Én Liệng Truông Mây - Hồi 32 - Phần 2

Trước mặt đông người, giọng của Thiên Tường vừa lạnh lùng vừa khinh miệt khiến cho Dư Thiết Thạch vừa thẹn vừa giận đến đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt có vết sẹo của hắn lúc này trông thật dữ tợn. Hắn là người nóng nảy, giận quá mất khôn, hắn điên tiết xô bàn đứng dậy gầm lên:

- Đúng là ta ra tay đó! Thằng nhãi con ngươi làm được gì nào?

Nói xong, hắn biết mình lỡ lời nên giơ tay định rút kiếm ra giết Thiên Tường. Tường điềm nhiên nói:

- Các hạ khoan nóng nảy, có mặt đông người ở đây để ta minh bạch mọi chuyện cho rõ rồi hạ thủ sau cũng chưa muộn.

Hoàng Công Đức nãy giờ im lặng ngồi nghe, đoán biết chuyện gì đã xảy ra nên cười thầm: “Tên Nguyễn Dao này giỏi lắm! Rồi ngươi sẽ biết tay ta!” Lão ta nói lớn:

- Có ta ở đây, không được làm càn! Mọi việc phải đưa ra công đường để ta xét xử cho công bằng.

Thiên Tường quay lại nói với Hoàng Công Đức:

- Ngươi chuyên nhận của đút lót để biến đen thành trắng, biến có thành không. Cứ ngồi yên đó, việc này là việc nhà của ta, ta tự biết cách xử, không cần đến cái công đường của ngươi.

Nói rồi mặc kệ quan trấn thủ đang đỏ gay mặt lên vì hổ thẹn, chàng quay sang Nguyễn Dao nói:

- Thúc thúc chuẩn bị đi, cháu báo thù cho cha cháu đây.

Dư Thiết Thạch gầm lên:

- Thằng nhãi con này thật chưa biết trời cao đất rộng là gì! Ta giết ngươi như giết một con kiến thôi.

Rồi hắn đứng dậy và rút kiếm ra. Thiên Tường quát lớn:

- Ngồi yên xuống đó! Ngươi sẽ là người thứ hai! Thúc thúc ra tay đi!

Giọng Thiên Tường thật uy dũng, quanh người cậu như toát ra luồng khí lạnh của âm ty. Cả đại sảnh im phăng phắc. Nguyễn Dao bước ra lên tiếng:

- Ta đã nói hết lời là ta không hề đầu độc cha cháu, mẹ cháu chỉ suy đoán bậy mà thôi.

Bọn thủ hạ của Nguyễn Dao thấy chủ mình chuẩn bị động thủ, tất cả đều tuốt binh khí cầm tay đứng vây quanh hai người. Thiên Tường lừ mắt nhìn quanh nói:

- Đây là việc riêng của nhà họ Lê, ta không muốn liên can đến nhiều người.

Rồi quay sang Nguyễn Dao với giọng lạnh lùng:

- Thúc thúc không cần phải nói nhiều. Ra tay đi!

Nguyễn Dao ỷ mình võ công cao cường, thấy Thiên Tường còn nhỏ tuổi nên xem thường. Hắn bảo đám thủ hạ:

- Các ngươi lui ra!

Hắn rút kiếm bước đến với vẻ miễn cưỡng:

- Ta đành phải ra tay vậy. Cháu nên cẩn thận.

Tuy lời nói của hắn có vẻ miễn cưỡng nhưng khi ra tay lại hết sức tàn độc, muốn giết chết Thiên Tường ngay chiêu đầu tiên. Đường kiếm của hắn như tia chớp nhắm thẳng vào tim đối phương. Thiên Tường tung người tránh khỏi, tay trái cậu phóng ra một phi đao lao về phía dưới bụng của Nguyễn Dao. Hắn vung kiếm gạt phăng, tức thì chiếc phi đao thứ hai từ tay phải của Thiên Tường đã cắm ngay vào tim hắn. Nguyễn Dao trợn mắt chết ngay lập tức trong nỗi kinh hoàng tột độ. Cả đại sảnh đồng ồ lên kinh ngạc vì ai cũng biết Nguyễn Dao vốn là một tay kiếm bậc nhất ở xứ Phù Ly này. Nhưng người kinh ngạc nhất có lẽ là Dư Thiết Thạch. Đường phi đao thần sầu, nhanh đến vô ảnh của Thiên Tường thật sự đã làm hắn khiếp đảm. Bấy giờ, tất cả võ sĩ trong trang trại đã bao vây Thiên Tường vào giữa. Chàng nói lớn:

- Ta chỉ muốn trả thù cho gia phụ, không muốn giết người vô tội, các vị hãy tránh ra. Người thứ hai chính là tên Tàu Ô này. Quỷ Kiếm Sầu, ngươi ra tay đi.

