Lôi Kéo - Chương 60
Lôi Kéo
Chương 60
Lâm Thanh Nhạc cũng không biết hôm qua cô ngủ lúc mấy giờ, sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của chính mình.
Tỉnh lại nhìn vào căn phòng vừa lạ vừa quen này, những hình ảnh hôm qua chợt hiện lên trong đầu.
Đã hôn rồi… còn là trên chiếc giường này.
Lâm Thanh Nhạc nắm lấy chăn bông vùng vẫy, nức nở lăn vài vòng trước khi rời khỏi giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng, khi bước qua hành lang dài tối hôm qua, đèn cảm biến lại sáng. Đêm qua, cô chính là ở chỗ này lăn lộn với Hứa Đinh Bạch cả đêm không rời.
Lâm Thanh Nhạc xoa xoa huyệt thái dương… Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều như vậy.
“Dậy rồi à.”
Bước chân của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên dừng lại, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đang cầm một tách cà phê, đứng trong phòng khách nhìn cô.
Anh đã thay quần áo để đi ra ngoài, áo sơ mi và quần tây, hàng cúc được cài gọn gàng, nghiên chỉnh lại ngay ngắn. Nhưng tối hôm qua… hàng cúc trên áo ngủ của anh không biết vì lý do gì mà lại bị nới lỏng, cô lúc ấy còn nhìn thấy cả ngực của anh!
“Ừm… dậy rồi, anh dậy sớm vậy?”
Hứa Đinh Bạch: “Ừm, có chút việc.”
“Ồ!”
“Em đi thay quần áo đây.”
“Ăn sáng trước đi.”
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu “Ừm”, quay người đi về hướng nhà ăn.
Bữa sáng đơn giản kiểu phương Tây, trong nhà không có ai khác, có thể thấy được là Hứa Đinh Bạch đã tự tay nấu.
Còn rất đảm đang nữa…
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc vô cùng ấm áp, cô cắt một khúc xúc xích nướng.
“Ăn ngon không?” Anh đi tới, ngồi xuống đối diện với cô.
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Thì ra anh cũng sẽ ở nhà làm bữa sáng.”
“Thỉnh thoảng.” Hứa Đinh Bạch nói, “Ngày đầu tiên em ngủ ở đây, phải phục vụ sát sao.”
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Hứa Đinh Bạch đặt tách cà phê xuống: “Chờ lát nữa để Jason đưa em đến công ty.”
“Đưa em đi? Vậy còn anh?”
“Ra ngoài một chuyến, công tác.”
“Vậy để Jason đưa anh đi đi, ở đây cách công ty cũng gần, em đi taxi là được.”
Hứa Định Bạch nở nụ cười nhẹ: “Anh đã nói em phải được phục vụ sát sao.”
“...”
Một buổi sáng này, làm cho Lâm Thanh Nhạc có một ảo giác không giải thích được, như thể họ đã sống cùng nhau rất lâu.
Chẳng hạn như, sau khi thức dậy dưới một mái nhà, chẳng hạn như cùng nhau ăn sáng, hay chẳng hạn như bây giờ… bọn họ đang ở trong cùng một phòng để quần áo mặc áo khoác.
“Đeo khăn quàng cổ vào.” Sau khi Hứa Đinh Bạch mặc áo vest vào, nhìn vào gương thấy cổ cô trống trơn thì lập tức nhắc nhở.
Ngày hôm qua Lâm Thanh Nhạc cũng không mang khăn, mà lúc Vu Đình Đình đưa quần áo đến hiển nhiên cũng đã quên mang theo khăn quàng cổ.
“Em không có khăn quàng cổ, nhưng mà không cần đâu, rất nhanh sẽ đến công ty, không lạnh đâu.”
Hứa Đinh Bạch không vừa ý mà liếc nhìn cô, lấy một chiếc khăn quàng từ trong tủ ra, sau đó đưa tay kéo cô đến gần rồi quấn vài vòng lên cổ cô.
Chiếc khăn len màu đen xám, dường như rất hợp với trang phục của cô hôm nay.
“Quấn kỹ vào, đừng để bị cảm.”
