Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương 59

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
BanhBaoThit
www.gacsach.com

Chương 59: Ép duyên

Truyền Linh Sư xem như làm việc có tâm, thấy Vân Chính Thiên thắc mắc hắn cũng giải thích một chút

“Phượng Hoàng Tứ Dực mang trong mình hỏa thuộc tính chủ đạo, bất quá trong đó luôn tồn tại một tia quang minh khí tức, miễn cưỡng có thể xem như song hệ thuộc tính a, nhưng ta vẫn chưa từng nhìn thấy một đầu Phượng Hoàng Tứ Dực nào có thể thi triển hồn kỹ quang minh hệ, xem ra chỉ thiên tài trong tộc mới sỡ hữu cùng lúc hai thứ này.”

Vân Chính Thiên cực kỳ chăm chú lắng nghe, dù sao liên quan đến loại hồn thú này hắn vẫn vô cùng tò mò vì sự hiếm thấy của nó. Nhưng Truyền Linh Tháp bậc này thế lực lại có thể đem Phượng Hoàng Tứ Dực tái tạo hồn linh, đây là cỡ nào gốc rễ thâm hậu.

Truyền Linh Sư ngưng một chút lại nói tiếp

“Không giấu gì hai ngươi, Phượng Hoàng Tứ Dực bản tính kiêu ngạo vô cùng, so với các Phượng Hoàng thuộc tính khác thì hơn nhiều lắm, cho nên hồn linh cũng rất khó để dung hợp thành công, vì vậy giá thành rất rẻ, nếu không ba ngàn năm tu vi Phượng Hoàng Tứ Dực, giá tuyệt đối không dưới Lôi Long kia.”

Giá của ba ngàn năm Phượng Hoàng Tứ Dực là sáu triệu kim hồn tệ.

Vân Chính Thiên nghe vậy cũng không ngạc nhiên là mấy, hắn vốn biết Phượng Hoàng chủng tộc vô cùng kiêu ngạo, nếu như không phải nó tiếp cận sinh tử, chấp nhận hiến tế thì Vân Chính Thiên cũng không chắc có thể đem hồn hoàn của nó hấp thu dễ dàng như vậy.

Nhung Phượng Hoàng Tứ Dực bản thân cầu sinh năng lực vốn mạnh mẽ, cũng không thích hợp Lương Thế Nhân hấp thụ. Lại tiếp tục tìm kiếm hồn linh thích hợp, điều kiện không quá hai ngàn năm tu vi, nếu không sẽ không đủ tiền.

Hơn mười lăm phút trôi qua vẫn chưa tìm được hồn linh thích hợp. Vị Truyền Linh Sư kia bắt đầu mất kiên nhẫn, trong lúc hắn tính rời đi làm chút việc riêng thì Vân Chính Thiên lại lên tiếng nói.

“A Nhân, ta nghĩ đã tìm ra hồn linh cho ngươi rồi.”

Lương Thế Nhân liếc mắt nhìn xem. Là một đầu hồn thú mang trên minh bộ lông trắng mượt, xen lẫn với các vệt lằn màu đen. Đặc biệt đôi mắt màu tím của nó mang lại cảm giác run sợ mãnh liệt, song hệ thuộc tính quang minh cùng hắc ám, ngoài ra tốc độ cũng rất nhanh nhẹn mà lực tấn công lại cường hãn

Hồn thú toàn diện này, chính là U Minh Bạch Hổ.

Tương truyền U Minh Bạch Hổ vốn không thực sự tồn tại, mà chỉ có thể triệu hồi thông qua võ hồn dung hợp kỹ của Đái gia và Chu gia mà thôi. Sử Lai Khắc Thất Quái thế hệ đầu tiên, ngoại trừ vị Hải Thần Đường Tam kia ra, các đồng bọn của hắn cũng thuận lợi thành thần, trong đó có hai người có khả năng triệu hồi U Minh Bạch Hổ, đó chính là Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh.

Đại Mộc Bạch truyền thừa võ hồn Tà Mâu Bạch Hổ, còn Chu Trúc Thanh là U Minh Linh Miêu, hai võ hồn này từ thời viễn cổ định trước là một nữa của nhau. Mà Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu khai triển võ hồn dung hợp kỹ đó chính là U Minh Bạch Hổ.

