Hiệp nữ khuynh thành - Chương 10 part 2

Nếu xét về võ công.
Thì Khuynh Thành thật sự không thể là đối thủ của Tương Liễu thị.
Huống chi Huyết Sâm cũng từng nói, mụ ta có những chín cái đầu.
Tương đương với chín người.
Chính xác là Khuynh Thành không thể địch nổi mụ.
Tuy nhiên gần đây cô đã suy ngẫm tìm ra một tổ hợp võ công mới.
Cô sẽ kết hợp, pha trộn với võ thuật hiện đại đã từng học.
Có thể đánh thắng hay không, thì cứ phải thử mới thấy được. Mặt khác, Khuynh Thành còn có con chim phải gió kia, nếu cô thua thì cô sẽ chạy và vận linh thức truyền âm thì con chim ấy sẽ xuất hiện.
Cô sợ gì chứ?


Ba Đạt nhìn thấy hai người sắp nổ ra chiến tranh đến nơi.
Anh ta vội bước lên.
“Khuynh Thành, cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi chân thành muốn gắn bó với cô. Tôi không có ý gì khác. Cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”
“Thế tức là tôi nên cảm ơn anh chứ gì?
Thôi nào, hãy cất cái lòng tốt ấy của anh đi! Nhìn kiếm đây!”
Khuynh Thành khẽ lắc người, “vút”! Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô đã lao về phía anh ta.
Kiếm khí đi đến đâu, nơi ấy tan thành tro bụi.
Căn phòng sang trọng của Tương Liễu thị bỗng biến thành một bãi phế thải.
Nên biết, Tử Thanh bảo kiếm là một thần khí thượng hạng.
Dù là thượng tiên, nếu bị dính kiếm thì cũng phải một thời gian dài mới bình phục được.
Nếu bị trọng thương, thì có thể bỏ mạng như chơi.
Tương Liễu thị nhìn thấy thế, mụ không thể không ngầm trầm trồ. May mà mình đã sớm chuẩn bị.
Nếu không, nếu phải giao chiến với con bé này thật.
Thì mụ sẽ không ăn nhằm gì hết.
“Ba Đạt tránh ra!”
Tương Liễu thị hét lên một tiếng, song nhẫn trong tay đã chém như bay về phía Khuynh Thành.
Lúc này Ba Đạt mới vội né tránh kiếm khí của Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, ngươi hãy ấn mạch môn của ngươi đi!”
Tương Liễu thị nham hiểm nhìn Khuynh Thành.
Khuynh Thành một tay cầm kiếm, tay kia khẽ ấn vào mạch môn của mình.
Mắt cô tuyệt đối không dám rời thân hình Tương Liễu thị.
Nên nhớ rằng Huyết Sâm từng cho cô biết con Cửu Đầu Xà này cực kỳ gian xảo.
Phải rất cẩn thận mới được.
Khi tay cô đặt vào mạch môn, thì một con đau thấu tim truyền đến.
“Lúc nãy ngươi ăn cơm, ngươi đã bị ta hạ độc rồi.”
“Ngươi… ngươi thật bỉ ổi!”
“Nếu ngươi không gian trá nuốt lời thì đâu có thể trúng độc của ta?”
“Hừ!” Khuynh Thành cười khẩy.
“Con mụ lão yêu nhà ngươi tưởng mình có chín cái đầu thì sẽ thông minh hơn người thật ư? Ta đâu phải đồ ngớ ngẩn? Rành rành là ngươi hạ độc ta trước, sau đó ta mới nói là không đồng ý; chứ đâu có như ngươi nói là ta nuốt lời?”
“Thì ra ta chưa nhận ra ngươi cũng rất thông minh đấy! Nghe đây, nếu ngươi muốn được giải độc thì ngươi phải ngoan ngoãn thành thân với Ba Đạt. Thuốc giải độc do chính Tương Liễu thị ta điều chế, ngoài ta ra, thế gian này không ai có thể giải độc!”
Bỉ ổi.
Nham hiểm.
Con mụ này quả là bỉ ổi hết mức.
“Lão yêu! Mụ muốn ta lấy Ba Đạt, thì ít ra mụ cũng phải cho ta biết lý do?”
