Lời Nói Dối - Chương 38
Lời Nói Dối
Chương 38
gacsach.com
Hồ Mộng Đình bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, hôn mê khoảng mấy ngày mới tỉnh lại, đầu tiên là ba mẹ cô ta đến trường học quậy, sau đó đến nhà Đỗ Trình Trình quậy, rồi đến công ty Đỗ Thành Nghĩa quậy tiếp, trong khoảng thời gian này toàn bộ đều nói về việc Đỗ Trình Trình lớp sáu ban A đẩy Hồ Mộng Đình lớp sáu ban B xuống lầu đến nỗi phải vào nhập viện, tiếp đó biểu hiện của cô ở trường học đều bị nói thành ngang ngược càn rỡ, ở trong mắt tất cả mọi người, Đỗ Trình Trình trở thành một kẻ ác độc, lòng ghen tỵ nặng, không có đạo đức, không thiện lương, giá họa cho em gái, vô sỉ bẩn thỉu, ngay cả bạn học vốn tốt với cô trong lớp, dưới lời đồn đãi mạnh mẽ này đều xa cách với cô, bàn luận xôn xao sau lưng cô.
Duy chỉ có vài người vẫn giữ quan hệ bạn học tốt với cô, cũng không thể không bị những lời đồn đãi đó ép giữ một khoảng cách với cô, nếu không chính là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, muốn nói không đổi, chính là Phùng Gia Thụ tính tình vẫn ngang ngược tùy ý, cậu ta không đến để ý ánh mắt người khác.
Cho dù cô đi đến đâu, đều có người chỉ chỉ chõ chõ cô nói: "Chính là cậu ta, Đỗ Trình Trình, trước kia tớ thích cậu ta lắm, không ngờ cậu ta ác như vậy, vì cạnh tranh học sinh ba tốt, mà đẩy Hồ Mộng Đình xuống, tớ thấy vị trí học sinh ba tốt của cậu ta cũng chỉ đạt được như vậy thôi!"
"Không ngờ cậu ta là người dối trá như vậy!"
"Đúng vậy, quá dối trá quá ác độc!"
Dường như trong một đêm, cô từ trên trời cao, ngã vào đáy bùn, bây giờ bình chọn học sinh ba tốt, đừng nói thành phố, ngay cả học sinh ba tốt cấp trường, cấp lớp, cán bộ ưu tú cũng không có cô, điều này khiến trong lòng cô, đụng phải một mất mác trước nay chưa từng có.
Cô như một viên minh châu sáng chói ngời ngời, đột nhiên bị bụi đất che phủ, ảm đạm không còn ánh sáng.
Ánh mắt bạn học chỉ trích và thầy cô lạnh lùng khiến cô cũng không muốn học hành nữa, thầy cô thấy thành tích học tập của cô giảm xuống càng thêm trách cứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc này, nếu bọn họ có thể nhẹ nhàng nói chuyện với cô, dịu dàng nói một câu không sao, bọn họ tin cô, có lẽ cô sẽ mau chóng hồi phục lại, nhưng không hề, biến cố lần này quá lớn, đến bây giờ Hồ Mộng Đình vẫn ở trong bệnh viện, ba mẹ cô ta kiện trường học lên tòa án, là chủ nhiệm lớp của Đỗ Trình Trình, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, ảnh hưởng đến thưởng cuối năm nay của ông ta, cuối năm trường học Gia Luân thưởng vô cùng phong phú, ông ta còn phụ trách ban A giỏi nhất, dĩ nhiên không thể chú ý đến cảm thụ lúc này trong lòng Đỗ Trình Trình.
Trước khi tốt nghiệp sẽ có một lần họp phụ huynh, họp phụ huynh hàng năm đều sẽ có học sinh đại biểu lên phát biểu, mà hàng năm trong số người lên phát biểu đều có Đỗ Trình Trình, năm nay lại không có cô.
Mỗi ngày Đỗ Thành Nghĩa phải bận rộn chuyện công ty, ba mẹ Hồ Mộng Đình kiện Đỗ Trình Trình và người giám hộ là ông ra tòa, chuyện ông cần xử lý rất nhiều, cũng không có nhiều thời gian để an ủi Đỗ Trình Trình, ông không biết có phải Đỗ Trình Trình làm không, nhưng ông lựa chọn tin tưởng con gái mình.
