Hồ Giá - Chương 75

Hồ Giá
Chương 75: Phiên ngoại 25
gacsach.com

Lúc bảo bảo được Ngao Kiệt ôm ra, toàn bộ Thanh Vân sơn lại một lần nữa sôi trào!

Nghe được chung quanh có tiếng hoan hô, tiểu hồ ly phấn nộn nộn bánh bao thịt, khịt khịt cái mũi, giật giật lỗ tai hồ ly mao nhung nhung, chậm rãi mở mắt, tò mò nhìn mọi người, khóe miệng chảy xuống một chuỗi nước miếng.

“Hảo... đáng... yêu... a...!”

Trên đỉnh núi Thanh Vân, thần tiên yêu quái già trẻ lớn bé cùng nhau bụm mặt hét lên.

“A a a a a bảo bảo cùng ta kết hôn đi!”

Hoa Si kêu to tiến lên, lại bị Lữ Động Tân cầm sau áo:

“Nha... Hoa công tử... ngươi hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt của tu hành... trước năm trăm tuổi không được thành thân nga...”

“Chán ghét! Ta muốn rời khỏi thiên giới, ta không tu luyện! T^T”

Ngao Kiệt cúi đầu nhìn bảo bảo, bảo bảo mở to mắt, cũng nhìn hắn.

Bị ánh mắt đen lúng liếng của bảo bảo nhìn chăm chú, Ngao Kiệt cảm thấy tâm hạnh phúc đến độ muốn tan chảy... Rốt cục có người được làm phụ thân tiểu hồ ly liền vui sướng hôn chóp mũi bảo bảo, Ngao Kiệt ôn nhu nói:

“Ngoan... Kêu phụ quân...”

Ngao Ly một cái tát vỗ lên Ngao Kiệt:

“Nó nhỏ như vậy làm sao có thể nói!”

Có lẽ lần trước đã có kinh nghiệm đặt tên cho Ngao Nguyên cùng Hồ Tiêu, lần này Ngao Kiệt đã nhanh chóng nghĩ ra tên cho bảo bảo, chạng vạng Hồ Thập Bát tỉnh lại, tên của tiểu hồ ly đã chuẩn bị xong.

“Qua vài ngày nữa là Trung thu, đặt tên bảo bảo là Hồ Bánh Trung Thu! Không sai đi?”

Nhìn ánh mắt lóe sáng của Ngao Kiệt nói ra cái tên đặt cho con mà giống như hiến vật quý, Hồ Thập Bát thực trấn tĩnh, mắt cũng không chớp một cái:

“Tên này không sai.”

“Quyết định như vậy nha!”

“Chậm đã! Khụ, Ngao Kiệt, Nguyên Nhi cùng Tiêu Nhi đều là hai chữ, cho nên bảo bảo này vẫn là tên hai chữ đi.”

Nghe Thập Bát nói như vậy, Ngao Kiệt trừng mắt nói:

“Hai chữ... Kia kêu Hồ Nguyệt?”

Thập Bát gật gật đầu.

Tất cả mọi người ở ngoài cửa nghe lén nhẹ nhõm thở dài một hơi, tên Hồ Nguyệt này mặc dù có điểm giống nữ hài tử, nhưng so với Hồ Bánh Trung Thu hảo hơn nhiều a! Lão long quân cảm động lau lau khóe mắt, ở trong lòng yên lặng nói:

Thập Bát, Ngao Kiệt thú ngươi thật sự là rất hảo...!

Nhưng lời nói kế tiếp của Ngao Kiệt lại làm cho mọi người tập thể ngất xỉu đồng loạt –

“Nhũ danh gọi Bánh Nhi!”

Thập Bát khóe miệng co rút nói, tùy ngươi...

===

Lúc nửa đêm, bảo bảo tỉnh ngủ, oa oa khóc đòi ăn, Ngao Kiệt đem nãi cháo âm ấm đã được Hồng Ngọc chuẩn bị trước đó cầm lên, đem chén nhỏ đặt ở trên bàn, chính mình ôm bảo bảo, cầm cái thìa nhỏ, bắt đầu một muỗng một muỗng uy bảo bảo ăn nãi cháo.

Ngao Kiệt uy còn thật sự cẩn thận, thật cẩn thận, trước múc một thìa cháo đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó mới uy đến miệng bảo bảo, còn vỗ vỗ phía sau lưng, sợ bảo bảo bị sặc.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, theo động tác Ngao Kiệt, ánh sáng tản ra, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Ngao Kiệt, thản nhiên tản ra hào quang nhu hòa.

Thập Bát nằm ở trên giường, nhìn sườn mặt Ngao Kiệt, trong vô thức nhớ lại chuyện trước kia.

Một trăm năm mươi năm trước, Túy Tiên lâu bây giờ đã hóa thành bụi bặm, một hồ ly tinh tuổi trẻ cùng một vị long quân bá đạo gặp nhau, khai đoan cũng không tốt đẹp, trợn mắt tương đối, ra tay quá nặng.

