Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương 60

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
BanhBaoThit
www.gacsach.com

Chương 60: Tà hỏa phượng hoàng, mã thiên hoa

Tà Hỏa Phượng Hoàng võ hồn?

Tương truyền theo lịch sử đại lục, một trong những thành viên Sử Lai Khắc Thất Quái đầu tiên, có một người cũng sở hữu loại này võ hồn. Hắn gọi là Mã Hồng Tuấn, về sau theo Đường Tam cùng đồng đội phi thăng thần giới.

Tà Hỏa Phượng Hoàng võ hồn vô cùng bá đạo. Có thể nói là Bách Điểu Chi Vương, so với Phượng Hoàng Tứ Dực thì hơn hẳn một bậc. Bất quá Tà Hỏa Phượng Hoàng kỳ thực chính là một loại biến dị võ hồn.

Tiền thân của võ hồn này chính là thổ kê a, mà năm đó Mã Hồng Tuấn thức tỉnh võ hồn lại có khả năng công kích cùng chưởng khống hỏa diễm. Đoàn hỏa diễm này rất khó để dập tắt, uy lực mạnh đến kinh khủng. Nhưng cũng vì vậy mà khiến võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng này có một khiếm khuyết đó chính là trên phương diện nam nữ tình dục rất mạnh mẽ, ham muốn dục vọng so với người thường còn lớn hơn gấp bội. Nếu không thể áp chế dục vọng này hoặc giải phóng nó đi, thân thể sẽ bị Tà Hỏa phá tan mà chết.

Cho nên năm đó mặc dù tuổi còn nhỏ, Mã Hồng Tuấn đã trải qua vô số mối tình, lên giường với vô số nữ nhân a. Chuyện này không trách được hắn, bởi vì nếu không giải tỏa dục vọng, hắn đã sớm thi cốt vô tồn.

Mà tình huống trớ trêu của Mã Hồng Tuấn năm đó lại xuất hiện trên người Mã Thiên Hoa.

Mã Thiên Hoa dù sao cũng thân phận nữ nhi, không thê dùng cách của Mã Hồng Tuấn năm đó mà áp chế dục hỏa được. Thân là sư phụ của nàng, Băng Ngọc Linh cũng rất đau đầu về việc này, lúc còn nhỏ thì Băng Ngọc Linh với tu vi mạnh mẽ có thể dễ dàng áp chế được giúp cho Mã Thiên Hoa, nhưng theo cô bé này tuổi càng lớn, việc này sớm muộn cũng sẽ không còn tác dụng, lúc đó chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ.

May mắn gặp được Vân Chính Thiên ở đây, Băng Ngọc Linh đích thân quan sát, cảm thấy tên tiểu tử này tâm địa mặc dù có chút gian xảo, nhưng vẫn không làm trái lại đạo nghĩ làm người, lại còn rất trọng nghĩa khí. Tướng mạo anh tuấn lại có khí chất bất phàm, thiên phú tu luyện tuyệt đỉnh, tinh thần kiên định, chất niệm, co được dãn được. Tuyệt đối là một cái nam nhân thích hợp dành cho Mã Thiên Hoa.

Chỉ có điều bọn hắn tuổi còn quá nhỏ, thật có chút không cam lòng.

Vân Chính Thiên sau khi nghe Băng Ngọc Linh giảng giải, đã thấu hiểu được vấn đề, nhưng với yêu cầu này hắn thực sự không thể thực hiện được. Nếu như là Kiếm Thần của kiếp trước, hắn cũng không do dự mà chấp thuận, dù sao lên giường của chẳng phải chuyện gì to lớn.

Nhưng hiện tại đã không còn là Kiếm Thần lúc xưa, chỉ còn lại Vân Chính Thiên mà thôi.

“Hảo ý của Băng tiền bối, vãn bối tâm lĩnh, bất quá ta không thể đồng ý được, xem ra không còn cách nào khác. Cáo từ.”

Vân Chính Thiên miễn cưỡng nói ra. Lúc này, Mã Thiên Hoa từ đầu vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Ta không tốt sao?”

