Linh hồn ác - Chương 03 phần 2
Hoảng hốt, Juliette ngọ nguậy điên cuồng, uốn cong người rồi trườn kiểu giật giật để rút mình càng nhanh càng tốt ra khỏi cái hốc nơi cô đang bị kẹt. Ai đó đi lại phía sau lưng cô.
Trong vài giây, cô lấy lại tư thế nằm, đầu đã ra khỏi cái hốc tối tăm. Cô xoay người lại ngay lập tức và nhận ra một cái bóng lớn bao trùm lên cô và đang quan sát cô. Ánh sáng yếu ớt khiến cô không thể nhìn rõ những đường nét chính xác của người đó, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của hắn trên người mình.
- Thường thì tôi không bao giờ chọn họ như thế này, một giọng nói chậm và mạnh mẽ vang lên.
Juliette không động đậy vì sợ hãi, cô thậm chí không nghĩ đến chuyện chạy trốn
- Nhưng cô bạn mới nhất mà tôi có ở đây không trong trắng.
Hắn nhấn mạnh từ “cô bạn” như thể từ này vô cùng quan trọng.
- Ồ, đó là lỗi của tôi, tôi biết rồi. Lẽ ra tôi không được vơ gái ở bất kỳ đâu. Đi tán tỉnh ở bến xe của hộp đêm thì đừng mong gặp được một đứa con gái ngoan. Chắc chắn rồi.
Lần đầu tiên kể từ khi hắn ở trong căn phòng với cô, Juliette dám rời mắt khỏi hắn để nhìn vật dài dài phía sau hắn. Một cái thang. Một cái thang thả xuống từ miệng cửa trên trần, cách nền phải đến hai mét.
- Với em, tôi chỉ biết là không giống như thế. Bọn mình biết nhau rồi mà, tôi nghĩ em là một cô gái ngoan.
Juliette cảm thấy nghẹn trong họng, nhưng cô vẫn cố nói. Cô phải tranh thủ thời gian, tên này điên thật rồi, cô tin chắc rằng không nên để hắn nói một mình. Cô nói chậm, phát âm khó khăn bằng giọng khản đặc:
- Anh…muốn… gì?
Cái bóng đứng thẳng dậy một cách nhẹ nhàng nhưng rất nhanh nhẹn, như thể hắn bị bất ngờ vì sinh vật trước mặt hắn lại nói được.
- Cô em biết rồi đấy, hắn đáp sau vài giây, như tôi đã nói với em trên internet, tôi rất muốn khám phá em.
Juliette giật mình. Đầu óc cô rối tinh với hàng chục ý nghĩ, hình ảnh và nhiều thứ lẫn lộn. Rồi một cái tên hiện lên trong cô.
Oberon.
- Em không phải lúc nào cũng tử tế với tôi, hắn nói bằng giọng ra vẻ trịch thượng, nhưng chúng ta sắp sửa được lỗi đó.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần. Juliette co quắp người ép sát vào tường.
- Không, không, không, hắn nói và lắc lắc đầu vẻ trịnh trọng. Phải ngoan ngoãn thì tôi mới tử tế được. Nếu không tôi sẽ phải trừng phạt em.
Giọng nói của hắn chính là giọng nói của gã đàn ông muốn chở cô về nhà khi cô ra khỏi nhà Camelia. Nhưng khi đó, hắn muốn tán tỉnh, còn bây giờ, giọng hắn nửa đe dọa, nửa điên khùng. Rõ ràng đây chỉ là một người. Cũng dáng người thể thao đó và giọng nói tương tự.
Hắn cúi xuống và nắm lấy hai vai cô. Juliette cảm thấy mùi nước hoa dùng sau khi cạo râu xộc vào mũi.
- Cứ để yên, tôi sẽ không hại gì em.
Trong khoảnh khắc, hắn nhấc cô lên và kéo về phía thang. Juliette định giẫy giụa nhưng có điều gì đó trong giọng nói của hắn khiến cô không làm thế.
Lời dọa trừng phạt nếu không nghe lời hiện rõ trong giọng nói của hắn. Hắn không đùa, con người trước mặt cô không giống một kẻ bắt cóc để tống tiền.
Đây là một chuyện khác, nghiêm trọng hơn, một mưu đồ làm hại. Juliette cố không để mình chìm trong những suy nghĩ đáng sợ, cô nhất thiết phải tìm ra điều gì đó để nói hoặc làm, một lần nữa cô lại cảm thấy mình cần tranh thủ thời gian.
