Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 5 - Chương 208 ---> 211

Chương 208: Chỉ muốn ôm em

Uất Noãn Tâm lặng lẽ lao động cực khổ trong bếp, vo gạo nấu cơm, trong lòng cũng không quên nguyền rủa con sâu lười biếng nào đó mặt dày đến ăn chực cơm. Bản thân đói thì có quyền xông vào nhà người khác, sai bảo cô nấu cơm cho ăn sao? Có lầm không vậy trời! Cô cũng không phải đầu bếp nhà bọn họ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!

Mặc dù trong lòng có ngàn cái khó chịu, nhưng vẫn mềm lòng ở trong bếp chịu cực khổ.

“Nhanh lên! Lề mề gì vậy…tôi đói rồi…” Ngũ Liên nằm dài trên ghế sofa, vừa bỏ nho vào trong miệng, vừa càm ràm hối thúc. Một chút ngại ngùng cũng không có, ngược lại còn coi đây là niềm vui, giọng nói càng ngày càng lớn. “Nhanh lên! Nhanh lên! Bụng đói đến dẹp lép rồi…”

Uất Noãn Tâm nổi điên, bưng đồ ăn ra ngoài, mặt mày đen thui. “Kêu réo gì hả? Gọi hồn sao?”

“Đúng là gọi hồn, bây giờ không phải đã gọi được hồn của em ra rồi sao?”

Tinh thần của Ngũ Liên phấn chấn sáp lại gần, vừa nhìn thấy đồ ăn, lông mày nhíu lại. “Chỉ ba món thôi à? Em cũng quá keo kiệt rồi!”

“Một món mặn một món xào một món canh, cũng coi là đầy đủ lắm rồi, được chưa? Anh đừng có quá đáng!”

“Cắt! Thật keo kiệt mà!”

“…………” Uất Noãn Tâm rất muốn bạo lực, nhưng cô sẽ không làm vậy, cho nên phải nhịn. Không nói lời nào xới cơm cho anh, múc xong canh, muốn được yên tĩnh một lát, ăn hết các món, nhưng Ngũ Liên lại rất có hứng thú tán dóc. “Có ba món thôi, sao làm lâu đến vậy hả? Tôi còn tưởng em đang chuẩn bị cả bàn tiệc đó……..”

“………Anh đánh giá quá cao về trình độ của tôi và sức ăn của anh rồi!”

“Trình độ của em, bổn thiếu cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Về phần sức ăn, em cũng quá xem thường tôi rồi, một mình tôi có thể ăn sạch sành sanh.” Ngũ Liên ăn ngấu nghiến mấy miếng, đột nhiên xúc động thở dài, ánh mắt chân thành nhìn cô. “Em là người phụ nữ đầu tiên nấu cơm cho tôi ăn…”

Cứ tưởng câu sau anh nói nhất định sẽ êm tai, ai dè…

“Nhưng tay nghề sao lại tệ vậy chứ!”

Cả khuôn mặt của Uất Noãn Tâm méo xẹo, thất bại tràn trề.

Cô biết ngay mà, cái miệng anh có thể thốt ra lời hay ho gì chứ!

“Anh không thích ăn, cũng không cần gượng ép.”

“Đói bụng, cố gắng vẫn có thể chấp nhận được! Trước đây em cũng từng nấu cơm cho Nam Cung Nghiêu ăn sao?” Nhìn cô im lặng, lòng anh tràn đầy căm phẫn. “Tên kia thật thối tha mà dám đuổi em ra ngoài sao? Thực sự khốn khiếp không phải người!”

Cô cười khổ: “Anh cho rằng giữ được cái dạ dày của đàn ông, thì có thể giữ được trái tim của đàn ông sao? Hơn nữa, ngay cả dạ dày của anh ấy tôi cũng không giữ được!”

“Em cũng đừng buồn, nếu không được, vậy bắt đầu từ bổn thiếu đi! Bổn thiếu cũng không tốt đẹp lắm, nhưng so với tên thối tha kia vẫn mạnh hơn nhiều!”