Nàng thanh âm nhẹ nhàng, gương mặt có chut buồn bã nhìn Vân Chính Thiên chớp chớp, thật là động lòng người. Mã Thiên Hoa mang trong mình dục hỏa, những năm qua cũng đã được Băng Ngọc Linh nói ra mọi thứ, lúc đầu nàng vô cùng đau khổ chỉ muốn chết đi cho xong, Băng Ngọc Linh đã mất lần ra tay ngăn cản. Dù sao nữ nhi vốn yếu đuối, đối mặt như vậy nghịch cảnh, không có dũng khí vượt qua.

Bất quá dục hỏa cũng mang lại cho nàng một ít chỗ tốt, đó chính là sự quyến rũ nóng bỏng. Mã Thiên Hoa tuổi không lớn hơn Vân Chính Thiên, cơ thể cũng chưa hoàn toàn phát dục, nhưng mỹ nhân thượng khí luôn tràn đầy.

“Xin lỗi ngươi Thiên Hoa, ta tay nhuốm máu vô số, thực không thích hợp với mỹ nữ như ngươi a.”

Nói xong lập tức quay lưng rời đi, bởi vì Vân Chính Thiên không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt tuyệt vọng của Mã Thiên Hoa, càng nhìn lại càng bị thu hút.

Lương Thế Nhân vốn dĩ đứng một bên nghe ngóng, đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

“Ta nhớ rồi, các ngươi từng nghe nói qua chưa, Tà Hỏa có thể bị áp chế bởi Băng nguyên tố mà.”

Băng Ngọc Linh thản nhiên nói

“Chuyện này ta biết, nhưng có liên quan gì ở đây.”

Lương Thế Nhân nhe răng cười đáp

“Người không biết thôi, Vân Chính Thiên hắn là một tên sở hữu băng hỏa hai loại nguyên tố chưởng khống a.”

“Thật như vậy.” lúc này đến lượt Băng Ngọc Linh hoàn toàn kinh ngạc, thiếu niên trước mắt thật sâu không thấy đáy.

Dứt lời nàng tiến lại gần Vân Chính Thiên, dịu dàng thanh âm vang lên.

“Nếu ngươi thực sự có thể chưởng khống băng nguyên tố, vậy thì để Mã Thiên Hoa đi theo ngươi đi, ngươi cũng không cần phải có trách nhiệm gì với nàng, chỉ cần mỗi lần Tà Hỏa nổi lên, sử dụng năng lực của ngươi đem nó trấn áp xuống. Chỉ cần Thiên Hoa sống sót mà thôi, Băng Ngọc Linh ta đời này khắc cốt ghi tâm.”

Trong lời nói của nàng đã thoáng chứa đựng vô vàn tình cảm, đối với Mã Thiên Hoa, nàng xem như chính con ruột của mình.

Cũng chính điều này làm Vân Chính Thiên kinh tâm động phách, bỗng nhớ tới mẫu thân. Nàng chắc chắn cũng sẽ vì hắn mà nghĩ trăm phương ngàn kế như Băng Ngọc Linh bây giờ.

Vân Chính Thiên lúc này trầm ngâm một chút, yêu cầu này, xem ra cũng không quá phận, lại còn nhận được sự trợ giúp của Băng Ngọc Linh để chuyển hóa hồn hoàn thành hồn linh, về sau cũng cần Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Thiên Hoa áp chế Phượng Hoàng Tứ Dực xuống, xem như hai bên cùng có lợi. Nghĩ đến đây hắn không do dự gật đầu đáp ứng, hướng về Mã Thiên Hoa nói.

“Thiên Hoa, từ đây về sau chúng ta sẽ là bằng hữu của nhau, được chứ.”

Mã Thiên Hoa hai mắt long lanh lên, nét vui mừng ẩn hiện trên gò má hồng, nàng mỉm cười gật đầu

“Được.”

“Đã như vậy, mọi người đi theo ta, thức tỉnh linh hồn Phượng Hoàng cần khu vực thực hiến khế ước đặc biệt.”

