Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng - Chương 143

Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng
Chương 143: Bị làm công cụ sinh con
gacsach.com

Bởi vì cung điện Yêu Giới phải chịu tiếng hét ngày đó của Lạc Băng mà thay đổi thành một đống phế tích.

Hiện tại người đã di tán, nơi này càng trở nên hoang vu.

Bốn người Thanh Long tìm hồi lâu cũng không tìm thấy địa lao, sau đó Thanh Long hỏi thăm con dân Xà Tộc, mới thuận lợi tìm được địa lao.

Bởi vì ở sâu dưới lòng đất, cho dù phía trên bị phá hư cũng không ảnh hưởng đến cấu tạo ở phía dưới.

Nên như thế nào vẫn là thế đó, ngay cả cầu thang của thông đạo cũng không bị hư hại chút nào.

Lối đi rất dài, vẫn còn coi là khô ráo, toàn thân Chu Tước phát sáng đi tuốt ở đàng trước, đảm đương vị trí cây đuốc.

Dọc theo đường đi qua các phòng giam đều trống không, cho đến phòng giam ở cuối cùng kia, rốt cuộc tìm được người muốn tìm.

Nhưng bốn người tự nhận là sống lâu như vậy, trường hợp gì còn chưa gặp qua, nhưng vẫn bị một màn trước mắt khiến cho giật mình. Nhất là Huyền Vũ, từ trước đến giờ luôn ăn nhạt, hơn nữa có tính thích sạch sẽ tương đối nghiêm trọng, cho nên vừa thấy cảnh tượng này, che miệng bỏ chạy đến chỗ xa nôn ra.

Nếu như không nhìn thấy mái tóc dài màu tím, chắc là tất cả mọi người đều không nghĩ nàng là Hỏa Linh ngày xưa, ngay cả Hỏa Phượng nhìn nửa ngày mới miễn cưỡng xác nhận.

Bốn sợi dây xích to như cánh tay nàng, khóa lại hai tay hai chân của nàng, thành hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân cố định ở trên tường.

Bởi vì rắn nhỏ sinh sôi nẩy nở với số lượng lớn trong cơ thể nàng, thân thể nho nhỏ của Hỏa Linh cũng không được bỏ qua, vì vậy rắn giống như giòi bọ từ trong làn da chui ra bên ngoài, rậm rạp chằng chịt chồng chất trên người của nàng. (tưởng tượng thôi đã thấy kinh rồi)

Nhưng bởi vì nội đan của nàng vẫn còn, hơn nữa có cổ trùng canh giữ ở bên trong, rắn nhỏ không thể đến gần, cho nên nàng phải chịu đựng cảm giác như tằm ăn rỗ cơ thể, bởi vì nội đan có chức năng tự chữa trị, da thịt vừa mới bị thương đang không ngừng khôi phục lại, từ đó tạo thành một sự cân bằng.

Nàng vĩnh viễn không thể chết, cho nên vĩnh viễn phải chịu khổ sở y hệt Luyện Ngục này!

...

"Cái bộ dáng này, các ngươi cảm thấy nàng còn có thể sinh con sao?" Bạch Hổ mặc áo da hổ trắng, trên mặt lạnh lùng như Lạc Băng, có lẽ vì đi theo hắn gần ba vạn năm, trong vô hình bị nhiễm tính này đi, ngay cả cách nói chuyện cũng có chút giống, khí phách, lạnh lẽo.

Hỏa Phượng một thân y phục đỏ sậm, ngay cả tóc cũng là màu đỏ, có chút chói mắt. Giọng nói dễ nghe, nhưng cũng lạnh lùng khác thường: "Ngay cả thân thể cũng không còn, ngươi nói nàng còn có thể sinh con hay không!"

"Vậy làm sao bây giờ, đây là hy vọng cuối cùng... Hy vọng..." Huyền Vũ mặc một thân xiêm y màu xám, che miệng đứng ở cửa phòng giam. Bên trong là từng trận mùi hôi thối, che miệng và mũi cũng không có tác dụng lắm. Trong dạ dày một hồi sôi trào, thiếu chút nữa không nhịn được...

Thanh Long cũng là gương mặt bất đắc dĩ, khoanh tay lại, nghiêng người tựa trên cửa lao.

Nhưng mà không phải hắn không có cách giải quyết chuyện này, mà là bất đắc dĩ với ba người hợp tác với mình!

"Hỏa linh vô dụng, bên này không phải còn có một con Linh Miêu to như vậy sao?"

"Nhưng nó là đực đó, nó không sinh được." Bạch Hổ lớn tiếng giải thích.

Không sai, trong thạch bích, còn trói một người, chính là Hỏa Diễm. Nhìn hắn chỉ là bị phong ấn pháp lực, cũng không có việc gì.

Có lẽ lúc đầu sau khi Tích Phong bắt được hắn, còn chưa kịp trừng phạt!

Thanh Long lấy tay nâng trán, cực kỳ bất đắc dĩ: "Hắn không thể sinh, nhưng chỉ cần hắn có thể giao hợp với yêu quái khác là được rồi!"