Uất Noãn Tâm cười ngượng vài tiếng. “Cám ơn nha! Tôi hiện tại không có ý định nhảy vào một hố lửa khác!”

Ngũ Liên chỉ cười, cũng không vì mình mà cãi lại. Tính anh trời sinh đã phong lưu, nói chuyện từ trước đến giờ cũng chưa hề đứng đắn, bây giờ cô tất nhiên sẽ không muốn tin anh. Nhưng không phải có một câu nói ‘lâu ngày hiểu lòng người’ sao? Chỉ cần anh thực lòng đối xữ tốt với cô, cho dù cô là đầu đá, cũng có thể cho anh sự ấm áp!

Dùng cơm xong, Uất Noãn Tâm cam chịu đi rửa chén. Sở dĩ không một lời oán thán, là bởi vì dù có oán thán, thì có ‘chống lại thù ngoài xâm lấn, phản kháng xâm lược’ cũng không có thêm bất kỳ công dụng nào, tốn nước miếng nói những lời vô nghĩa. Kết quả rửa chén xong, đang định ‘mời’ anh về nhà, thì đại thiếu gia lười biếng thốt ra một câu. “Nhà bọn em có lò nướng không? Làm một cái bánh bông lan ăn đi!”

“Nằm mơ đi!”

“Đừng nhỏ nhen như vậy chứ, nhà hàng đều có món điểm tâm ngọt sau khi dùng cơm mà.”

“Ở đây là nhà tôi, không phải nhà hàng!”

“Em đối đãi với khách quý như vậy sao?”

“Tôi thực sự chưa bao giờ thấy qua khách quý nào không mời mà đến!”

“Này….Tôi vì em bọn qua đối diện ở, làm một cái bánh bông lan miễn cưỡng đến vậy sao?”

Uất Noãn Tâm định nói trả một câu ‘tôi cũng không cầu xin anh dọn qua’, nhưng nghĩ lại, anh quả thực đã giúp cô rất nhiều việc, đáp lại một cái bánh bông lan, cũng có lý. Mặc dù trưng bộ mặt bí xị với anh, nhưng vẫn đi vào bếp chuẩn bị. Nhào bột mì, đánh trứng gà, chuẩn bị những nguyên liệu đơn giản nhất để làm một cái Tiramisu.

Ngũ Liên đi đến cửa bếp, dựa vào cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng của cô.

Cô thắt cái tạp dề hình Winnie Pooh dễ thương, đang chuyên tâm nhào bột mì. Vài sợ tóc rớt xuống ở bên mặt, dịu dàng và nhã nhặn, đẹp giống như tranh vẽ.

Một nụ cười hiện lên trên khóe môi, nhìn cô như vậy, anh cảm thấy một cảm giác an tâm trước đây chưa hề có, rất ấm áp, rất có cảm giác gia đình.

Hồi trước, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ‘gia đình’ thuộc về mình, cho rằng đó là điều trói buộc không cần thiết. Nhưng bây giờ, nếu như đối tượng là cô, có lẽ cũng là một chuyện không tồi.

Ít nhất trong giờ phút này, anh cảm thấy được, sự ấm áp này, đủ đế khiến anh cam tâm tình nguyên từ bỏ ‘rừng rậm’ bên ngoài, chỉ bảo vệ một mình cô.

Ngũ Liên ơi…. Ngũ Liên……… Xem ra mày thực sự bị trúng độc của cô…….. hơn nữa còn rất nặng…….

Uất Noãn Tâm bỏ bánh bông lan vào trong lò nướng, quay đầu qua thấy Ngũ Liên đang nhìn mình, nở nụ cười tự nhiên với anh. “Gấp đến vậy sao? Ngồi ở phòng khách đợi đi!”

Ngũ Liên im lặng bước lên trước vài bước, không nói chuyện một hồi lâu, lúc cô đang định mở miệng nói, liền kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt thật chặt.

“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm em thôi!”

“…………”

Chính là cảm giác này, anh ao ước đã quá lâu. Cho đến giờ phút này, mới có cảm giác trái tim được lấp đầy. Anh thì thào bên tai cô, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng có. “Đồ ngốc, mọi chuyện không cần ôm đồm một mình, nhớ kỹ còn có tôi. Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ là người xuất hiện đầu tiên, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng chống đỡ thay em.”