Lâm Thanh Nhạc chỉnh lại khăn quàng cổ, trộm ngửi, có chút thơm.
Cô cong khóe miệng: “Ừm…”
“Tối hôm qua lúc sau có ngủ không?” Trong khi Hứa Đinh Bạch đeo cà vạt, đột nhiên hỏi một câu.
Anh hỏi một cách thản nhiên, Lâm Thanh Nhạc lại thiếu chút nữa bị sặc chết vì chính nước bọt của mình.
“À, tối hôm qua sao… có ngủ!”
Hứa Đinh Bạch: “Ngủ ngon không?”
“... Ngon.”
Hứa Đinh Bạch: “Ừm, vậy là tốt rồi.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thân hình thon dài trong gương của Hứa Đinh Bạch, trông anh giống như móc treo quần áo vậy, cô thấp giọng hỏi: “Vậy còn anh, anh ngủ ngon chứ?”
Hứa Đinh Bạch dừng lại, nhìn về phía cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Không ngon sao? Nếu vậy em sẽ không ở lại đây ngủ nữa.”
Hứa Đinh Bạch đeo cà vạt xong, mỉm cười, ôm lấy Lâm Thanh Nhạc từ phía sau: “Em không ngủ ở đây, anh càng ngủ không ngon.”
Lâm Thanh Nhạc: “Thật sao...”
Cằm của Hứa Đinh Bạch áp sát vào má cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật đấy, em đừng đi, anh ngủ rất ngon. Hơn nữa sau này phải sống cùng nhau, chuyện này dù sao cũng phải thích ứng trước.”
Lâm Thanh Nhạc: “...”
Tiếng điện thoại vang lên, Hứa Đinh Bạch một tay lấy điện thoại, một tay vòng qua vai cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Hứa tổng, tôi đã ở dưới lầu.” Ở đầu điện thoại bên kia, Jason nói.
Hứa Đinh Bạch: “Đợi lát nữa đưa phó giám đốc Lâm đến công ty.”
Jason, người ngày hôm qua đã tiếp nhận túi quần áo của Lâm Thanh Nhạc hết sức bình tĩnh: “Vâng.”
Hứa Đinh Bạch cúp điện thoại.
Lâm Thanh Nhạc đợi anh đặt điện thoại xuống, nói: “Buông em ra, em phải đi làm.”
Hứa Đinh Bạch: “Tan làm anh sẽ đến đón em.”
“Em sẽ về rất muộn.”
“Anh cũng không về sớm, tiếp đón khách hàng bên kia xong sẽ đến đón em.”
“Được...”
Lâm Thanh Nhạc rời khỏi vòng tay anh, cầm lấy túi muốn rời đi, kết quả bị anh vươn tay kéo trở lại.
“Sao thế?”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô: “Cứ như vậy mà đi?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn vào hai mắt của anh, anh cười như không cười, ý muốn trong mắt vô cùng rõ ràng. Lâm Thanh Nhạc họ nhẹ một tiếng, do dự, sau đó nhướng người lên hôn mạnh lên má anh.
“Cho anh chút màu đó*! Đi thôi!”
(*) “cho chút màu” trong “Tôi cho cậu chút màu, cậu đòi mở cả phường nhuộm.”: Ý chỉ người mới được cưng chiều đã được nước làm tới. Tương đương với câu “Được voi đòi Hai Bà Trưng” bên mình. Đoạn này là chơi chữ, vừa dùng nghĩa ẩn dụ, vừa dùng nghĩa mặt chữ.
Bạn gái rời khỏi vòng tay mình, Hứa Đinh Bạch nhìn theo bóng lưng cô, nâng tay sờ mặt.
Ngón tay có dính son môi.
Hứa Đinh Bạch nở nụ cười nhẹ, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Đúng thật là cho chút màu.
_________
Lâm Thanh Nhạc đi xuống thang máy, tâm trạng rất tốt, mặc dù biết rằng đến công ty lại là một đống công việc.
“Phó giám đốc.” Jason đã đợi ở lối vào thang máy, thấy cô đi xuống, anh ta vội vàng đi lên đón cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, cô đã ăn sáng chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: “À, tôi ăn rồi.”