Quỷ Kiếm Sầu cũng gầm lên:

- Tên nhóc con này thật là độc ác, ta không giết được ngươi để trả thù cho Dao huynh đệ thì ta không phải là Quỷ Kiếm Sầu!

Nói xong, hắn múa kiếm tấn công Thiên Tường. Quỷ Kiếm Sầu quả nhiên không hổ danh là một đại kiếm thủ. Đường kiếm của hắn vừa nhanh vừa độc, hắn lại ra chiêu liên miên bất tận nhằm không cho Thiên Tường có cơ hội phóng phi đao. Quanh người Thiên Tường giờ chỉ thấy một màn kiếm quang dày đặc bao phủ. Hắn còn chưa đủ lòng tin nên vừa ra chiêu vừa lên tiếng hô lớn:

- Anh em hãy cùng nhau liên thủ! Chúng ta phải trả thù cho Nguyễn Dao!

Bọn tay chân của Nguyễn Dao nghe nói liền nhất loạt ồ ạt kẻ kiếm người đao tấn công Thiên Tường ở bốn mặt. Thiên Tường vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lại không có ý giết hại nhiều người nên sau mười chiêu đã trúng một kiếm của Quỷ Kiếm Sầu và một đao của bọn thuộc hạ. Người chàng máu đỏ nhuộm thắm. Chàng biết nếu kéo dài trận đấu thì sẽ rất bất lợi nên phải ra chiêu sát thủ ngay. Sau khi gạt một đường kiếm tấn công từ bên phải, chàng tung mình lên cao, lao thẳng về phía Dư Thiết Thạch, miệng quát lớn:

- Đỡ!

Tức thì, tay chàng ra chiêu tuyệt học của Lê gia, Thái sơn áp đỉnh. Ánh kiếm bao trùm từ trên cao chụp xuống người Dư Thiết Thạch với một sức nặng tựa dãy Trường Sơn. Quỷ Kiếm Sầu vội vàng xuống tấn, múa tít thanh kiếm tạo thành một bức màn che chở khắp châu thân. Hai thanh kiếm chạm vào nhau vang lên những tiếng keng keng đinh tai. Thiên Tường nương theo phản lực của đường kiếm, nhanh chóng tung ngược người trở lại phía sau theo thế Cá lóc về sông, tay vung kiếm tấn công luôn vào một tên đang đứng đối diện với Quỷ Kiếm Sầu. Tên này thất kinh vội đưa đao ra đỡ. Trong khoảnh khắc ấy, tay trái của Thiên Tường đã vung ngược ra phía sau. Một ánh chớp lóe lên, Quỷ Kiếm Sầu rú lên một tiếng thảm thiết, buông kiếm, hai tay ôm lấy tim, mắt trợn trừng chết ngay tại chỗ. Quỷ Kiếm Sầu chết mà không biết ngọn phi đao đã phóng vào tim mình lúc nào. Nhưng Thiên Tường cũng đã bị trúng thêm một kiếm nữa từ bên trái công vào, người lảo đảo muốn ngã. Chàng chống kiếm đứng giữa đương trường, máu nhuộm đỏ khắp người, cất tiếng cười nghe rất rùng rợn.

Lúc bấy giờ, Trương Tam đã chạy đến bên quan trấn thủ năn nỉ lão ta lên tiếng can thiệp để cứu giọt máu cuối cùng của nhà họ Lê và Triệu. Hoàng Công Đức đã có chủ ý riêng nên la lớn:

- Dừng tay! Không ai được động thủ nữa! Mọi việc để bổn quan đem ra trước công đường xét xử. Kẻ nào bất tuân sẽ bị tội. Bay đâu, bắt Triệu Thiên Tường trói lại đem về phủ cho ta. Gia trang này tạm thời niêm phong tất cả, chờ mọi việc sáng tỏ sẽ hay.

Hắn quay sang quan huyện Phù Ly ra lệnh:

- Ông cho niêm phong tài sản của Nguyễn Dao, trang trại tạm thời ngưng mọi hoạt động.

Thiên Tường lúc này đã bị mất máu quá nhiều nên ngã quị xuống sàn nhà, mặc cho hai tên quan sai hộ vệ của quan trấn thủ trói lại. Chàng cảm thấy hối hận vì đã có ý nương tay, không muốn giết nhiều người vô tội nên giờ mới phải sa cơ. Trương Tam vội vàng đem nước lại cho chàng. Thiên Tường nhìn Trương Tam bằng đôi mắt biết ơn, cố uống xong ngụm nước thì ngất xỉu.