Băng Ngọc Linh tâm tình vô cùng tốt, chỉ cần Mã Thiên Hoa không có vấn đề gì, nàng cũng không làm khó Vân Chính Thiên nữa, mà biết đâu sau này tình thế lại khác.

Nam nữ đi chung với nhau biết đâu lại nảy sinh tình cảm, dù sao Mã Thiên Hoa vốn dĩ rất xinh đẹp mà. Băng Ngọc Linh mỉm cười nói với tất cả.

Vân Chính Thiên lập tức đi theo sau. Lương Thế Nhân bên cạnh không nhịn được khẽ nói thầm

“A Thiên à, xem ra hôm nay tới Truyền Linh Tháp, không phải ta chiếm được tiện nghi nhất mà phải là ngươi a, ngươi xem chuẩn bị có đệ nhất hồn linh rồi, lại có thêm cực phẩm thiếu nữ như thế bên cạnh, khiến ta không khỏi ghen tỵ a.”

Vân Chính Thiên tức giận lườm hắn một cái “Tiện nghi cái đầu của ngươi, sau này trở về không biết làm sao báo cáo cho thống lĩnh.”

Đúng là như vậy. Chấp thuận mang theo Mã Thiên Hoa, Vân Chính Thiên cần phải báo cáo cho cấp lãnh đạo đồng thời chấp thuận nhận nàng vào quân đoàn, bởi nếu không giữ nàng trực tiếp bên cạnh, một khi Tà Hỏa nổi lên, không thể trở tay kịp.

Bất quá chuyện đó để sau đi, hiện tại tâm trí hắn đã tràn ngập hình ảnh Phượng Hoàng Tứ Dực sau khi chuyển hóa thành hồn linh thành công.

Nói tới Truyền Linh Tháp chiều cao vươn tới tận trời, nhưng lúc này Băng Ngọc Linh không có dẫn bọn hắn đi lên, mà là trực tiếp đi xuống dưới tầng hầm.

Càng đi xuống không khí càng lạnh lẽo, đối với Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa không tính là gì nhưng Lương Thế Nhân trong lòng đã dần chuyển lạnh.

“Đây là cái địa phương nào?” Lương Thế Nhân không nhịn được lên tiếng.

Băng Ngọc Linh không quay đầu lại, nói

“Là nơi ngàn năm nay chúng ta thực hiện khế ước cho các hồn thú đồng ý trở thành hồn linh.”

“Thảo nào xung quanh có một chút dã thú mùi vị.” Vân Chính Thiên nói.

Mã Thiên Hoa đi bên cạnh nhìn hắn mỉm cười

“Ngươi khứu giác tương đối nhạy cảm a.”

Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ lấy ngón tay lên xoa xoa mũi, nhe răng cười.

Lương Thế Nhân bên cạnh lại bĩu môi nói

“Còn nói không ưa thích đi, ta thấy chưa gì hai người các ngươi đã thân nhau rồi.”

“Nhiều chuyện.” Mã Thiên Hoa chu mỏ nói.

“Tới rồi, tất cả trật tự.” Băng Ngọc Linh hừ lạnh lên tiếng, bọn nhóc này thực sự nói nhiều a.

Phía cuối đường hầm, là một cái gian phòng rộng lớn. Ở giữa phòng là một cái vòng tròn cùng với nhiều hoa văn cổ xưa, xunh quanh bốn phía đều là tường đá cứng. Cũng không có gì quá đặc biệt.

Băng Ngọc Linh quay đầu nhìn Vân Chính Thiên nói

“Nguyên tắt hoạt động của khế ước đó là trên tinh thần tự nguyện của hồn sư và hồn thú. Chỉ cần một trong hai có ý nghĩ phản kháng lại, khế ước lập tức mất đi tác dụng mãi mãi. Đối với tình huống của ngươi hẳn là không có vấn đề gì, nhưng một khi Phượng Hoàng Tứ Dực phục sinh, chỉ sợ đối với ngươi tiến hành quấy nhiễu. Cho nên trong lúc ta thực hiện khế ước, Mã Thiên Hoa sẽ ở sau lưng ngươi tiến hành giải phóng uy áp Chân Phượng, đem Phượng Hoàng Tứ Dực bản tính triệt để áp xuống, như vậy đối với ngươi tương lai mới có lợi.”

