thâm ý liếc mắt nhìn Lộ Hiểu Vụ một cái, vuốt cằm, “Hiểu Vụ, di động em đâu? Di động chị hết pin, mượn gọi nhờ điện thoại.” Hiểu Vụ lấy cái điện thoại trong túi, đưa cho Minh Quyên.

Cảnh Hạo xem ra đã xong xuôi, cầm theo một cái túi giấy tinh xảo, hướng các cô đi tới. Lộ Hiểu Vụ chạy nhanh đi đón, thật tốt quá, mua xong có thể về a.

“Được chưa?” Lộ Hiểu Vụ mỉm cười hỏi.

“Ân, đi thôi.” Cảnh Hạo giơ túi giấy trong tay.

Minh Quyên lại cầm điện thoại của Hiểu Vụ, không biết nói cái gì, vừa đi vừa hướng bên ngoài bách hoá.

Hiểu Vụ chạy nhanh gọi chị họ lại, có lẽ Minh Quyên nghe không rõ lắm, một bên vừa nói, vừa khoa tay múa chân hướng bên ngoài nghe.

Lộ Hiểu Vụ đành phải cười có lỗi với Cảnh Hạo, “Thật ngại, tôi đưa chị họ mượn điện thoại, chúng ta chờ một lát.”

“Không có việc gì, hôm nay cám ơn cô đã giúp tôi đi mua nhẫn.” Cảnh Hạo khiêm tốn cười.“Nếu không đi dạo một chút, cô có cái gì muốn mua không?”

“Không cần không cần, tôi không cần mua gì cả .” Lộ Hiểu Vụ vội vã lắc đầu cự tuyệt, cô không dám lần nữa cùng anh ta đi trong bách hoá, bằng không lại bị nhân viên hiểu nhầm là tình nhân. Lần sau tốt nhất mang theo công bài chỉ cần người khác hiểu lầm, liền xuất ra cái công bài, đồng nghiệp, đồng nghiệp, tuyệt đối không có quan hệ cùng anh ta.

Cảnh Hạo cũng không miễn cưỡng cô, đành phải cùng cô đứng ở quầy thu tiền, cùng nhau chờ Minh Quyên trở về.

Lộ Hiểu Vụ chờ có chút nóng vội, Minh Quyên như thế nào đi lâu như vậy? Di động còn ở chỗ chị ấy, nếu, lúc này Mạnh Dịch Nam gọi cho cô, chẳng phải sẽ không gọi được sao? Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn nhẫn kim cương trong quầy, một chút ánh sáng loé lên len vào trong lòng, đột nhiên nghĩ đến ánh mắt Mạnh Dịch Nam đêm đó, có điểm thất vọng, có điểm bất đắc dĩ. Anh sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô, ngay cả tin nhắn còn chưa nhắn lại, anh hiện tại còn tức giận!

Tầm bảy tám phút sau, Minh Quyên mới từ ngoài vội vàng chạy vào, vừa đi vừa giơ điện thoại của Hiểu Vụ, cười cười nói, “Thật ngại, điện thoại hơi dài.” Đi đến bên người Hiểu Vụ, dùng sức kéo vai trả lại điện thoại cho cô.

Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười, “Em không sao, chính là làm cho Cảnh quản lí phải đợi lâu.”

“Thật ngại a, Cảnh quản lí.” Minh Quyên hướng Cảnh Hạo cười xin lỗi.

“Không có việc gì. Chúng tôi đi trước, cám ơn cô.” Cảnh Hạo thủy chung mỉm cười, kêu Hiểu Vụ đi.

“Hiểu Vụ, chị đưa hai người đi xuống.” Minh Quyên giữ chặt tay Hiểu Vụ, hướng nhân viên mậu dịch dặn một tiếng, liền cùng bọn họ đi thang máy xuống dưới lầu.

Ba người xuống bãi đỗ xe, Hiểu Vụ bảo Minh Quyên không cần phải tiễn, Minh Quyên lại phi thường kiên trì đưa họ lên xe, bên tai Hiểu Vụ nói nhỏ, “Chị lần sau sẽ hậu tạ em.” Hiểu Vụ nghe biết cô chỉ món làm ăn với Cảnh Hạo, trong lòng cười khẽ không nói.

Ba người đi đến xe, Minh Quyên vừa đi vừa ngó, Hiểu Vụ liếc nhìn cô một cái, Minh Quyên làm sao vậy?

Đi đến bên cạnh xe, Cảnh Hạo mở cửa xe, “Làm phiền cô rồi, tôi đưa Lộ Hiểu Vụ trở về.”