Jason: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Được, làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Lâm Thanh Nhạc và Jason cùng nhau đi qua đại sảnh, tùy ý nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô dừng lại, nhìn cô gái đang đứng trong sảnh có chút bất ngờ.
“Dĩ Tư?”
Cô gái nghe thấy người nào đó gọi mình nên ngẩng đầu lên, vừa thấy đó là Lâm Thanh Nhạc, cô ấy nhanh chóng bước tới: “Chị Thanh Nhạc? Sao chị lại ở đây?”
“À… bạn trai chị ở đây.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Sao em cũng ở đây?”
Cô gái này học cùng trung tâm âm nhạc với Hạ Tuyền, là cô gái thích Hạ Tuyền kia.
“Em đang chờ Hạ Tuyền, hôm nay muốn đi đánh đàn, em chờ cậu ấy đi cùng.”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Em sống ở gần đây sao?”
“Không đâu.” Dương Dĩ Tư nói “Nhà của em có hơi xa, em đi xe tới đây.”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: “Đặc biệt đi xe tới đây sao?”
“Đúng vậy, em muốn đến lớp cùng cậu ấy.”
Cô gái nhỏ này quả thực không hề che giấu tình cảm của mình, Lâm Thanh Nhạc vốn không hiểu câu nói “Lúc trước ánh mắt của cậu nhìn Hứa Đinh Bạch cứ như là đang hét lên rằng cậu thích cậu ta đến nhường nào vậy” của Vu Đình Đình rốt cuộc là ánh mắt thế nào, bây giờ nhìn Dương Dĩ Tư, không biết vì sao, cô đột nhiên có chút hiểu được.
“Chị ơi, chị nói bạn trai chị sống ở đây, có phải là anh trai của Hạ Tuyền không?”
“Hả?! Không phải không phải.”
Dương Dĩ Tư: “Như vậy sao, vì trước kia Hạ Tuyền có nói với em là anh trai cậu ấy thích chị, em còn tưởng là thế…”
Lâm Thanh Nhạc: “Không, anh ta hay nói giỡn vậy thôi, em đừng có tin.”
“Dạ…”
“Vậy thôi nhé, chị còn phải đi làm, chị đi trước đây.”
“Dạ!”
Lâm Thanh Nhạc và Jason bước ra khỏi đại sảnh, ngồi vào trong xe, cô nhìn cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyền và chú chó dẫn đường Dương Dương cùng bước ra.
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lên, cười hì hì đi lên. Lông mày Hạ Tuyền khẽ nhăn lại, dường như rất kinh ngạc khi biết cô ấy đợi cậu ta ở đây… Nhưng cô gái kia không biết đã nói gì, sắc mặt Hạ Tuyền lại không căng được nữa.
Là mâu thuẫn, nhưng cũng là hạnh phúc.
Lâm Thanh Nhạc thu ánh mắt lại, cười nhẹ… Có lẽ, hạnh phúc là tốt rồi.
_____
Sắp tới phải sửa đổi kế hoạch, hai ngày tới Lâm Thanh Nhạc bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hai đêm nay, cô vẫn ngủ ở nhà Hứa Đinh Bạch, nhưng tan làm ngày càng muộn, sau khi trở về chỉ cần vừa nằm xuống là đã ngủ thiếp đi.
Đúng vậy, giờ lại có thể nằm xuống là ngủ liền, có lẽ sau đêm đầu tiên, cô đã quen với hơi thở của anh.
Vào ngày thứ ba, kế hoạch được trình lên cấp trên.
Khi email được phát lên, toàn bộ bộ phận đều có chút lo lắng, vì sợ rằng cuộc họp này lại giống mấy ngày trước đó, dưới con mắt của các bộ phận khác, bị ông chủ nói nó không đáng đồng nào.
Khiến cho bọn họ không ngẩng đầu lên được.
May mắn thay, khi cuộc họp được tổ chức vào buổi chiều, Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm đều bày tỏ sự hài lòng với bản kế hoạch mới.