Băng Ngọc Linh thanh âm nhẹ nhàng giảng giải, Vân Chính Thiên càng nghe càng nể phục vị tháp chủ này, nàng kiến thức quả thực rộng lớn mênh mông, những điều này hoàn toàn không thấy trên sách vở.

“Ta ghi nhớ, Băng tiền bối.”

“Được rồi, ngươi đứng vào giữa vòng tròn đi, Thiên Hoa, ngươi ở ngay sau lưng hắn.”

Phân phó xong xuôi, Băng Ngọc Linh liếc Lương Thế Nhân một cái, tức thì hắn chủ động lui ra xa hơn chục bước. Ngay lúc này Băng Ngọc Linh bắt đầu thực hiện nghi thức khế ước.

Một cỗ nhẹ nhàng gió thổi qua, khí thế của Băng Ngọc Linh đột nhiên tăng mạnh. Không phải nàng phóng thích võ hồn, mà đây đến từ chính tinh thần lực cường đại. Mỗi một vị hồn sư muốn trở thành người thực hiện Khế ước, chắc chắn phải là là hồn sư hệ tinh thần.

Băng Ngọc Linh chính là một vị hồn sư hệ tinh thần, đối với tinh thần lực nàng nắm rât rõ.

“Thật là cường đại tinh thần lực.” Vân Chính Thiên trong lòng cảm thán.

Chỉ sợ Băng Ngọc Linh trước mặt hắn, là chân chính hồn sư có tinh thần lực mạnh nhất hắn từng gặp qua, so với Dạ Hành thì chỉ hơn chứ không kém.

Tinh thần lực của Băng Ngọc Linh đã đạt tới cảnh giới hữu hình, một tầng quang ảnh sền sệt từ từ bao phủ cả hai người Vân Chính Thiên và Mã Thiên Hoa ở bên trong, trọn vẹn một phút trôi qua, tầng ánh sáng này tỏa ra kim sắc mãnh liệt.

“Phóng thích ngươi đệ nhị hồn hoàn, tinh thần cực kỳ thả lỏng ra.”

Vân Chính Thiên nghe lời làm theo, ngay khi đệ nhị hồn hoàn xuất hiện, thanh âm phượng hót cất lên cao ngất. Đoàn ánh sáng kim sắc cũng lập tức ngưng tụ ở bên trên hồn hoàn này, lấy tốc độ nhanh nhất không ngừng truyền vào.

Lúc này một cảnh tượng kinh diễm xảy ra. Đệ nhị hồn hoàn của Vân Chính Thiên run lên bần bật, ngay sau đó một đoàn hỏa diễm từ bên trong hồn hoàn bắn thẳng lên cao, bay xẹt ngang toàn bộ chu vi gian phòng.

Thật là xinh đẹp hỏa diễm, Mã Thiên Hoa ở sau lưng hai mắt chớp chớp cảm thụ, hỏa diễm này so với Tà Hỏa của nàng, đẹp hơn nhiều lắm.

Hỏa diễm bay lượn một hồi cuối cùng từ từ hạ xuống, ngưng tụ ngay trước mặt Vân Chính Thiên. Phượng Hoàng Tứ Dực hư huyễn mà ra, bốn cánh mở rộng hết cỡ, phải vượt qua năm mét chiều dài, cũng ngay lúc này nó cất một giọng hót vang vọng toàn bộ Truyền Linh Tháp.

“Linh hồn Phượng Hoàng đã xuất ra, bây giờ chuẩn bị thực hiện khế ước.”

Thanh âm Băng Ngọc Linh nhẹ nhàng vang lên.

...

Hôm nay ba chương rồi. Tối nay tùy duyên nếu bánh bao rảnh rỗi nha. Thân chào

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3