Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên - Chương 251

Chương 251: Tai nạn xe cộ, bỏ lỡ (2)

Quý Thư liếc nhìn tài liệu trong tay, nhếch môi nở nụ cười, không giống trong ngày thường ôn hòa, ngược lại mang theo vài phần đắc ý.

Cuối cùng đã tới bước này.

Vài cổ đông của tập đoàn Doãn Văn rốt cuộc chịu đem mấy cái cổ phần kia chuyển nhượng cho anh rồi.

Dĩ nhiên toàn bộ quy công vào những bí mật anh nắm trong tay.

Tính toán như vậy, cổ phần trên tay anh có 51% rồi, vượt qua Doãn Văn gia 45%.

Coi như Doãn Văn Trụ đem toàn bộ cổ phiếu lẻ thu thập nữa, cũng không thể so với anh rồi.

Cho nên tập đoàn Doãn văn sẽ phải đổi chủ.

Anh biết, hôm nay là ngày tập đoàn Doãn văn mở đại hội cổ đông.

Ở ngày này, thậm chí ngay cả không thường ra mặt Doãn Văn Thận cũng sẽ có mặt.

Mà cái anh muốn chính là thời cơ này, nhìn hai cha con bọn họ chật vật.

Những thứ cổ đông kia cũng đáp ứng ở đại hội cổ đông sẽ phối hợp với anh.

Quý thư đứng lên, đặc biệt đổi một bộ quần áo riêng, lúc này mới ngồi xe đi về phía tập đoàn Doãn văn.

Lúc anh đi tới, có người cản anh lại.

"Tiên sinh, người nhàn tạp không thể tùy tiện ra vào nội bộ của công ty."

Quý Thư nhếch môi cười, đưa tay cầm thẻ đặt trước ngực của người bảo vệ.

"Tôi nhớ kỹ tên anh rồi."

Người dám xem thường anh, anh sẽ hoàn trả gấp bội.

"Tiên sinh."

Bảo vệ an ninh còn muốn đưa tay đi cản, nhưng Quý Thư chẳng qua là nhẹ nhàng ra một động tác, đã khiến tay anh ta không thể động đậy.

Mà Quý Thư ưu nhã vào thang máy, trực tiếp đến phòng họp.

Đứng ở cửa phòng họp, anh cảm giác mình chưa từng sung sướng qua như vậy.

Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, như vậy mọi thứ anh gặp qua đều có thể hoàn trả lại, một ít thứ đồ của anh có thể chân chính đoạt lại.

Từ nay về sau, không có ai còn dám xem thường anh, cũng không ai dám khi dễ anh nữa.

Quý Thư hít sâu một hơi, rốt cuộc đẩy cánh cửa phòng họp ra.

Những người trong phòng đều đem tầm mắt tập trung trên người anh.

Anh cảm thấy tất cả đều nằm trong tay anh.

Anh từ từ đi tới bên người Doãn Văn Thận, nhếch môi nhàn nhạt nói: " Tổng giám đốc Doãn Văn, vị trí này có lẽ nên thay người rồi."

Người này chính là cha anh, người cha chưa bao giờ chịu trách nhiệm qua.

Mẹ của anh nói, ông ta thậm chí xem anh như một gánh nặng, không muốn tiếp nhận anh.

Cho nên anh cũng hận.

Nhìn ông đối xử với Doãn Văn Trụ tốt như vậy, thương yêu như vậy, anh càng hận, sau đó đem kia phần cừu hận chuyển dời đến trên người Doãn Văn Trụ.

Tại sao anh ta có thể có được tất cả?

Cho nên anh không cam lòng.

"A, đây là chuyện gì xảy ra?"

Doãn Văn Thận nhìn người trước mắt này, khẽ nhíu chân mày.

Đây chính là con trai của quý mỵ, quả thật không thế nào thuận mắt.

"Bởi vì trên tay tôi bây giờ đã có 51% cổ phần của tập đoàn Doãn văn, ông cảm thấy vị trí chủ tịch này ai có thể ngồi."

Quý Thư cảm thấy mắt nhìn xuống người khác quả thật rất tốt.

Không trách được nhiều người muốn ngồi trên cao như vậy.

"Anh khẳng định?"

Doãn Văn Thận không mở miệng, Doãn Văn Trụ ở một bên lại nhàn nhạt hỏi.

"Nếu như tôi không khẳng định, tôi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Quý Thư nhìn Doãn Văn Trụ trong mâu quang có chút khinh thường.

Anh ta cũng chỉ có thể ở lúc này còn có thể làm mưa làm gió thôi.

Chờ lát nữa, tập đoàn Doãn văn cũng không có vị trí của anh ta nữa rồi.

Anh sẽ từ từ cướp lấy mọi thứ.

"Quý Thư, tôi từng nói qua, người trong lúc đó là phải dựa vào tín nhiệm, mà anh thiếu hụt nhất chính là tín nhiệm. Nhưng anh cố tình lại đặc biệt tin vật chết, này h sẽ trở thành nguyên nhân thất bại của anh."

