Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 17
Chương 17: Lưu lại cùng tôi đêm nay
Lâm Y có chút khẩn trương, cô che dấu tâm trạng bằng cách hướng ánh mắt quan sát chung quanh, căn phòng rộng rãi này bố trí thật xa hoa nhưng không có ai khác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có. Nơi chiếc bàn trà lớn trước sofa có đặt mấy cái ly và mấy bình rượu, rõ ràng là đã có người ngồi đây uống rượu, vừa mới rời đi không lâu.
"Cô đang nhìn gì vậy?" Sự khẩn trương của cô gái khiến người đàn ông hơi nhếch môi.
"Anh... tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm mắt, lên tiếng, nhưng người vẫn như cũ đứng ở nơi cửa phòng.
Ánh mắt Lãnh Nghị quét qua mấy bình rượu trên bàn trà, nhàn nhạt nói: "Không có người pha chế rượu... kêu cô đến đây điều rượu!"
"..." Phản ứng đầu tiên của Lâm Y là kinh ngạc sau đó là phẫn nộ, "Anh... anh không biết gọi nhân viên phục vụ đến pha chế sao? Nơi đây có nhiều cô gái như vậy, anh tùy tiện cho họ tiền, người ta liền đến. Ừm, đừng nói là pha chế rượu, anh muốn làm gì mà chả được! Có cần bắt cóc tôi từ trên giường chạy một quãng xa đến đây không chứ?"
Khóe môi Lãnh Nghị cân lên một nụ cười ái muội: "Vậy cô cho rằng, tôi gọi cô đến đây làm gì? Muộn thế này chắc sẽ không gọi cô đến làm việc đúng không?"
"Anh..." Lâm Y nhất thời không biết nói sao, mặt lại không chí khí đỏ lên.
"Qua đây!" Lãnh Nghị lại bắt đầu giở giọng ra lệnh, "Pha rượu!"
"Tôi không biết!" Lâm Y xẵng giọng.
"Tôi dạy cô!" Giọng hắn càng cứng rắn hơn.
Lâm Y nhắm mắt, thở dài một tiếng, thôi được, tôi đầu hàng! Cô bước chậm rì rì qua đó, đến trước bàn trà quỳ xuống, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị.
"Cách tôi xa như vậy tôi dạy cô thế nào được? Đến bên cạnh tôi này!" Lãnh Nghị nhíu mày.
Lâm Y trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn mĩ đầy sức quyến rũ kia, dù sao cũng đấu không lại hắn, cô chịu phép nhích lại gần, đến bên cạnh hắn, ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày trải sàn.
"Rượu, đồ uống, đá, mang sang đây!" Lãnh Nghị ra lệnh, "Trước tiên đổ một phần ba whisky vào chiếc ly này..."
Lãnh Nghị vẫn như cũ lười lĩnh dựa vào sofa, nhìn Lâm Y đang bận rộn pha chế ở bên cạnh, môi hắn nhẹ câu lên một ý cười. Hắn rất vừa lòng loại trạng thái này, tựa hồ đây đối với hắn là một loại hưởng thụ.
"Xong rồi! Của anh đây!" Lâm Y xoay người lại đặt ly rượu trước mặt người đàn ông đang ngồi nơi sofa.
Lãnh Nghị đón lấy ly rượu, đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi chau mày: "Rượu ít quá, không ngon!"
"Là anh dạy mà, thế nào lại không ngon?" Lâm Y không ngục nói, "Bằng không anh tự mình pha chế thử xem!"
"Được được, tùy cô muốn pha thế nào cũng được..." Lãnh Nghị khó có lúc thuận theo người khác thế này.
"Anh muốn pha mấy ly? Tôi pha hết một lần rồi để ở đây cho anh... Giờ muộn lắm rồi tôi phải vể trước, ngày mai tôi còn có tiết dạy!" Lâm Y vừa pha rượu vừa hỏi.
Mắt Lãnh Nghị chợt lóe lên, đôi ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không nói tiếng nào. Thật lâu sau thấy hắn không có phản ứng, Lâm Y quay đầu lại nhìn Lãnh Nghị vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô, tim Lâm Y đập thình thịch, cô vội xoay đầu lại, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi pha hết chai rượu này rồi thì tôi về trước!"
Trong phòng bỗng thật yên tĩnh, Lâm Y rất nhanh đã pha hết bình rượu sau đó cô đứng dậy đi đến trước sofa, cầm lấy túi xách vừa nãy ném ở đấy lại quay đầu nhìn Lãnh Nghị nói: "Tôi đi đây!" Vừa nói cô vừa vội vàng bước về phía cửa.
"Đợi đã!" Lãnh Nghị nhìn theo bóng cô gái đang đi như chạy, bật kêu lên.
"Còn muốn gì nữa?" Lâm Y xoay người lại hỏi.
