Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 184

Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 184: Màn diễn mở đầu • Hí thế thiên hạ
gacsach.com

Sau khi trở lại Thánh Tuyết vương thành, Minh Tà vẫn đứng trước cửa sổ, trầm mặc yên lặng một lúc lâu.

Tiêu Dạ lẳng lặng đứng phía sau hắn, thanh âm đạm nhã u tĩnh, “Nghe nói Phượng Lăng Vương luôn đeo một chiếc mặt nạ âm u khủng bố che mặt, chẳng qua...”

“Chẳng qua cái gì?”

“Phượng Lăng Vương có một mái tóc toàn màu trắng rất kỳ dị...” Tiêu Dạ hồi tưởng, “Nếu không phải có lời đồn gương mặt của Phượng Lăng Vương xấu xí vô cùng, chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể biết đó là một nam tử tuổi trẻ phong tư tuấn lãng.”

Phượng mâu thâm tử lạnh lùng nheo lại, khóe môi Minh Tà nhếch lên thành một đường cong tà dị.

Tóc trắng kỳ dị...

A, thật đúng là trùng hợp.

Tiêu Dạ thoáng rũ mi, nhẹ giọng nói, “Ngươi thật sự có ý định thành thân với công chúa Lam Vân?”

Minh Tà xoay người, hắc sa mờ ảo lay động theo làn gió, che phủ dị sắc bên trong tử mâu, “Ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta không biết.” Ánh mắt của Tiêu Dạ vẫn bình tĩnh đạm mạc, “Ngươi nhất định có mục đích của mình, nhưng chỉ e là ngươi sẽ không dễ ăn nói với Hách Liên cung chủ.”

“Ngươi nói không sai...” Minh Tà ngẩng đầu lên, mặc cho từng đợt gió nhẹ thổi qua đong đưa làn hắc sa che mặt, “Sở dĩ ta làm như vậy là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi thân phận ‘Minh Tà’ này, ngươi có hiểu không?”

Tiêu Dạ cười khẽ, “Nam Cung Lộng Nguyệt là độc nhất vô nhị, chờ đến khi Nam Cung Lộng Nguyệt lại xuất hiện trước mắt thế nhân không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người.”

Phượng mâu thâm tử khép hờ, Minh Tà kiên định lẩm bẩm, “Năm năm đó là ta thất ước, đợi hết thảy mọi việc đều ổn thỏa, ta nhất định phải hảo hảo bồi thường những thua thiệt mà hắn phải gánh chịu suốt năm năm qua.”

Tiêu Dạ ngưng mắt nhìn tuyết y nam tử đứng trước mặt hắn, trong lòng dâng lên từng gợn sóng nhấp nhô.

Lộng Nguyệt, ngươi trao tình yêu trọn một đời cho hắn, trong lòng sẽ không để lại chút gì, phải không?

Nhưng Tiêu Dạ ta cũng không cách nào đem tình cảm của mình chuyển cho người khác.

Hiện giờ, ta không còn là công tử Tiêu Dạ ngày xưa, mà chỉ là thuộc hạ của Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi...

Trong lòng ngươi tưởng niệm hắn, nhưng trái tim Tiêu Dạ toàn tâm toàn ý nghĩ về ngươi.

Cho dù không được ngươi yêu, cũng nguyện làm thuộc hạ đi theo phía sau.

... Tùy tùng ngươi cả đời...

.

Không đến nửa tháng, giang hồ lại dấy lên tinh phong huyết vũ. Đầu tiên là những quan viên trọng yếu của triều đình liên tục bị sát hại, tiếp đó phó các chủ Dương Mộ của Linh Hoa Các, mười hai hộ vệ trong Thiên Tuyền Lâu bất hạnh bỏ mình.

Tứ đại gia tộc hiện tại, Thần Kiếm sơn trang, Ảnh Phù Môn đã mai danh ẩn tích, chỉ có Linh Hoa Các và Thiên Tuyền Lâu hiển hách sóng vai trong chốn võ lâm, hôm nay đều lọt vào ám toán. Tất cả mọi người hoài nghi Thất Sắc Thiên Đường đang âm thầm chuẩn bị hành động, nhấc lên một đợt sóng công kích mãnh liệt nhằm hủy hoại căn cơ triều đình.