Quả nhiên, bị phong ấn đã lâu, trí thông minh sẽ giảm xuống.

Tại sao mình lại gặp mấy người như vậy, đầu óc cũng gỉ sét rồi!

Nghe được lời nói của hắn, ba người khác mới chợt hiểu ra, liên tiếp than thở: "Ý kiến hay, thật là ý kiến hay!"

"..." Thanh long nào đó mệt mỏi không nói ra lời!

...

Trên phế tích, tạm thời dựng lại một gian nhà lá, cái gì cũng không có, chỉ có một cái giường to đặt ở chính giữa.

"Các ngươi muốn làm gì ta" Khi Hỏa Diễm tỉnh lại, đã thấy mình ở trong nhà lá, thân thể nóng ran khó nhịn. Mà bên giường, còn đứng hai người, một người là Thanh Long, hắn biết, còn một chưa từng nhìn thấy.

"Không làm gì cả, chính là bổ sung cho ngươi một chút năng lượng, để lát nữa ngươi có đủ tinh lực biểu hiện cho tốt." Thanh Long đang nói, cửa đã bị đẩy ra, Bạch Hổ và Hỏa Phượng cùng nhau dẫn mười cô gái đi vào, mập có gầy có, xấu có đẹp có, đều có.

Dùng lời của bốn người mà nói chính là: kiểu nữ nhân gì cũng thử một chút, mới có thể tăng tỷ lệ sinh ra Phong Hệ linh hồ.

"Xác định đều là Phong Hệ sao?"

"Chúng ta làm việc, ngươi cứ yên tâm." Bạch Hổ vỗ vào lồng ngực, "Hơn nữa còn là Miêu Tộc, như vậy có thể khiến khả năng mang thai lớn hơn."

"Được được, thông minh." Huyền Vũ tán dương không keo kiệt chút nào.

"Đa tạ khích lệ."

"Các ngươi muốn làm gì?" Thấy nhiều nữ nhân đi vào như vậy, thân thể Hỏa Diễm càng thêm nóng ran khó nhịn. Dự cảm mãnh liệt nói cho hắn biết, sau đây nhất định sẽ xảy ra chuyện xấu.

"Không muốn làm gì, chỉ hi vọng là ngươi có thế khiến cho những nữ nhân này mang thai con của ngươi."

"Không thể nào!" Hỏa Diễm tức giận. Mình là vương của Linh Miêu quốc, sao có thể làm công cụ sinh con được!

"Không thể nào? Ngươi cảm thấy nếu ngươi cự tuyệt còn có đường sống sao?" Thanh Long vẫy vẫy tay, Bạch Hổ chỉ và hai nữ nhân để họ bước ra trước: "Không cần ta phải dạy cho các ngươi phải làm gì chứ?"

"Vâng" hai nữ nhân đáp lại một tiếng, cởi y phục trên người mình ra, bò lên giường lớn.

"Cút ngay, các ngươi làm ơn hãy tránh xa ta ra!" Thân thể liều mạng kêu gào muốn họ, nhưng chính Hỏa Diễm lại không muốn chịu thua, dùng một tia lý trí cuối cùng để chống đỡ, để cho mình giữ vững tỉnh táo: "Cút ngay..."

Vung tay tát một cái, nhưng quá đáng tiếc chính là pháp lực trên người đã sớm bị phong ấn, chỉ có thể sử xuất ra hơi sức của người thường.

Mặc dù đạo hạnh của hai nữ nhân kia không cao, nhưng dù sao cũng là yêu, cho nên dễ dàng tránh khỏi tay của hắn, ngược lại dựa thế bắt được tay của hắn, đè hắn ở phía dưới.

"Cút ngay, cút ngay... Không được đụng vào ta..."

Giọng nói của Hỏa Diễm mang theo ẩn nhẫn.

Tay của các nàng lướt qua trên người hắn, đưa tới một hồi run rẩy, thân thể càng buộc chặt hơn.

"Tốc độ nhanh một chút." Bốn người Thanh Long thoải mái đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến, còn tốt bụng nhắc nhở tám cô gái bên cạnh: "Nhìn một chút, không biết còn có thể học."

"Dạ!"

Trên giường dưới giường, mười nữ nhân vội vàng cung kính đồng ý.

Hai nữ nhân phối hợp ăn ý, rất nhanh đã cởi hết y phục của nam nhân ở phía dưới...

Lúc này, ngón tay mềm mại của cô gái tay vuốt ve trên thân thể hắn, đối với hắn mà nói đây là hấp dẫn trí mạng, hơn nữa dược hiệu trong cơ thể hoàn toàn phát huy tác dụng, lý trí hoàn toàn mất.

Mắt bắt đầu hơi ửng hồng, đó là dấu hiệu kích phát thú tính.

Xoay người một cái, đổi bị động thành chủ động, đặt nữ nhân bên trái xuống phía dưới...

Hai người đã sớm không mảnh vải che thân, cho nên giữa không còn bất kỳ cản trở nào, trực tiếp động thân tiến vào...

"A... A a a... Ừ..."