Năm đó đại chiến với Võ Hồn Điện, U Minh Bạch Hổ thực lực đã tiếp cận bán thần tầng thứ, là một trong những vũ khí lợi hại nhất của Sử Lai Khắc Thất Quái đầu tiên.

Vẫn không ngờ Truyền Linh Tháp lại có thể thành công chế tạo bực này hồn linh, lại có tu vi thấp nhất là hai ngàn năm trăm năm nữa, vô cùng thích hợp với Lương Thế Nhân.

Thực sự không thể tìm được hồn thú tốt hơn được nữa.

Truyền Linh Sư nghe vậy không khỏi chúc mừng

“Hai vị rất may mắn a, U Minh Bạch Hổ là một trong những sản phẩm mới của chúng ta, bất quá loại hồn thú này cũng quá mạnh mẽ, không thể trực tiếp chế tạo tu vi quá cao. Xem hai ngươi tuổi còn nhỏ lại có thiên phú như vậy, hai ngàn năm U Minh Bạch Hổ này, vẫn chỉ lấy năm triệu kim hồn tệ mà thôi.”

Vân Chính Thiên nở một nụ cười mãn nguyện, không quên gật đầu cảm tạ.

Truyền Linh Sư sau khi thu vào đủ năm triệu, trong người lấy ra một cái Hồn linh cầu đưa cho Lương Thế Nhân.

“Đây là hồn linh U Minh Bạch Hổ, ngươi trở về lập tức dung hợp trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu không nó sẽ hoàn toàn tan biến.”

“Đa tạ ngài.”

Truyền Linh Sư vui vẻ cười nói

“Nếu không còn chuyện gì, đường ra các ngươi cũng biết, ta muốn đi dùng bữa a.”

“Đợi đã.” Vân Chính Thiên lại hô lên

“Có chuyện gì nữa?” Truyền Linh Sư sắc mặt uể oải như sắp đói chết, lườm Vân Chính Thiên một cái.

“Cho ta hỏi một chuyện, nếu như có một đầu hồn thú cam tâm tình nguyện trở thành hồn linh của ta, thì khế ước giữa hồn sư và hồn thú các ngươi vẫn thi triển được chứ?”

Vân Chính Thiên nói.

Truyền Linh Sư nghe vậy, hai mắt sáng lên

“Tất nhiên vẫn còn rồi, chỉ là đã lâu lắm không có ai sử dụng phương pháp này. Ngươi cũng biết hiện tại hồn thú đối với chúng ta căm hận thấu xương, nếu không nhờ một số đỉnh tiêm nhân vật còn tồn tại, e rằng ta cũng không cùng các ngươi gặp mặt hôm nay.”

Vân Chính Thiên nhất thời vui mừng, sau đó hắn đi tới giữa phòng, lập tức phóng thích ra võ hồn của mình, ngay khi Hắc Kiếm rơi vào trong tay, trong mắt vị Truyền Linh Sư cũng lóe lên một tia lạ lẫm, là đối với võ hồn của hắn lạ lẫm.

Ngay sau đó hắn lập tức có một tia hoang mang, sau lưng tiểu tử này, không ngờ lại là hai cái hồn hoàn màu tím. Tuổi còn trẻ như vậy, xứng đáng với bốn chữ bất thế kỳ tài.

Đến khi Truyền Linh Sư tập trung nhìn về đệ nhị hồn hoàn, hắn mới phát hiện có điều kỳ lạ, lập tức quay sang nói với Vân Chính Thiên

“Tiểu tử, đệ nhị hồn hoàn của ngươi từ đâu mà có.”

Vân Chính Thiên mỉm cười đáp

“Không giấu gì ngài, đệ nhị hồn hoàn của ta là đến từ Phượng Hoàng Tứ Dực hiến tế mà có, trong đó vẫn còn tồn tại linh hồn Phượng Hoàng. Hôm nay ta tới Truyền Linh Tháp, cũng là muốn thử xem khế ước của các ngươi có thể thức tỉnh hồn linh Phượng Hoàng hay không?”

Vân Chính Thiên đem mọi thứ ngắn gọn nói lại, sắc mặt Truyền Linh Sư lúc này đã hơi trầm ngâm. Hắn vạn lần không ngờ Phượng Hoang Tứ Dực là chấp nhận hiến tế cho nhân loại, nếu như không tận mắt chứng kiến, hắn cũng sẽ không tin.