Uy vọng của Phượng Lăng Vương trong triều ngày một lên cao, lúc này đã có thể cùng Đông Phương Tuyệt bình khởi bình tọa. Ngay tại thời điểm đối kháng căng thẳng với Thất Sắc Thiên Đường, hắn liền bắt được hai tên thủ lĩnh của nhị đường trong bảy đường, việc này không thể không làm cho những hoàng thân quốc thích vốn kiêu căng ngạo mạn phải cúi đầu xưng thần.

Hiện giờ, Phượng Lăng Vương thậm chí còn nắm trong tay phân nửa quân quyền của cả hoàng triều. Không riêng gì quan viên triều đình, mà ngay cả võ lâm nhân sĩ đi lại trong giang hồ đều có lòng hiếu kỳ với vị Phượng Lăng Vương thần bí này.

.

Hách Liên Cô Tuyết lật xem phong tín hàm trong tay, nhãn mâu băng hồng hiện lên một mạt thâm trầm u lãnh, “La Thịnh Đường và người của Liệt Hỏa sơn trang đột nhiên mất tích?”

Vô Nhai cung kính nói, “Đúng vậy, chẳng qua thuộc hạ nghe được bọn hắn không phải bất chợt biến mất, mà là toàn bộ bị Thánh Tuyết thành chủ nhốt lại, gần đây không có tin tức, tựa hồ đã bốc hơi khỏi nhân gian.”

Cô Tuyết trầm tư nhíu mi, “Nghe nói La Thịnh Đường và Liệt Hỏa sơn trang không muốn thần phục Thánh Tuyết vương thành, bị giam cầm cũng không có gì kỳ lạ, chỉ có điều...”

Vì sao cả đám người bỗng nhiên giống như bốc hơi tiêu thất khỏi nhân gian?

Trong đầu Cô Tuyết chợt lướt qua một đạo hào quang, tâm tình vốn bình tĩnh nhất thời nổi sóng cuồn cuộn.

“La Thịnh Đường và Liệt Hỏa sơn trang tổng cộng có bao nhiêu đệ tử?”

Vô Nhai cẩn thận nhớ lại, “La Thịnh Đường ước chừng có hai trăm danh đệ tử, mà Liệt Hỏa sơn trang đại khái trên dưới ba trăm...”

Hồng y nam tử đột ngột đứng dậy, hồng mâu xẹt qua một tia lãnh mang sắc bén!

Hai trăm danh... Thêm ba trăm... Không phải là đủ năm trăm người hay sao?

Cô Tuyệt bất giác nghĩ đến cảnh tượng hôm đó.

Tại buổi Khánh điển, trong chiếc túi mà Tiêu Dạ cầm theo có năm trăm cánh tay người!

Nếu như nói năm trăm cánh tay đó đều lấy từ chúng đệ tử của La Thịnh Đường và Liệt Hỏa sơn trang, vậy...

Ngày ấy, sát thủ Thất Sắc Thiên Đường chỉ bị Đông Phương Tuyệt bắt giữ mà vẫn chưa giết chết. Từng có tin đồn truyền ra rằng Lam Điện Đường và Tử Vụ Đường trong Thất Sắc Thiên Đường bị Minh Tà tiêu diệt, nhưng đó cũng là lời từ miệng Thương Lạc, chưa được bất kỳ ai chứng thực.

Nhãn mâu băng hồng lạnh lùng nheo lại ────Ở bên ngoài xem ra, Thất Sắc Thiên Đường quả thực đã bị Thánh Tuyết vương thành oanh kích thảm liệt, không ngừng chiến bại. Nhưng nếu suy đoán của hắn chuẩn xác, kỳ thật Thất Sắc Thiên Đường không có nửa điểm tổn thất.

Tất cả mọi chuyện bất quá chỉ là tiết mục được trình diễn để che đậy ánh mắt chúng nhân mà thôi.