Đối với người chịu quá nhiều uất ức và tổn thương như Uất Noãn Tâm, nhưng lời nói này thực sự hoàn toàn khiến cô đầu hàng.

Cô cảm động ôm lấy thắt lưng của anh, nức nở nói: “Cám ơn anh, luôn đối xữ với tôi tốt đến vậy….”

Hai người đều không nghe thấy tiếng mở cửa, cho đến khi một giọng nói gào thét như sấm sét nổ vang dội.

“Các người đang làm gì hả….”

Chương 209-210: Cuộc chiến giữa hai người đàn ông

Uất Noãn Tâm giật mình, đẩy mạnh Ngũ Liên ra, kinh ngạc nhìn người vừa đến.

Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu đáng sợ, một tay cầm chìa khóa, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, tựa như bất cứ lúc cũng có thể xông đến đánh người.

Ngũ Liên bị đẩy ra rất xa, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, một tay bỏ vào túi quần, không thể hài lòng hơn nữa, ánh mắt thích thú có chút khiêu khích, lạnh nhạt nói một câu: “Chúng tôi đang làm gì, không phải anh đã nhìn thấy hết rồi sao?”

“…………” Nam Cung Nghiêu tức giận, xông lên xốc cổ áo của anh, ánh mắt muốn phun lửa. “Cậu nói lại một lần nữa?”

“Mọi người đều là người văn minh, hỡ chút động tay động chân, không hay đâu…. đều được học đại học, đừng có hành động giống một kẻ vô văn hóa chứ…..”

“Khốn khiếp!”

Uất Noãn Tâm vẫn chưa kịp phản ứng lại, Nam Cung Nghiêu đã nện cho Ngũ Liên một đấm ngã xuống đấy, anh đau đến nỗi thảm thiết kêu “ow ow”.

“Ngũ Liên…” Uất Noãn Tâm vội chạy qua đỡ anh dậy. “Anh không sao chứ?”

Anh che mặt trái bị đánh bầm tím, nhếch nhác muốn chết. “Đau quá…. răng hình như bị đánh gãy một chiếc đó….” Khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, đáng thương, giống như một đứa trẻ đang tố cáo với ba mẹ.

Nam Cung Nghiêu càng tức hơn. Cú đánh này, Ngũ Liên có thể tránh được, lại cố ý không né, giả vờ đáng thương, giành sự cảm thông.

Tên đàn ông bại não, còn có thể đê tiện hơn nữa không?

“A? Vậy phải làm sao?” Uất Noãn Tâm gấp đến xoay mòng mòng. “Trong nhà không có hộp y tế, tôi đưa anh đến bệnh viện nha!”

“Ưm… đau quá… Noãn Tâm, tôi có bị hủy hoại nhan sắc không? Tôi phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đó….” Anh nắm chặt lấy tay cô.

Móng vuốt sói vừa mới đụng vào, liền bị Nam Cung Nghiêu đẩy ra, gầm gừ. “Tay cậu đang để đâu đó!”

Ngũ Liên bị đẩy đến phải lui về sau vài bước, yếu đuối dựa vào tường để đứng thẳng. “Đầu, choáng quá…”

“Anh không sao chứ?” Uất Noãn Tâm muốn đỡ anh, cổ tay lại bị Nam Cung Nghiêu giữ chặt lại, cô liều mạng giãy giụa. “Anh làm gì vậy? Mau buông tay! Anh ấy bị thương rồi!”

“Không chết được đâu!”

“Anh…” Uất Noãn Tâm cũng tức giận. Cho rằng anh lạnh lùng điềm tĩnh, không ngờ anh cũng là một kẻ tàn bạo, nói chưa đến hai ba câu đã đánh người, không nói lý lẽ, thực sự khiến cô rất bất mãn!