Người đàn ông đặt cô ở chân chiếc thang.
- Không được động đậy.
Hắn trèo lên rồi thả một cái móc ở đầu chiếc ròng rọc xuống. Một cái móc bằng kim loại sáng loáng dưới ánh nến.
- Anh định làm gì với tôi? Juliette hỏi nhỏ, không giấu nổi nỗi sợ hãi làm nghẹn giọng.
Hắn không trả lời mà tiếp tục điều khiển sợi dây. Rồi hắn trèo xuống dùng cái móc móc chặt vào sợi dây trói Juliette. Tất cả các thứ đồ đều được tra dầu mỡ đầy đủ, được chỉnh một cách hoàn hảo, Juliette cảm giác như đang ở trong một nhà máy. Cứ như đây là buổi diễn tập một màn kịch đã diễn hàng nghìn lần. Những động tác thành thạo của kẻ tra tấn, căn phòng dưới mặt đất được sắp xếp cẩn thận, bộ ròng rọc và cái móc chuyên dụng.
Như thể hắn làm hàng loạt chuyện này, Juliette tự nhủ và một làn sóng kinh hoàng dâng lên trong cô. Cô thở dồn dập. Trong lúc hắn hoàn thành việc mắc cái móc vào sau lưng cô, Juliette cảm thấy hơi thở nóng hổi của hắn trên cổ cô khi hắn đáp:
- Tôi sẽ cho em thấy tôi yêu em biết bao nhiêu…
Mọi thứ bỗng nhiên biến thành cơn ác mộng khó tin. Cô biết mình sẽ không thể sống sót để ra khỏi nơi
Căn hầm khủng khiếp này không khác gì một lò mổ.
Đích thân cảnh sát trưởng quận Clackamas cùng một cấp phó của ông tới nơi hẹn. Joshua Brolin trình bày mục đích chuyến đi không mang tính công vụ của mình và họ cùng đi về phía đông nam, đến khu rừng Stafford. Ở đó, họ rời đường chính và rẽ vào một con đường quanh co mà chiếc Mustang cũ kỹ của Brolin phải vất vả lắm mới đi hết được để tới cái ao nhỏ giữa rừng. Cái ao không sâu, dài khoảng 100 m, xung quanh toàn cỏ và bụi lau sậy xòe rộng.
Trên đường đi, Brolin bị bất ngờ vì khung cảnh vắng vẻ và tách biệt của nơi này. Lý tưởng để gây án mà không thể bị trừng phạt, anh nghĩ.
Thế thì sao lại mang xác đến tận sông Tualatin?!
Thật vô lý. Mọi hành động của hung thủ đều chứng tỏ khả năng làm chủ tình thế và một trí thông minh nào đó, vậy tại sao lại chấp nhận nguy cơ bị bắt quả tang với cái xác trong khi hắn chỉ việc vứt xác ở lại đây?
- Ở đây có nhiều người qua lại không? Brolin hỏi ông cảnh sát trưởng đang quan sát nhanh khu rừng.
- Ồ không, có lẽ chỉ vài người câu cá không am hiểu vì cái ao này không nhiều cá. Ngoài ra không có ai. Trừ vài thanh niên thỉnh thoảng tới đây chơi buổi tối, thế thôi. Dân vùng này thích dạo ở WashingtonPark hơn.
Brolin đồng tình. Lẽ ra cái ao là nơi hoàn hảo để vứt xác lại. Không giống nhận dạng tâm lý. “Nhất định phải có câu giải thích, Brolin tự nhủ, một yếu tố giải thích tại sao hung thủ lại chấp nhận rủi ro để mang xác đi nơi khác”.
- Anh đã nói rằng Đao phủ Portland có liên quan đến vụ giết người mới xảy ra gần đây, cảnh sát trưởng nói. Anh nghĩ hắn ta đã tới đây sao?
- Gần giống như thế, viên thanh tra lẩm bẩm.
Không hài lòng với câu trả lời, cảnh sát trưởng đi quan sát mặt nước như thể ông đang đợi một con tàu sắp tới. Cấp phó của ông vẫn đứng yên, chưa nói một lời nào kể từ khi tới nơi.
