Hải Nguyệt Thâm Thâm - Chương 06

Hải Nguyệt Thâm Thâm
Chương 6
gacsach.com

Ban đêm tĩnh lặng vô cùng, chỉ có những cơn gió khuya từ từ thổi đem cái lạnh thấm sâu vào người. Nhạc Quang Y trầm tĩnh đi vào hoa viên thưởng thức những cánh hoa trong bóng đêm. Bỗng nhiên nhìn thấy trong đình nghỉ có một thân ảnh, cậu chậm rãi đi qua mới phát hiện hóa là Lôi Ân.

Tiếng bước chân làm Lôi Ân đang trong cơn trầm tư bừng tỉnh, hắn quay đầu lại kinh ngạc hỏi:“Quang, cậu còn chưa ngủ sao?”

“Buổi sáng ngủ nhiều lắm rồi, hiện tại ngủ không được. Anh thì sao? Làm sao lại ở chỗ này?”

“Tôi cũng không ngủ được, bởi vì cậu nói có thể sẽ yêu tôi, tôi hưng phấn mà ngủ không được a.”

“Ngu ngốc.”

“Ha ha. Đúng rồi, cậu đã không ngủ được thì không bằng tôi dẫn cậu đi đến một chỗ, cậu nhất định sẽ thích ngay.” Nói xong liền lôi kéo Nhạc Quang Y đi đến bãi cưỡi ngựa.

Sau khi chọn lấy hai con ngựa cùng loại, Nhạc Quang Y được Lôi Ân dẫn dắt xuyên qua hoa viên, sau đó lại xuyên qua một mảnh rừng cây, không biết cưỡi mất bao nhiêu thời gian, rốt cục thấy Lôi Ân thả tốc độ chậm lại, cuối cùng xuống ngựa, buộc ngựa tại một tàng cây.

“Rốt cuộc đi nơi nào vậy?” Nhạc Quang Y có chút không kiên nhẫn.

“Cứ đi đi.” Hắn dắt tay cậu sóng vai cùng bước đi.

“Đến rồi đây.”

Nhạc Quang Y ngẩng đầu. Đẹp quá! Ở giữa những tầng tầng rừng cây rậm rạp nhất là hồ nước được tắm rửa dưới ánh trăng lấp lánh kì ảo, các loại kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc ở chung quanh bên hồ, đẹp tựa như một nơi tiên cảnh, cậu không khỏi than nhẹ: ‘’Hoa đào trôi lững lờ trên dòng nước, khoảng trời riêng không thuộc về một mình’’.

“Cậu đang nói cái gì?” Lôi Ân khó hiểu.

“Tiếng Trung.”

“Có phải hay không ý tứ là rất đẹp a.” Lôi Ân mỉm cười vô cùng nhu tình nhìn Nhạc Quang Y.

“Anh sao có thể phát hiện ra chỗ này?” Cậu không trả lời câu hỏi của hắn mà mà ngạc nhiên hỏi sang vấn đề khác. Ở thế kỉ 21, không có khả năng có chốn tiên cảnh chưa được con người khai thác như nơi đây a.

“Lúc trước khi rời nhà trốn đi tôi vô ý phát hiện, sau đó khi tâm tình không tốt liền đến. Trừ cậu ra tôi không có mang bất luận kẻ nào tới đâu.”

Được ánh trăng trải một lớp ánh sáng kì diệu lên người, Lôi Ân đặc biệt mê người, hơn nữa một đầu tóc dài đến thắt lưng, lại có đôi mắt đồng tử màu vàng, nhìn qua có loại cảm giác siêu thoát khỏi trần thế.

“Anh cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt?” Loại người muốn cái gì thì sẽ có cái đó như anh ta thì có tâm tình gì không tốt chứ?

“Đương nhiên, tôi cũng chỉ là một con người thôi mà.” Lôi Ân từ phía sau ôm lấy cậu.“Quang, nói cho tôi biết vì sao cậu lại sảng khoái đáp ứng đi theo tôi tới Anh quốc như vậy đi?”

“Tôi muốn muốn đi du lịch, có chuyến đi xa hoa miễn phí, ngu ngốc mới không đến.”

“Theo sự hiểu biết của tôi, cậu sẽ không đi cùng người không quen biết.”

“Hừ, anh thì biết bao nhiêu về tôi? ” Hắn nói cứ như biết về cậu nhiều lắm. Bất quá quả thật cậu cũng có chút kinh ngạc lúc trước chính mình thế nhưng lại một lời liền đáp ứng.

“Không cần nói như vậy.” Lôi Ân dúi đầu vào cổ Nhạc Quang Y, thì thào tự nói “Cậu có biết hay không... Vì gặp cậu tôi đã chờ bao nhiêu năm...”

“Anh nói cái gì?”

“Không có” Lôi Ân nhìn Nhạc Quang Y, đối mặt cậu “Yêu tôi... Yêu tôi được không...” Trong lời nói thậm chí có chút cầu xin.