Nếu Phong Lưu Ảnh đã chết thì sẽ thế nào?

Lấy thân phận Minh Tà tiễu trừ phản đảng, lại dùng thân phận Phong Lưu Ảnh đối địch với triều đình?

Thế nhân chỉ biết, năm đó võ lâm đệ nhất sát thủ Phong Lưu Ảnh không mất tích, hiện giờ hắn Đông Sơn tái khởi, dựng dậy Thất Sắc Thiên Đường, cùng triều đình là địch. Song thế nhân chỉ dựa trên thủ pháp giết người liền kết luận Phong Lưu Ảnh là thủ phạm, có ai từng chân chính thấy qua đó đúng là do Phong Lưu Ảnh gây nên?

Nếu mượn nhờ thân phận của một kẻ đã chết để chấp chưởng càn khôn, có ai đi hoài nghi đến người đứng sau màn âm thầm thao túng?

Đông Phương Tuyệt chỉ thêm oán hận Phong Lưu Ảnh, nhưng lại không ngờ kẻ mà hắn hận không thể lăng trì đó chỉ là một người chết mà thôi.

Lấy danh nghĩa của Phong Lưu Ảnh đối kháng với triều đình, đồng thời dùng thân phận Thánh Tuyết thành chủ kề cận hoàng triều, ai sẽ nghĩ đến đây đều là một người làm ra?

Nương theo Thất Sắc Thiên Đường ngày càng tổn thất thảm trọng, Đông Phương Tuyệt sẽ ngày càng tín nhiệm Minh Tà, rồi sau đó...

Nắm giữ hai tầng tín nhiệm của sát thủ Thất Sắc Thiên Đường và Đông Phương Tuyệt, từ đó có thể dễ dàng thi hành đại kế phiên vân phúc vũ, hủy hoại triều đình?!

Sương lạnh chậm rãi bao phủ đôi mắt băng hồng, Cô Tuyết lạnh lùng cười.

Nhấc tay liền đoạt được Khiếu Nguyên Lệnh mà chỉ riêng đặc sứ của Thất Sắc Thiên Đường mới có, ở buổi Khánh điển ngăn trở Đông Phương Tuyệt trảm sát phản đảng... Hắn sớm nên nghĩ đến, đường đường là Nam Cung Lộng Nguyệt khi nào thì nhân từ như vậy? Cư nhiên để lại đường sống cho đám sát thủ Thất Sắc Thiên Đường?

Điều không ngờ tới nhất vẫn là Lộng Nguyệt có thể sắm vai trước mặt hắn trót lọt đến thế.

Cô Tuyết nguyên bản đã sớm hoài nghi, chỉ là không cách nào suy đoán, nếu Phong Lưu Ảnh chính là Nam Cung Lộng Nguyệt, vậy vì sao phải sát hại đệ tử của mình, mà nay...

Màn diễn che đậy tai mắt chúng nhân, vậy mà hắn cũng tin là thật.

Cái gì sát thủ thương vong thảm trọng? Cái gì hai đường đều bị diệt?

Tất cả chỉ là vở kịch do yêu tinh kia một tay bày ra mà thôi.

Cô Tuyết hơi khép mắt, cười nhạt ra tiếng, trong lòng không khỏi cảm giác có chút quen thuộc với tiết mục của yêu hồ ly.

Không phải chính hắn cũng đang che giấu mọi người, ngầm thao túng một màn diễn cực kỳ phấn khích hay sao?

.

Nửa tháng sau, trong cung điện huy hoàng trang nghiêm, hôn sự giữa Thánh Tuyết thành chủ và Lam Vân công chúa oanh động thiên hạ!

Hoàng thân quốc thích, võ lâm nhân sĩ nổi danh... Tân khách nghênh môn, hạ lễ chất chồng như núi, không có người nào là không chúc phúc cho đôi thần tiên quyến lữ ấy.

Hồng trang điểm phấn, giai nhân xuất kiệu, pháo mừng hân hoan, các thị nữ cầm vũ phiến trong tay, duyên dáng yêu kiều.