“Thật tốt quá thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần phải tăng ca nữa, quả nhiên vẫn là có phó giám đốc ra tay mới thành công!” Đồng nghiệp Quý Siêu Siêu nói.
Lâm Thanh Nhạc: “Mọi người đều cùng nhau cố gắng, công không chỉ của riêng tôi.”
“Ha ha, vẫn là do cô tài giỏi thôi.”
Lâm Thanh Nhạc nói đùa: “Gì thế, cho dù cô có tâng bốc tôi thì tiền lương của mọi người cũng không phải do tôi định đoạt.”
“Ôi người ta chỉ là nói sự thật thôi mà!” Quý Siêu Siêu nói, “Hạ tổng còn tạm, còn Hứa tổng thì đúng là khó đối phó, lần này còn phải sửa đổi nhiều lần như vậy, đúng là không dễ dàng chút nào.”
Lâm Thanh Nhạc đương nhiên biết Hứa Đinh Bạch khó đối phó, nhưng… mấy ngày nay, bản kế hoạch này đều lộ ra trước mí mắt anh, bản thân anh còn ở bên cạnh kiểm tra qua, làm sao lại có thể không vừa ý bản kế hoạch này.
Có điều lời này tất nhiên cô sẽ không nói ra, sếp cùng cô tăng ca đẩy nhanh tiến độ làm việc, điều này có vẻ không hợp lý.
“Hả? Khăn quàng cổ của cô…” Quý Siêu Siêu đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc khăn cô đặt trên bàn rồi hỏi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy chiếc khăn Hứa Đinh Bạch đã quàng cho cô hai ngày trước. Bởi vì mấy ngày nay cô đều ở nhà anh, nên cô vẫn luôn dùng chiếc khăn quàng cổ này.
“Khăn quàng cổ, làm sao vậy?”
Ánh mắt Quý Siêu Siêu tỏa sáng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Ồ, cô có bạn trai rồi sao?!”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: “Hả?”
“Đây là đồ cho nam mà, lúc trước tôi đã nhìn thấy nó trong cửa hàng!”
“Tôi, tôi không thể mua đồ nam à…”
Quý Siêu Siêu cười đen tối: “Vậy cô đã mua nó bao nhiêu tiền?”
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại.
“Nhìn xem! Cô không biết chứ gì! Là ba mươi ba triệu hai trăm một cái!” Quý Siêu Siêu khẽ nói, “Khăn này là của bạn trai cô, đúng không~”
“…”
Quý Siêu Siêu: “Thanh Nhạc, cô giấu rất tốt nha, không ai trong công ty biết cô có bạn trai cả, lúc trước còn có đồng nghiệp nam khác muốn đến làm quen cô nữa.”
Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ: “Bởi vì mới vừa bắt đầu hẹn hò không lâu.”
“Vậy à, người công ty nào? Làm chức gì?”
Lâm Thanh Nhạc: “Cô hỏi làm gì, cô nhiều chuyện thế, bây giờ còn đang trong giờ làm việc đó.”
“Ai da, tôi chỉ là tò mò thôi mà.”
Lâm Thanh Nhạc nói quanh co: “Chỉ là một người bình thường, sau này tôi sẽ giới thiệu, còn bây giờ không nói đến nữa.”
“Được rồi được rồi.” Quý Siêu Siêu nhìn cô không có ý muốn nói về chuyện này nên cũng không miễn cưỡng, nói, “Chúng ta đi pha một tách cà phê thôi, mệt chết rồi.”
Vừa mới họp xong, Lâm Thanh Nhạc cũng có chút mệt mỏi: “Được, đi thôi.”
Hai người cùng nhau đến khu nghỉ ngơi, khi đang pha cà phê thì gặp Tiền Tiểu Tịnh, công việc không vội, ba người ngồi vào bàn nhỏ nói chuyện phiếm.
“Tôi vừa thấy bà chủ lớn đến.” Tiền Tiểu Tịnh nói.
“Bà chủ lớn? Là ai?”
“Dì nhỏ của Hứa tổng, biết không, Tô Hàn Cảnh, một trong những người sáng lập Aurora.”
Lâm Thanh Nhạc ngẩng mặt lên khỏi tách cà phê, có chút ngạc nhiên.
