Hoa Thần Nguyệt Tịch - Chương 58

Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 58
gacsach.com

Sauk hi Hàng Ca rời khỏi, Tô Kỳ lập tức vào trong.

Đứng trước mặt tỉ mỉ quan sát y, sau đó hỏi: “Không có chỗ nào khó chịu chứ?”

Người này lại khẩn trương như vậy, khiến Tô Thần thở dài — nếu thật ta phải rời khỏi hắn đi cùng Hàng Ca, chuyện này nghĩ đến, thật là...

“Làm sao vậy?” Lo lắng đưa tay chạm vào trán y: “Bị động tay chân sao?”

“KHông cần khẩn trương như vậy, ta không sao.” Tô Thần cười, vỗ vỗ ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, ta cho ngươi biết một việc.”

Tô Kỳ nghi ngờ mà ngồi xuống, nhưng cũng không dám ngồi dựa vào, dáng dấp giồng như chuẩn bị nếu Tô Thần có chỗ nào không đúng, hắn sẽ ngay lập tức bắn dậy.

“Mặc dù nói ra đúng là có chỗ không thể tưởng tượng được, nhưng ta nói đều là sự thật.” Tô Thần như trước đã nói, sẽ cho Tô Kỳ biết.

Tô Kỳ vẫn cẩn thận mà nhìn y.

Bất đắc dĩ cười cười, Tô Thần chậm rãi đem thân thế của mình, nhất nhất nói ra.

Vốn là người luôn luôn ốm yếu ở trong phòng bệnh, trước ánh mắt lo lắng cùng thân thiết của cha mẹ cùng ca ca, sau đó chết đi, lại như thế nào mà đến được thế giới này.

Toàn bộ nói cho hắn nghe.

Thần tình trên mặt Tô Kỳ chậm rãi thả lỏng, không xen miệng vào mà chăm chú lắng nghe.

“Chính là chết đi như vậy, Hàng Ca vừa rồi, đại khái là cùng một nơi tương tự ta mà đến.” Tô Thần mỉm cười kết luận, “Cho nên, ngươi hiểu chưa, chúng ta có thể gặp nhau, thuẩn túy là tình cờ.” Căn bản không phải như ngươi cho rằng ta đến đêy là dành riêng cho ngươi.

Tuy rằng trên mặt là ý cười, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, bởi vì Tô Kỳ căn bản không giống người thường, nhưng dù sao cũng quỷ dị như vậy, ngay cả mình một người hiện đại như vậy cũng không thể nhanh chóng tiếp thu, càng không nói đến Tô Kỳ người chưa từng nghe nói qua loại chuyện này.

“Sau lại là tình cờ.” Tô Kỳ lắc đầu, “Tuyệt đối không phải là tình cờ.”

Ánh mắt trước sau vẫn thâm tình, khiến Tô Thần vững tin, người này có khả năng chuyện mình nói ra khó tin đến cỡ nào cũng sẽ dễ dàng tiếp thu.

“Nếu như không phải ta giết hài tử kia, hiện tại trong thân xác này không thể có ngươi, vô luận là nguyên do gì, kết quả chính là, ta là người duy nhất nhìn rõ ngươi, nên ngươi là người của ta.” Tô Kỳ vẫn cố chấp nói.

Người nam nhân này thực làm cho người khác mệt mỏi a...

Thế nhưng, hiện tại xem ra, cũng không đến nỗi nào.

Tô Thần bất đắc dĩ thở dài: “Thực sự là không có cách nào thuyết phục.” Khóe môi lại nhàn nhạt ý cười.

“Nếu là ta lúc trước không hiểu được mà thay đổi, hiện tại Thần đã bị người khác đoạt đi rồi.” Tô Kỳ khẽ mỉm cười, nắm vai y, “Cho nên, không được nói như vậy, đây là chuyện tốt, bất kể ngươi là ai, ta chỉ biết hiện tại ngươi là Thần của ta.”

Tô Thần không nhịn được cười, ngẩng đầu, nhìn dung nhan tuyệt mĩ: “Người điên.”

Tô Kỳ rũ mắt xuống, cắn cắn môi y.

Tô Thần cũng không chống cự, tuy rằng mặt đã thành táo đỏ.

Vậy nên, Tô Kỳ hôn càng sâu, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc.

Hai người đối mặt nhau, trầm mặc một hồi, sau đó khóe môi Tô Kỳ cong lên ôn nhu, lần thứ hai đến gần mặt y, khàn khàn ghé vào lỗ tai y thì thào: “... Ngươi thoạt nhìn rất ngon miệng.”