Khuynh Thành biết mình không thể đi thoát, nếu không lừa lấy được thuốc giải độc của con yêu già này.
Dù Hồng Loan và Huyết Sâm cứu được cô ra, thì mình vẫn là gây thêm rắc rối mệt mỏi cho Lam Tố.
Cô không muốn vào lúc Lam Tố đang rất cần cô, thì cô lại làm phiền anh.
Cho nên, cô nhất định phải tự giải quyết chuyện này.
“Vì Ba Đạt rất thích cô. Lý do này đã đủ chưa?”
Khuynh Thành ngoảnh sang nhìn Ba Đạt.
Sắc mặt anh ta đầy phức tạp, anh ta nhìn cô, vẻ rất lúng túng không biết xử trí ra sao.
Xem ra, tất cả chuyện này đều là kiệt tác của con mụ lão yêu.
“Được! Tôi đồng ý lấy anh ta. Bây giờ bà đưa thuốc giải độc cho tôi!”
“Ha ha… ha ha ha… Khuynh Thành, cô không ngốc, tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn! Bây giờ ta đưa thuốc giải cho, rồi cô chạy mất thì sao?
Cứ yên tâm! Sau khi cô và Ba Đạt thành thân, ta sẽ đưa thuốc giải độc cho cô!”
Tương Liễu thị nhìn Khuynh Thành, rồi nhìn Ba Đạt, nói: “Sao không mau đỡ vợ cháu vào đi nghỉ đi?”
Mụ thấy Ba Đạt vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mụ không nén được mắng luôn: “Ngươi là đồ đần độn chẳng nên cơm cháo gì! Sao vẫn đứng nghệt ra đó thế?”
Lúc này Ba Đạt mới lóng ngóng bước lại.
“Khuynh Thành…”
“Dẫn đường đi!”
Khuynh Thành chẳng thèm nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
Ba Đạt cứ như người đang bị thương, mặt ỉu xìu, anh ta dẫn Khuynh Thành ra ngoài.
Khuynh Thành không thể không công nhận mụ lão yêu này thực có tay nghề.
Ngay chỗ mụ ta ở cũng được thiết kế chẳng khác gì cố cung. Nếu không phải cô xuất thân từ lính đánh thuê.
Thì khi bước vào đây cô sẽ choáng đến mức chết ngất.
Đi vòng qua hai đoạn hành lang quanh co, rồi đi qua hai vườn hoa nữa.
Mới đến được khu nhà của Ba Đạt.
“Khuynh Thành, cô sẽ tạm ở đây.”
“Đồ phản bội, ta có thiện tâm cứu ngươi, mà ngươi lại đối xử với ta như vậy!”
Nhìn mặt Ba Đạt, cô lại thấy tức.
“Khuynh Thành, tôi biết cô nhất định sẽ giận tôi lắm, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”
“Ba Đạt, anh không muốn nhìn thấy tôi phải chết chứ?”
Tuy rất hận Ba Đạt nhưng lúc này Khuynh Thành vẫn cố mỉm cười.
Càng cười trông cô lại càng xinh tươi rực rỡ.
“Khuynh Thành, đời nào tôi lại muốn cô chết!”
“Nếu không muốn tôi chết thì bây giờ anh đi lấy trộm thuốc giải độc đem về đây, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh ngay!”
Mũi dao găm trong tay cô đã gí vào tim mình.
“Đi đi! Có đi hay không?”
Khuynh Thành lại ấn mạnh mũi dao hơn.
Những giọt máu đỏ đã rỉ ra, thấm loang, hòa vào vạt áo cũng màu đỏ của cô.
Trông càng tươi thắm khác thường.
“Khuynh Thành, cô đừng nên bị kích động thế, tôi sẽ đi, đi ngay bây giờ.”
Ba Đạt kinh sợ vội quay người chạy ra, chân vấp phải bậu cửa suýt ngã.
Nhìn thấy Ba Đạt như thế, Khuynh Thành mới bỏ con dao xuống.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng.
“Gã nhóc này chưa đến nỗi cạn lương tâm, mình cũng đã không hoài công cứu gã.”
Tuy nhiên, sự nham hiểm của Tương Liễu thị thì Khuynh Thành không sao tưởng tượng nổi.