Quý Siêu Siêu: “Ôi đệch… Tôi đã nghe về cái tên này lâu rồi, nhưng chỉ thấy trên tin tức thôi, bà ấy sao lại đến đây, hơn nữa cũng không có thông báo gì cả.”
“Không phải đến đây kiểm tra bất ngờ, chỉ là đến gặp Hứa tổng, nhưng mọi người đều biết, bà ấy vừa xuất hiện ở công ty, các vị giám đốc của các bộ phận còn không chạy nhanh đi tiếp đón, vừa rồi một nhóm người đã đến văn phòng của Hứa tổng rồi.”
Quý Siêu Siêu rất tò mò với kiểu nữ hoàng công sở này: “Đợi lát nữa cứ ngồi xổm ở đây đợi, không chừng còn có thể gặp được.”
Tiền Tiểu Tịnh: “Cô cứ ngồi xổm ở đây đợi không biết đến lúc nào mới có thể gặp được.”
Quý Siêu Siêu: “Tô tổng cũng thật nghiêm túc, còn rất giống với Hứa tổng…”
Tiền Tiểu Tịnh: “Vừa rồi tôi tình cờ thấy được, nhìn qua đúng thật là rất nghiêm túc, người ở vị trí cao hẳn là có cảm giác xa cách. Hơn nữa bà ấy chỉ là một người phụ nữ, năm đó phải chơi khô máu đến cỡ nào mới làm cho người khác tin phục để bà ấy ngồi lên cái vị trí kia chứ, thủ đoạn chắc chắn phải rất lợi hại.”
“Hừm… Cũng đúng.”
Sau khi uống xong cà phê, ba người trò chuyện một lúc thì đứng dậy chuẩn bị quay lại vị trí làm việc của mình.
Cả ba ra khỏi khu nghỉ ngơi, phía trước có một nhóm người đứng không nhúc nhích, Quý Siêu Siêu đi lên thăm dò tình hình: “Tập trung ở đây làm gì vậy?”
Ánh mắt của Tiền Tiểu Tịnh sắc bén, nhìn thấy vài giám đốc quen mắt, “Ôi đệch, không phải cô vừa nói muốn ngồi xổm chờ Tô tổng sao, tôi thấy là cô ngồi xổm chờ thành công rồi đó.”
Quý Siêu Siêu trợn mắt, dùng khẩu hình miệng nói “Thật không”.
Tiền Tiểu Tịnh vội vàng kéo hai người họ đi về phía trước, đứng bên cạnh nhóm người ban nãy, nhỏ giọng nói: “Đây không phải khéo cho cô rồi sao, Tô tổng đến rồi.”
Lâm Thanh Nhạc bị kéo mạnh vào nhóm người phía trước, cô ngước mắt lên nhìn, quả nhiên, một nhóm người mặc vest đi giày da đi quanh một người phụ nữ mặc đồ đen, người bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với người phụ nữ, dường như là đang giới thiệu cho bà ấy điều gì đó.
Mà bên cạnh người phụ nữ kia, Hứa Đinh Bạch cũng ở đó, anh đi cùng, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.
“Bên trong công ty trang trí cũng không tệ, so với trên video có phần đẹp hơn một chút.”
“Đúng vậy Tô tổng, bên này là khu nghỉ ngơi của công ty chúng ta, nơi này cung cấp đồ uống và đồ ăn nhẹ miễn phí, nếu trong lúc làm việc mà mệt mỏi, mọi người sẽ tới đây để nghỉ ngơi. Thường thì công ty có khách đến thăm, chúng tôi cũng sẽ đón tiếp ở khu vực này.”
“Ừ.”
Họ đi tới đây, nhóm người đang đứng ở bên này thấy họ đi tới thì đều nhiệt tình chào hỏi.
Vốn dĩ khi cấp trên đến, sau khi chào hỏi là họ có thể rời đi rồi, nhưng không nghĩ tới Tô Hàn Cảnh đang đi được một khoảng cách xa thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt bà ấy bình tĩnh nhìn vào trong nhóm người.