Brolin rời cái ao để đi quanh sát nhanh một vòng quanh bìa rừng. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn vào trong rừng và cuối cùng phát hiện ra một lối mòn rất khó đi. Cảnh sát trưởng đang đứng bên kia, cách khoảng 100 m. Brolin gọi to:
- Có một con đường ở chỗ này! Ông có biết không?
Cảnh sát trưởng ra hiệu không nghe rõ và đi về phía anh không vội vã. Vì ông ấy còn tương đối trẻ và khỏe, nên Brolin cho rằng ông ấy cố tình không nghe thấy, nhưng anh thấy không thể bỏ qua câu hỏi này. Khi cảnh sát trưởng tới gần, anh lại đặt câu hỏi một lần nữa.
- Ồ chỉ là một con đường mòn, có lẽ dành cho thợ săn.
- Ở đây được phép săn bắn ư?
- Đúng hơn là được chấp nhận. Không có người trông coi khu săn bắn, anh hiểu không. Tôi còn việc để làm hơn là theo dõi những khu rừng thế này!
- Có ai sống quanh đây không? Brolin hỏi.
- Không, đây là nơi hẻo lánh, theo tôi nghĩ thì không ai có ý định sống ở một nơi như thế này. Vắng vẻ quá, cảnh sát trưởng khẳng định và sửa lại chiếc mũ trên đầu cho ngay ngắn.
Brolin xem xét bìa rừng, đưa mắt nhìn theo một đoạn đường mòn. Rừng quá rậm rạp, với nhiều loại cây khác nhau. Cây cối mọc xen lẫn với những khoảnh dương xỉ, những bức tường dây leo có gai và vô số thân cây đã biến dạng trong quá trình phân hủy chậm.
Có tiếng chim săn mồi vang lên chói tai phía trên tán lá cây. Hai người ngẩng đầu cùng một lúc.
Nhìn thấy bóng một con chim cắt bay lượn trên đầu, cảnh sát trưởng đưa tay xoa cằm nói:
- Bây giờ tôi mới nghĩ ra, đúng là có một người sống trong rừng, cách đây không xa.
Brolin quay lại.
- Gặp được người đó thì tốt quá, tôi muốn đặt vài câu hỏi với anh ta, Brolin nói. Anh ta tên là gì?
- Leland. Leland Beaumont. Tôi không nghĩ ra vì đó là một chàng trai rất kín đáo. Chỉ khi nhìn thấy con chim cắt, tôi mới nhớ ra. Anh chàng này rất mê chim cắt. Nói chung là thích tất cả các loại chim săn mồi, hình như anh ta đang thuần dưỡng một con, anh ta dùng còi, loại còi… giống tiếng chim để nhử chúng tới.
- Ống sáo, phó cảnh sát trưởng chữa lại, ông ta tới chỗ hai người mà không ai nhận ra. Để thuần dưỡng chim săn mồi, người ta dùng một cái còi gọi là ống sáo.
- Tôi thấy ông có vẻ biết nhiều về chủ đề này. Ông có biết Leland Beaumont không? Brolin hỏi.
- Không biết gì hơn. Tôi nhiều lần nhìn thấy anh ta trên các cánh đồng quanh đây với lũ chim săn mồi của anh ta, chính tôi đã đuổi anh ta ra khỏi đó khi nông dân phàn nàn về chuyện này.
- Cái tay Leland ấy, hắn làm nghề gì? Brolin hỏi.
- Đủ thứ việc linh tinh. Nhưng niềm đam mê của anh ta là thuần dưỡng chim săn mồi và điêu khắc.
Kinh ngạc, Brolin hỏi tiếp:
- Điêu khắc ư? Cụ thể anh ta tạc cái gì?
Phó cảnh sát trưởng nhún vai.
- Tôi không rõ, dường như không rõ ràng, tôi nghĩ là anh ta đam mê các bàn tay.
Brolin sững người. Cảnh sát trưởng và cấp phó của ông ta nhìn chằm chằm vào mặt anh cứ như họ đang đối diện với một sự hiện hình nào đó.
- Thế nào, có sao không thanh tra? Cảnh sát trưởng hỏi
- Hãy đưa tôi đến chỗ Leland Beaumont, gọi thêm một xe ô tô nữa. Tôi nghĩ là chúng ta đã nắm được điều gì đó.
Con chim cắt kêu một tiếng chói tai rất dài trên ngọn cây rồi biến mất trong khoảnh khắc.