Hỏa Diễm từ bắt đầu đến điên cuồng, hoàn toàn mất đi khống chế, khiến cho nữ nhân dưới thân liên tục thét chói tai, thỉnh thoảng còn phát ra làm cho toàn thân người ta nhiệt huyết sôi trào rên, ngâm...

Âm thanh thân thể đụng nhau ba ba, bên trong nhà cỏ nho nhỏ này lại vô cùng sinh động.

"Không hổ là Miêu vương của Linh Miêu quốc, quả nhiên thần dũng." Hỏa Phượng biểu đạt cảm thán của mình.

Huyền Vũ gật đầu một cái: "Lấy thể lực của hắn mà suy đoán, mười người chắc là còn ít, một lần hai mươi người có lẽ vẫn có thể chịu được."

"Hắn có ăn được hay không, ta không biết, nhưng ta cảm thấy nữ nhân kia chắc không chịu nổi nữa." Bạch Hổ lắc đầu một cái, đồng tình nói: "Nhìn, sắc mặt của nữ nhân kia cũng thay đổi."

"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu làm chết người dưới thân, còn thế sinh Tiểu Miêu sao?"

"Ta xem, chắc là do dược hiệu quá lớn, lần sau nhớ bỏ ít thuốc hơn."

"Nhưng bỏ ít, sợ hắn không nghe lệnh."

"Cái này thì có cái gì ghê gớm, cùng lắm thì đàng gái chủ động hơn một chút!"

"Ý kiến hay! Nếu không thì chờ thử trước một chút?"

"Thử một chút thì thử một chút."

...

Cho dù thể lực của nam nhân có khá hơn nữa cũng sẽ có hạn, huống chi đây lại đang chịu tác dụng của dược vật, lúc đầu hung mãnh, nhưng về sau sẽ không còn khí lực lớn như vậy.

Nhất là đến cái (người) thứ mười, dược tính đi xuống, thể lực cũng là đã tiêu hao hết.

Cả người Hỏa Diễm đỏ lên, ngửa mặt nằm ở trên giường không thể nhúc nhích.

Mà trên sàn nhà cỏ, có chín nữ nhân đang nằm, mỗi người đều mềm như nước, ngay cả hơi sức mặc quần áo cũng không có.

Bạch Hổ liếc nhìn nữ nhân cuối cùng kia: "Ngươi lên đi, lần này sẽ phải xem bản lãnh của ngươi. Nếu không chiếm được mầm móng, thì tự vẫn cho ta."

"Dạ, tiểu yêu biết." Nữ nhân này run rẩy tiến lên, y phục cũng không cần cởi, chỉ cởi quần ở phía dưới ra, cầm lấy thứ đồ chơi đã ướt sũng của nam nhân trên giường, dùng tất cả vốn liếng của mình, từ từ trêu chọc...

...

Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cứ đứng nhìn ở bên cạnh như vậy, nhưng không biết Thanh Long đã mở cửa lặng lẽ đi ra ngoài...

...

Trong nhà cỏ vang lên tiếng thở dốc của nữ nhân, dù không có âm thanh kiều diễm, nhưng... Thật sự sắp bị ép khô!

Thanh Long ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thật là phiền não.

Từng màn bên trong, để cho hắn nhớ lại những lần gặp gỡ của mình.

Nhớ tới mình lại có thể thích nam nhân của chủ nhân, cùng nam nhân kia xảy ra quan hệ!

Thật may là lúc ấy Tích Phong quên mất chuyện này, nếu không, càng khó có thể đối mặt.

Mình thậm chí còn ra tay đùa giỡn chủ nhân, thiếu chút nữa trở thành sai lầm lớn!

Nhưng mà chuyện sai làm nhất của mình, chính là từ bỏ Xà Hậu của mình!

Yên Yên đối với mình có tình có nghĩa, mình lại đối xử với nàng như vậy, khiến nàng chịu bao nhiêu khổ cực, nhận hết uất ức.

Cũng không biết bây giờ nàng thế nào!

Cảm ứng hơi thở của nàng, hi vọng tìm ra chỗ ở của nàng, nhưng mà vẫn chưa thành công!

"Yên Yên..." Khẽ gọi một tiếng về phía bầu trời, trong mắt thanh long càng nhiều ưu thương: "Yên Yên, ta nhớ nàng lắm, nàng có nghe được không?"

"Yên tâm, nàng sẽ không có chuyện gì." Không biết Bạch Hổ ra ngoài từ lúc nào, đặt tay lên vai hắn, an ủi hắn bằng tình huynh đệ.

"Ngươi..." Thanh Long vội vàng trừng mắt nhìn, thu lại tất cả bi thương trên mặt: "Thật xin lỗi, ta không kìm nén được." Thân là Thần Thú, tối kỵ nhất là sinh ra tình cảm với chủ nhân. Bởi vì cái tình cảm này làm cho cho bọn họ không thể toàn tâm toàn ý bảo vệ bên cạnh chủ nhân, cũng sẽ vì vậy mà sinh ra lo lắng và nhớ thương. Kể từ đó, lúc chủ nhân gặp nguy hiểm, rất có thể không thể ngay lập tức xông ra bảo vệ cho chủ nhân.

——— ————