“Noãn Tâm, tôi…. chóng mặt quá….” Ngũ Liên vẫn đứng đó ‘rên rỉ lẩm bẩm’, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ lại liếc Nam Cung Nghiêu, bộ dạng đê tiện ‘không vui thì đánh tôi nữa đi, đánh nữa đi nào! Mau đến đến tôi đi!’

Nếu Uất Noãn Tâm không ở đây, Nam Cung Nghiêu đã sớm bổ nhào qua đó đánh anh thành bại não rồi!

“Anh mau buông tay…. buông…..”

Không ngờ Nam Cung Nghiêu thực sự buông tay, Uất Noãn Tâm sững người. Lập tức chạy nhanh qua đó xem xét vết thương của Ngũ Liên. “Anh sao rồi hả? Chóng mặt lắm sao?”

“Ưm… em đỡ tôi như vậy, cũng không còn choáng lắm… anh ta đánh mạnh quá, chắc bị chấn động não rồi!”

Nam Cung Nghiêu cười lạnh. “Tôi thấy cậu không phải bị chấn động não, mà là bại não!”

“Nam Cung Nghiêu!” Uất Noãn Tâm quát lớn. Rõ ràng là anh ra tay trước, còn ra vẻ mình có lý! Lo lắng hỏi han Ngũ Liên: “Cần đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu… trong nhà tôi có hộp y tế đó….”

“Được rồi, tôi giúp anh thoa thuốc.” Uất Noãn Tâm dìu Ngũ Liên về nhà, không ngờ Nam Cung Nghiêu cũng đi theo. “Anh đến đây làm gì?”

“Coi chừng cậu ta, để tên này không ỷ mình bại não ăn đậu hủ!”

Nam Cung Nghiêu nghênh ngang đi vào.

Uất Noãn Tâm không cản anh được, trước mắt giúp Ngũ Liên thoa thuốc mới là chuyện quan trọng nhất, vội đi vào phòng anh lấy hộp y tế.

Nam Cung Nghiêu lạnh lùng chế giễu: “Diễn không tồi! Bộ dạng yếu đuối ẻo lả, sao không đi diễn đồng tính luyến ái đi.”

“Giới tính của bổn thiếu rất bình thường, anh biết không… còn anh, man rợ cũng không man rợ như anh, thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

“Tôi khinh thường thủ đoạn dối trá, đê tiện của cậu!”

“Cái này gọi là mưu trí, thời buổi bây giờ tán gái phải dựa vào cái đầu, chứ không phải bằng bạo lực! Bữa nào đó qua đây, tôi chỉ anh hai chiêu!” Hai người anh một câu tôi một câu, miệng lưỡi sắc bén, bầu không khí căng thẳng.

“Không cần! Cậu lấy nhưng thứ bỉ ổi đó xài cho mình đi, tôi thấy ghê tởm!”

“Có ghê tởm cũng không ghê tởm bằng anh, giữ lại chìa khóa nhà người khác, sao nào? Muốn tập kích lúc nửa đêm sao?”

“Tập cái đầu cậu!” Anh không kìm được thô bạo.

“Chuyện của Noãn Tâm, cũng là chuyện của tôi!” Nghe thấy bên trong không có tiếng động, chắc cô đã tìm thấy hộp y tế, anh xấu xa nhếch môi cười: “Nếu như tối nay anh không cản trở, nói không chừng chúng tôi đã…” Muốn mập mờ có bấy nhiêu mập mờ.

Uất Noãn Tâm lo lắng hai tên đàn ông kia lại động tay động chân, nên tìm hộp y tế bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng vừa xông ra ngoài, đã thấy Nam Cung Nghiêu nắm lấy áo của Ngũ Liên, nắm tay mạnh mẽ siết chặt lại lần nữa. “Cậu có ngon nói lại lần nữa đi?”

Cô gấp đến mức gào lớn. “Nam Cung Nghiêu, dừng tay!”

Anh nhìn cô, nén lửa giận, quăng Ngũ Liên về ghế sofa.

Ngũ Liên một giây trước còn đang hả hê thì một giây sau lại trở nên đáng thương, tròng mắt xinh đẹp đào hoa ứa nước mắt. “Noãn Tâm, anh ta lại đánh tôi!”

