Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng - Chương 87

Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 87 - Cắn Môi Cô Một Miếng
gacsach.com

Lâm Triệt kháng nghị nói: "Em đắc tội anh khi nào".

“Bỏ thuốc anh... Em cho rằng nếu vận khí em không tốt, hiện tại em còn nguyên vẹn đứng ở trước mặt anh?” Cố Tĩnh Trạch nhướng mày nói.

Hiện tại anh còn cảm thấy kinh ngạc, chính mình thế nhưng sẽ trúng mấy chiêu này.

Lâm Triệt hiểu được anh nói cái gì, đỏ mặt lên: "Em... Ai xui xẻo còn không nhất định đâu, không phải em vốn bình thường, từ một người tự do biến thành vợ người khác, còn phải mỗi ngày nhìn anh, chịu đựng tính tình quái gở của anh!”

Mặt Cố Tĩnh Trạch từng chút trầm xuống.

Cô nói như rất oan ức.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, trực tiếp chống ở hai bên nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt, đến gần vài phần, thấy cằm cô rất đáng yêu, duỗi tay nắm lấy, mới nói với cô: "Lặp lại lần nữa?”

Hô hấp lạnh lẽo mang theo hương thơm bỗng nhiên tới gần, Lâm Triệt hoảng sợ, nhìn động tác anh bỗng nhiên ái muội, biểu tình trên mặt cứng đờ nhìn anh, chỉ cảm thấy môi anh giống như ở trước mắt, chỉ cần cô tùy tiện cử động, tùy thời đều có thể đụng tới.

Lâm Triệt nhanh đẩy tay Cố Tĩnh Trạch ra: "Tránh ra, đứng gần, nóng quá".

Nóng gương mặt đỏ lên, cô rốt cuộc nhịn không được, một chân dẫm lên trên chân anh, thân thể tiểu xảo lả lướt, vụt qua bên cạnh anh, cũng không quay đầu lại chạy.

“Tê...” Cố Tĩnh Trạch bị dẫm đau xót.

Lâm Triệt đáng chết này, thật đúng là dùng hết toàn lực.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn bóng dáng cô: "Được lắm Lâm Triệt, em đây là lợi dụng xong rồi, lập tức trở mặt phải không?”

Lâm Triệt giống như không nghe được âm thanh anh, chạy nhanh chạy vào bên trong, dùng sức đóng cửa lại.

Hô hấp dày đặc, cô vỗ ngực mình.

Cái đồ lưu manh này, lại tùy tiện khiêu khích cô.

Hô hấp còn chưa vững vàng, âm thanh Cố Tĩnh Trạch lại lần vang lên ở bên ngoài lần nữa.

Còn có mấy công văn chưa xử lý, nhưng mà, bị cô quấy nhiễu như vậy, bỗng nhiên cũng không tĩnh tâm được nữa, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát tới phòng ngủ.

Lâm Triệt mới không cần tên lưu manh này tiến vào, dán trên cửa, cô khóa cửa nói: "Anh đến cách vách ngủ a đi".

Nghe thấy Lâm Triệt nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói: "Vì sao anh phải đến cách vách ngủ".

“Cũng không chưa từng ngủ, em mệt muốn chết, không muốn bị anh quấy rầy".

Cô còn thói quen này.

Anh nói: "Nơi này là phòng ngủ của anh, anh muốn ngủ nơi này thì ngủ nơi này, em mở cửa cho anh".

“Không mở, em mới vừa đắc tội anh, sao biết được anh có trả thù em không." Lâm Triệt tìm cớ, dù sao nói gì nói cũng không muốn anh tiến vào.

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Hiện tại em chỉ biết càng ngày càng đắc tội anh".

“Dù sao cũng đắc tội rồi, cũng đừng để bụng".

“Được lắm, nếu nói như vậy, Lâm Triệt, em không sợ anh trả thù em? Đến lúc đó làm em diễn cũng không có biện pháp chiếu phim...”

“Cái gì?” Trong lòng Lâm Triệt hoảng hốt: "Cố Tĩnh Trạch, anh không thể vô sỉ như vậy, chúng ta nói sau khi kết hôn không can thiệp bất luận chuyện gì của đối phương".

“Anh đã làm rất nhiều chuyện vô sỉ, em đừng quên, anh chính là nhà tư bản." Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng nói.

Lâm Triệt đảo mắt, do dự một chút, cuối cùng vẫn thử thăm dò, mở cửa ra hiểu rõ một chút.

Lại không nghĩ, Cố Tĩnh Trạch tay mắt lanh lẹ, bàn tay trực tiếp đẩy cửa ra, Lâm Triệt dọa lui về phía sau vài bước, Cố Tĩnh Trạch vừa thấy, duỗi tay nắm vòng eo cô, kéo Lâm Triệt thiếu chút nữa té ngã lại.

Lâm Triệt kêu rên một tiếng, lúc phản ứng lại, mặt gần như dán vào trên mặt Cố Tĩnh Trạch, nhìn Cố Tĩnh Trạch, chỉ cảm thấy độ ấm trên mặt nhanh chóng bay lên, nhìn môi mỏng đặc trưng của anh, gần như cảm thấy yết hầu khàn khàn, nói không ra lời.

Cô trong mắt hoảng hốt, nhanh đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, lại không ngờ tới, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày một cái, trực tiếp bóp ở trên cổ tay cô.

Thấy cô cũng không dám nhìn mình, ánh mắt liều mạng trốn tránh, trong lòng anh càng không vui kéo Lâm Triệt tới: "Lâm Triệt, em làm gì, sao anh cảm thấy gần đây em đang trốn tránh anh?”

Lâm Triệt trong lòng cả kinh.

Bị phát hiện?