Bắt đầu như thế, lúc ấy có ai sẽ nghĩ đến, hồ ly tinh này cùng vị long quân này sẽ yêu thượng đối phương, thành thân, có bảo bảo... Hơn nữa ở tương lai sau này, vẫn muốn cùng nhau vĩnh viễn như thế.

Thập Bát khẽ cười lên.

Ngao Kiệt, kiếp này có thể gặp được ngươi, thật sự là quá tốt.

“Nghĩ cái gì? Mắt đều híp lại.”

Mặt Ngao Kiệt đột nhiên phóng đại trước mặt, Thập Bát trừng mắt nhìn, cười nói:

“Không nghĩ cái gì... Bảo bảo ăn no?”

“Đúng vậy, tiểu tử kia không thể ăn nữa đâu...! Nửa chén nãi cháo tất cả đều ăn sạch!”

Ăn no, Bánh Nhi giương cái miệng nhỏ nhắn ách xì một cái, rầm rì hai tiếng, lại ngủ.

Ngao Kiệt nhẹ nhàng đem Bánh Nhi đặt ở bên người Thập Bát, chính mình mới khinh thủ khinh cước thoát giầy nằm xuống ở ngoài giường, Thập Bát biết đó là bởi vì Ngao Kiệt sợ bảo bảo ban đêm tái tỉnh lại sợ kinh động đến chính mình, hắn ngủ ở phía ngoài tiện bề chiếu cố bảo bảo.

Trong lòng ấm áp, Thập Bát bả đầu hướng Ngao Kiệt, nhẹ giọng cười nói:

“Hiện tại nhìn ngươi, càng ngày càng có bộ dáng phụ thân.”

Được Thập Bát khích lệ, Ngao Kiệt đắc ý cực kì, nhếch môi cười nói:

“Còn phải nói...! Ta – thất long quân Ngao Kiệt, là phụ thân tốt nhất trên đời!”

Nhìn Ngao Kiệt bộ dáng kiêu ngạo, Thập Bát thật muốn nắn nắn cái mũi muốn dài ra của hắn, vì thế liền chọn mi cố ý nói:

“Vậy ngày mai chúng ta liền mang theo Bánh Nhi đi Thanh Vân sơn thăm Bánh Trôi cùng Hoa Đăng đi...! Lần trước lúc ngươi đi thăm bọn nó, không phải nói chúng nó vẫn ồn ào đòi xem tiểu đệ đệ sao?”

“A?”

Ngao Kiệt tức thì mặt nhăn thành một đoàn, vẻ mặt không tình nguyện:

“Không cần, Bánh Nhi vừa mới sinh ra, không cần phải đi gặp hai xú tiểu tử kia!”

Thập Bát cười trộm:

“A nha, ngươi không phải vừa mới nói, ngươi – thất long quân Ngao Kiệt là phụ thân tốt nhất trên đời sao? Như thế nào lại gọi con mình là xú tiểu tử?”

“Bởi vì, bởi vì bọn nó chỉ biết chọc ta sinh khí thôi...”

Cảm thấy đuối lý, Ngao Kiệt thanh âm cũng nhỏ đi, hạ mắt suy nghĩ một hồi lâu, mới hạ quyết tâm nói:

“Được rồi, mười hai ngày nữa chính là Trung thu, đến lúc đó chúng ta mang Bánh Nhi đi thăm Bánh Trôi cùng Hoa Đăng, được không?”

Thập Bát nắm tay Ngao Kiệt, nói:

“Ngao Kiệt, ta phát hiện...”

“Ân?”

“Ngươi thật sự là càng ngày càng đáng yêu...”

Ngao Kiệt trừng mắt nhìn, mặt lập tức đỏ, miệng hét:

“Kia, kia đương nhiên! Bản long quân trước giờ vẫn đáng yêu!”

“Hư... Nhỏ giọng một chút, cẩn thận đánh thức Bánh Nhi a...”

“Nga nga nga...”

Nằm ở trên giường, có ái nhân bên người, nghe tiếng hít thở vững vàng của bảo bảo, buồn ngủ lại hướng Thập Bát đánh úp, đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Thập Bát giống như nghe thấy Ngao Kiệt nói, năm trăm năm rất nhanh sẽ đi qua...

Bánh Trôi cùng Hoa Đăng rất nhanh sẽ trở về... Chúng ta người một nhà hạnh phúc khoái hoạt sinh hoạt cùng nhau, vĩnh viễn không tách ra...

“Ân...”

Tưởng tượng tình cảnh tốt đẹp kia, khóe miệng mang theo mỉm cười, Thập Bát chìm vào mộng đẹp.

Có ngươi làm bạn, năm trăm năm rất nhanh sẽ đi qua, chúng ta người một nhà hạnh phúc khoái hoạt sinh hoạt cùng nhau, vĩnh viễn không tách ra.