Nhạc Quang Y nhìn ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình, có lẽ là bởi vì tình này, cảnh này, người này, lúc này hắn trông giống như một người tâm tính bình tĩnh thiện lương. Bọn họ thân hình, chiều cao không sai biệt lắm, cậu hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên bạc môi khêu gợi kia.

Lôi Ân sửng sốt, theo sau là tràn ngập kinh hỉ nhiệt liệt hồi đáp lại, người trước mắt là người mà hắn ngày mong đêm nhớ, nay lại chủ động hôn hắn, bảo hắn không vui sướng làm sao cho được.Hắn nhiệt tình đáp trả, biến thành nụ hôn nồng nhiệt vô hạn, thẳng đến khi thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hắn mới lưu luyến không tình nguyện buông Quang Y đang thở hổn hển ra.

“Đây là... Cậu lần đầu tiên... Hôn tôi nha.” Lôi Ân đồng dạng thở phì phò chậm rãi nâng tay Nhạc Quang Y lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng vừa hôn vừa thì thào.“Tôi có phải là..có... có thể nghĩ rằng cậu có một chút yêu tôi?”

“Lan Địch tôi cũng đã hôn qua, như anh nói không phải là tôi cũng thương cậu ta?”

“Cậu chỉ có thể yêu tôi, không được đem tôi cùng nó đánh đồng.” Lôi Ân bá đạo nói.

“Anh không thích cậu ta? Cậu ấy không phải em trai anh sao?”

“Đúng vậy” Lôi Ân vẻ mặt khinh thường.“Cái khác tôi có mất thì cũng chả làm sao cả, duy độc có cậu là không được, biết rõ tôi...” Đem lời nói định thốt ra nuốt vào trong bụng.Lôi Ân ôm chặt Nhạc Quang Y “Đừng rời khỏi tôi, tôi chờ ngày này đã lâu.”

Thân là luật sư Nhạc Quang Y đương nhiên rất muốn phản bác lại lời nói của hắn, bất quá cậu biết hắn chưa bao giờ ép buộc cậu.

“Đừng nói những lời giống như anh đã biết tôi từ lâu như vậy.. Anh không phải bởi vì Lan Địch mà nhận thức tôi sao?”

Lôi Ân mắt vàng thâm thúy thoáng kích động chợt lóe rồi biến mất.“Đã khuya, trở về đi.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Làm cái quái gì vậy! Nhạc Quang Y nhíu mày, cũng đi theo.

Hôm sau, Nhạc Quang Y ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, xuống lầu thấy La Y một mình ngồi ở hoa viên uống trà. Vừa định xoay người đi ăn bữa sáng đã bị La Y gọi lại, không thể không đem bữa sáng chuyển qua hoa viên ngồi ăn.

“Quang Y, cậu thấy tôi thế nào a. Nếu Lôi Ân không được, thì chuyển qua tôi đi, thế nào?” Trải qua tối hôm qua Nhạc Quang Y đã biết hắn nói những lời kiểu này luôn vô cùng trực tiếp, cho nên không hề kinh ngạc.

“Xã hội thượng lưu các anh, vài năm gần đây hình như lưu hành trào lưu theo đuổi kiểu đàn ông giống tôi a.”

Dừng nói, lại tiếp tục ăn bữa sáng.

“Làm sao có thể như vậy chứ, cậu chẳng lẽ đối với mị lực chính mình một chút đều không có tự giác?” La Y kinh ngạc nói.

“Tôi tự nhận còn chưa tới mức người gặp người thích đâu ‘’

“Vậy cậu đã hoàn toàn sai lầm rồi, đừng nói đến bề ngoài của cậu cùng cái loại khí chất lạnh lùng bên trong này,có cả đám người muốn xông ra a.Còn có cậu cự tuyệt bất luận kẻ nào thân cận, lại cùng người khác tạo ra cảm giác khoảng cách, cậu không biết là sẽ có bao nhiêu người muốn đi chinh phục cậu sao?”

“Anh phân tích vấn đề cũng thật là giỏi a.”

“Đương nhiên, sức quan sát của tôi, người bình thường có nghĩ cũng không có thể sánh bằng.” Bề ngoài thì rõ là nhã nhặn mà ngữ điệu vô cùng khoa trương, lại đắc ý tươi cười, khiến cho hình tượng nho nhã của hắn ở trong lòng Nhạc Quang Y hoàn toàn bị phá nát.

“Phải không?”

“Điểm ấy cậu không cần hoài nghi.” Kiêu ngạo lại càng dâng cao lên đến tận đỉnh đầu.

“Hình như có người đến tìm anh đấy” Xa xa một người đàn ông cao lớn vội vàng hướng bọn họ đi tới, mục tiêu hiển nhiên là cái người đang say mê ngưỡng mộ chính bản thân mình – La Y kia.

“Hử? Làm sao... A! Tôi có việc đi trước.” Nói xong đã muốn chạy ra xa hơn mười thước.Dĩ nhiên là đang cùng người đàn ông lạ mặt kia triển khai trò chơi truy đuổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3