Lam Vân mặc một thân phượng quan hà bí*, rực rỡ chói mắt như cửu thiên tiên nữ hạ phàm. Nhan sắc khuynh thành vạn phần kiều mỵ, lộ ra một tia mỉm cười hạnh phúc.

Rốt cuộc nàng đã phải chờ đợi bao lâu mới có được nam nhân này?

Lam Vân chậm rãi tiến vào cung điện, giống như sắp được nhìn đến ban mai hạnh phúc.

Đế vương ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng, kiếm mâu xẹt qua vẻ vui sướng.

Vô số người đều đoán, vị Thánh Tuyết thành chủ thần bí như trích tiên kia đến tột cùng sẽ ăn mặc như thế nào tại hỉ yến?

Nhưng khi tuyết y nam tử bước vào cung điện, mọi người đều khiếp sợ.

Y bào thánh tuyết thuần tịnh không nhiễm một hạt bụi, hệt như gạt mây đạp sương mà đến, mờ ảo hoặc nhân, phong hoa tuyệt đại.

Minh Tà vẫn đeo hắc sa che mặt như trước, phong tư tuấn lãng tựa làn mây phiêu nhã, vô cùng câu nhân, lại ẩn ẩn lộ ra khí tràng áp bách khiến người ta kinh hãi.

Cho dù không có người nào nhìn thấy dung mạo Minh Tà, chẳng một ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn.

“Thánh Tuyết thành chủ, sắp sửa động phòng với Lam Vân còn muốn che mặt hay sao?” Đông Phương Tuyệt cười hỏi, thanh âm hùng hồn mạnh mẽ.

“Đương nhiên sẽ không.” Minh Tà ung dung đáp, ngữ khí du dương phất qua bên tai mỗi người, “Nếu đối mặt với Lam Vân, ta sẽ cởi đấu bồng xuống.”

Cung điện đột nhiên trở nên náo nhiệt, Lam Vân sắc mặt hồng nhuận, đáy mắt tràn đầy tình ý ấm áp. Nữ tử ngẩng đầu nhìn màn hắc sa mờ ảo, cảm giác tâm động khó có thể kiềm chế khiến Lam Vân cơ hồ đang đắm chìm trong mộng cảnh.

Không khỏi nhớ đến một đêm phong tình hôm đó, nam nhân này đã ôm nàng vào lòng thân mật gắn bó, nội tâm giao hòa dung hợp, cùng nhau tìm đến đỉnh cao khoái cảm, song trong tâm lại ẩn ẩn niềm bất an không biết tương lai thế nào...

Mà nay, tất cả ái mộ mê luyến cùng mong mỏi đều trao cho nam tử trước mặt. Đôi mắt Lam Vân phủ một tầng sương mờ, giống như chờ đợi đã lâu mới tìm được một nơi tốt đẹp để phó thác.

Ánh nến chập chờn, gió mát phiêu hương, cảm giác đắm say lâng lâng như chìm vào ảo mộng.

“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái đường...” Thanh âm hồn hậu mà rõ ràng vang vọng khắp cung điện, nhưng vào lúc này, giọng của từng người nối nhau truyền đến**, “Phượng Lăng Vương giá lâm...”

Chúng nhân nơi đây đều khiếp sợ vạn phần!

Phượng Lăng Vương được nhiều người bàn tán xôn xao không ngờ lại xuất hiện trong buổi hỉ yến hôm nay!

Đông Phương Tuyệt đột nhiên nâng mắt, nhãn thần lóe lên một tia quang mang không thể nắm bắt.

Mọi người cơ hồ bị đoạt đi hô hấp.

Hồng y chói mắt, ngân phát tựa tuyết.

Mặt nạ âm u khủng bố mà dữ tợn che khuất gương mặt Phượng Lăng Vương, nhưng bóng lưng ưu nhã cao quý vẫn vô cùng câu nhân nhiếp phách.

Ngân phát lấp lánh trong suốt rực rỡ, tựa như phiêu tuyết nhẹ bay trên bầu trời.