Lòng Tô Thần vang lên một tiếng, mặt lại thêm một tầng hồng.

“Khả ái đến mức, ta không biết phải là thế nào cho phải.” Tô Kỳ vươn đầu lưỡi, lướt qua đường cong môi y.

Cảm giác mềm mại tê dại khiến Tô Thần luống cuống mà né tránh ánh mắt.

“Mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác...” Tô Kỳ thấp giọng. “Cũng làm cho người ta si mê...”

Tô Kỳ nói trắng ra như vậy, khiến y không biết phải phản ứng như nào mới thích hợp.

Vì vậy mặt cứ ngây ngốc mà đỏ lên, tùy ý để Tô Kỳ ăn chút đậu hũ...

Li Vương đến lúc rời khỏi Trường Nhạc cung, trong tiệc tiễn biệt, Tô Thần chỉ vùi đầu vào ăn, cũng không muốn đối mặt với ánh mắt Li Vương.

Tuy rằng cảm giác nàng dường như có chuyện muốn nói với mình, nhưng hiện tại y lại không có hứng thú gì với những người này.

Ăn no xong, Tô Thần cùng đám hộ vệ ở lối ra chuận bị rời đi.

Nam tử đi theo Li Vương đột nhiên đứng dậy: “Trường Nhạc công tử, tại hạ có chút yêu cầu hơi quá.”

Tô Thần đã rời chỗ kinh ngạc nhìn hắn, trước không nói đến hắn thân phận là tùy tùng mở miệng gọi y đã khiến người khác kinh ngạc, lại còn có cử chỉ hoàn toàn không phù hợp lễ nghi như thế, người này chỉ là tùy tùng của Li Vương, sẽ không nên làm ra hành động không rõ rang như vậy.

“Li Tiệm Hồng, ngồi xuống!”

“Li Vương bệ hạ, đây là có chuyện gì?”

Âm thanh kinh hoàng của Li Vương cùng tiếng nói lãnh đạm của Tô Kỳ đồng thời vang lên.

Nam tử không ngồi xuống, trái lại còn cung kính hương Tô Thần hành lễ, nói: “Làm ơn hãy cùng bệ hạ của ta một mình gặp mặt một lần.”

“Li Tiệm Hồng!” Li Vương kinh hoảng mà đứng lên.

“Làm càn!” Tô Bát hừ lạnh, “Ngươi chỉ là một tùy tùng nhỏ nhoi có tư cách gì mà thỉnh cầu Thiếu chủ của chúng ta? Một người bình thường của quý quốc... lại... làm ra những chuyện không hợp lễ nghi như vậy, thật sự là làm khó cho chúng ta a, Li Vương bệ hạ!”

Li Vương cúi đầu, nhẹ giọng: “Này, đúng là thật xin lỗi...”

“Được rồi.” Tô Thần nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của quan viên Li Quốc, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Một khắc đồng hồ, sau khi yến hội tan một khắc đồng hồ sau ở bên trong, được chủ nhân ở đây cho phép, ngươi có thể gặp ta.”

Tô Kỳ hơi kinh ngạc mà nhìn y.

Tô Thần cười, xoay người rời đi.

Tạm thời đã đem quyền sở hữu ta cho ngươi a, dù sao ngươi cũng đã chờ lâu như vậy.

..

Không bao lâu sau, Li Vương đến.

Tiểu Cảnh vừa nhìn thấy Tô Cửu cũng ở trong đám người đi đến, lại khẩn trương đến luống cuống chân tay không biết phải làm thế nào mới tốt.

“Vào trong góc mà đứng đi.” Tô Thần buồn cười nói, bình thường thì không sao, vừa thấy được Tô Cửu, tiểu Cảnh thay đổi rất rõ rang, hận không thể khắc nào cũng trốn trong cái góc tối đen mà si ngốc nhìn Tô Cửu.

Ảnh phi liền tuân mệnh, nhanh như chớp mà chui vào góc phòng bên phải trốn đi.

“Mời ngồi a.” Tô Thần bắt chuyện cùng Li Vương, sau đó bảo thị nữ dâng trà.

Tô Kỳ đi đến ngồi bên trái Tô Thần.

“Vì thị vệ của ta có cử chỉ thất lễ khiến ngài bất an, thành thật xin lỗi.” Li Vương cũng ngồi xuống theo, áy náy cười, “Ta thật sự là không thể khống chế kích động trong lòng, cho nên hắn mới không nhịn được nói với ngài.” Mắt nhìn nam tử phía sau, “Li Tiệm Hồng.”