Đỗ Trình Trình sợ ba lo lắng, cũng không muốn ông mệt nhọc, vì bản thân mình bị hãm hại khiến trong khoảng thời gian này ba lao tâm lao lực nên cô áy náy, vì thế càng không muốn ông lo lắng, vẫn gượng cười trước mặt ông, chuyện ở trường học khi về nhà cô cũng sẽ không nói với ông, cả người càng trầm lặng, ngay cả Phùng Gia Thụ dùng lời đâm chọc cãi vả với cô, cô cũng im lặng không nói tiếng nào.
Cũng may, tuy nhiều người phản bội cô nhưng không bị người thân xa cách, ba và anh vẫn tin tưởng cô.
Chuyện thành như vậy, Đỗ Hoành đương nhiên cũng biết, trong nháy mắt cậu hiểu được chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Đỗ Nhược, vậy mà trong khoảng thời gian này, Đỗ Nhược càng ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà ông bà cụ đều thích, ở trường học thầy cô và bạn bè đều yêu mến, tiếp theo, bà cụ cũng thích mẹ ả luôn, lại nhiều lần mời mẹ ả đến nhà họ Đỗ để làm khách, mỗi lần bà cụ thấy bà ta như thấy con dâu, còn cùng tham gia một cuộc thi hát hí khúc.
Mỗi lần Vương Linh đến, cũng sẽ mang rất nhiều quà cho Đỗ Trình Trình, tấm lòng vô cùng dày, Đỗ Trình Trình vừa về đến nhà, bà ta lập tức dịu dàng cười hiền từ giống như bà ta mới là chủ nhân của nhà này, mà Đỗ Trình Trình chỉ là khách thỉnh thoảng đến chơi, vội vàng kêu cô ngồi, bảo chị Đinh châm trà cho cô, còn an ủi Đỗ Trình Trình, dịu dàng nhỏ nhẹ, loại đinh nhọn lạnh lẽo không tiếng động này bị Đỗ Trình Trình nhìn thấy, tựa như cùng một bộ mặt, hai mẹ con này khiến cô chán ghét muốn ói.
Đừng nói mục đích của bà ta là tiến dần từng bước, tu hú chiếm tổ chim khách, những lúc như vậy, loại hành vi này của bà ta như một cây diêm đã châm ngòi đốt cháy quả bom đè nén trong lòng Đỗ Trình Trình, trong lòng cô rất rõ ràng, đây là do Đỗ Nhược hãm hại, tất cả đều do hai mẹ con nhà này tạo thành, kể từ sau khi Đỗ Nhược xuất hiện, cuộc sống hạnh phúc yên tĩnh của cô hoàn toàn bị đánh vỡ, mỗi ngày như sống trong kinh hoàng sợ hãi.
Qua chuyện này, cô đã thật sâu sắc hiểu được sự kinh khủng của hai mẹ con này, càng bài xích Vương Linh, hầu như mỗi ngày đều làm mặt lạnh, càng tô đậm sự không hiểu chuyện của cô và tôn lên Vương Linh thiện lương rộng lượng.
Cô không hoan nghênh Vương Linh, nhưng Đỗ Nhược hoan nghênh, ông cụ bà cụ hoan nghênh, mẹ người ta đến thăm con họ, ông bà cụ mời bà ta đến nhà làm khách, cô cũng không thể đuổi người ta ra ngoài.
Trong lúc nhất thời bọn họ mới là người một nhà, cô như bị cái gia đình đó cô lập bên ngoài, dường như cô mới là kẻ xông vào kia, đặc biệt mỗi khi Vương Linh nói chuyện với cô dùng chất giọng và cách thức, đều kiểu như cô là đứa trẻ không hiểu chuyện, để ông bà cụ không cần để ý, bà ta không sao cả.
"Đứa trẻ ư!" Cô cười chua xót, ánh mắt dịu dàng tốt đẹp.
