Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 314
Chương 314: Vợ chồng vạn người mê (1)
"Vậy được, mẹ, mẹ đợi chút!" Lãnh Hạo cầm điện thoại, thân thể nhỏ nhắn chạy lên sàn đấu, hướng về phía hai người đàn ông đang hăng say giao chiến, tay giơ thật cao, "Ba, ba ơi, mẹ kêu ba nghe điện thoại!"
Hai người không hẹn mà cùng ngừng tay, quay nhìn lại cậu nhóc đang ào ào chạy tới, Lãnh Nghị nhìn Lý Mặc, thoáng lùi lại, cầm lấy điện thoại trên tay Hạo Hạo, ánh mắt sắc bén trong chớp mắt nhu hòa hẳn đi.
"Bà xã, có việc gì vậy?" Lãnh Nghị liếc mắt về phía Lý Mặc, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười mang đầy tính khiêu khích dù giọng nói thật nhu hòa, hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bà xã", thế nào hở Lý Mặc, Y Y chính là bà xã của tôi đấy!
Lý Mặc híp mắt nhìn vẻ đắc ý của Lãnh Nghị, chỉ hận không thể xông đến một quyền đánh cho hắn nằm rạp xuống; đôi mắt trong trẻo của Ngô Thâm chợt tối lại, cô cắn môi, lặng lẽ quan sát Lãnh Nghị.
"Nghị, Lý Mặc ở đó sao?" Đầu bên kia Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, bình thản "Ân" một tiếng rồi lại quét mắt sang phía đối diện.
"Hai người đang đánh nhau sao?" Lâm Y vẫn giữ nụ cười trên môi, "Đánh cho Hạo Hạo và mấy cậu nhóc khác xem sao?"
Đánh nhau? Lời này nói rất đúng! Lãnh Nghị bật cười nhẹ, bất giác cúi xuốn nhìn Hạo Hạo lại quay nhìn sang mấy cậu nhóc đang nhìn về phía hắn chằm chằm, ngượng ngùng phân trần, "Không phải đánh nhau, chỉ là so tài chút thôi, khụ khụ, xem ai cao ai thấp!"
"Đừng đánh nữa được không?" Lâm Y nhỏ nhẹ nói, "Lý Mặc đã từng giúp đỡ em với Hạo Hạo, là ba nuôi của Hạo Hạo, vậy buổi tối chúng ta mời anh ấy ăn cơm!"
Cái này... Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, nhất thời không biết trả lời sao, mắt hắn nhìn qua vai Lý Mặc nhìn về phía chân trời xa xa, trầm tư, lại nghe giọng đầy hờn dỗi của Lâm Y vang lên bên tai, "Nghị, có nghe hay không?"
Giọng nói hờn dỗi kia khiến tim Lãnh Nghị đập lỡ một nhịp, hắn thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài chân trời, lại nhìn sang Lý Mặc, mày chau lại, rốt cuộc lên tiếng, "Được được được, anh biết rồi!"
"Ân, Nghị, em yêu nhất anh! Hôn một cái..." Lâm Y cao hứng, không chút keo kiệt tặng hắn một viên đạn bọc đường, nghe mà cõi lòng Lãnh Nghị nở hoa, đáy mắt tràn đầy ý cười, Lâm Y không bỏ lỡ thời cơ nói tiếp, "Nghị, để em nói mấy câu với Lý Mặc!"
Nụ cười trên môi Lãnh Nghị nhất thời cứng lại, mắt lạnh lùng quét về phía Lý Mặc; một chút thay đổi của Lãnh Nghị không thoát khỏi mắt Lý Mặc, hắn nhướng mày, hùng hổ chìa tay ra: "Lâm Y kêu tôi nghe điện thoại đúng không?"
Lãnh Nghị cắn môi, còn chưa kịp phản đối thì điện thoại đã bị Lý Mặc đoạt lấy, đắc ý đặt điện thoại bên tai, giọng lớn kinh người: "Lâm Y, tôi là Lý Mặc!"
"Lý Mặc", đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Lâm Y, "Anh đến thành phố H bao giờ? Sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Giọng nói đã từng quen thuộc là thế khiến ánh mắt Lý Mặc trong chớp mắt đông cứng lại, tư duy bay xa tận chân trời nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ càn rỡ, cười nói: "Ân, anh mới đến không lâu, có chút công sự, tạm thời sẽ lưu lại một thời gian..." Hắn vừa nói vừa nhìn sang Lãnh Nghị, "Vốn anh định gọi điện thoại cho em nhưng sợ có người không chào đón anh!"
