Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên - Chương 277

Chương 277: Anh có thể ôm em không? (1)

Đợi đến ký giả toàn bộ tản đi, trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có mấy người.

Tô Tiểu Mạt hiểu ý ôm tiểu Lạc Lạc đi, mang cả Tiểu Dạ đi, ngay tiếp theo ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.

Tiểu Lý tự nhiên hiểu ý đi ra, cũng xoay người rời đi, thuận tiện vì bọn họ đóng cửa lại.

Lập tức cả phòng nghỉ ngơi lại chỉ còn Phương Thê và Doãn Văn Trụ.

Thật lâu không cùng một chỗ, ngay cả không khí quanh mình đều mang chút ít hồi họp.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ dịu dàng kêu, giọng nói lười nhác không thay đổi, chẳng qua là ít đi ban đầu mấy phần không chút để ý, nhiều mấy phần chín chắn.

Phương Thê cảm giác mình thật hồi họp, đặc biệt là tại khoảng cách hai người gần như vậy.

Rõ ràng lẫn nhau cũng vừa gặp qua, nhưng vì sao cô có một cảm giác bọn họ thật giống như cách một thế kỷ không gặp.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt anh vẫn như lúc trước, anh cúi đầu, lông mi thật dài, dù anh không nhìn thấy, tuy nhiên nó vẫn khiến cô cảm thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.

Tim đột nhiên đập lỡ mất một nhịp, tim đập nhanh như lúc ban đầu.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ không thấy Phương Thê trả lời, lại kêu một tiếng.

"Ừ."

Lần này Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lần gặp mặt đầu tiên sau ba năm, anh vội vã muốn giải thích, mà cô lại từ chối nghe anh giải thích.

Vậy mà tâm tình của hai người hôm nay tựa hồ cũng bình thản không ít.

Trong lòng Doãn Văn Trụ đều là vui vẻ, lần này, Cô không có đẩy anh ra.

Thực sự có đôi khi không nên chỉ lo mình.

"Thê Thê, anh sẽ chờ em."

Mặc dù có cơ hội, nhưng có một số việc anh cảm thấy dù không giải thích cũng đã không sao rồi.

Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, làm thương tổn chính là làm thương tổn.

Mà anh bây giờ muốn làm chính là từ giờ trở đi phải đối xử cô thật tốt.

Đi qua cuối cùng vẫn là trôi qua, quan trọng là bây giờ và sau này.

"Con mắt của anh xảy ra chuyện gì?"

Đây là Cô vẫn luôn để ý.

Dù buộc mình nói không sao, dù buộc mình không đi cố ý thám thính.

Nhưng bây giờ cuối cùng lại hỏi ra miệng.

"Lúc trước bị tai nạn xe cộ."

Doãn Văn Trụ nói với vẻ hời hợt.

Anh không muốn nhắc tới Quý Thư, cũng không muốn nhắc tới lúc đó anh là vì đi tìm cô.

Nói rồi, ngược lại sẽ khiến Cô cảm thấy đau lòng thôi.

Cô không có lỗi gì, anh cũng không muốn làm cho cô cảm giác mình có phần lỗi gì.

Những thứ chuyện cũ kia, thật đã không còn quan trọng.

Sau cuộc tai nạn xe cộ kia, anh đã từng sa sút qua, cũng hận qua Quý Thư.

Nhưng bây giờ cũng bình thường trở lại.

Những năm này, anh có đi xem qua Quý Thư một lần, nhưng anh ta lại không muốn gặp anh.

Nhưng cũng được, giữa bọn họ cuối cùng không là bạn bè nữa rồi.

Anh bị thương tổn, mà Quý Thư cũng bỏ ra tự do của mình.

"Không thể trị sao?"

Phương Thê không khỏi truy đến cùng.

Doãn Văn Trụ nhàn nhạt cười cười, "Có lẽ ngày mai sẽ có thể nhìn thấy nói cũng không chừng. Nhưng Thê Thê, những thứ này cũng không quan trọng."

Quan trọng là, cô ở bên cạnh anh, như vậy cho dù thân nơi hắc ám, đều sẽ cảm giác thật hạnh phúc.

Chưa bao giờ có cảm nhận như vậy, mà đợi đến cảm nhận được mới có thể hiểu.

"Em không biết mình có thể đối với anh thế nào, nói không để ý là giả, cho nên em vẫn còn cần một ít thời gian."