Uất Noãn Tâm hết chỗ nói. “Nam Cung Nghiêu, anh có thể yên tĩnh chút không?” Hôm nay trên đường đến đây bị cửa kẹp trúng, hay bị thiên thạch rơi trúng đầu, thật bất bình thường?”

“Uất Noãn Tâm, em cũng hùa theo tên bại não này, khôg nhìn ra cậu ta đang giả vờ sao?”

“Em….” Cô không ngu, tất nhiên nhìn ra Ngũ Liên có phần hơi quá đáng, nhưng nấm đấm lúc nãy của quả thật anh quá hung bạo. Anh ra tay trước, nên người sai là anh! “Cho dù như thế nào, đánh người là anh không đúng!”

“Người anh đánh là anh ta!” Nam Cung Nghiêu nói thêm một câu. “Thấy một lần, đánh một lần!”

“Noãn Tâm, em xem, anh ta thực bạo lực, anh đang gặp nguy hiểm…..”

“Mau chóng cút về hành tinh bại não của cậu đi, đừng ở đây làm chướng mắt!”

Uất Noãn Tâm không còn sức để giằng co với hai tên tổ tông này, lặng lẽ đổ nước thuốc ra, thoa thuốc cho Ngũ Liên.

“Ui da…. đau… đau… nhẹ chút… ưm… chính là chỗ đó… đúng… a….” Tiếng rên rỉ mập mờ, cộng thêm giọng nói từ tính của anh, khỏi cần nói có bao nhiêu mất hồn, làm cho người khác không có những suy nghĩ sai lệch cũng khó!”

Đầu của Uất Noãn Tâm dựng lên, có chút xấu hổ, Nam Cung Nghiêu gào thẳng vào mặt. “Câm miệng!”

Dằn vặt hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc hai người đàn ông đấu võ mồm, Uất Noãn Tâm cuối cùng cũng giúp Ngũ Liên xử lý xong miệng vết thương, lau khô mồ hôi. “Anh nghỉ ngơi sớm đi!”

“Ừ… tôi muốn em ở bên tôi….” Ngũ Liên làm nũng, giống như một con mèo nhỏ cọ qua cọ lại.

“Không được!” Nam Cung Nghiêu lập tức phản ứng gay gắt mà từ chối thẳng, siết chặt nắm tay đến nỗi phát ra tiếng “răng rắc”. “Hôm nay cậu muốn chết phải không?”

Uất Noãn Tâm vốn không định đồng ý, nhưng Nam Cung Nghiêu gào thét như vậy, suy nghĩ trong đầu liền thay đổi trong chớp mắt, cẩn thận đỡ Ngũ Liên dậy. “Chậm một chút…”

“Ưm… Noãn Tâm, em tốt với tôi nhất đó!” Ngũ Liên hả hê giơ thẳng ngón giữa về phía Nam Cung Nghiêu, làm anh tức giận đến nỗi muốn hất tung cái bàn.

“Em muốn ở thì ở cho đã đi!” Gào thét tông cửa bỏ đi.

“Nam Cung…” Uất Noãn Tâm muốn đuổi theo anh, Ngũ Liên lại ngã về phía người cô, hoàn toàn trong trạng thái liễu yếu đào tơ. “Ây da da…. đầu tôi choáng quá choáng quá à…..”

Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải đỡ Ngũ Liên lên giường, giúp anh đắp xong chăn, định rời khỏi. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, phản đối. “Tôi bị thương vì em, em nỡ lòng nào tàn nhẫn bỏ đi hả? Lỡ như thực sự bị chấn động não, không có em bên cạnh, lúc cầu cứu không có ai, tôi chết chắc đó…”

“Đừng có giả vờ nữa, làm gì nghiêm trọng đến vậy!”

Anh ôm lấy ngực mình, vẻ mặt uất ức. “Gì chứ, người ta vì em mới bị thương, em còn…”

Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ liếc mắt xem thường. “Anh diễn có thể khoa trương hơn nữa không? Nam Cung Nghiêu cũng bị anh đuổi đi rồi, đừng có diễn nữa đi.”