***
Cái ròng rọc rít lên lần cuối cùng và một cánh tay lực lưỡng nắm lấy thắt lưng quần jean của Juliette. Cô run lên. Hắn định tháo cái móc khỏi dây trói nhưng lại thôi. Hắn cảm nhận được làn da run rẩy qua lần áo sơmi. Hắn chầm chậm đưa tay đặt nhẹ lên hông Juliette. Cô rùng mình và không thể kìm được tiếng rên rỉ vì bất ngờ. Da cô vẫn run lên. Hắn vẫn chầm chậm đưa tay lên dọc theo sống lưng cô và dừng lại ở giữa hai bả vai. Hắn nghe thấy tiếng cô gái nuốt khó nhọc. Cô tên là Ishtar. Cô đã nói với hắn như thế. Tất cả cuộc trò chuyện giữa họ trên internet chỉ là khúc dạo đầu cho khoảnh khắc này, cho cuộc gặp mặt. Giờ đây, họ sẽ thực sự khám phá nhau. Cả hai người. Ở trong nhau. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy lượng adrenalin tăng mạnh và bộ phận sinh dục của hắn bắt đầu cứng lại. Những cơn run rẩy đã giảm, nhưng vẫn cảm nhận được.
- Em sợ à? Hắn bình thản hỏi cô.
Cô im lặng vài giây rồi đáp lại.
- Vâng…Tôi có làm gì anh đâu… cô thì thầm.
Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn.
- Có đấy. Giọng hắn nhẹ nhàng, rất điềm tĩnh.
Nhưng Juliette không lầm tưởng. Hắn có khả năng làm điều xấu nhất, giọng của hắn không tự nhiên, hắn đang diễn trò.
- Em đã quyến rũ tôi, hắn phản bác lại. Bằng tất cả những từ, những câu hiện trên màn hình vi tính của tôi. Chính em đã bảo tôi tới mang em đi. Tôi là hoàng tử của em.
Lần này, mọi nghi ngờ đã sáng tỏ, “gã này điên thật rồi, Luliette tự nhủ, một kẻ bệnh hoạn.”
Hắn rút tay ra khỏi lưng cô và Juliette nằm dài trên nền căn phòng. Đó là một gian nhà tối tăm, với những chiếc bàn thợ đầy dụng cụ. Một chiếc xe bán tải đỗ cách đó vài mét. Ánh sáng phát ra từ hai chiếc đèn gara treo trên một thanh xà bằng kim loại và soi rõ những vật trang trí lạ lùng treo đầy trong xưởng. Những bàn tay. Phải đến 30 bàn tay, có lẽ được đúc bằng khuôn, mặc dù vài mẫu quá thô so với sản phẩm đúc khuôn. Dường như tất cả các bàn tay đó đều được làm bằng đất sét, theo mọi tư thế khác nhau.
- Em biết đấy, tôi đã chuẩn bị cho chúng ta một bữa tối thực sự. Cả một chút rượu vang.
Juliette quay đầu lại để nhìn rõ hơn kẻ bắt cóc mình.
Đúng là hắn, kẻ đã đề nghị giúp đỡ cô. Chỉ khác là giờ đây cô không thấy hắn có vẻ gì lôi cuốn nữa. Hắn không đội mũ, tóc tai dựng đứng trên đầu thành nhiều túm cháy đen. Hắn cũng không cạo râu và chỉ mặc bộ áo liền quần của thợ cơ khí với một khóa kéo dài đằng trước.
Trước ánh mắt Juliette nhìn mình, hắn giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ:
- Đúng, tôi biết, trông tôi không dễ coi, nhưng tôi sẽ sắp xếp tất cả cho tối nay. Về quần áo, tôi rất tiếc nhưng thế này tiện nhất cho… cho… rồi em sẽ thấy…
Hắn cười rất tươi và Juliette thấy máu mình đông lại vì sợ. Còn tồi tệ hơn nữa khi cô thấy hắn tự vuốt ve phần giữa hai đùi qua lớp áo liền quần. Ánh mắt hắn lạnh lùng và tàn bạo. Lúc này đây, Juliette biết rằng hắn đang đùa cợt với cô. Hắn thích thú với việc làm cô phải căng thẳng thần kinh dần dần, nói chuyện với cô bằng giọng nhỏ nhẹ. Hắn chơi trò mèo vờn chuột với cô.