Ba Đạt đi rồi, cô lập tức vận linh thức truyền âm.
“Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia!”
“Khuynh Thành! Thế là lão đã chờ được tin của cô rồi.”
“Huyết Sâm gia gia, cháu gặp phải một chút rắc rối.”
Huyết Sâm cau mày, lão biết, đối phó với Tương Liễu thị không dễ gì.
Hồng Loan nhìn Huyết Sâm, rồi hỏi: “Cô bé đó nói gì?”
“Cô ấy gặp rắc rối mất rồi.”
“Hừ! Không chịu nghe thần thú ta, nên lần này đã bị ăn quả đắng, đáng kiếp!”
Hồng Loan nói, hơi có vẻ hả dạ.
Huyết Sâm cũng lập tức linh thức truyền âm, dặn Khuynh Thành đừng nhẹ dạ cả tin bọn yêu thú ấy, coi chừng bị chúng lừa.
Hừ! Không tin ta.
Bây giờ gặp rắc rối là đáng đời!
“Cô bé ơi, chết chưa?”
Hồng Loan cũng linh thức truyền âm cho Khuynh Thành ngay.
“Con chim phải gió! Nếu ta chết thì ngươi cũng không sống nổi đâu! Lam Tố sẽ lột da nhà ngươi!”
“Hừ! Cô chỉ giỏi đem vương gia ra dọa người ta!
Ai bảo cô không chịu nghe lời tôi? Cô dám tin lời yêu thú ư? Đồ ngốc!”
“Con chim phải gió! Ta đang đen đủi thế này mà ngươi cũng không an ủi ta một câu!”
“Thôi đi! An ủi cô? Ta thà đi an ủi yêu tinh Cửu Đầu Xà còn hơn!”

“Thôi, cả hai đừng cãi nhau nữa. Khuynh Thành cô nói đi, tình hình lúc này ra sao?”
“Hiện giờ cháu đang bị trúng độc của con mụ lão yêu, nó ép cháu phải lấy Ba Đạt.”
Nghe thấy thế Hồng Loan bật cười khanh khách.
“Gì thế? Nó bắt cô phải lấy anh chàng mà cô đã cứu? Con yêu tinh Cửu Đầu Xà bị cận thị hay sao? Còn gã Ba Đạt cũng muốn lấy cô à?”
Tức thật!
Nếu lúc này Khuynh Thành đang đứng trước mặt nó, chắc chắn cả hai sẽ đánh nhau một trận.
Hồng Loan đúng là oan gia của Khuynh Thành.
Lúc bình thường, cả hai đều rất thích tán gẫu với nhau.
Nhưng chỉ được vài câu thì lại cãi nhau chí chóe.
“Con chim phải gió, hãy ngậm cái mồm thối của ngươi lại!”
“Tôi nói, đều là sự thật.”
“Hừ! Khi nào người gặp tiểu thư ta đây, chắc chắc ta sẽ khiến ngươi trố mắt, lòi mắt ra! Hiện nay ta đã là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ai trông thấy cũng phải chết mê chế mệt, hoa nhìn thấy ta hoa phải nở để đón chào!”
“Cho nên lão yêu Cửu Đầu Xà nhìn thấy cô, cũng muốn lấy cô chứ gì? Chi bằng cô biến trở lại hình dáng như trước thì hơn! Sẽ được an toàn!”
“Con chim phải gió chết tiệt, ngươi cố ý nói kháy ta phải không?”
Huyết Sâm thấy cả hai cãi nhau loạn cả lên.
Lão vội cắt ngang.
“Thôi đi! Bây giờ là lúc nào mà hai người còn cãi nhau mãi?
Khuynh Thành cô hãy tạm cầm cự để Cửu Đầu Xà tạm yên tâm, ta và Hồng Loan sẽ đến ngay. Bọn ta sẽ tìm cách kiếm ra thuốc giải độc để cứu cô.”
“Huyết Sâm gia gia thật tốt bụng! Cháu biết ông sẽ không bỏ mặc cháu; ông không như những kẻ kia…”
Hồng Loan ngẩng phắt đầu lên.
