Ma Thiên Ký - Chương 1119
Chương 1119: Cự trùng
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32
Những con Ngô Công màu vàng kia đều đứng ở ngoài chiến trường, chúng đang duy trì một màn bảo vệ khổng lồ màu vàng nhạt, vây toàn bộ tu sĩ của Nhân tộc và đám rết màu đen kia lại, có vẻ như muốn ngăn đám tu sĩ Nhân tộc không cho chạy thoát. Không những thế, quầng sáng kim sắc trên sừng của chúng thỉnh thoảng lại bắn ra vài sợi linh ti màu vàng xuyên qua màn phòng hộ tới đám tu sĩ Nhân tộc.
Những tu sĩ này nếu không cẩn thận bị những sợi tơ này quấn lấy, mặc dù không bị thương, thế nhưng hành động cũng bị ảnh hưởng nhiều.
Ngoài ra, dường như màn bảo hộ này còn có tác dụng hấp thu thiên địa linh khí, nên linh khí nơi này đang chầm chậm bị thu nạp, làm cho linh khí trong vòng bảo hộ nhanh chóng bị loãng đi.
"Hóa ra nguyên nhân những chấn động vừa rồi là do những con côn trùng này."
Lúc này Liễu Minh đã dùng Xa Hoạn đồ đằng ẩn giấu khí tức, thấy vậy hắn cũng giật mình.
Con rết màu đen đang dùng tốc độ cực nhanh tiên tục xuất hiện bên cạnh các tu sĩ Nhân tộc, dùng móng vuốt sắc nhọn và hấp khẩu chứa chất lỏng màu xanh có khả năng ăn mòn của nó điên cuồng công kích họ.
So sánh với đám rết dày đặc này thì nhân số bên Nhân tộc thưa thớt hơn nhiều, chỉ có khoảng hơn bốn mươi người mà thôi.
Bọn họ mặc một bộ quần áo màu xám, nơi trán còn buộc một dải bố mang cùng màu, lúc này đang đứng xung quanh một cây cột đá cao hơn mười trượng to như vạc nước.
Bên ngoài cột đá còn vẽ một đồ án thằn lằn cực kỳ sống động.
Mà trên cột đá, một lão giả áo xám râu tóc bạc phơ đang không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết nhập vào cột đá. Lúc này, lấy cột này làm trung tâm, vô số vòng tròn màu xám nhạt đang tỏa ra, bao phủ toàn bộ tu sĩ Nhân tộc.
Khi quầng sáng này đi qua, trên thân các tu sĩ lại hiện ra một lớp hôi quang, có lẽ là một loại bí thuật phòng ngự nào đó.
"Ồ? Đồ đằng bí thuật!"
Ánh mắt Liễu Minh nhìn vào cột đá, trong lòng khẽ động.
Tu vi của lão giả áo xám dẫn đầu đám người này cũng ở cấp Chân đan trung kỳ, ngoài ra cũng chỉ có năm tu sĩ cấp Hóa Tinh Kỳ, còn lại đều là Ngưng Dịch kỳ.
Đa số đám tu sĩ này bên hông đều có mấy cái túi căng phồng đang không ngừng trút ra những dòng cát mịn màu xám, liên tiếp ngưng tụ ra các loại vũ khí bắn tới đám rết đen, ngăn không cho chúng tiếp cận.
Ngoài ra còn có bảy tám tên Luyện Thể sĩ Ngưng Dịch kỳ đeo bao tay bằng sắt đang tung ra hàng loạt quyền ảnh hóa thành những con cự mãng màu xám mạnh mẽ công kích vào đám rết đen.
Liễu Minh quan sát một hồi, trong nội tâm có chút ngạc nhiên.
Khí tức mà đa số đám rết này phát ra cũng chỉ tương đương với tu vi Ngưng Dịch kỳ, thế nhưng vũ khí mà các tu sĩ Nhân tộc ngưng tụ ra từ cát đánh vào lớp giáp xác trên thân thể chúng cũng chỉ tạo ra một vết mờ trắng nhạt hoặc đánh bay nó ra vài trượng chứ không tạo ra bất kỳ thương tổn thực sự nào cả.
Chỉ có năm tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ thi triển thuật ngưng cát hóa vật mới có thể phá vỡ phòng ngự rồi đánh bị thương và đánh chết chúng.
Mà so với họ thì công kích của bảy tám tên Luyện thể sĩ còn có hiệu quả hơn, những nơi quyền phong đi qua mang theo tiếng gió đánh vào thân thể những con trùng này liền biến chúng thành đám thịt nát.
Chẳng qua là số lượng Luyện thể sĩ thật sự là quá ít, mà tu vi lại không cao nên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Không những vậy, thân pháp của những con rết đen này lại cực kỳ nhanh, chỉ cần thấy không địch lại đối thủ liền nhanh chóng chuyển sang công kích các tu sĩ khác.
Bên cạnh đó, Liễu Minh còn phát hiện, những con côn trùng đen này còn tàn nhẫn thôn phệ cả những đồng loại bị thương nặng của mình, sau khi thôn phệ, không những thương thế của chúng bình phục lại mà khí tức cũng tăng vọt lên, đồng thời cũng trở nên càng hung tàn hơn.