“Chuyện này... E rằng ta không làm chủ được, ngươi đợi một lát ta đi kiếm người nói chuyện với ngươi.” Truyền Linh Sư đáp sau đó rời đi.

Một lát sau, Truyền Linh Tháp đi cùng hai người khác, một người nhìn qua khoảng trung niên nữ nhân, người còn lại là một thiếu nữ, tuổi so với Vân Chính Thiên không lớn.

“Vị huynh đệ đây chính là người ta vừa báo cáo.” Truyền Linh Sư nói

“Ta biết rồi, ngươi rời đi.” Trung niên nữ nhân đáp.

Khi hai bóng người tiến lại gần, Vân Chính Thiên cuối cùng nhìn rõ được dung mạo của họ. Trung niên nữ nhân vô cùng xinh đẹp, làn da trắng muốt, gương mặt tuyệt mỹ như được điêu khắc mà thành, vóc dáng của nàng so với mười tám tuổi thiếu nữ hoàn toàn không khác mấy.

Còn cô bé đi bên cạnh, tuổi vẫn còn nhỏ nên vẫn chưa có thành thục, bất quá nàng cũng có vẻ đẹp vô cùng tiềm ẩn, tương lai ắt là một vị cực phẩm mỹ nhân.

“Xin chào, ta là Băng Ngọc Linh, tháp chủ của tòa Truyền Linh Tháp này, còn đây là đồ đệ của ta, nàng gọi Mã Thiên Hoa.”

Trung niên nữ nhân mỉm cười giới thiệu.

Vân Chính Thiên hai người không khỏi kinh ngạc, tên Truyền Linh Sư kia, thế mà đi tìm đến tháp chủ a. Nhưng đây cũng có thể coi là việc tốt, dù sao tháp chủ kiên thức so với tên Truyền Linh Sư kia chắc chắn nhiều hơn.

“Thì ra là Tháp chủ Băng tiền bối, chào ngươi Mã cô nương.” Vân Chính Thiên làm cái động tác chấp tay cung kính nói

“Ha Ha không cần đa lễ như vậy, quả thực là bé trai ngoan.” Băng Ngọc Linh cười lớn nói.

“Ta nghe nhân viên nói lại, ngươi có hồn hoàn của Phượng Hoàng Tứ Dực, có thể cho ta xem một chút?”

Vân Chính Thiên không do dự, Hắc Kiếm run lên, ở phía sau lưng đệ nhị hồn hoàn lóe sáng. Hỏa Phượng Kiếm hiện. Toàn bộ gian phòng nhiệt độ cấp tốc tăng lên mấy phần, Lương Thế Nhân đứng bên cạnh không tự chủ mà lui xa ra vài bước. Khủng bố nhiệt độ.

Băng Ngọc Linh hai mắt chăm chú quan sát, nàng tu vi không thấp, kiến thức lại mênh mông, vừa nhìn qua đã phát hiện được vấn đề.

“Linh hồn Phượng Hoàng còn ẩn giấu bên trong hồn hoàn, hôm nay ngươi tới là muốn nhờ khế ước của Truyền Linh Tháp chúng ta, hồi sinh tia linh hồn này?”

Vân Chính Thiên gật gật đầu.

Nhưng ngoài dự đoán của Vân Chính Thiên, sau khi nói xong Băng Ngọc Nhi sắc mặt âm trầm, nàng khẽ lắc đầu nói

“Chuyện này có lẽ khó mà làm được.”

Vân Chính Thiên khẽ biến sắc “Thật sự không làm được?”

Băng Ngọc Linh xua tay nói “Không phải chuyện khế ước, phục sinh tất nhiên làm được, ta nắm chắc trăm phần trăm thành công nhưng chỉ sợ khi đó linh hồn Phượng Hoàng trở lại, thần trí thanh tỉnh sau đó liền không muốn nghe sự điều khiển của ngươi nữa, tiến hành quậy phá, như vậy sẽ vô cùng phiền toái.”