“Lão ta chỉ có cái mồm, thì ăn nhằm gì? Cuối cùng vẫn cứ phải nhờ tôi ra tay. Hừ! Mà tôi thì nhiều nhất chỉ được coi là một người chim!”
“Đúng, ngươi đúng là một người chim.”
“Thần thú Hồng Loan đừng hậm hực nữa, ta nên nghĩ cách để cứu Khuynh Thành đi!”
Lúc này Hồng Loan mới im miệng.
“Vậy thì bây giờ chúng ta đi gặp con yêu tinh Cửu Đầu Xà.”
Hồng Loan lắc mình, kêu lên một tiếng kinh thiên động địa rồi bay vút lên không trung.
Nó vỗ đôi cánh đỏ rực như lửa.
Đầy vẻ cao quý vô song.
Nó vươn cái cổ lên.
“Huyết Sâm, ta chiếu cố lão, lão lên đây!”
Nên biết, ngoại trừ lúc thần thú Hồng Loan tự nguyện, thì không có bất cứ ai có thể cưỡi trên mình nó.
Huyết Sâm lăng người lên không trung, rồi ngồi lên lưng Hồng Loan.
Ba Đạt hết sức lúng túng bước vào phòng của Tương Liễu thị.
Nhìn bên này, ngó bên kia.
Anh ta nhận ra Tương Liễu thị đã ra ngoài, chắc chưa thể quay lại ngay, nên mới lẻn vào đây.
“Độc dược bí mật… độc dược bí mật điều chế…”
Tìm mãi hồi lâu vẫn không phát hiện ra dấu hiệu nào.
“Đang tìm thuốc giải độc phải không?
Khuôn mặt xanh xỉn của Tương Liễu thị xuất hiện ở cửa.
“Bác…”
“Cái đồ vô dụng nhà ngươi, ngươi còn dám mở mồm gọi ta là bác ư?”
Tương Liễu thị giận dữ gắt lên, rồi bước vào ngồi lên ghế, mặt hầm hầm đầy sát khí.
“Bác ạ, cháu không muốn thấy Khuynh Thành phải chết.”
“Có ai nói là muốn nó chết?”
“Nhưng… cô ấy… cô ấy định tự sát.”
Tương Liễu thị cười nhạt. Tự sát!
Mụ đã tiếp xúc vô số người đời, Diệp Khuynh Thành không phải hạng người có thể tự sát.
Vả lại, nếu nó định tự sát thì lúc nãy nó đã không chịu thỏa hiệp.
Chỉ có thằng cháu đần độn này mới mắc lừa nó!
“Yên tâm đi, nó sẽ không tự sát đâu.”
“Cô ơi cô hãy tha cho Khuynh Thành, Khuynh Thành đã tự làm mình bị thương rồi.”
“Đó là nó biểu diễn khổ nhục kế cho ngươi xem mà thôi.”
Tương Liễu thị đã bị Ba Đạt chọc tức muốn chết, mụ giật mạnh anh ta, nói: “Đi! Ta và ngươi cùng đến xem con vợ định tự sát của ngươi!”
Ba Đạt bị mụ ta đẩy ra ngoài.
Anh ta loạng choạng, rồi ngã nhoài, sấp mặt xuống đất.
“Ta nghe Ba Đạt nói cô định tự sát, nên ta muốn đến để xem xem cô định chết kiểu gì.”
Mụ nói cứ nhẹ như không, rồi liếc nhìn Khuynh Thành. Sau đó mụ chạy ra kéo Ba Đạt đứng lên.
“Ngươi nhìn cho rõ đi! Nó chẳng qua chỉ chảy mấy giọt máu bé tẹo!
Nếu nó định chết thật thì nó chỉ cần lấy thần khí ra cứa một phát là xong đời, chứ đâu cần giở chiêu với ngươi làm gì nữa?”
Ba Đạt mặt mũi xám ngoét nhìn Khuynh Thành.
Lòng anh ta xót xa vô hạn.
“Khuynh Thành, tôi biết mình có lỗi với cô. Nhưng cô… sao cô lại lợi dụng tình cảm của tôi, sao cô lại lừa tôi?”
“Buồn cười thật! Tôi lừa anh? Nếu anh không lừa tôi trước thì sao tôi phải lừa anh?”