Phương Thê châm chước lời nói, từ từ nói.

Muốn cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.

Nhưng trong lòng cuối cùng có chút ngăn cách, cho nên cũng không thể lập tức trở về đến ban đầu.

Khoảng cách ba năm, rất nhiều thứ còn chưa phải giống nhau.

"Anh hiểu, anh sẽ chờ em."

Doãn Văn Trụ cười nắm tay Phương Thê.

Cô nói ra những lời này, đối với anh mà nói đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Phương Thê không có rút tay về, tiếp tục nói: "Em không hy vọng có người gạt em, mặc kệ là vì cái gì, em đều không hy vọng mình bị lừa."

"Thê Thê, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều không lừa em nữa."

Đây là hứa hẹn của nah.

Thật ra thì ba năm nay, anh cũng hiểu ra, giữa người với người, tín nhiệm rất quan trọng.

Giữa anh và cha anh, năm đó cũng là bởi vì không tín nhiệm mà đã tạo thành cách ngại bảy năm.

Mà giữa tình nhân, thật ra thì yêu nhau cũng không khó, khó được là sống chung.

Trong quá trình chung sống, quan trọng nhất chính là tín nhiệm.

Nếu như thiếu hụt tín nhiệm, kia tổn thương nhất định vẫn sẽ xuất hiện.

Cho nên anh quyết định, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không lừa cô nữa.

Anh không chịu nổi nổi thống khổ lại một lần nữa tổn thương cô, rời đi sự tuyệt vọng của cô.

"Em muốn biết chuyện ba năm trước đây."

Đây là vết thương trong lòng cô.

Cô muốn biết, mình ban đầu rốt cuộc vì sao mà bị thương.

Doãn Văn Trụ vốn không muốn nhắc đến truyện đã qua, chuyện kia sẽ làm lẫn nhau đều không vui vẻ.

Nhưng mà nếu Phương Thê hỏi, anh liền đem chuyện năm đó toàn bộ nói cho cô nghe.

Về chuyện Quý Thư, cũng về chuyện Hạ Sơ.

Nhớ tới cái này, Doãn Văn Trụ lại nói: "Thê Thê, ba năm trước đây, anh bị tai nạn xe cộ, không thể đi tìm em, nhưng sau lại anh kêu cha đi tìm, nhưng ông lại tận mắt thấy em chết. Anh khi đó, cơ hồ tuyệt vọng, nhưng anh không thể không buông cha ra được. Cha tìm Bạch Hinh thay thế em, anh cũng liền làm bộ không biết thuận theo tự nhiên. Tự nói dối mình, em đang ở bên cạnh anh."

Về chuyện Bạch Hinh, Doãn Văn Trụ cũng muốn giải thích.

Anh nghĩ khiến Phương Thê biết, anh chưa bao giờ có di tình biệt luyến.

"Làm sao lại như vậy?"

Phương Thê cũng có chút kỳ quái.

Lúc đó cô căn bản chưa từng gặp qua Doãn Văn Thận.

Mà Cô tin tưởng Doãn Văn Thận cũng sẽ không nói láo, như vậy Doãn Văn Thận thấy người kia là ai?

"Cho nên anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái."

Tựa hồ là có người cố ý để cho bọn họ hiểu lầm.

Nếu như anh không phải tin Phương Thê đã không có ở đây, như vậy dù chân trời góc biển anh cũng sẽ đi tìm, mà không phải hết hy vọng ở lại Thành phố H sống.

Phương Thê đáy lòng cũng là mơ hồ có chút cảm giác.

Lúc trước tựa hồ Phương Dận rất không thích Doãn Văn Trụ, ở trước mặt cô cũng đã nói rất nhiều.

Khi đó, Cô vốn là đối với Doãn Văn Trụ mất đi lòng tin, cộng thêm nói những lời của Phương Dận, Cô không nghi ngờ càng tin thêm, cảm thấy Doãn Văn Trụ căn bản không yêu cô.

Sau lại, luôn cố ý muốn quên đi anh, cho nên cũng chưa từng đi nghĩ lại.

Chỉ là Phương Thê không có nói ra.

Mặc kệ thế nào, Phương Dận là em kết nghĩa của cha cô, anh ta sẽ không hại Cô.

Bằng không lúc trước, anh cũng không cần phí lớn công sức như thế.