Đây là lần đầu tiên võ lâm nhân sĩ tận mắt nhìn thấy Phượng Lăng Vương.

Cô ngạo. Lạnh lùng.

Chỉ có chiếc mặt nạ quỷ sát như bị hạ lời nguyền kia là làm cho người ta tâm sinh sợ hãi.

Phượng Lăng Vương không chút e dè tầm mắt của chúng nhân, sải bước đi đến vương tọa trên cao, thản nhiên sóng vai ngồi cùng Đông Phương Tuyệt. Không ai có thể nhìn thấu biểu tình giờ phút này của Phượng Lăng Vương, nhưng tư thái cao ngạo đó nghiễm nhiên tạo ra một loại cảm giác ‘một người dưới, vạn nhân trên’, thậm chí so với đế vương bên cạnh càng khiến người ta kiêng kị, khiến người ta rung động không thôi.

Song chiếc mặt nạ ma quỷ kia thật sự quá khó coi, phá hỏng toàn bộ mỹ cảm của đại điện.

Hỉ yến không khỏi bao phủ trong một làn sương lạnh đầy yêu lãnh.

Xuyên qua màn hắc sa, tử mâu cẩn thận quan sát bóng người ngồi trên cao, khóe môi nhẹ nhàng giương lên tiếu ý tà mị.

Hảo một Phượng Lăng Vương!

Đông Phương Tuyệt tựa hồ thập phần ỷ lại Phượng Lăng Vương, thậm chí toàn thân toàn tâm đều tín nhiệm. Không chỉ thay Phượng Lăng Vương tu kiến cung điện hoa lệ, đôi lúc còn bồi bên người Phượng Lăng Vương trò chuyện suốt một đêm chẳng hề ngơi nghỉ.

Với triều đình mà nói, Phượng Lăng Vương đã là người thống lĩnh không thể thiếu. Tấu chương do các đại thần thượng tấu được Phượng Lăng Vương đích thân xem xét luôn tìm ra thượng sách giải quyết hữu hiệu. Việc trị quốc mỗi lần qua tay Phượng Lăng Vương đều ngay ngắn rõ ràng, yên ổn trật tự.

Người trong thiên hạ ai ai cũng suy đoán, Phượng Lăng Vương rốt cuộc là người phương nào?

Đông Phương Tuyệt nâng chén rượu, cười khẽ, “Phượng Lăng Vương đến đây là để chúc phúc cho hôn sự của tiểu nữ và Thánh Tuyết thành chủ hay sao?”

Thanh âm du dương trầm tĩnh mà mờ ảo, “Không phải.”

Đông Phương Tuyệt sửng sốt, “Vậy là...?”

“Ta tới là vì muốn uống rượu mừng.”

“A a...” Đông Phương Tuyệt bật cười vui vẻ, từng đường nét trên gương mặt cương nghị cũng vì tiếu ý mà trở nên nhu hòa hẳn lên.

Mọi người xem ra, lúc này giữa Đông Phương Tuyệt và Phượng Lăng Vương căn bản không giống quan hệ quân thần, ngược lại như... ái nhân thân mật gắn bó.

Minh Tà lạnh lùng nhìn lên nam tử hồng y quỷ diện trên cao, tử mâu phủ kín yêu quang độc lãnh.

“Bệ hạ, ta thập phần ngưỡng mộ đôi thần tiên quyến lữ này, liệu rằng ta có tư cách được uống rượu mừng của bọn họ hay không?”

Đáy mắt Đông Phương Tuyệt chứa đầy nhu tình, “Phượng Lăng Vương nhật lý vạn ky, trẫm đương nhiên đáp ứng.” Thanh âm hùng hậu liền ra lệnh, “Người tới, chuẩn bị rượu!” (nhật lý vạn ky: chỉ công việc bề bộn)

“Bệ hạ chậm đã.”

Qủy diện nam tử ngẩng đầu, ngón tay thon dài vươn ra, chỉ về phía Minh Tà cùng Lam Vân...

“Ta muốn đôi bích nhân kia đích thân kính rượu cho ta!”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3