Lời Nói Dối - Chương 12

Lời Nói Dối
Chương 12
gacsach.com

"Mộng Đình, sao thế?" Đỗ Trình Trình đi đến lên tiếng chào Hồ Mộng Đình.

Hồ Mộng Đình hít sâu một hơi, ánh mắt hoang mang nhìn cô bé.

Đỗ Trình Trình có chút không hiểu, sau đó cười trêu nói: "Có phải làm chuyện gì xấu sau lưng tớ không? Vẻ mặt chột dạ kìa, thành thật khai báo mau!"

"Không có, không có gì, cậu đừng nói lung tung!" Ánh mắt Hồ Mộng Đình tránh né, giọng nói có chút tức giận.

Cô ta nắm thật chặt bài viết trong tay, vò lại thành một nhúm.

"Cậu nắm gì vậy! Căng thẳng như thế? Tớ đến muộn, bắt đầu phát thanh đi, bản thảo đã được chỉnh sửa rồi đúng không?" Đỗ Trình Trình đi đến chỗ thiết bị phát thanh, mở chương trình phát thanh, đeo headset vào tai.

"Xong rồi, xong rồi." Hồ Mộng Đình thấy cô bé quay lưng đi, khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ cất bài viết kia vào túi.

Không biết vì sao cô ta cảm thấy chột dạ, rõ ràng bài viết này do một phóng viên nhỏ gửi đến, bọn họ có quyền thông báo, nhưng khiến cô ta lo lắng và bất an, tựa như gặp được một sự hấp dẫn cực lớn, sutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn dường như ma quỷ trong cơ thể đã thức tỉnh, kêu to bên tai cô ta không ngừng ‘Đây là một cơ hội! Đây là một cơ hội! Do phẩm hạnh của Đỗ Trình Trình không tốt, cô tự làm tự chịu, không trách mình được!’

"Sững sờ gì vậy, bài viết đã chỉnh sửa đâu?" Đỗ Trình Trình nhìn cô ta một lát, thấy rõ vẻ mặt cô ta: "Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hồ Mộng Đình phản ứng lại, bình thường rất ít khi cô ta nổi giận nhưng giờ đây cô ta nhướng mày, cả giận nói: "Nếu cậu không làm việc trái lương tâm, ai dám làm gì cậu chứ?"

Đỗ Trình Trình vốn chỉ nói đùa, không ngờ cô ta phản ứng mãnh liệt như vậy, trong mắt có chút hoài nghi, nhưng vẫn thoải mái cười: "Được rồi, chỉ đùa với cậu thôi, đưa bài viết cho tớ đi."

Hồ Mộng Đình thở phì phì quăng bài đến chỗ Đỗ Trình Trình: "Tớ đi toilet!" Vẻ mặt hốt hoảng chạy ra khỏi phòng phát thanh.

"Đi thì đi đi, trốn gì chứ?"

Hồ Mộng Đình dựa lưng vào cửa phòng rửa tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi trong lồng ngực, một lúc sau, cô ta lấy lại dũng khí móc tờ giấy trong túi áo ra, rồi mở nó.

Nhìn lại nội dung của bài viết, nhịp tim cô ta không ngừng đập rộn lên, trong đầu ong ong ong một mảnh, giờ khắc này ánh mắt và trí óc của cô ta trừ bài viết này ra thì không còn thứ gì khác, cô ta căng thẳng đến nỗi không thể suy nghĩ được, tựa như bị ma quỷ khống chế.

Cô ta không ngừng tự nói với bản thân, do Đỗ Trình Trình ác giả ác báo, nhưng lại cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ.

Đỗ Trình Trình cảm thấy hôm nay Hồ Mộng Đình rất không đúng, hình như rất sợ cô bé, rất dễ dàng tức giận.

Thể chế chia lớp của trường học Gia Luân có chút đặc biệt, chia theo thành tích sắp xếp từ cao xuống thấp, top 30 ở ban A, phía sau phân thành ban B, ban C, ban D, ban E, ở đây là trường tiểu học, trừ ban A ra, thành tích của những ban khác đều rất lộn xộn, không được sắp xếp cao thấp, Đỗ Trình Trình chính là ở ban A, còn Hồ Mộng Đình thuộc về các cấp lớp khác.

Thành tích của Hồ Mộng Đình không thể so với Đỗ Trình Trình được, nhưng rất xinh đẹp, đồng thời là một thành phần văn nghệ, thanh âm cũng rất êm tai, được trường học lựa chọn trở thành MC.