“Vâng.” Nam tử đi lên phía trước, sau đó, cúi đầu rạp đất lạy Tô Thần ba cái, mới nói: “Trường Nhạc công tử, tại hạ làm ra hành động lỗ mãng tự cảm thấy xấu hổ, xin lỗi Ngài.”

Tô Thần thiếu nước không nhảy dựng lên — người dập đầu này so với mình còn cao hơn, so với mình khỏe mạnh hơn, còn lớn tuổi hơn nữa, sao có thể nhận ba cái dập đầu này?

“... Xin Ngài nhận lấy, nếu không cung chủ sẽ không có ý định để Ngài nói chuyện với ta.” Li Vương cười khổ, “Hơn nữa đúng là hắn quá lỗ mãng rồi.”

Tô Thần giống con khỉ đứng ngồi không yên nhận ba cái dập đầu thật vang này.

Sau khi mọi người vào chỗ của mình, Li Vương mới hơi khom người: “Kỳ thực, ta có một số việc muốn hỏi Trường Nhạc công tử, cho nên mới không không chế được. Quấy nhiễu công tử rồi.”

Có việc hỏi ta?

Tô Thần nghi hoặc nhìn Li Vương.

“Xin hỏi công tử, người có nghe biết qua người tên Li Du không?”

Li Du, cái tên đã lâu, những kí ức xa xôi bỗng quay lại.

Tô Thần trong nháy mắt thất thần, một lúc sau mới trả lời: “Ừ.”

“Hắn là hài tử như thế nào?” Li Vương mang theo tia thân thiết cùng bi thương mà hỏi.

Tô Thần không hiểu được mà nhìn Li Vương, nàng vì sao lại hỏi Li Du? Nàng sẽ làm gì Li Du sao?

“A...” Li Vương nhìn thấy thần sắc đề phòng của Tô Thần, bật cười nói: “Thực sự là ta đây quýnh lên, không nhớ phải nói rõ. Li Du là hài tử duy nhất mà Vương huynh mất tích của ta lưu lại.”

A!

Tô Thần mở to mắt.

Đùa phải không?

Có người có phụ thân là Vương gia còn bị bắt đi làm tiểu quan sao?

Thấy trong mắt Tô Thần ánh nhìn ngờ vực. Li Vương cười chua xót: “Lúc đó, thúc phụ nắm quyền, ta bị gả đi nơi xa, Vương huynh bị biếm làm thứ dân, các huynh muội khác đi theo thúc phụ, đáng thương cho Vương huynh được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu nhục nhã như vậy? Không đến một năm, uất ức mà chết. Mẫu thân Li Du, phu thê tình thâm, Vương huynh rời khỏi nhân thế, nàng cũng không còn khát cầu cuộc sống, rốt cục chịu không đến nửa năm, sau khi hạ sinh Li Du thì qua đời. Li Du bị đưa qua mấy nhà, sau đó bị bán đến nơi dơ bẩn kia, nhận hết khuất nhục, cuối cùng trốn thoát, gặp được Trường Nhạc công tử ngài.” Li Vương ngắn gọn nói hết sự tình, sau đó thở dài nói: “Nghe qua, giống như cố sự trong dã sử, nhưng đây lại là chuyện thật.”

“Ngươi làm sao biết được Li Du là hài tử của Vương huynh ngươi? Không phải nói ngươi bị gả đi xa sao?”

“Tuy rằng ở xa, nhưng thân là công chúa, biết được tin tức hắn không khó.”

“Ngươi biết hắn sống không dễ dàng như vậy, vì sao không cứu hắn?” Tô Thần giọng điệu mang theo chất vấn nói, “Ngươi có biết lần đầu ta nhìn thấy hắn, thì hắn là cái dạng gì!”

Li Vương trầm mặc, một lát sau mới mệt mỏi mà mỉm cười: “Ta biết, tình huống đứa bé kia, ta cũng biết...”

“Biết nhưng ngươi...”Nói không hết câu nhìn thấy đáy mắt Li Vương bi thương ai oán.

“Thân là con cháu hoàng gia, lúc nào cũng không có quá nhiều tự do, nếu ta tùy tiện đi cứu hắn, sẽ tiết lộ thực lực của ta, như vậy phải trả giá rất đắt, cho nên ta không thể...”