Lãnh Nghị nhìn gương mặt tươi cười của Lý Mặc, mặt bắt đầu đen lại.
"Sao lại không chào đón anh chứ!" Lâm Y cười nhẹ, "Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi, ân, đã mấy năm không gặp rồi!"
Đáy mắt Lý Mặc lại hơi sáng lên, rốt cuộc thu lại nụ cười càn rỡ, mắt nhìn xa xăm phía chân trời, "Ân, năm đó ở thôn trang nghĩ dưỡng chia tay nhau đến giờ cũng đã mấy năm rồi, Hạo Hạo cũng đã lớn như vậy rồi... Lâm Y, em sống có tốt không?"
"Ân, em tốt lắm!" Lâm Y cười, "Buổi tối bọn em mời anh ăn cơm, đến lúc đó lại nói tiếp!"
"Được!" Vẻ càn rỡ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ nhu hòa khó gặp; Lãnh Nghị cắn răng, mặt càng đen lại.
"Với lại, anh đừng đánh nhau với Lãnh Nghị nữa, được không?" Khóe môi Lâm Y ý cười càng sâu.
"Ồ... được!" Lý Mặc nheo mắt lại, liếc nhanh về phía người đàn ông nãy giờ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc cắn răng nhận lời, khụ khụ, nếu như không phải tên họ Lãnh này quen biết Lâm Y trước, Lâm Y là vợ ai cũng khó mà nói trước nha!
Nhìn thấy một Lý Mặc càn rỡ phóng túng trước mặt Lâm Y lại trở nên cực kỳ nhu hòa, như một chú cừu non hết sức nghe lời khiến mặt Lãnh Nghị đen hoàn toàn...
"Lý Mặc, tôi còn chuyện phải nói với Lãnh Nghị, anh đưa điện thoại cho anh ấy được không?" Giọng Lâm Y thật sáng láng; Lý Mặc nhỏ giọng "Ân" một tiếng rồi đưa điện thoại lại cho Lãnh Nghị, Lãnh Nghị sụ mặt đón lấy đi đến bên cạnh nghe...
Hạo Hạo nhìn hai người lớn cứ mãi nghe điện thoại, bất giác chau mày, bất mãn kéo góc áo của Lý Mặc, "Ba nuôi, hai người đánh tiếp đi, bọn con còn muốn xem mà!"
Lý Mặc vò vò đầu, ho khan một tiếng, "Mẹ con không cho đánh nữa..."
"Ba nuôi cũng không phải là ba, sao phải nghe lời mẹ chứ!" Giọng bất mãn của Lãnh Hạo lanh lảnh vang lên.
Hừm, đứa nhóc này! Ba nuôi chính là ba mà... Được rồi, ta thừa nhận, ba nuôi không giống với ba! Lý Mặc nuốt nuốt nước bọt, chỉ tay về phía những người lính của đội đặc chủng, "Như vậy đi, ba nuôi nói những chú kia đánh nhau cho các con coi được không? Ân, xem họ đánh nhau thế nào... Nào nào, dẫn các bạn con đến đây..."
Đánh nhau? Đây là giáo dục kiểu gì vậy? Ngô Thâm thoáng chau mày nhưng không dám phản đối, trơ mắt nhìn Lý Mặc dẫn theo mấy học sinh của mình đi về phía sàn đấu, cô cũng chỉ đành cất bước đi theo, vừa đi vừa không ngừng ngoái đầu lại nhìn người đàn ông đang say sưa nói điện thoại...
Trong điện thoại, Lâm Y ngọt ngào nói, "Nghị, buổi trưa anh có thể qua đây, chúng ta cùng đi ăn cơm không?"
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, vẻ tối sầm trên gương mặt tuấn tú tản đi không ít, thế mới được chứ! Hắn ho nhẹ một tiếng, "Ân, sao vậy?" Câu trả lời mà hắn muốn nghe đương nhiên là: "Nghị em nhớ anh!" hoặc "Em muốn ăn cơm với anh mà!" nhưng câu trả lời mà hắn nhận được lại là: "Lý tổng của công ty XX nói chị ấy rất muốn quen biết anh! Nghị, Lý tổng hôm nay đặc biệt đến công ty của bọn em khảo sát, nếu như hài lòng, chị ấy sẽ ký một hợp đồng lớn... Ân, vì Tiểu Họa Nhi, anh đi một chuyến đi!"
Hừm! Mặt Lãnh Nghị lại đen lại lần nữa, thì ra bà xã gọi điện thoại đến là muốn đem ông xã hắn ngồi bồi rượu với người khách hàng mê trai! Hừ, ông xã như mình còn không bằng một đơn hàng sao? Đối với cách nghĩ này của vợ mình Lãnh Nghị áo não không thôi, dứt khoát trả lời: "Anh không đến kịp!"