Ngũ Liên lúc này mới thay bộ mặt đáng thương, hăm hở nở nụ cười. “Thì ra em đã sớm nhìn ra rồi, cũng không đến nỗi ngốc! Biết tôi đang diễn kịch mà vẫn hùa theo, chứng tỏ tôi quan trọng hơn anh ta?”

“Tự kỷ!” Uất Noãn Tâm đẩy anh ra, làm cho anh thì thào nhỏ. “Này, đau lắm đó!”

Xem ra lần này không phải giả vờ, Uất Noãn Tâm vội rút tay lại, thở dài. “Là anh ấy ra tay trước, dù thế nào thì cũng là lỗi của anh ấy. Tôi chăm sóc anh, cũng là lẽ đương nhiên.”

“Cho nên, em đang thay anh ta ‘chuộc tội’ sao?” Trên mặt anh tuy đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng.

“Không phải như vậy! Chúng ta là bạn bè, bạn bè bị thương, tôi đương nhiên sẽ lo lắng.”

“Như vậy còn nghe được!” Nếu như cô dám trả lời ‘phải’, anh nhất định sẽ rút gân cô.

“Cũng không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tôi muốn em ở bên tôi…”

“Đừng giở tính trẻ con nữa!”

“Tôi không có giở tính, tôi thực sự hy vọng em ở bên tôi.” Ánh mắt của Ngũ Liên ít khi nghiêm túc, ánh mắt sáng rực, tràn ngập mong chờ, làm cho Uất Noãn Tâm khó có thể từ chối. Đành phải nhắc một cái ghế, ngồi canh anh ngủ, trong lòng lại nghĩ đến Nam Cung Nghiêu.

Ngũ Liên biết lòng của cô không ở nơi mình, nhưng có thể ở cạnh anh, đã quá đủ rồi, anh tạm thời không mong gì hơn.

Chỉ cần trong tim cô có một chỗ nhỏ dành cho anh, cũng đã đủ rồi, anh sẽ từ từ khiến tim cô hoàn toàn chỉ có một mình anh.

Hai tiếng trôi qua.

Uất Noãn Tâm nhìn đồng hồ, một giờ, Nam Cung Nghiêu không biết đã về nhà hay chưa.

Mặc dù hôm nay là anh vô cớ gây sự, nhưng cô cũng có chỗ không đúng, cũng nên nói lời xin lỗi với anh.

Nhìn thấy Ngũ Liên đã ngủ say, cô từ từ rút tay mình ra, kéo chăn lại giúp anh, rón rén tời khỏi.

Sau khi đóng cửa lại, Ngũ Liên mở trừng hai mắc, lộ ra vẻ thất vọng.

Uất Noãn Tâm quay về nhà, định mở đèn, thì trong màn bòng tối đột nhiên phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng.

“Không ở cạnh tên bại não kia cả đêm sao?”

Cô giống như một con mèo nhỏ hoảng sợ, bị dọa nhảy dựng lên, ôm ngực, hoảng hồn chưa hoàn hồn lại. “Sao anh lại ở đây? Làm hết hồn!”

Anh “hừ” một tiêng.

“Tên bại não kia chết chưa?”

“Anh đừng có mở miệng ra là bại não này bại não nọ được không? Nói chuyện phải khó nghe đến vậy sao?”

“Anh không đánh chết tên kia đã nhân từ lắm rồi! Em là vợ anh, vậy mà lại ở cùng một người đàn ông khác. Uất Noãn Tâm, em có cảm giác mình là một người vợ dù chỉ một chút không hả?”

“Anh đánh người ta bị thương, em ở lại chăm sóc, là đang thay anh…”

“Em ít viện cớ đi, em chính là đang luyến tiếc thằng đó

Chương 211: Anh ghen!

“Bởi vì anh ghen!”

Quả thực lúc đó Nam Cung Nghiêu bị cô ép, gấp quá mới buột miệng la lên câu đó. Anh kinh ngạc, Uất Noãn Tâm cũng kinh ngạc, không thể tin được mở to mắt nhìn anh.

Mặt anh trải qua một hồi lúng túng, mới buông lỏng không giữ chặt cô.