Li Vương thấp giọng nói, “Làm cô cô của hắn, ta lòng đau như cắt, nóng như lửa đốt, nhưng ta còn là công chúa Li Quốc, ta không thể không lo lắng cho quốc gia của ta. Nam nhân kia – thúc phụ của ta, Tiền Li Vương, bạo ngược, không coi air a gì, không nghe lời khuyên của thần tử, cũng không để ý sinh mệnh của bách tính, ngu muội mà nuôi dưỡng binh sĩ, thuế suất lại cao, bên ngoài lại không chịu lien minh, có lẽ đúng ra là không có quốc gia nào chịu lien minh cùng hắn...”

“Sau đó ngươi tập hợp lực lượng, lúc hắn ở tại Trường Nhạc cung một năn trước, đoạt đi vương quyền?”

“Đúng.” Rõ rang là chuyện cũ huy hoàng, trong mắt Li Vương lại là bi ai cùng ngơ ngẩn, “Đám huynh muội toàn bộ chết hết, còn lại một mình ta, thúc phụ cũng phát điên rồi tự vẫn, mắng ta đại nghịch bất đạo tất có trời phạt...” Thở dài, “Quyền lực, làm cho mọi người xa lánh.”

Nhãn thần như vậy, khiến Tô Thần cũng không đành lòng trách cứ, dù sao nàng cũng chịu thống khổ, chính mình lại không trải qua: “Vậy ngươi, tìm ta nghe tin tức Li Du sao?”

“... Không phải.” Li Vương cười cười, “Ngươi thực sự là hài tử ôn nhu, cho nên, tiểu Li Du mới thích ngươi a.”

Ách?

“Ta chỉ muốn ngươi tiếp tục đối đãi Li Du giống như trước đây, sau đó, muốn nói với ngươi lời cảm tạ của ta, cảm ơn ngươi cứu hắn, không chỉ cứu vớt tính mạng hắn, quan trọng hơn, là cứu tâm hồn hắn.”

Tô Thần xấu hổ: “... Ta không có làm gì hết.” Gần đây là bị sao, thế nào mà một đám người đều khen ta thế này?

Li Vương mỉm cười.

“Nói hết lời rồi, có thể li khai.” Tô Kỳ ở bên cạnh đột nhiên nhàn nhạt nói.

“A...” Li Vương lặng đi một chút, sau đó cười: “Đúng vậy, ân, ta phải đi.” Lại thấy thanh âm khe khẽ nói với Tô Kỳ: “Xin hãy đối xử tử tế với bách tính Li Quốc, nếu không lúc đó ta sẽ không bỏ qua.”

Tô Thần không hiểu được hai người đang nói cái gì, mở to mắt, nhìn họ.”

Tô Kỳ cười xoa đầu y: “Không có gì, chỉ là tiến thêm một bước nhỏ đến với mục tiêu.”

“Vậy, ta trước hết cáo từ.” Li Vương đứng lên.

“Ngươi không đi gặp Li Du sao?” Tô Thần hoang mang, “Những lời này, ngươi nói cho hắn nghe sẽ tốt hơn!”

Trong mắt Li Vương lo lắng mỉm cười: “Đứa ngốc, ta trước kia nhìn thấy hắn bị người khác lăng nhục không giúp, hiện tại, sao còn mặt mũi đi gặp hắn?” Thở dài, “Ta đã vì quốc gia này, mất đi quá nhiều thứ, đã mệt chết rồi.”

Li Tiệm Hồng phía sau nàng cũng không nói gì mà thở dài một tiếng.

“Không phải, Li Du là một người rất tốt, ngươi cứ như vậy đi gặp hắn, có thể hắn sẽ không thể tiếp thu ngay được, nhưng nếu hắn biết, thế giới này còn có thân nhân của hắn sống, hắn nhất định sẽ rất vui.” Tô Thần vội vàng nói. “Cho dù hắn rất độc mồm, thế nhưng hắn nhất định sẽ rất vui, ngươi tin ta đi.”

Li Vương giật mình, sau đó hoàn hồn, cười: “Ân, ta tin tưởng, nhưng nếu hắn biết ta trước đây thấy hắn khổ như vậy lại không cứu, nhất định sẽ không chấp nhận được, hiện tại hắn đang tốt, không cần ta bước vào cuộc sống của hắn, ta nếu trước kia lựa chon quốc gia mà bỏ qua tình thân, sinh mệnh Li Du đã không còn liên quan gì đến ta nữa.” Nói hết lời, như là sợ mình sẽ hối hần, liền vội vàng rời đi.

Tô Thần ngây ngốc nhìn bong lưng Li Vương biến mất sau cửa, uể oải.

Tô Kỳ dường như bất đắc dĩ mà thở dài, đưa tay ôm lấy y.

“... Ta không hiểu...” Tô Thần cảm thấy rất bi ai, thấp giọng nói.