- Những gì người ta có thể làm trên mạng internet hiện nay thật điên rồ. Chỉ cần vài cuốn sách là có thể tìm ra tất cả, ngay cả tên thật của một nữ thần, hắn nói và để lộ hàm răng đều tăm tắp, gần như quá vuông.
Hắn cúi đầu rồi nhìn chòng chọc vào mắt cô gái.
- Nhưng trước tiên, hãy để lại cho tôi một kỷ vật, hắn vừa nói vừa kéo cô vào giữa căn phòng.
Hắn lấy sợi dây xích một đầu gắn chặt vào nền nhà và bắt đầu quấn xích quanh chân tay cô gái. Để làm được điều này, hắn cởi dây trói và Juliette lập tức nuôi ý định giãy giụa và chạy trốn. Nhưng hai cánh tay đau ê ẩm khiến cô hết sức loạng choạng. Mặc dù vậy, cô cũng rút được chân ra khỏi xích và bằng một động tác rất nhanh của xương chậu, cô cố thử đứng dậy. Một cú đấm mạnh vào hông khiến cô thét lên và ngã xuống nền xi măng lạnh giá. Vài giây sau, cô nằm xấp, lại bị xích một lần nữa, và lần này thì bị xích vào nền nhà, chân và tay dang ra.
- Giờ thì tôi để ý hơn đến những cô gái mà tôi đi chơi cùng, hắn nói làm như họ là những người bạn thân thiết đang chuyện trò bình thản. Em có tưởng tượng nổi không, con bé gần đây nhất là gái điếm, một con điếm không chuyên.
Dường như hắn lưỡng lự trước khi kể tiếp chuyện.
- Cô ta nói với tôi rằng cô ta có thể… mút… cho tôi với giá rẻ. Em thấy thế là bình thường không?
Nằm trên nền nhà lạnh giá, Juliette cố dõi theo kẻ tra tấn. Nhưng hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Hắn vẫn ở trong phòng, cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn ở không xa và nghe thấy tiếng một vật bằng kim loại.
Hẳn là hắn đang làm gì đó ở cuối xưởng dài. Vài giây trôi qua, hắn lại xuất hiện ở bên phải Juliette, hai tay xoa xoa vào nhau.
- Rõ ràng là tôi không muốn nó. Tôi muốn nói về… con điếm đó. (Hắn ngừng một lát để ngắm nhìn rất nhiều bàn tay bằng đất sét đặt trên bàn.) Thậm chí cũng chẳng cần cho bộ sưu tập của tôi. Ôi quên mất!
Hắn cúi xuống giá sách rồi bật chiếc cassette cũ kỹ phủ đầy bụi. Một làn điệu baroc vang lên trong nhà xưởng. Rồi hắn quay lại và lại biến vào bóng tối. Khi trở lại trước mặt Juliette, hai tay hắn cầm hai chiếc bàn là đang tỏa hơi nóng ngùn ngụt.
- Cái này là để làm cháy thịt. Nếu không em sẽ ngất đi và không bao giờ tỉnh lại được nữa. Mà như tôi nói với em, chúng ta còn phải ăn tối cùng nhau.
Juliette thấy hai cái bàn là đặt cạnh hai bàn tay cô. Rồi hắn chộp lấy một vật bằng kim loại kêu loảng xoảng khi lướt trên mặt bàn.
Đó là một lưỡi dao dài sáng loáng, giống như dao phay để chém đầu.
- Sau đó, em sẽ ở lại với tôi lâu dài. Rất lâu dài.
***
Chiếc Ford Mustang và hai xe cảnh sát dừng lại ở giữa đường, giữa cánh rừng.
- Tôi có thể nhầm, nhưng đây có thể là kẻ chúng ta đang tìm kiếm, Brolin cảnh báo. Vì thế không được sơ suất. Các anh lui lại, không lộ diện, đầu tiên tôi chỉ muốn nói chuyện với người này. Nếu có kết luận, tôi sẽ báo lại ngay lập tức. Nhưng nếu đây chính là kẻ giết người, thì có thể hắn sẽ đánh hơi thấy điều gì đó. Nếu diễn biến xấu đi, tôi kêu to “cảnh sát” và các anh tới can thiệp.
- Anh có chắc là muốn vào đó một mình không? Cảnh sát trưởng hỏi, ông không thích kiểu tình thế như vậy.