Minh Quyên cầm tay Lộ Hiểu Vụ mặt biểu tình không tha, Hiểu Vụ cười khẽ, vỗ nhẹ tay cô, “Bữa nay chị sẽ nhớ kỹ .”

Lộ Hiểu Vụ buông tay Minh Quyên, chậm rãi hướng đến cửa xe, chuẩn bị lên xe, tay còn chưa đụng đến cửa, một thanh âm từ trên trời rơi xuống làm cô giật mình ba giây nội chiến mười hồi!

“Hiểu Vụ.”

Lộ Hiểu Vụ bị dọa choáng váng, đột nhiên xoay người, Mạnh… Dịch… Nam! Hắn như thế nào lại ở chỗ này? Như thế nào khả năng.

Mạnh Dịch Nam mở cửa xe, xuống xe, chậm rãi hướng cô đi tới.

Biểu tình của mọi người ở đây rất phong phú, Lộ Hiểu Vụ là ngây người, Cảnh Hạo mắt híp lại nhìn, Minh Quyên thì ở đằng kia nhìn đôi vợ chồng nhỏ vụng trộm cười.

“Dịch Nam.” Lộ Hiểu vụ rốt cục cũng lấy lại được thanh âm, bởi vì Mạnh Dịch Nam chạy tới bên người cô, ôm nhẹ cô.

“Vị này là…?” Mạnh Dịch Nam khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Cảnh Hạo đang đứng bên cửa xe, hai người liền như vậy lướt qua đầu xe, yên lặng đối diện.

Lộ Hiểu Vụ nuốt nước miếng xuống, mở miệng, “Anh ta là Cảnh quản lí, Cảnh Hạo.” Mạnh Dịch Nam đột nhiên kinh hồn xuất hiện làm cô chưa kịp tỉnh táo lại, anh… Ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, như thế nào sẽ biết cô ở chỗ này, còn thần tốc đến ngay trước mặt mọi người?

“Cảnh quản lí, Hiểu Vụ bình thường có gì sai sót, thỉnh tha thứ.” Mạnh Dịch Nam cười sâu sắc, tay đang ôm lưng Lộ Hiểu Vụ có chút buộc chặt, anh cười… làm cho cô trong lòng sợ hãi.

“Xin chào, Hiểu Vụ như thế nào không giới thiệu một chút.” Cảnh Hạo khóe miệng cười cũng chậm chậm sâu sắc, trong mắt người đàn ông kia hàm ý cảnh cáo rất mạnh, có ý tứ.

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe nhắc tới tên mình, da đầu bỗng chốc tê rần, “Mạnh Dịch Nam, chồng tôi.” Cô vừa nói xong, liền cảm thấy ngón tay bên hông của Mạnh Dịch Nam vừa động, thân thể mềm mại khẽ run, anh….anh lén bóp hông cô. Lộ Hiểu Vụ mặt chậm rãi từ trắng biến hồng, khẩn trương cũng bị một cỗ quẫn bách trong lòng thay thế, Mạnh Dịch Nam ở bên người bắt đầu tổng hợp lại chứng cứ phạm tội.

“Xin chào, hôm nay đã phiền toái Hiểu Vụ, làm cô ấy chậm trễ còn chưa được ăn, nếu không cùng nhau ăn một bữa cơm?” Cảnh Hạo lễ phép cảm tạ Hiểu Vụ.

Mạnh Dịch Nam ý cười càng đậm, “Không khách khí, Hiểu Vụ chính là rất vui được giúp người, trong nhà còn có đồ ăn, lần khác đi, lần khác mời Cảnh quản lí đến nhà làm khách được không, Hiểu Vụ?” Mạnh Dịch Nam nói xong, cố ý thâm tình chân thành ngóng nhìn Lộ Hiểu Vụ, Hiểu Vụ mặt lại sôi trào, anh… anh diễn trò. Nhưng là, cô chỉ có thể kinh ngạc gật đầu, trong lòng chỉ cầu mau mau rời đi.

“Vậy được rồi, lần sau.” Cảnh Hạo nói xong, ngồi vào trong xe, hướng các vị nói lời từ biệt, lái xe rời đi.

Lộ Hiểu Vụ nhìn xe Cảnh Hạo rời đi, trong lòng có loại dự cảm không tốt, tay bên hông đột nhiên căng thẳng, Lộ Hiểu Vụ trừng nhìn Mạnh Dịch Nam, lại một chút rơi vào ánh mắt mỉm cười của anh, anh… Không cần cười đến quỷ dị như vậy, làm cô choáng váng a!