Triệu Thiên Tường nằm trong tù một tháng, các vết thương từ từ lành lại. Bên ngoài, Trương Tam cố dùng tiền dành dụm bấy lâu để chạy chọt cho thiếu chủ nhưng vì số tiền quá ít nên mọi hi vọng chừng như vô vọng. Trong thời gian đó, Trương Tam cũng đã được vào thăm Thiên Tường hai lần, lần nào cũng mang thuốc men và thực phẩm tiếp tế.

Mai là ngày quan trấn thủ mở công đường xét xử vụ án trên. Bên phía Thiên Tường chỉ có một mình Trương Tam. Bên kia là Quỳnh Dao và những thủ hạ cũ của Nguyễn Dao.

Vì các nhân chứng đều chết hết, vật chứng lại không có nên cuối cùng quan trấn thủ Hoàng Công Đức kết tội Triệu Thiên Tường giết người vô cớ rồi tuyên án tử hình, hẹn mười hôm sau sẽ đem ra pháp trường chém. Tất cả tài sản của trang trại lão ta cho rằng là do công sức của Nguyễn Dao tạo ra nên nay thuộc quyền của vợ y là Quỳnh Dao thừa kế.

Trương Tam biết dù kêu trời cũng không thấu nên hắn tìm cách khác quyết tâm cứu chủ. Tam có người bạn cũ là thủ hạ của Truông Mây, nhiều lần rủ hắn gia nhập vào để có thể sống tự do ngoài vòng cương tỏa, lại có dịp cướp của tham quan ác bá cứu giúp dân nghèo. Tam vì đội ơn Lê Lập nên từ chối. Hắn nghĩ lúc này chỉ còn có mỗi Truông Mây là có thể cứu được mạng Thiên Tường mà thôi. Tam bèn tìm lên Truông Mây gặp bạn nói hết sự tình và xin được gặp Lía để nhờ chàng tìm cách cứu Thiên Tường.

Lía kể đến đây bỗng cười lớn rồi nói:

- Lúc ấy ta thật tức giận tràn hông, liền nói với Trương Tam: Tên Nguyễn Dao này ta đang định ghé thăm hắn một chuyến vì biết hắn là tay gian hùng, nay hắn chết rồi cũng thật đáng tiếc. Còn tên tham quan Hoàng Công Đức tiếng ác đã nhiều, phen này ta không cho hắn biết lợi hại của Truông Mây thì ta không phải là Lía!

Đúng hôm Thiên Tường bị đem ra xử chém, người ta thấy có nhiều tốp người lạ mặt xuất hiện. Bọn họ có nhóm giống như khách buôn, có nhóm như thợ rừng và cũng có nhóm ăn mặc rách rưới như ăn mày. Họ chia nhau đứng trà trộn trong đám dân thường quanh pháp trường. Đến giờ tuyên án, quan chấp án vừa đọc án văn xong hô “trảm”, tên đao phủ giơ thanh đại đao nhắm cổ Thiên Tường chém xuống. Nhưng đao đương đà xuống tới nửa chừng thì tay hắn bỗng xụi lơ vì có một mũi tên từ đâu xé gió lao thật nhanh đến cắm phập vào cánh tay cầm đao của hắn. Cùng lúc đó, khắp nơi tiếng hò reo vang trời, bọn người lạ mặt xông vào pháp trường, kẻ tấn công quan binh, người chạy vào mở trói cho Thiên Tường rồi cõng chạy lẫn vào đám đông hỗn loạn mất dạng. Tên quan xử án mặt không còn chút máu chui trốn dưới gầm bàn. Khi mọi việc đã xong, đám đông giải tán, hắn mới chui ra la hét bọn quan binh đang u đầu sức trán, lệnh phải rượt theo cướp lại tên tử tù bằng được.

Việc bọn Truông Mây cướp pháp trường cứu tử tội làm chấn động cả phủ Quy Nhơn. Hoàng Công Đức năn nỉ Nguyễn Khắc Tuyên lo lót với quan trên để khỏi bị khiển trách. Cái dù che cái cán, mọi việc rồi cũng êm xuôi. Gia tài họ Lê cùng nàng Quỳnh Dao xinh đẹp sau cùng cũng lọt vào tay quan trấn thủ.