“Khuynh Thành biết không, tôi từ nhỏ đến giờ luôn bị người ta coi thường, không ai thương tôi, không ai tin tôi. Bà bác tôi đã nuôi tôi khôn lớn, trên đời nay chỉ có mình bà thương tôi. Cho nên tôi không thể để bà bị tổn thương.”
“Thế thì anh có thể làm tổn thương tôi chứ gì?”
“Khuynh Thành, tôi vốn không có ý định lấy cô thật, tôi đã dự tính thế này: chờ khi bà ấy đưa cô thuốc giải độc rồi, thì tôi sẽ để cho cô đi. Nhưng nào ngờ cô cũng coi thường tôi, cũng lợi dụng tôi hệt như bọn họ. Đời tôi xưa nay tôi chỉ tin một mình bác tôi chứ không tin ai khác. May sao tôi được gặp cô, cô đã khiến tôi rung động. Nhưng thật không ngờ cô cũng lại lợi dụng tôi! Đúng là tôi có lỗi với cô trước, nhưng tôi không hề lừa dối cô và càng không có ý hại cô.”
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Ba Đạt, Khuynh Thành có cảm giác như mình đã phạm tội.
Có lẽ cô đã khiến Ba Đạt bị tổn thương thật.
“Ba Đạt, hiện nay anh đã hiểu rõ cả rồi. Mọi việc bà bác anh làm đều là vì muốn điều tốt cho anh. Bản thân anh cần có sức mạnh, thì thiên hạ mới sợ anh; cũng như tôi đây thiên hạ đều sợ tôi giống như sợ bà bác anh, cho nên mới không dám làm hại và coi thường tôi.”
Ba Đạt dường như không thể lĩnh hội được câu nào, anh ta đau khổ nhìn Khuynh Thành.
Rồi lạnh lùng nói ra ba chữ kéo dài: “Tôi hận cô!”
Nói rồi anh ta loáng một cái chạy vụt ra ngoài.
Ba Đạt không ngờ Khuynh Thành lại lợi dụng anh ta.
Anh ta cảm thấy lòng đớn đau vô hạn, chẳng khác gì bị dao cắt từng nhát, từng nhát.
“Tại sao ai cũng coi thường tôi, ai cũng muốn lợi dụng tôi, lừa dối tôi?”
Ba Đạt nắm tay đấm thật mạnh xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra một khe lớn.
“Đã thế thì tại sao lúc đầu cô lại cứu tôi, để khiến tôi tin rằng trên đời này vẫn còn có người đáng tin?
Tại sao sau khi cô cho tôi niềm hy vọng rồi cô lại lạnh lùng tước đoạt nó đi?
Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành, tôi phải làm gì cô cho phải đây?”
Nhìn thấy Ba Đạt vô cùng đau khổ, Khuynh Thành bước ra chìa tay đỡ anh ta đứng dậy.
“Xin lỗi Ba Đạt, tôi không biết như thế đã làm anh bị tổn thương. Tôi xin lỗi anh, anh đừng giận nữa, được không?”
Lúc trước, Tương Liễu thị đã cho Khuynh Thành biết mọi điều về quá khứ của Ba Đạt.
Chả trách anh ta bị choáng dữ dội thế này.
Ba Đạt ngẩng nhìn Khuynh Thành bằng ánh mắt ai oán, rồi anh hất Khuynh Thành ra.
“Diệp Khuynh Thành, cô thương hại tôi phải không? Ba Đạt này không cần ại thông cảm thương hại gì hết!”
“Ba Đạt, tôi coi anh như người bạn, một người bạn rất rất tốt.
Anh nói rằng mình chưa từng có ý định làm tổn thương tôi, tôi cũng vậy, hoàn toàn không có ý làm tổn thương anh.
Lúc đó tôi làm thế, chỉ vì tôi muốn được giải độc rồi đi khỏi nơi này. Tôi không ngờ lại làm anh bị tổn thương.
Ba Đạt, nếu tôi muốn làm anh bị tổn thương thì ngay lúc ở cái gian nhà bên kia, tôi hoàn toàn có thể giết anh rồi.
Tôi đang có thần khí trong tay, anh tưởng mình có thể tránh thoát hay sao?”