Đúng là như vậy, Vân Chính Thiên ta làm sao không nghĩ ra sớm. Phượng Hoàng Tứ Dực là bậc nào cao ngạo chủng tộc, nội việc hiến tế cho hắn nói ra không ai muốn tin rồi, bây giờ nếu như linh hồn hoàn toàn bình phục, với tinh thần cùng sinh mệnh lực vô cùng cường đại của nó, nói không chừng sẽ tiến hành đoạt xá a.

Bất quá Vân Chính Thiên còn không phải là người cao ngạo hay sao, hắn chấp niệm, hắn kiên định so với bất kỳ người nào tuyệt đối không kém. Vì truy cầu sức mạnh, hắn phải cố gắng chịu khổ. Đem Phượng Hoàng Tứ Dực trở thành hồn linh chính là cách thức đề thăng sức mạnh của hắn hiện tại. Cơ hội hiếm có như vậy, không thể cứ như thế bỏ qua.

“Băng tiền bối, ngài nghĩ xem còn cách gì có thể giúp ta được hay không?”

Vân Chính Thiên lên tiếng thỉnh cầu.

Băng Ngọc Linh hai mắt chớp chớp nhìn Vân Chính Thiên, tiểu tử này khí chất hiếm gặp, tâm tính lại thành thục như vậy, ở độ tuổi của hắn khó ai làm được, vì sức mạnh mà dám chịu dấng thân, thật là một viên ngọc quí.

Băng Ngọc Linh suy nghĩ một lát rồi nói.

“Ta nghĩ vẫn còn một cách.”

Quay sang nhìn hảo đồ đệ một cái, một tay nâng lên đưa nàng tới trước mặt Vân Chính Thiên.

“Mã Thiên Hoa, võ hồn của nàng là một loại võ hồn đặc thù. Đối với Phượng Hoàng Tứ Dực của ngươi có thể sản sinh áp chế, chỉ cần có nàng bên cạnh, ngươi không cần lo lắng Phượng Hoàng Tứ dực kia sản sinh tâm thuật bất chính.”

Vân Chính Thiên nghe Băng Ngọc Linh nói vậy, trong lòng bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, nếu nói tâm thuật bất chính, có lẽ nên nói tới tháp chủ ngươi a. Nhưng hắn cũng không ngờ rằng, Mã Thiên Hoa cô bé kia, lại sở hữu võ hồn có thể áp chế được Phượng Hoàng Tứ Dực.

Băng Ngọc Linh nói tiếp

“Ta đồng ý tiến hành khế ước phục sinh cho linh hồn Phượng Hoàng Tứ Dực, nhưng đổi lại ngươi phải hứa với ta một chuyện, nếu không chuyện này quên đi.”

“Là chuyện gì?” Vân Chính Thiên tò mò hỏi.

Băng Ngọc Linh hít sâu một hơi, nói

“Suốt đời này ở bên cạnh Mã Thiên Hoa, hảo hảo quan tâm, hảo hảo bảo vệ nàng.”

“Cái gì.” Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân không tự chủ la lên.

Đây... Còn không phải là ép duyên hay sao. Yêu cầu này có vẻ không ổn lắm, hắn thực tâm không hiểu lý do tại sao Băng Ngọc Linh lại đưa ra yêu cầu kỳ quái này.

Vân Chính Thiên lấy lại bình tĩnh nói

“Băng tiền bối, sao lại lấy chuyện một đời của Mã cô nương để đổi lại việc ngươi giúp ta, hay là ta dùng kim hồn tệ thay thế được hay không?”

Băng Ngọc Linh không do dự lắc đầu

“Không được, ta đã nói rồi người không đáp ứng chuyện khế ước liền quên đi.”

Vân Chính Thiên gương mặt méo xẹo, hắn vạn lần không ngờ tới lại rơi vào tình huống như thế này, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Vậy mà vị tháp chủ này không ngần ngại đem đồ đệ của mình gã cho hắn, một tiểu tử mới mười hai tuổi lại còn lạ hoắc mới quen.

Thấy Vân Chính Thiên trầm tư như vậy, Băng Ngọc Linh thở dài một hơi, ôm lấy Mã Thiên Hoa nói, giọng nói có chút nhỏ lại.

“Vân Chính Thiên, ngươi có nghe qua võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng hay chưa?”

...

Trưa lại úp thêm một chương nhé. Cầu vote, cầu ý kiến. Cám ơn

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3