Giọng Lía còn chưa hết vẻ bùi ngùi:

- Đó là chuyện của Thiên Tường do Trương Tam kể lại. Từ đó đến nay hắn cùng Trương Tam ở lại Truông Mây. Nhưng hắn dường như đã biến thành tên câm, nghe được tiếng nói của hắn còn khó hơn được nghe tiếng ông trời gầm. Tuy nhiên, trên giang hồ, hắn lại vang danh là Thiên hạ đệ nhất Vô ảnh phi đao.

Nói xong chàng lại bật cười ha hả. Tiếng cười sang sảng vang khắp núi rừng. Vọng âm khi dội lại mang theo một chút gì đó vừa bi thương vừa hùng tráng. Nó bi và hùng như hình bóng của ba chàng nghĩa sĩ Truông Mây đang in giữa cảnh hùng vĩ và u tịch của rừng núi Tây Nguyên vậy.

Núi Đá Vách hay Thạch Bích Sơn nằm ở phía tây Quảng Ngãi, thuộc phía đông nam huyện Sơn Hà, phía tây của đường thượng đạo. Đây là địa bàn cư trú của các dân tộc như: Kor, Ktu, BaNa, XơĐăng... nhưng nhiều nhất vẫn là người H’rê.

Bấy giờ, tù trưởng bản Đá Vách là H’Phon, một người đàn ông lực lưỡng tuổi khoảng bốn mươi, mặt vuông trông hùng dũng, tính nóng nảy nhưng thẳng thắn. Đến bản Đá Vách, bọn chú Lía đã được H’Phon tiếp đón trong ngôi nhà làng, một gian nhà sàn dài. Ngoài H’Phon, còn có các nhân vật chủ chốt khác như già làng, một cụ già tóc đã bạc phơ chuyên coi sóc việc cúng tế thần linh cho bản và một người phụ tá của tù trưởng cùng bốn dũng sĩ nữa. Vì danh chàng Lía Truông Mây đã quen thuộc với các buôn làng miền núi nên tù trưởng H’Phon và cả dân bản Đá Vách cũng chẳng lạ gì, vì vậy họ tiếp đón bọn Lía rất ân cần. Tuy nhiên, trên gương mặt mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng, không vui. Trần Lâm nghĩ thầm trong bản chắc là đang có sự cố gì đó. Chàng lên tiếng hỏi:

- Dường như các ông đang có chuyện không vui thì phải?

Già làng lên tiếng:

- Người con gái duy nhất của tù trưởng, cô tiên nữ của bản chúng tôi, đang mắc một chứng bệnh kỳ lạ mà cả bản không sao hiểu được. Chúng tôi đã thuốc thang đủ loại, cầu đảo thần linh nhiều ngày mà bệnh nhân vẫn cứ mỗi ngày một suy nhược hơn. Nay đã hơn nửa tháng rồi. Ôi đấng thần linh vô thượng!

Trần Lâm nghe chuyện động tính hiếu kỳ hỏi H’Phon:

- Tôi có thể đến thăm tiểu thư được không?

Tù trưởng mau mắn:

- Được chứ! Xin mời!

Rồi ông đưa mọi người về nhà ông cách đó không xa. Thiếu nữ tên H’Linh tuổi khoảng mười lăm, nét mặt xinh đẹp nhưng đã tiều tụy và ẩn hiện một làn hắc khí. Nàng đang nằm thiêm thiếp trên giường, trong một căn phòng nhỏ. Ngồi bên cạnh giường bệnh là một mỹ phụ trung niên, vợ của tù trưởng H’Phon. Thấy mọi người vào, bà vội đứng dậy cúi chào. H’Phon giới thiệu:

- Đây là mẹ của H’Linh, phu nhân tôi, cũng là người Kinh như các ông đấy. Tên nàng là Linh Phương.

Cả bọn Lía đồng thanh lên tiếng:

- Xin chào phu nhân!

Trần Lâm hỏi bà ta:

- Tình hình tiểu thư thế nào? Tôi xin phép được xem mạch cho tiểu thư.

Linh Phương cúi nhẹ đầu:

- Hiệp sĩ cứ tự nhiên. Cháu đã mê man như thế từ hôm qua.

Trần Lâm nhìn khí sắc và bắt mạch xong, biết ngay nàng đang trúng phải một loại độc kỳ lạ, nó làm cho khí lực bệnh nhân ngày càng suy kiệt. Chàng nhìn quanh phòng, quan sát xong nói với tù trưởng và mọi người:

- Tiểu thư đã trúng độc của một loại rắn tên Độc hỏa xà. Loài rắn này sắc đỏ, không lớn nhưng nọc độc vô song, cắn người thì hết chữa. Nó lại rất thích hút âm khí toát ra vào ban đêm từ người các thiếu nữ. Tiểu thư đang bị loại rắn này hàng đêm vừa hút âm khí vừa nhả độc ra nên mới ngộ độc và suy nhược dần. Nếu để một thời gian nữa thì sẽ bó tay, vô phương cứu chữa.