Hằng năm trường học xét thưởng học sinh ba tốt và cán bộ ưu tú không hẳn đánh giá dựa theo thành tích học tập, học giỏi là một chuyện, mặt khác xét biểu hiện ở những lĩnh vực khác, thi đua lấy thưởng, thi văn nghệ lấy thưởng, viết văn đăng trên các tạp chí hoặc sách báo nhi đồng, tham gia giải thi đấu trên TV đạt được thứ hạng, nhà trường sẽ tổng hợp lại những điểm nổi trội nhất, rồi sau đó đánh giá.

Những mặt khác Hồ Mộng Đình đều không kém, duy chỉ thành tích học tập có hơi thiếu sót một chút, khiến mỗi năm học sinh ba tốt luôn bỏ qua cô ta.

Danh sách học sinh ba tốt chỉ có một, nhưng đến mấy chục học sinh ở những trường khác tranh đoạt, trường bọn họ chiếm danh sách vô cùng ít, cô ta và Đỗ Trình Trình học cùng cấp lớp, nếu như... Nếu như... Cô ta cảm thấy có chút khổ sở, cô ta biết đây là một cơ hội, đồng thời cũng biết, hành động như vậy không tốt, hơn nữa... Hơn nữa Đỗ Trình Trình còn là bạn của cô ta.

Nhưng Đỗ Trình Trình làm bạn với tất cả mọi người, cô bé tựa như ánh mặt trời, sáng sủa hoạt bát, đối tốt với mọi người, không riêng gì bạn của mình, có lẽ bản thân không quan trọng mấy với cô bé đâu, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.

Cô ta cố gắng thuyết phục bản thân, đã bị chính mình thuyết phục xong, cô ta biết trong lòng mình khát vọng điều gì, cho dù đã hạ quyết tâm, những vẫn cảm thấy lo lắng.

Cô ta rối rắm nằm sấp trên lan can hành lang nhìn về phương xa, trong lòng hỗn loạn.

Đỗ Nhược biết nếu bài viết đó phát tán ra ngoài nhất định sẽ có người thấy, mà người chú ý đến bài viết sẽ nổi lên tâm tư xấu, người đó chỉ có một, chính là Hồ Mộng Đình có quan hệ cạnh tranh với Đỗ Trình Trình, muốn biết chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần dùng ánh mắt và giọng điệu sùng bái hỏi phóng viên nhỏ của lớp cô ta một chút, thì có thể hỏi rõ tình hình của phòng phát thanh, huống chi bây giờ giống hệt kiếp trước, không hề thay đổi.

Cô ta chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Mộng Đình, cũng tựa vào lan can hành lang: "Xin chào, chị là Hồ Mộng Đình phải không?"

"Đúng vậy, em là?" Hồ Mộng Đình lễ phép mỉm cười nhìn về phía cô gái kia, thái độ vô cùng lịch sự.

Cô ta và Đỗ Trình Trình thường tham gia và chủ trì các buổi biểu diễn văn nghệ của trường học, đều là thần tượng của trường học này, rất nhiều người biết và thích các cô, cho nên luôn chú ý hình tượng của mình.

Tính tình cô ta không nhiệt tình như lửa giống Đỗ Trình Trình, nhưng lại mang một khí chất đặc biệt, điềm tĩnh hướng nội.

"Em tên Đỗ Nhược, là em của chị Đỗ Trình Trình, là học sinh mới chuyển đến, em nghe chị em nói về chị, nhưng em cảm thấy chị không giống như những gì chị ấy đã nói!" Trên mặt cô ta nở nụ cười ngây thơ hiếu kỳ: "Rõ ràng chị vừa đẹp vừa dịu dàng!"

"Đỗ Trình Trình nói về chị ư?" Hồ Mộng Đình tò mò hỏi: "Bạn ấy nói gì?"

Đỗ Nhược lắc đầu: "Em không thể nói xấu sau lưng chị ấy, chị ấy sẽ nổi giận." Nói xong cô ta lộ ra sợ hãi: "Không được, em không thể nói. Nói xong chị sẽ tức giận đó, nếu để chị em biết, em sẽ bị đuổi ra ngoài!"

"Cuối cùng bạn ấy đã nói gì? Không phải bạn ấy nói xấu chị chứ?" Hồ Mộng Đình nóng nảy: "Không sao, em cứ nói ra, chị bảo đảm sẽ không tiết lộ, sẽ không nói cho chị em biết."

Thái độ Đỗ Nhược càng sợ hãi, cô ta kiên quyết lắc đầu: "Chị đừng hỏi, chị em không hề nói chị vừa xấu xí vừa hẹp hòi đâu! Nguy rồi!" Cô ta che miệng, hoảng sợ nhìn Hồ Mộng Đình, sắp khóc lên: "Em...em không phải cố ý, chị...chị đừng nói cho chị em biết!"