Doãn Văn Trụ đón nhận tầm mắt của Quý Thư, không nhanh không chậm nói.

"Nhưng mà Doãn Văn Trụ anh thua."

Quý Thư không muốn nghe những lời này.

Tín nhiệm là cái gì?

Anh còn có người nào để đi tín nhiệm nữa?

"Quý Thư, anh thật cảm thấy bản thân mình có thể lấy được tập đoàn Doãn văn sao?"

Doãn Văn Trụ ném cho Quý Thư một phần tài liệu.

Quý Thư nghi ngờ nhận lấy, sau khi xem sắc mặt đại biến, "Đây là gì?"

"Có phải khác với Lạc Ương đưa cho anh phần kế hoạch kia không? Quý Thư, anh nếu không tin người khác, lại vì sao tin bọn họ vì anh lấy được một chút vật chết?"

Doãn Văn Trụ là cố ý, lúc ban đầu cũng không có hoài nghi Lạc Ương người kia.

Chẳng qua là cái kế hoạch này ngoại trừ chính anh, anh ai cũng sẽ không nói cho.

Anh không biết Quý Thư ở tập đoàn Doãn văn nằm vùng tai mắt rốt cuộc là ai, như vậy liền đối đãi không khác nhau.

Quả là, phần kế hoạch kia lại đến trong tay Quý Thư.

Nhưng những lời anh nói với Lạc Ương là thật, ăn miếng trả miếng, bắt cá vào lưới.

Chẳng qua là kế hoạch không phải cái kế hoạch kia thôi.

Cho nên Quý Thư thu mua mấy cái cổ phần kia căn bản cũng không thuộc về tập đoàn Doãn văn, anh đã sớm dời cổ phần tập đoàn Doãn văn đi, mà những thứ cổ đông kia cũng vừa vặn dùng cái công ty mới này đổi về một ít tư liệu bí mật của mình.

Vì vậy, còn có thể đối với anh lòng mang cảm kích.

Tất cả đều vui vẻ.

"Quý Thư, hình như tôi quên nói với anh, tập đoàn Doãn văn phải thay đổi địa chỉ mới rồi, mà anh thu mua mấy cái cổ phần kia chính là tôi không lâu mua tới cái công ty cao ốc. Anh đã đối với công ty này có hứng thú như vậy, tôi sẽ để lại vị trí tổng giám đốc này cho anh."

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là vị trí này bị chính phủ quy hoạch, không lâu sẽ phá bỏ và rời đi nơi khác.

Bằng không bọn họ cũng sẽ không chuyển.

Về phần cái công ty nhỏ đó, thật sự rất nhỏ, anh chính là thu mua để cố ý dẫn Quý Thư vô bẫy.

Quý Thư mặc dù nắm một chút bí mật của những người cấp cao, nhưng người ta lòng mang bất mãn đối với anh ta, tự nhiên sẽ không đưa cái tin tức này nói cho anh ta biết.

Tín nhiệm vật chết có lúc rất tốt, nhưng anh ta quên người là có tình nghĩa.

Ai nguyện ý bị người khác làm vũ khí sử dụng?

Mà tập đoàn Doãn văn vừa lấy được một phí tổn phá bỏ và dời đi nơi khác, hơn nữa từ trong tay Quý Thư đổi được một bó tiền lớn vào, xem ra cái công ty mới đó thật sự có nhiều tác dụng.

"Doãn Văn Trụ."

Quý Thư cắn răng nghiện lợi hô lên.

Loại mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển này khiến anh không tiếp thụ nổi.

Chẳng qua là cuối cùng anh vẫn quá xem thường Doãn Văn Trụ.

Doãn Văn Trụ ở trước mặt anh thường bộc lộ ra mình chân thật nhất một mặt, vì vậy rất nhiều mặt trái tâm tình cũng sẽ không thèm để ý chút nào bạo lộ ra, dần dà, khiến Quý Thư cho rằng anh không hề có tài ba gì.

Nhưng ở trước mặt người khác, Doãn Văn Trụ cũng là người có thủ đoạn.

Bằng không cũng không thể nhanh như vậy đón lấy tập đoàn Doãn văn.

"À, đúng rồi, còn cái công ty mới mua, địa chỉ là ở nơi này, anh có thể đi xem một chút, tôi nghĩ nhân viên công ty sẽ rất hoan nghênh tổng giám đốc mới như anh."

Doãn Văn Trụ từ trong túi tiền móc danh thiếp ra, phía trên in tên công ty, còn có địa chỉ của công ty khiến Quý Thư khống chế không nổi nữa.

Anh dùng nhiều thời gian như vậy, nhiều tinh lực như vậy, nhiều tiền tà như vậy, quay đầu lại mua được một thứ rác rưởi sao?

Anh làm sao cam lòng?

Anh đi tới chỗ Doãn Văn Trụ và Doãn Văn Thận, dùng thanh âm thấp đủ nghe nói: "Anh sẽ không sợ tôi nói ra chuyện xấu của Doãn Văn gia?"