"Cô qua đây một lát!" Vẫn là giọng điệu không cho người ta từ chối như trước. Lâm Y hơi nhíu mày, thoáng suy nghĩ một giây nhưng rồi vẫn bước qua đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Lãnh Nghị ngồi yên nhìn cô, chợt hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, "Anh lại muốn gì đây?" Lâm Y kinh hãi lắp bắp, cố sức giãy tay hắn ra nhưng tay hắn cứng như gọng kìm, cô căn bản là không dời được mảy may.
Sau đó cổ tay hắn kéo mạnh, Lâm Y "A" một tiếng, thân thể liền loạng choạng ngã nhào vào lòng hắn, cô ra sức giãy dụa nhưng... rất nhanh đã bị hắn cố trụ thân thể của cô khiến cô muốn động cũng không động được. Một tay Lãnh Nghị xuyên qua mái tóc dài mềm mại của cô, giữ chặt đầu cô bắt buộc cô đối mặt với hắn.
Lâm Y vừa hoảng vừa sợ, cô khẩn trương nhìn gương mặt anh tuấn đang phóng đại trước mắt, ấp a ấp úng nói: "Lãnh tổng... xin chú ý thân phận... và địa vị... của anh..."
Lãnh Nghị mặc kệ cô, sóng mũi cao thẳng của hắn chống nơi sóng mũi cô, hơi thở nam tính đầy ái muội phất qua mặt cô, đường cong lãnh khốc của đôi môi mỏng hiện ngay trước mắt tựa hồ như sáp nghiền lên đôi môi anh đào của cô.
Hơi thở nam tính dễ nghe của hắn vây phủ lấy cô, môi mỏng như đao khắc mang theo vị bạc hà thoang thoảng, gương mặt anh tuấn cực kỳ hấp dẫn bày trước mắt cô... Tim Lâm Y đập càng nhanh hơn, trên má không tự chủ được bay lên hai đóa mây hồng...
Không! Mình không thể bị quyến rũ, không thể phạm háo sắc, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, gian nan cảnh cáo bản thân.
Vì vậy cô dùng sức xoay mặt sang hướng khác muốn cách xa cánh môi hắn một chút nhưng rất nhanh đã bị bàn tay to của hắn xoay trở lại, giống như bên miệng hắn là một món mỹ thực; hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, đôi môi anh đào hồng nhuận, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên: "Tôi thích em! Tối nay lưu lại với tôi!"
Ạ? Quy tắc ngầm sao? Không được! Lâm Y đột nhiên tỉnh táo lại, cô hoảng sợ trừng lớn mắt, dùng sức giãy dụa: "Không! Không được! Anh buông tôi ra!"
"Vì sao không được?" Lãnh Nghị vẫn cố trụ thân thể cô, sóng mũi cao thẳng của hắn chống nơi chóp mũi xinh xắn của cô, giọng nói đầy từ tính mà bá đạo: "Tôi muốn em!"
Hàng mi dài dày rợp của Lâm Y khẽ run, rốt cuộc không giãy dụa nữa, cô yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú mê người kia, chậm rãi rũ mắt, cúi đầu nói: "Tôi... không có thứ anh muốn!"
Lãnh Nghị hơi mị mắt, nhìn lại cô gái trong lòng, môi hắn nhẹ câu lên, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Thứ tôi muốn? Em biết thứ tôi muốn là gì sao?"
"Tôi... không phải Ngọc nữ như họ nói..." Ánh mắt Lâm Y có chút trống rỗng mơ hồ, cô biết những kẻ có tiền thường thật để ý điểm này, nếu cô không còn là xử nữ, người đàn ông này khẳng định sẽ không còn hứng thú!"
Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ động, khóe môi hắn vẫn câu lên như cũ, sau một lúc lâu, giọng nói đầy trêu tức lại vang lên: "Như vậy, lần đầu tiên của cô là cho ai?"
Mặt Lâm Y chợt trắng bệch, nơi trái tim đau kịch liệt, đoạn ký ức mà cô không bao giờ muốn nhớ lại đó lại thấp thoáng trong đầu. Đáy mắt cô như dâng lên một tầng sương mù, thất thần nhìn người đàn ông trước mặt...
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình khác thường của cô gái trong lòng, hắn hơi buông lỏng cô ra, hắn nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt lóng lánh như trân châu, còn có ánh mắt thất thần của cô...
"Lâm Y..." Lãnh Nghị hơi ngẩn người, không khỏi nhẹ giọng kêu.
"Anh buông tôi ra! Tôi muốn trở về!" Giọng Lâm Y nghẹn ngào nhưng lạnh như băng. Mắt Lãnh Nghị chớp động, hắn yên lặng nhìn cô rồi chậm rãi buông tay. Lâm Y rời khỏi lòng hắn đứng thẳng dậy, chạy như trốn ra khỏi phòng, nước mắt tuôn như mưa...