“Em rể, động tác của cậu rất nhanh.” Minh Quyên đứng ở một bên nửa ngày nhìn trò hay, rốt cục mở miệng tiến lên.

Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn Minh Quyên, “Chị họ…”, hóa ra Minh Quyên gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam?

“Em rể chờ em về ăn cơm, em lại không về nói cậu ấy một tiếng.” Minh Quyên trách Lộ Hiểu Vụ.

Lộ Hiểu Vụ nhất thời nghẹn lời, cô rõ ràng nhắn tin cho anh, là tự anh không nhắn lại.

“Cám ơn.” Mạnh Dịch Nam hướng Minh Quyên cười, ôm Hiểu Vụ đi hướng khác.

Minh Quyên nhìn Mạnh Dịch Nam bá đạo nhưng không mất ôn nhu ôm Hiểu Vụ đi, trong lòng cười khẽ, Hiểu Vụ không có tinh thần cảnh giác, cô muốn thay cô ấy chu toàn. Cảnh Hạo kia tuy là quản lí của Hiểu Vụ, có điều lại một mình hẹn Hiểu Vụ đi, thật sự không tốt! Cho nên cô liền mượn di động của Hiểu Vụ, gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam, không nghĩ tới Mạnh Dịch Nam vừa nghe đã đáp ứng tới đây đón Hiểu Vụ.

Đôi vợ chồng nhỏ này xem ra có chút vấn đề, mới kết hôn nửa năm a, như thế nào có vẫn đề đây? Minh Quyên trừng mắt nhìn xe bọn họ đi xa, trong bất giác nghi vấn.

Lộ Hiểu Vụ ngồi ở trong xe, không hướng nhìn Mạnh Dịch Nam, mặt anh thật sự dọa người.

“Em cùng đồng sự quan hệ không tệ lắm.” Mạnh Dịch Nam thản nhiên khinh trào.

Lộ Hiểu Vụ da đầu run lên, anh muốn nói cái gì? “Cảnh quản lí hôm nay muốn mua nhẫn tặng người, hơn nữa anh ta cũng biết chị họ, em liền giới thiệu anh ta đến chỗ chị họ mua.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng tuy rằng rầu rĩ, nhưng cô vẫn là một năm một bảy giải thích.

Mạnh Dịch Nam khẽ cười một tiếng, “Lần trước anh ta thay em che ô, lần này em dẫn anh ta đi mua nhẫn, không sai.”

Lộ Hiểu Vụ đột nhiên mặt biến đổi, anh… Có ý tứ gì? Chẳng lẽ lần trước, anh ở trên đường nhìn thấy cô và Cảnh Hạo cùng che ô?

“Mạnh Dịch Nam…” Lộ Hiểu Vụ khiếp sợ kêu ra ba chữ, liền nghẹn lời .

Ân? Mạnh Dịch Nam cái mũi hừ nhẹ, ngữ điệu giơ lên, đối với chuyện bị cô gọi danh cả họ lẫn tên thực bất mãn, “Dịch nam.” Có tật giật mình sao? Không cần phải gấp gáp, anh hiện tại không phải muốn cùng cô lôi ra chuyện cũ.

Lộ Hiểu Vụ dựa lưng vào ghế, tiểu nhân này, thì ra đem chuyện này dấu trong bụng, không nói không rằng âm thầm tức giận, sau đó khi tâm tình tốt lên, đột nhiên đẩy qua cô. Cô không làm việc trái với lương tâm, việc gì phải tức giận, hừ, anh muốn tức cứ để anh tức, tốt nhất để anh tức chết, dù sao bọn họ hiện tại đang chiến tranh lạnh.

“Lần sau, đừng làm người tốt.” Mạnh Dịch Nam mắt nhìn phía trước, duỗi tay ra cầm chặt tay Lộ Hiểu Vụ đặt lên đùi, Lộ Hiểu Vụ một hồi muốn rút tay ra, lại bị cầm chặt chẽ không nhúc nhích được.

“Làm hại anh còn chưa ăn cơm.” thanh âm của anh đột nhiên trở nên trầm thấp, sâu kín bay vào trong tai Lộ Hiểu Vụ.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, mắt hơi hơi nhìn phía anh, anh cũng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ảm đạm, ủy khuất biểu tình liền như vậy thẳng tắp nhập vào trong lòng Hiểu Vụ, trái tim một khắc mềm mại như nước.

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi không giãy dụa, mặc anh gắt gao nắm, “Về nhà, em làm.” Thanh âm mềm nhẹ, ở bên trong xe phiêu đãng, Mạnh Dịch Nam khóe miệng chậm rãi cười lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3