Quý Thư cảm thấy Doãn Văn Trụ nhất định là biết thân thế mình, cho nên mới đánh chủ ý như vậy.

"Quý Thư, thật ra thì tôi cảm thấy anh thật đáng thương, ngay cả người thân nhất của anh cũng lừa gạt mình. Anh không có lý do gì phải hận chúng tôi, anh cùng Doãn Văn gia một chút quan hệ cũng không có."

Doãn Văn Trụ biết Quý Thư muốn nói gì, dứt khoát đem lời toàn bộ đều nói ra miệng.

Anh nói qua, đừng trách anh ngoan tâm.

Ai bảo anh ta đả thương người không nên tổn thương tới.

Lần này, Quý Thư tân tân khổ khổ tạo dựng lên lưới giao thiệp, còn có tài chính trong tổ chức điều tra cũng sẽ hủy diệt.

Nhưng nếu như anh không làm như vậy, như vậy người hai bàn tay trắng sẽ là anh.

"Tôi không tin."

Quý Thư lên giọng nói, cũng không quản người còn lại có thể nghe thấy không.

Lúc này, anh đã không muốn quản.

"Nếu như anh muốn biết, tôi sẽ không cản anh, bây giờ y học tiến bộ như vậy, kết quả gì một kiểm nghiệm là có thể biết, đến lúc đó người mất thể diện sẽ chỉ là anh."

Doãn Văn Trụ thật ra thì cũng không sợ Quý Thư nói ra.

Trong tay anh nắm được nhân chứng có lực nhất.

Chuyện nói đến tình trạng này, làm đến tình trạng này, anh cũng không muốn làm tiếp nữa rồi.

Anh nhấn phím call, rất nhanh thì có mấy an ninh bảo vệ đi vào.

"Dẫn anh ta đi ra ngoài."

Doãn Văn Trụ chỉ Quý Thư.

Bảo vệ lĩnh mệnh, mang theo Quý Thư đi ra ngoài.

Lần này, Quý Thư thế nhưng không có phản kháng, hay vẫn còn đang tiêu hóa vừa rồi sự thật mới biết kia.

Nếu như đây là sự thật, như vậy những năm gần đây anh làm tất cả rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng qua là anh thật vất vả mới đi tới bước này, không ngờ tới hai bàn tay trắng rồi.

Tất cả đều là bởi vì Doãn Văn Trụ.

Cho dù Doãn Văn Trụ và anh không có tầng quan hệ kia, anh vẫn ghen tỵ.

Tại sao anh ta có được mọi thứ, mà anh lại hai bàn tay trắng?

Vì vậy trái tim phẫn hận, lần nữa hừng hực thiêu đốt.

Anh sẽ không tính cứ như thế.

Anh hận những thứ người kia đem anh giẫm ở dưới lòng bàn chân, mà mới vừa rồi Doãn Văn Trụ hoàn toàn làm chuyện như vậy.

Để cho anh từ tầng cao nhất té xuống tầng chót nhất.

Doãn Văn Trụ giải quyết xong chuyện của Quý Thư sau, lại tiếp tục họp đại hội cổ đông.

Nhưng mà anh đã cùng Doãn Văn Thận bàn bạc xong.

Doãn Văn Thận sẽ trở về trấn giữ một đoạn thời gian, mà anh sẽ tự thân đi tìm Phương Thê.

Lúc này, anh đã không thể chờ đợi.

Cho nên họp xong liền rời đi.

Anh muốn thấy cô, một chút thời gian cũng không muốn trì hoãn nữa.

Anh mở ra cỗ xe màu lam Lamborghini liền rời khỏi công ty, lại không phát giác có người ở sau lưng len lén đi theo anh.

Giờ đây Quý Thư trong lòng chỉ còn lại có một ý tưởng điên cuồng.

Nếu anh cái gì cũng không có, như vậy thì mặc kệ hết thảy.

Vì vậy sau khi theo một đoạn đường, Quý Thư đạp cần ga liền xông tới.

Lúc Doãn Văn Trụ phát hiện, đã không kịp tránh né, hai chiếc xe cứ như vậy đụng vào nhau.

Bởi vì tốc độ Quý Thư quá nhanh, còn đẩy xe Doãn Văn Trụ đụng phải bên đường lan can.

Đúng vậy, anh muốn cùng anh ta đồng quy vu tận.

Doãn Văn Trụ chưa bao giờ nghĩ tới Quý Thư sẽ làm như vậy.

Khi anh quay đầu lại với cái nhìn kia, anh chỉ thấy được đáy mắt hận ý và điên cuồng của Quý Thư.

Không còn kịp rồi.

Vì sao —

Trước khi anh mất đi ý thức, đáy lòng không ngừng gọi tên Phương Thê.

Anh muốn đi tìm Cô, anh muốn cùng cô ở cùng nhau.

Lòng bàn tay của anh nắm chiếc nhẫn mấy ngày trước đã sớm mua xong, chẳng qua là còn chưa đưa ra, đã bị máu nhiễm hồng.