Tâm trạng Ba Đạt dần dần trở lại bình tĩnh.
Đêm nay.
Khuynh Thành nghĩ ngợi rất nhiều.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Cô bèn bí mật lẻn vào phòng của Ba Đạt, điểm vào thụy huyệt[1] của anh ta.
[1] thụy: ngủ
“Hãy chịu khó mà ngủ thật say! Khi nào tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc!”
Rồi cô quay người đẩy cửa, ung dung bước ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Mấy đứa a hoàn đang cầm các tờ thiếp Hỷ đã trình bày xong xuôi, đưa cho Tương Liễu thị xem.
“Phu nhân xem, như thế này đã được chưa ạ?”
Tương Liễu thị cầm lấy, chỉ thoáng nhìn.
Mụ hừ một tiếng rồi “uỳnh” đập tay xuống bàn, vứt tập thiếp mời xuống đất.
“Như thế này mà các ngươi cũng dám trình cho ta xem à?
Ta đã nói rồi, ta cần thứ tốt nhất, đẹp nhất!
Lũ các ngươi điếc cả hay sao?”
Khuynh Thành bước vào, rồi nhặt từng cái thiếp lên.
Cô xua tay với bọn a hoàn.
Ra hiệu cho chúng lui ra ngoài.
“Sớm thế này, mà Khuynh Thành đã sang đây?”
Thái độ của Tương Liễu thị cũng ôn hòa.
“Chỉ e nếu tôi sang muộn một chút thì đám thiếp này đã gửi đi rồi.”
Nghe Khuynh Thành nói câu này, nét cười nhăn nhở của Tương Liễu thị bỗng tắt ngấm.
“Ý cô là gì thế?”
“Phu nhân cho rằng tôi nói thế là ý gì?”
Khuynh Thành mỉm cười nhìn mụ ta, đồng thời cô xé vụn tập thiếp mời đang cầm trong tay, vứt tung lên.
“Tôi không chấp nhận kết hôn!”
“Nếu cô muốn chết. Thì không kết hôn cũng được.”
Giọng Tương Liễu thị đều đều, bình thản, nhưng đầy ngụ ý đe dọa.
Khuynh Thành xoa hai tay vào nhau, rồi ngồi xuống ghế đối diện với mụ.
Cô tự rót cho mình một chén trà, rồi uống.
“Khá lắm! Trà này ngon!
Nhưng tôi không rõ, nếu tôi chết rồi thì phu nhân còn có phúc để tiếp tục thưởng thức trà nữa không.”
“Cô nói thế là ý gì?”
“Chẳng ý gì cả. Chẳng qua chỉ là… gậy bà đập lưng bà mà thôi.
Phu nhân, nếu bà không muốn chết.
Thì tôi khuyên bà một câu: tốt nhất là đưa tôi thuốc giải độc.
Nếu không chất độc phát tác, bà sẽ bỏ mạng.
Chắc chắn sẽ không có ai cho bà thuốc giải độc.
Chỉ e bà cũng chẳng sống nổi mấy hôm nữa.”
Tương Liễu thị cười khẩy.
Dù sao mụ cũng từng là thần thú trên tiên giới.
Một kẻ tu chân định đầu độc mụ.
Thì đúng là đồ dở hơi ngủ mê nói bừa!
Thuốc độc của người tu chân.
Mụ tuyệt đối không sợ.
“Diệp Khuynh Thành, ngươi đừng phí sức lực nữa, ngươi cho rằng thuốc độc của ngươi có thể giết nổi ta ư?”
Có lẽ.
Thuốc độc của những người tu chân bình thường, đúng là không giết nổi mụ.
Nhưng Khuynh Thành là lính đánh thuê số một đẳng cấp quốc tế trong thế kỷ 21.
Khi điều chế thuốc độc, cô đã suy tính đến điều này rồi.
Cho nên cô đã căn cứ vào đặc tính của loài rắn để điều chế ra thuốc độc.
Mụ muốn không bị ngộ độc, thì e là khó đấy!
Khuynh Thành tiếp tụ bình thản nhâm nhi chén tra.
“Phu nhân có thể thử ấn vào chỗ cách ba tấc bên dưới xương sườn mà xem.”