"Bạn ấy thật sự nói như vậy?" Đang muốn hỏi kỹ, Đỗ Nhược đã sợ hãi quay người bỏ chạy, thùng thùng thùng chạy từ cầu thang xuống lầu.

Hồ Mộng Đình tức giận cắn răng: "Đỗ Trình Trình, cậu dám nói xấu sau lưng tôi, uổng công tôi còn cảm thấy áy náy với cậu!"

Cô ta không phải người hoạt bát thẳng thắn, chuyện gì cũng để trong lòng, Đỗ Trình Trình nhìn ra hình như tâm trạng cô ta không tốt, cũng không hỏi cô ta, móc một thanh chocolate từ trong túi ra đưa cho cô ta.

Nếu bình thường, Hồ Mộng Đình chắc chắn sẽ nhận, không ngờ hôm nay cô ta không chỉ không nhận, còn nói xéo Đỗ Trình Trình: "Ai muốn chocolate của cậu?" Đồ dối trá!

"Không cần thì thôi, sao tự nhiên cậu lại nổi giận với tớ?" Đỗ Trình Trình chau mày, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ đến có lẽ hôm nay cô ta có chuyện gì đó, tâm trạng không tốt, mặc dù không vui, nhưng không để trong lòng, thời gian vừa đến, thì trở về lớp tiếp tục học.

Gần tối tan học, tất cả các bạn học đi ra, sau giờ học Đỗ Nhược đi đến khu lớp sáu, thấy Đỗ Trình Trình ra ngoài, nở nụ cười nhiệt tình ngây thơ chạy đến, sùng bái nhìn cô: "Chị ra rồi! Hôm nay em nghe được giọng chị trên đài phát thanh, chị thật lợi hại!"

Đỗ Trình Trình nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô ta: "Cô đến đây làm gì?"

"Đến chờ chị về cùng, chắc chị rất vui phải không?" Nụ cười của cô ta ngây thơ ngọt ngào, Đỗ Trình Trình cảm thấy lông tơ dựng đứng, không biết cô ta bị trúng phải gió gì rồi.

Nhưng đang ở bên ngoài, đặc biệt trước mặt người ngoài, cô bé không muốn để người khác biết bọn họ có mâu thuẫn, nên vẻ mặt nhàn nhạt, không trả lời.

Vẻ mặt Đỗ Nhược chợt biến đổi, nụ cười vốn ngọt ngào ngây thơ đột nhiên ảm đạm, có chút cẩn thận nhìn cô bé: "Em...em chỉ muốn về cùng chị, chị đừng tức giận được không?"

Đỗ Trình Trình bị cô ta làm cho vô cùng chán ngán, cô ta không phải diễn viên, còn nhỏ tuổi mà đã học được vẻ giả tạo chị em thân thiết trước mặt người ngoài, hừ lạnh một tiếng không để ý đến cô ta, trực tiếp rời đi.

Đỗ Nhược đau lòng ủy khuất nhìn bóng lưng Đỗ Trình Trình, nước mắt im lặng rơi xuống.

Lúc này một thiếu niên kiêu căng đi đến: "Em là em của Đỗ Trình Trình à?"

Đỗ Nhược vừa nhìn, Phùng Gia Thụ, kiếp trước là người theo đuổi Đỗ Trình Trình, hừ, đời này cậu ta mới mười ba tuổi, chắc vẫn chưa thích chị đâu nhỉ? Tôi lập tức thừa dịp cậu ta còn chưa thích chị, sẽ phá hỏng hình tượng của chị trong lòng cậu ta không còn một mống, nghĩ đến gia đình Phùng Gia Thụ, hơn nữa tương lai sẽ là một thiếu niên nhà giàu đẹp trai, khiến một người đẹp trai như vậy quỳ dưới váy thạch lưu của mình cũng không tồi, cướp đoạt hết tất cả những người thích Đỗ Trình Trình, đến lúc đó nhìn xem chị còn gì nữa không. editedbysutucuoiga

Nghĩ đến đây, cô ta yếu ớt gật đầu, nước mắt trong suốt theo động tác của cô ta rơi xuống đất, nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu.

Cô ta giấu đầu hở đuôi nói: "Chị... Chị không có khi dễ em đâu..."

"Tôi đương nhiên biết cậu ấy không khi dễ cô!" Phùng Gia Thụ thấy nước mắt cô ta thì chán ghét nhíu mày: “Không phải Đỗ Trình Trình chỉ có một thằng anh ăn xin sao? Sao bây giờ lại lòi thêm một đứa em gái ăn mày nữa rồi?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3