Mọi người nghe nói, ai nấy đều kinh ngạc. Tù trưởng hỏi:

- Độc hỏa xà à? Có cách nào chữa được không? Con rắn đó hiện giờ đang ở đâu?

- Chữa được, nhưng phải bắt được nó trước đã. Tôi nghĩ nó đang ở dưới một trong hai cái tủ trong hai góc kia. Có điều loại rắn này cực kỳ nguy hiểm vì chúng tấn công nhanh như tia chớp, khó lòng mà bắt được, có khi mất mạng như chơi với nó.

Một dũng sĩ trong bản tên A Nun lên tiếng:

- Không lo gì, vì H’Linh tôi sẽ bắt con rắn đó cho.

Trần Lâm quay nhìn chàng dũng sĩ:

- Đây không phải là việc đùa, vì nếu để con rắn đó trốn đi thì không còn cách nào cứu chữa cho tiểu thư được nữa. Bởi vậy tôi mạn phép được thử tài nhanh nhẹn và chính xác của tráng sĩ trước, xin thông cảm cho sự thất lễ này.

A Nun nhún vai:

- Thử bằng cách nào?

- Nếu tráng sĩ có thể bắt được ngọn phi đao của huynh đệ tôi đây thì mới có thể bắt rắn được.

A Nun cười tự phụ:

- Cứ thử đi!

Trần Lâm bảo Thiên Tường bẻ mũi nhọn của phi đao. Tường bẻ xong đưa bàn tay có ngọn phi đao cùn ra nói với A Nun:

- Tráng sĩ chú ý nhé, tôi ra tay đây.

A Nun thủ thế, mắt chăm chú nhìn ngọn đao nói:

- Tự nhiên!

Thiên Tường vung tay. A Nun vừa chợp nhích tay thì ngọn phi đao được phóng ngược nên cán đao đã trúng ngay giữa ngực hắn. Bọn người bản Đá Vách đồng ồ lên kinh ngạc:

- Thật nhanh không thể tưởng tượng được. A Nun được coi là người nhanh tay nhất bản chúng tôi đấy.

A Nun bấy giờ mới hoàn hồn, hắn nghĩ nếu ngọn phi đao này dùng để giết hắn thì hắn đã hết đời rồi. Hắn cúi đầu nói:

- A Nun thật sự khâm phục và không dám xin bắt rắn nữa.

A Nun vốn là đứa trẻ mồ côi người Êđê ở KonTum được già làng mang về nuôi. A Nun càng lớn càng khôi ngô. Hắn thông minh lại chăm chỉ luyện tập võ nghệ nên mới mười tám tuổi hắn đã trở thành người vô địch trong kỳ thi võ của bản Đá Vách. Già làng và H’Phon cùng mọi người trong bản đều thương yêu và rất coi trọng hắn.

Trần Lâm vui vẻ nói:

- Xin lỗi tráng sĩ, chúng tôi chỉ vì sự an nguy của tráng sĩ mà thôi. Thật sự con Độc hỏa xà cũng nhanh chẳng kém gì ngọn phi đao kia đâu.

Rồi chàng quay sang tù trưởng hỏi:

- Ở đây có cây ngải cứu và hùng hoàng không? Tôi cần một cây và một ít hùng hoàng để dụ con rắn ra.

Tù trưởng mau mắn:

- Có!

Rồi quay sang bảo một tên dũng sĩ đi lấy. Trần Lâm lại nói:

- Bây giờ phải khiêng chiếc giường của H’Linh ra ngoài cũng như dọn dẹp hết các đồ vật linh tinh trong phòng, trừ hai cái tủ.

Căn phòng đã được thu dọn trống trơn. Trần Lâm quay sang hỏi Lía:

- Đại ca có thể bắt được ngọn phi đao của Tường đệ không?

Lía cười:

- Ta sẽ thử.

Trần Lâm cũng cười:

- Đệ đùa thôi, bây giờ đệ canh một góc tủ, đại ca canh một góc nhé. Nên nhớ con Độc hỏa xà lúc tấn công vừa rất nhanh lại vừa phun hơi độc ra nữa đấy. Đại ca phải phong tỏa hô hấp lại kẻo nguy hiểm.