Tương Liễu thị nửa tin nửa ngờ khẽ ấn ngón tay vào chỗ đó.
Quả nhiên mụ thấy khách thường.
Chuyện này… đâu có thể như vậy?
“Không cần phải kinh ngạc thế! Chưa thể chết ngay tức khắc đâu!”
“Ngươi thật bỉ ổi!”
Tương Liễu thị nghiến răng ken két nhìn Khuynh Thành.
“Đâu có! Ta như nhau cả mà!”
Tương Liễu thị “hừ” một tiếng khô không khốc.
Ánh mắt ác độc nhìn Khuynh Thành.
“Diệp Khuynh Thành, ngươi quá coi thường Tương Liễu thị ta rồi!
Ngươi cho rằng như thế này ngươi có thể chạy khỏi đây êm ru hay sao?
Ngươi nhầm rồi!
Ta dù phải chết thì ta cũng phải chứng kiến ngươi và Ba Đạt thành thân đã!”
Đồ điên!
Con mụ này rõ ràng là đồ điên!
Đã giám định chính xác rồi.
“Tôi e rằng phu nhân không thể được thỏa nguyện!”
Lúc mới bước vào.
Khuynh Thành đã nhận ra căn phòng này khác hẳn tối hôm qua.
Nhìn kỹ thấy rằng thì ra nó đã được bày trận pháp.
Thảo nào sáng nay cô không nhìn thấy bà mẹ của Ba Đạt trong các căn phòng ở khu biệt viện.
Thì ra là bị vây khốn ở đây.
Khuynh Thành đứng dậy, bước sang phía bên.
“Diệp Khuynh Thành, nếu ngươi dám đi thì Ba Đạt sẽ chết ngay tức thì. Ta biết ngươi không ưng nó nhưng ngươi sẽ không thờ ơ đứng nhìn nó phải chết.”
Chà chà! Xem ra con Cửu Đầu Xà này cũng có đầu óc đây.
Mụ có thể nhìn thấu tâm tư của Khuynh Thành.
Đúng thế.
Khuynh Thành sẽ không để cho Ba Đạt phải chết.
Khuynh Thành đã tốn hai viên kim đan mới có thể cứu sống Ba Đạt.
Nếu bây giờ bỏ mặc anh ta chết.
Thì thật rất không phải với hai viên kim đan của Lam Tố.
Khuynh Thành nắm các đồ vật xung quanh, giật mạnh, mặt hầm hầm nhìn Cửu Đầu Xà.
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Cô phải thành thân với Ba Đạt. Ta sẽ tổ chức hôn lễ thật sang trọng, linh đình cho cô!
Nếu không, tất cả chúng ta sẽ cùng tận số!
Ta dù sao cũng chẳng có gì phải vương vấn. Chỉ e, có một vài người sẽ rất ngán nếu phải chết!”
Khuynh Thành không ngờ con yêu xà chín đầu lại lợi hại như thế này.
Canh bạc này cô bị thua là cái chắc!
Nếu là ngày xưa.
Thì Khuynh Thành không thể thua.
Vì, cũng như Cửu Đầu Xà, cô không có gì phải vương vấn cả.
Nhưng hiện nay thì không thể.
“Được! Ngươi cũng thâm độc thật!”
Khuynh Thành phẫn nộ bước sang bên, tiện tay nắm được bất cứ thứ gì cô cũng đập phá tan tành.
Trận pháp đã bị phá.
Kìa!
Một phụ nữ được giải cứu, cô ta vội chạy đến đứng nép sau lưng Khuynh Thành.
“Cô ơi, bây giờ tôi sẽ cho cô mật rắn của mình, nhưng tôi muốn cầu xin cô một việc.
Sau khi cô đã giải được độc, tôi muốn cô đem Ba Đạt cùng đi khỏi nơi này.”
“Ha ha ha…” Cửu Đầu Xà cười vang.
“Em gái à, em ngớ ngẩn hay sao? Không yêu thú nào được ra khỏi vườn Vạn Thú cả.”
“Tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ làm nên chuyện thần kỳ!”