Lâm Thanh Nhạc vốn đang cụp mắt, nhưng sự im lặng bên cạnh khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy khi vừa ngước mắt lên, cô đã đụng phải ánh mắt của Tô Hàn Cảnh.
Lâm Thanh Nhạc: “…”
Có thể là do Tô Hàn Cảnh nhìn quá trực tiếp, mọi người đều biết bà ấy đang nhìn ai, vì vậy ánh mắt của những người gần đó đều dần dần rơi vào cô.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy hơi bất an.
Sao… Làm sao thế?
“Thanh Nhạc?!”
Ngay tại lúc Lâm Thanh Nhạc đang lo lắng, Tô Hàn Cảnh vốn dĩ có vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng, dưới ánh nhìn của mọi người, bà ấy đi tới cho cô một cái ôm thật chặt.
“Dì không nhận sai, đúng là cháu rồi.” Tô Hàn Cảnh nói xong còn quay đầu lại liếc nhìn Hứa Đinh Bạch.
Vừa rồi có rất nhiều nhân viên đứng ở xung quanh, Hứa Đinh Bạch lúc đi vào cùng Tô Hàn Cảnh cũng không chú ý, cho nên nhất thời cũng không biết Lâm Thanh Nhạc có ở đây, lúc này anh cũng hơi bất ngờ.
“Chắc chắn không nhận lầm, trong lễ mừng năm mới dì đã nhìn thấy ảnh của cháu trong điện thoại của Đinh Bạch.” Tô Hàn Cảnh cũng không đợi Hứa Đinh Bạch nói rõ, mà đã rất vui vẻ nhìn Lâm Thanh Nhạc, “À đúng rồi, sao cháu lại ở đây? Chờ Đinh Bạch tan làm à?”
Khách và nhân viên đều có thể đến khu này, Tô Hàn Cảnh chưa từng nghe Hứa Đinh Bạch nói rằng cô gái mà anh thích là nhân viên công ty anh, cho nên cũng không nghĩ đến là trùng hợp gặp, chỉ nghĩ rằng cô tới đây là để chờ Hứa Đinh Bạch.
Tuy nhiên sau khi bà ấy vui vẻ hỏi, Lâm Thanh Nhạc đã hoàn toàn hóa đá. Không chỉ vì sự “nhiệt tình” bất ngờ của Tô Hàn Cảnh, mà còn vì ánh mắt ngạc nhiên của những đồng nghiệp bên cạnh.
“Xin, xin chào Tô tổng.” Lâm Thanh Nhạc lấy lại tinh thần, gượng gạo nói “Cháu tên là Lâm Thanh Nhạc, là phó giám đốc… bộ phận kế hoạch.”
Tô Hàn Cảnh sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch họ nhẹ một tiếng, đi về phía trước: “Dì nhiệt tình như vậy làm gì, không sợ làm người ta sợ sao.”
Tô Hàn Cảnh phản ứng lại, thu liễm lại tâm tình, nói với Lâm Thanh Nhạc: “Xin lỗi nhé Thanh Nhạc, lúc trước ở nước ngoài dì có nghe nó nhắc đến cháu, cho nên dì đã muốn gặp cháu lâu rồi.”
“Không sao không sao, ngài không cần xin lỗi.” Lâm Thanh Nhạc vừa nói vừa không nhịn được mà nhìn về phía Hứa Đinh Bạch, ánh mắt kia, rõ ràng là đang cầu cứu.
Hứa Đinh Bạch biết bạn gái của mình đang xấu hổ muốn chết, trong mắt anh lộ ra ý cười, tâm trạng anh khá tốt nên quyết định giúp cô đưa dì đi trước.
“Dì không phải muốn đi thăm những nơi khác sao? Mau đi thôi, cô ấy còn phải quay lại làm việc, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với dì đâu.”
Tô Hàn Cảnh trừng mắt nhìn anh, sau đó nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Nhạc: “Cháu còn phải đi làm à, vậy thì đi nhanh đi.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng gật đầu: “Vậy, hẹn gặp lại Tô tổng.”
Vẻ mặt của Tô Hàn Cảnh yêu mến nhìn cô: “Được, gặp lại sau.”