Cô tức giận muốn đuổi Vương Linh ra khỏi nhà mình, lại bị bà cụ dùng giọng the thé mắng khoảng một canh giờ, trong lời bà cụ, cô trở thành con nhóc hư hỏng bất hiếu, ác độc, khiếm nhã, thiếu lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế, dường như tất cả từ ngữ xấu xa và ác độc trên thế giới đều đặt lên đầu cô không hề thiếu một từ.
Ý trong lời nói của bà cụ, nói vốn Vương Linh và Đỗ Thành Nghĩa mới là một đôi định mệnh, đều do người mẹ ma quỷ của cô cản đường, cô lại vì tư lợi không để ba cô tái hôn, mới để cháu trai của bà cụ biến thành cháu gái (Đỗ Nhược), nếu không hiện giờ cháu trai của bà cụ cũng đã mười tuổi chạy đầy đàng rồi.
Không biết bọn họ nghe được từ đâu, chắc chắn Vương Linh chính là cô con dâu định mệnh của mình, kết hôn với Đỗ Thành Nghĩa thì nhất định có thể sinh ra đứa cháu béo mập, ông cụ cũng hi vọng con trai tái hôn sớm một chút, nên cũng nghe theo bà cụ, ông cụ cũng cảm thấy Đỗ Trình Trình thật sự được nuông chiều quá, cũng nên dạy dỗ cô một chút.
Dưới tình huống này, thủ đoạn thường ngày Đỗ Hoành dùng với Đỗ Nhược đều hoàn toàn vô dụng, đừng nói chi còn thêm một Vương Linh tâm cơ thủ đoạn kiên nhẫn mọi thứ đều không kém, cậu cũng không làm gì, thậm chí càng thêm dịu dàng, trong khoảng thời gian thi cấp ba mấu chốt, cậu dành toàn bộ thời gian cho cô, tự học buổi tối cũng không đi, mỗi tối đều ở nhà với cô.
Bên cạnh Đỗ Trình Trình, hình như chỉ còn lại Đỗ Hoành.
Tình huống như thế khá giống với sự mong đợi của Đỗ Hoành từ trước đến nay, tất cả mọi người đều rời khỏi cô, chỉ cậu mới hiểu cô, bên cô chỉ có cậu, chỉ nhìn thấy cậu, nhưng khi loại chuyện như vậy thật sự xảy ra, nhìn ánh mắt cô như mờ đi không còn ánh hào quang nữa, thì cậu lại phát hiện, cái cậu muốn nhìn thấy nhất, vẫn là nụ cười chói lọi như hoa hồng của cô.
Cô như vậy, khiến trái tim cậu như bị ai bóp chặt đến phát đau.
Thời gian thi cấp ba càng lúc càng gần, cậu sắp phải thi cấp ba, cuối cùng không thể luôn ở cạnh cô mọi lúc mọi nơi.
Ở trường, cô như đang ở trong ngục giam đau khổ, dù cô nói không phải cô đẩy, nhưng ‘tam nhân thành hổ’ [1] lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, chuyện này đã in chắc vào người cô, chuyện này chính là do cô làm, toàn bộ thế giới đều như đã từ bỏ cô, ngay cả về nhà, cô cũng cảm thấy như đang ở địa ngục có cảm giác muốn được giải thoát, mỗi ngày giọng nói bén nhọn của bà cụ như tiếng gà trống, điên cuồng mắng, mắng cô, mắng mẹ cô.
[1] tam nhân thành hổ: Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin như vậy thì cũng dễ khiến người ta tin là thật.
Càng làm cô khó chịu, là sau khi cô bị uất ức ở trường học, về đến nhà lại thấy Vương Linh ngồi ở phòng khách nhà cô, cùng với ông bà cụ và Đỗ Nhược như người một nhà vui vẻ hòa thuận, điều này làm sau mỗi ngày tan học cô càng chán ghét căn nhà vốn rất ấm áp này.
Loại đè nén này khiến cô một lần về nhà sau khi thấy Vương Linh thì hoàn toàn bộc phát ra.
Vương Linh thấy Đỗ Trình Trình, đã hoàn toàn như nữ chủ nhân cười kêu cô: "Trình Trình về rồi à? Chị Đinh, mau rót cho Trình Trình ly nước trái cây, cả ngày ở trường chắc mệt nhọc cực khổ lắm phải không?"