“Chuyện thần kỳ? Bao nhiêu năm qua cô em đã nhìn thấy ai làm nên chuyện thần kỳ chưa? Nếu có chuyện thần kỳ thật thì chúng ta đã được trở lại tiên giới từ lâu rồi!
Cô em tưởng mình còn cơ hội để cho cô ta mật rắn hay sao?”
Khuynh Thành bỗng thấy trước mắt hoa lên.
Tương Liễu thị đã bóp chặt cổ người phụ nữ và nâng người ấy lên cao.
Xét về công lực thì Khuynh Thành còn kém xa Tương Liễu thị.
Xét về tốc độ.
Vừa rồi Khuynh Thành hoàn toàn không nhìn thấy mụ ta đã ra tay như thế nào.
Khuynh Thành bất giác cảm thấy sờ sợ.
Lần trước nếu không nhờ vào uy lực của Tử Thanh bảo kiếm thì e cô đã bỏ mạng trong tay Tương Liễu thị rồi.
Nhưng mà…
Cùng là xà yêu.
Cùng là Cửu Đầu Xà.
Tại sao người phụ nữ này lại kém cỏi như vậy?
Chẳng lẽ bà ta chỉ mải mê yêu đương tình tứ mà không chịu luyện công gì cả?
Những tưởng mình cứu bà ta ra, mình sẽ có được một trợ thủ và sẽ tăng thêm khả năng thắng thế.
Ai ngờ bây giờ lại thế này…
Xem ra mình còn gánh nặng thêm.
Nếu sớm biết thì mình cứ mặc kệ bà ta bị nhốt còn hơn.
Thôi được, đã cứu thì cứu đến cùng.
Tiễn Phật, tiễn sang tận Tây Thiên.
Huống chi, Khuynh Thành cũng muốn thử vận dụng võ công mà cô mới nghiên cứu ra.
Rút phăng Tử Thanh bảo kiếm, tập trung toàn bộ sức lực đâm vào Tương Liễu thị!
Tử Thanh bảo kiếm là thần khí có khác.
Dù Tương Liễu thị có chín đầu chín thân thì cũng không dám vươn ra chặn.
Cùng với nhát kiếm là một tiếng thét kinh hồn.
Bỗng Khuynh Thành thấy trước mắt loáng lên một cái.
Nó biến thân!
Một con mãng xà khổng lồ đang lắc lư thân mình.
Tám thân của Tương Liễu thị vẫn chưa thành hình người.
Chỉ có chân thân của nó tu được thành hình người.
Một con quái vật đầu người mình rắn xuất hiện trước mặt Khuynh Thành.
Cái thế giới này quá ư huyền ảo.
Nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy.
Thì dù bị đánh chết Khuynh Thành cũng không thể tin.
Thì ra trên đời này có con yêu quái như thế này thật.
Một cái đầu người, tám cái đầu rắn. Cùng mọc trên một thân hình.
Tuy nhiên tình hình trước mắt cũng chưa đến nỗi quá tệ hại.
Khuynh Thành chỉ cần nhắm trúng chân thân của nó mà đánh là xong.
Nếu tám phân thân kia đã tu thành hình người.
Thì cô chỉ còn cách lăn đùng ra mà khóc hết nước mắt.
“Ranh con thối tha, chờ ta ăn xong ngươi đã, ta sẽ đối phó với bọn chúng.”
Khuynh Thành tay cầm Tử Thanh bảo kiếm bỗng đứng đó cứng đơ không động đậy.
Đứng như thế này, chỉ có thể làm món ăn mặn cho Tương Liễu thị mà thôi.
Lẽ nào con bé này không sợ chết?
Hay là nó có âm mưu gì đó?
Tương Liễu thị ngẫm nghĩ một lúc.
Vẫn không thấy cô ta tấn công.
Cuối cùng mụ không nén được nữa, nhảy bổ vào Khuynh Thành.
Cả chín phân thân không ngớt xoay quanh Khuynh Thành, vây chặt.
Chúng càng xoay càng nhanh.
Mẹ cha nó chứ!
Nó không sợ bị chóng mặt ngã lăn ra hay sao?
Dù không mệt thì chúng cũng phải sợ bị chóng mặt mới phải.
Khuynh Thành quyết ý nhắm mắt lại.