- Chắc. Nếu đúng là hắn thì không được làm hắn sợ. Sự hiện diện của một cảnh sát mặc sắc phục trong nhà hắn sẽ khiến hắn kích động. Tôi không muốn gặp bất cứ rủi ro nào. Tôi sẽ đặt cho hắn vài câu hỏi chung chung, chủ yếu là về cái ao, xem hắn có nghe thấy gì không, thế thôi. Tôi chỉ muốn gặp hắn, đánh giá hắn.
Cảnh sát trưởng miễn cưỡng chấp nhận.
- Vào vị trí, thanh tra Brolin ra lệnh, và nhất là chỉ can thiệp khi tôi yêu cầu.
Cả 4 cảnh sát mặc sắc phục tỏa vào rừng để bao vây căn nhà. Brolin đợi một lát rồi bắt đầu lên đường. Anh tới đích sau gần năm phút. Căn nhà chính khá nhỏ, chỉ có một tầng, với nhiều cửa sổ được che bằng những rèm dày khó xác định màu vì đã bị bụi bẩn biến thành màu xám. Một gian xưởng sát cạnh nằm bên trong bức tường phủ đầy dây leo có gai và dương xỉ. Xưởng không rộng nhưng có lẽ khá sâu, không hề có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào với hai cánh đang hé mở, từ đó vọng ra tiếng nhạc day dứt. Bên sườn phải của ngôi nhà có một chuồng chim to được làm thủ công, trong đó có một đôi chim cắt lông nâu đang chăm chú quan sát viên thanh tra trẻ. Brolin lướt nhanh qua trước đôi chim săn mồi rồi đi vòng quanh chuồng. Anh liếc nhanh một vòng quanh ngôi nhà, nhưng không thấy chiếc xe nào cả. Anh lưỡng lự một lát rồi tiến về phía cánh cửa nhà xưởng đang hé mở.
***
Juliette cảm thấy tim đập dồn dập nhưng cô không thể phát ra tiếng kêu gào. Hắn lại gần cô kèm theo nụ cười tươi trên khuôn mặt.
- Đừng lo, đầu tiên rất đau, nhưng sau đó tôi biết cách chăm sóc em…
Cô cảm thấy bàn tay thô kệch của hắn vuốt ve mông cô qua quần jean. Khóa kéo trên bộ áo liền quần của hắn đã kéo xuống một nửa, để lộ phần ngực vạm vỡ.
Hắn luồn một tấm ván xuống dưới cổ tay cô gái, người cô run lên bần bật.
- Như thế, để lưỡi dao không bị hỏng vì chém xuống nền, hiểu không?
Đầu Juliette quay cuồng vì quá sợ hãi, cô cảm thấy tâm trí cuồng loạn.
- Lưỡi dao đẹp thế! Hắn thốt lên với vẻ ngưỡng mộ kiểu trẻ con.
Rồi hắn vung con dao dài lên. Mắt hắn lồi ra khỏi hốc mắt, lóe sáng ngàn ánh lửa tức giận và điên cuồng kinh hoàng.
Juliette cố hết sức thét lên còn lưỡi dao chém vào không khí.
Nhanh như chớp.
Chết người.
Cô nằm trên nền nhà xưởng rùng rợn này và một thứ chất lỏng nóng ấm chảy trên cánh tay cô. Nhưng cô thậm chí không thấy đau.
Sau đó, Juliette không bao giờ nhớ được mình đã nghe thấy rõ một tiếng nổ.
Trong trí nhớ của cô chỉ còn lại âm vọng của một tiếng sấm khủng khiếp.
Cô đánh bạo mở mắt và thấy hắn nằm sóng soài cạnh vũ khí của hắn. Một phần hộp sọ của hắn bị mất. Chính máu của hắn đang chảy trên tay cô. Cô cử động bàn tay: vẫn nguyên vẹn.
Juliette không hiểu chuyện gì diễn ra quanh mình. Có tiếng bước chân vội vã, rồi những lời thốt lên kinh ngạc, tiếp đó là những tiếng kêu, tiếng đám đông hoảng hốt vọng đến từ xa.
Thứ duy nhất mà cô còn nhớ được là giọng nói trầm và đáng tin cậy khiến trái tim cô ấm lại:
- Đừng sợ gì nữa, tôi là cảnh sát… Những thứ khác chìm trong nước mắt và vô thức.
MỘT NĂM SAU