Uất Noãn Tâm mở miệng, rất khó để nói thành lời. “Anh, anh mới nói gì hả? Nói lại lần nữa đi!” Nhất định cô nghe lầm rồi, hoặc…. đây chỉ là một giấc mơ.

Cái cảm giác này gần như bức anh điên, Nam Cung Nghiêu đè nén quá lâu rồi, không muốn trốn tránh nữa. Anh không phủ nhận, bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, trong giọng nói pha trộn sự mệt mỏi và bất đắc dĩ. “Em không nghe lầm, anh ghen! Nhìn thấy em và Ngũ Liên thân thiết như vậy, anh sắp điên mất rồi!”

“Đây là ham muốn chiếm giữ của người đàn ông sao?”

“Nếu như chỉ là ham muốn chiếm giữ, thì lúc nãy anh sẽ không cãi nhau như một thằng điên! Bắt đầu từ rất lâu, không biết từ khi nào, khi em và Lương Cảnh Đường quá thân thiết với nhau, anh đã ghen rồi, hơn nữa còn cực kỳ ghen tỵ. Cái cảm giác đó rất khó chịu, giống như có một con sâu đục khoét trong tim, rất đau, đến nghẹt thở.”

“Thực ra anh không biết em có gì hấp dẫn, lại có thể khiến đàn ông yêu thích đến vậy, để mấy tên đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, ngay cả khi em đã kết hôn rồi cũng không thèm qua tâm, thậm chí đến Ngũ Liên cũng… bọn họ với anh mà nói, đều có sức uy hiếp rất lớn. Rất nhiều lần anh chỉ có thể cố gắng đè nén sự ghen tỵ này, tự mình lừa mình, đó chẳng qua chỉ là tính chiếm hữu của người đàn ông, anh vốn không quan tâm em. Nhưng từ sau lần đến Paris, anh không cách nào trốn tránh cảm giác này, anh quả thực đang ghen.”

Uất Noãn Tâm ngơ ngác, cả người có cảm giác không thể nuốt trôi tin này.

Ngay cả khi chính tai nghe được, cũng sinh ra sự nghi ngờ….

Cô từ trước đến giờ không hề nghĩ tới, trong lòng anh có nhiều suy nghĩ đến vậy, anh sẽ vì mình ghen tỵ, cô cho rằng anh chỉ xem mình là vật sở hữu riêng mới làm như vậy.

Hóa ra…… cô đã từng nếm qua mùi vị này, anh cũng có.

Điều này quá bất thình lình, cô không biết phải phản ứng lại như thế nào nữa.

“Nhưng mà….. em và anh ấy chỉ là bạn bè, thực sự…… cái ôm lúc nãy chỉ là……”

“Anh biết em không phản bội anh. Nhưng từ đầu đến cuối anh không có cảm giác an toàn, sợ một ngày nào đó, em sẽ bị Ngũ Liên cướp đi.” Nam Cung Nghiêu cười khổ. Người trước giờ luôn tự tin như anh, lại có một ngày cảm thấy sợ hãi, mà còn vì tình cảm, vẫn thua trên tay cô, thực sự rất nực cười.

Nhưng, thua cũng đã thua rồi.

Anh, nhận thua!

“Xin lỗi, em không hề biết…..”

“Em không cần nói xin lỗi! Là anh vốn không hề để em hiểu rõ anh!” Nói ra những lời này, trong lòng Nam Cung Nghiêu thoải mái rất nhiều, tản đá lớn đè nén trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Buông bỏ mọi thứ, khẽ cười đúng dậy, vuốt ve mặt cô. “Cãi nhau mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé. Giống như hồi ở Paris, được không?”

“……..Vâng!” Uất Noãn Tâm đỏ mặt, trong lòng như con nai hoảng loạn. “Em, em chuẩn bị nước cho anh tắm.”

“Được!” Nam Cung Nghiêu ngồi trên ghế sofa, nhìn cô bận rộn trong phòng tắm, lại có cảm giác yên ổn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã ở thành nguyên nhân làm cho anh yên tâm. Không nhìn thấy cô, anh cảm thấy trong lòng trống trải, thiếu mất thứ gì đó.