Lý tổng của công ty XX tên là Lý Lan, năm nay hơn ba mươi tuổi, lúc nào cũng trang điểm tinh xảo, tóc dài uốn xoăn, mắt phượng mày ngài vạn phần phong tình, bởi vì vẫn luôn bận bịu với sự nghiệp hơn nữa ánh mắt rất cao nên đến giờ vẫn còn độc thân.
Sau khi khảo sát xong công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y lịch sự mời Lý Lan cùng nhau ăn cơm, cô ta cũng không từ chối, gương mặt trang điểm tinh xảo mang theo ý cười thản nhiên, thẳng thừng nói, "Lâm tổng, có thể kêu ông xã cô đến cùng ăn cơm không, một đám bạn bè chúng tôi đã muốn làm quen với anh ta từ lâu!"
Đối với yêu cầu này của Lý tổng, Lâm Y vốn rất muốn có được hợp đồng đương nhiên không có cách nào từ chối, nhưng với cá tính cao ngạo của Lãnh Nghị, hắn trước giờ luôn ở vị trí cao cao tại thượng, lúc này liệu hắn có chịu đến tiếp khách cùng cô hay không trong lòng Lâm Y vốn không nắm chắc nhưng cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho chồng, lại không ngờ, trận đánh nhau giữa Lãnh Nghị và Lý Mặc đang hồi nước sôi lửa bỏng...
Quả nhiên, Lãnh Nghị cự tuyệt tức thì...
"Nghị..." Lâm Y không cam lòng, hờn dỗi gọi một tiếng, cô biết chiêu này rất hữu dụng, "Chồng yêu, giúp đỡ tí đi mà..." Haizz, chỉ kêu anh ăn cơm cùng thôi, có kêu anh ngủ cùng người ta đâu mà cự tuyệt nhanh thế!
Sự nũng nịu của Lâm Y khiến lòng Lãnh Nghị bắt đầu nhũn ra, hắn nuốt nuốt nước bọt, đang suy nghĩ liệu có nên vì bà xã mà hy sinh một chút sắc tướng hay không, ngẩng lên lại vừa khéo bắt gặp cách đó không xa, Lý Mặc đang nắm tay Hạo Hạo chỉ điểm gì đó.
Vì thế một ý tưởng lập tức hình thành trong đầu Lãnh Nghị, hắn ho khan một tiếng, nói với Lâm Y ở đầu bên kia, "Được, nhưng có một điều kiện!"
"Điều kiện gì?" Đầu bên kia đôi mắt đen láy của cô gái bừng sáng, cô hiểu Lãnh Nghị, cùng lắm thì chỉ là một đêm không ngủ thôi, hoặc là trong lúc vận động chịu khó nghe theo lời hắn gì đó là được.
"Khụ khụ, buổi tối mời Lý Mặc ăn cơm, em không được đi!" Lãnh Nghị hời hợt nói.
A! Lâm Y quả đoán ngắt điện thoại! Mình không thể vì một đơn hàng mà làm chuyện trái lương tâm như vậy được! Lâm Y còn đang chau mày ngẫm nghĩ thì dạ dày chợt cuộn lên khiến mày cô chau càng chặt hơn, vội đưa tay xoa ngực đè nén cơn khó chịu.
Haizz, từ khi có công ty của riêng mình, suốt ngày ăn cơm ở ngoài không có dinh dưỡng, dạ dày sắp hỏng mất rồi! Lại không thể cho Lãnh Nghị biết sợ hắn lo lắng, Lâm Y thở dài một tiếng, quay trở lại phòng họp, người ở bên trong đợi cô đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
Lý Lan nhìn thấy Lâm Y rốt cuộc đẩy cửa bước vào, lơ đễnh cười, nói: "Lâm tổng, xem ra muốn mời Lãnh Nghị nhà cô ăn một bữa cơm cũng rất khó khăn, đúng không?"
Lâm Y chỉ đành gượng cười phân trần, "Lý tổng, là thế này, hôm nay anh ấy dẫn con trai đến trường bắn, hơn nữa là có khách, không thể phân thân... ân, để lần sau đi, lần sau tôi sẽ bảo anh ấy đến..."
"Được, không sao, đây mới đúng là phong thái của Lãnh tổng! Nếu như dễ dàng mời được anh ta ra mặt, vậy anh ta không còn là Lãnh Nghị nữa rồi!" Lý Lan sảng khoái cười ha hả...