Đỗ Trình Trình nhất thời sôi gan, có cảm giác đây là nhà Vương Linh, mà cô đến để làm khách.
Chị Đinh cũng cảm thấy là lạ, nhưng từ trước đến giờ cô ta không nói nhiều, người khác phân phó gì thì cô ta làm cái đó, sắc mặt Đỗ Trình Trình cực kỳ khó nhìn, lạnh lùng nói một câu: "Tôi không muốn nước trái cây, má Vu, con đói rồi."
Má Vu nhanh chóng bảo chị Đinh trở lại bếp, từ ái nhìn cô, nó với ông bà cụ: "Thưa bà, ăn cơm trước không ạ?"
Bà cụ vẫn không nói gì, Vương Linh đã dịu dàng cười nói: "Thành Nghĩa vẫn chưa về, chờ Thành Nghĩa trở về ăn chung đi!"
Đỗ Trình Trình chợt phát tác tại chỗ, dựng mày liễu lên, lạnh lùng châm chọc nói: "Đây là nhà tôi, lúc nào tôi muốn ăn cơm thì cần bà xen vào làm gì? Bà muốn tiến dần từng bước thì xem ra đã quá nóng vội rồi!"
Khoảng thời gian cô đè nén ở trường và ở nhà tất cả đều bùng nổ vào lúc này, cô không thể nào rống to với ông bà nội, bây giờ một người ngoài cũng muốn lấn lên đầu cô, cô lập tức phát tác.
Không cần Vương Linh nói gì, bà cụ lập tức đi lên tức miệng mắng to: "Mày có được nuôi dạy không? Dám nói chuyện với dì Vương như vậy? Dì ấy là mẹ của tiểu Nhược, về sau cũng sẽ là mẹ mày, sao mày không nghe lời, về sau bị bắt nạt chắc sẽ vui mừng lắm đấy!"
Sắc mặt Đỗ Trình Trình lập tức tái đi, đè nén cảm xúc nhìn bà cụ, gằn từng chữ nói: "Mẹ cháu chỉ có một, mấy phụ nữ loạn thất bát tao bên ngoài cũng dám xưng là mẹ cháu, thật ghê tởm!"
Vương Linh vội vàng hoà giải: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, người đừng so đo với con bé." Lại dịu dàng nói với Đỗ Trình Trình: "Trình Trình, bà nội là trưởng bối, tại sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy?"
Ý là bà ta cũng là trưởng bối.
Đỗ Trình Trình nghe đến chán ghét muốn nhổ vào, cô đứng đó nhìn ông bà cụ, Vương Linh và Đỗ Nhược, dường như thấy được một đám yêu quái khoác da người, sắc mặt nhóm người trước mắt ấy thật đáng ghê tởm, vẻ mặt bọn họ như đang vặn vẹo vô số lần, giương nanh múa vuốt trước mặt cô, bà cụ thấy cô không lên tiếng thì tức giận mắng, tiếng mắng bén nhọn như kim châm, từ tai trái cô ghim vào, rồi xuyên qua tai phải, càng không ngừng ghim vào đầu cô, cô chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau đớn, dường như sắp nổ tung.
Vẻ mặt Vương Linh hòa nhã nói gì đó, giọng nói các bà lượn quanh một chỗ, như một tấm lưới có móc sắt lớn, chặt chẽ vây lấy cô, tình huống trước mắt hoàn toàn vặn vẹo.
Cô đột nhiên tháo cặp xuống, hung hăng ném đến chỗ Vương Linh và bà cụ, chỉ vào cửa chính hét lớn với bọn họ: "Cút! Các người cút cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi! Nhà tôi không hoan nghênh các người! Toàn bộ tất cả cút! Cút!"
Cuối cùng chỉ nhớ rõ bên tai chát một tiếng vang thật lớn, gương mặt đau đớn đến thẫn thờ, kèm theo máu tanh, bên tai ong ong, cái gì cũng nghe không rõ, cả người ngã xuống đất, trong miệng mặn chát, thẩn thờ ho khan, khóe miệng rỉ máu.