Mấy ngày này, cô mang lại cho anh rất nhiều niềm vui và sự ấm áp, anh đã quen có cô, có chút không thể rời xa được.

Cứ muốn như vậy lẳng lặng nhìn cô, sống cùng với cô, trải qua một cuộc sống bình dị.

Uất Noãn Tâm chuẩn bị xong nước tắm. “Có thể tắm rồi đó.”

“Ừ!” Nam Cung Nghiêu vừa cởi áo khoát, thì điện thoại rung lên, trên màn hình nhấp nháy tên ‘Nam Cung Vũ Nhi’.

Anh lại quên mất đã đồng ý buổi tối dùng bữa với cô ta.

Anh làm động tác im lặng với Uất Noãn Tâm, đi đến cửa sổ. Quả nhiên, cuộc gọi vừa thông, đã nghe thấy tiếng chất vấn của cô ta.

“Em đã gọi cho anh hơn năm mươi cuộc, sao anh lại không bắt máy? Không phải nói cùng nhau dùng cơm tối sao?”

“Xin lỗi, anh đã quên, điện thoại để chế độ rung, không nghe thấy.”

“Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Em ngủ không được, anh về với em đi!”

“Anh đang ở công ty….”

Anh có chút bối rối liếc nhìn Uất Noãn Tâm, cô đoán ra là điện thoại của Nam Cung Vũ Nhi, trong lòng bỗng nhiên có chút căng thẳng. Không hiểu sao có cảm giác mình giống tiểu tam, cướp đoạt đàn ông của người khác.

“Anh gạt người, em đã gọi điện thoại cho Hướng Vi, cô ấy nói hôm nay anh tan ca rất sớm! Anh đang ở chỗ Noãn Tâm đúng không?”

“………. Ừ!”

“Tối nay anh định qua đêm ở đó sao?”

“…………. Ừ!”

“Vậy em thì sao? Anh không về với em, em ngủ không được!”

Giọng nói của cô ta quá lớn, ngay cả Uất Noãn Tâm cũng nghe rõ mồn một. Cô không muốn Nam Cung Nghiêu khó xữ, ánh mắt tỏ ý bảo anh về nhà, sau đó lặng lẽ đi vào phòng.

Nhìn bóng lưng mất mát, làm cho Nam Cung Nghiêu khó chịu.

“Nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai anh về!”

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Uất Noãn Tâm đúng im, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cô cho rằng, anh sẽ chọn Vũ Nhi….

“Có quần áo không? Tắm xong cả người có thể trần như nhuộng đi ra sao?”

“Có!” Cô đén nén vui mừng, nhưng vẫn nhanh nhẹn như một chú chim sơn ca, vội đi vào phòng tìm một bộ áo ngủ dành cho nam.

Mặt Nam Cung Nghiêu đen thui. “Trong nhà em lại có quần áo dành cho nam sao? Chuẩn bị cho Ngũ Liên hả?”

“Anh nhìn kỹ lại đi, đây là áo ngủ của anh.”

Nam Cung Nghiêu nhìn qua, đúng thực vậy, sắc mặt lúc này mới dịu đi, nở nụ cười có chút xấu xa. “Dọn nhà còn mang theo áo ngủ của anh, không phải luyến tiếc mùi hương của anh, tối ôm nó ngủ chứ?”

Uất Noãn Tâm bị nói trúng tim đen, lúc này mặt đỏ như trái cà chua. “Làm, làm gì có, anh bớt tự kỷ đi!”

“Trên đó có mùi của em….”

“Mới không có! Ây da, anh mau đi tắm đi, đừng nói nhiều nữa.” Cô đẩy anh nhét vào phòng tắm, dủng sức đóng cửa lại, dựa lên cửa, hít thở thật sâu, lúc nãy suýt chút nữa bị lộ tẩy rồi. Sờ vào hai gò má nóng ran, có thể luộc chín trứng gà.

Sao cứ đứng trước mặt anh, bản thân lại dễ đỏ mặt đến vậy chứ?