Cùng với việc Thiên Địa Linh khí trong vòng bảo hộ dần nhạt đi thì công kích của các tu sĩ Nhân tộc cũng chậm lại, trong nháy mắt đã có mấy tu sĩ vẫn lạc dưới móng vuốt của đám côn trùng, mà số lượng bọn chúng cũng chỉ giảm đi một hai phần mười mà thôi.
Cũng may mà một khi những con rết này tiến vào gần cột đá màu xám thì tốc độ sẽ giảm đi nhiều, làm cho trong thời gian ngắn, đám tu sĩ Nhân tộc còn chưa bị thua hoàn toàn.
"Tần trưởng lão, chúng ta đã bị vây ở nơi này hơn nửa ngày rồi, mấy lần muốn phá vòng vây đều không thành công, bây giờ linh khí nơi này đã vô cùng mỏng manh, chỉ sợ không còn kiên trì được lâu nữa." Một thanh niên mày rậm Hóa Tính kỳ nói.
Trong tay y còn cầm một cây cờ nhỏ hình tam giác, cái túi bên hông đang không ngừng tuôn ra từng mảnh sa vụ màu xám hóa thành vô số sa tiễn bắn về phía đám trùng.
Tuy rằng uy lực của sa tiễn này cũng không kém, có thể xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn của đám trùng, thế nhưng do đám rết liên tục tránh né nên đa số đều thất bại.
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể thủ thêm một lát nữa, một khi tản ra, chỉ sợ là sẽ chết nhanh hơn thôi. Những con côn trùng này có vẻ giống quân đội của phàm nhân, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, không cho chúng ta một cơ hội thoát vây nào cả." Người đang nói chính là lão giả áo xám.
Lão đang vừa đánh các đạo pháp quyết vào cột đá, vừa thả ra thần thức quét xung quanh chiến trường, một khi thấy có tu sĩ Nhân tộc gặp nguy hiểm sẽ bắn ra các quầng sáng màu xám, giúp y thoát khốn.
Cho dù là một cường giả Chân Đan, thế nhưng do liên tục ra tay nên bây giờ lão cũng đã lộ ra vài phần mệt mỏi.
“Cũng nhờ Sa Thần Đồ Đằng trận của Tần trưởng lão, chúng ta mới có thể trụ vững đến lúc này. Bất quá pháp lực và thể lực của đám đệ tử cấp thấp cũng đã gần như cạn kiệt, chỉ sợ không thể kiên trì thêm được bao lâu!” Một nữ áo xám có tu vi Hóa Tinh Kỳ đứng bên cạnh thanh niên mày rậm vừa điều khiển đồng hồ cát màu xanh khổng lồ vừa ca thán một câu.
“Tần trưởng lão, không bằng phân phối đống Linh thạch thưởng phẩm cho mọi người bên dưới, có lẽ còn có thể kiên trì một đoạn thời gian. Nếu may mắn có người nào đi qua có lẽ chúng ta còn có cơ hội sống sót.” Thanh niên mày rậm đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn vội vàng hô lên.
“Cũng được! Nếu như chúng ta mất mạng ở đây, những thứ Linh Thạch kia cũng không có cách đưa được đến liên minh.” Lão già áo xám thoạt tiên có vẻ do dự thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát lão liền thở dài một tiếng, đồng thời giơ cao một tay, phóng ra vài chiếc túi da về phía năm tên tu sĩ Hóa Tinh Kỳ phía sau.
Những người kia sau khi bắt được túi da, lập tức không chút chậm trễ phân phát Linh thạch thượng phẩm cho đám đệ tử cấp thấp chung quanh. Trong lúc nhất thời, trong tay mỗi người đều có một khỏa Linh thạch thượng phẩm mang theo một cỗ Pháp lực tinh thuần nhanh chóng bổ sung pháp lực vốn gần khô kiệt của bọn họ.
Không thể phủ nhận, Linh thạch tiếp tế kịp thời đã khiến sĩ khí của đám đông nhất thời đại chấn từ đó đámcôn trùng kia dù muốn công phá thế trận phòng ngự của bọn họ trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Bí thuật đồ đằng, chẳng lẽ nơi này chính là... vùng đất Nam Hoang! Bất quá dù ở Nam Hoang cũng chưa từng thấy qua loại côn trùng quái dị như vậy.”
Trong lúc đám người bên dưới không ngừng thương lượng đối sách, Liễu Minh cũng đang cân nhắc việc có ra tay xuất thủ tương trợ. Thế nhưng rất nhanh sau đó, thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bầy côn trùng màu vàng đang tụ tập.
Chỉ thấy một cỗ Linh áp không kém lão già bên phía Nhân tộc đột nhiên bộc phát từ giữa bầy quái trùng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn. Mặt đất bên dưới bỗng nhiên nứt ra, tạo thành khe hở đen kịt mang theo bóng đen dài hẹp phóng thẳng lên không trung.
Liễu Minh khẽ nhíu hai mắt!
Bóng đen kia rõ ràng là một đầu rết yêu lớn vài chục trượng. Vẻ ngoài của con rết này không khác bao nhiêu so với đồng loại xung quanh, chẳng qua trên đầu của nó bỗng nhiên mọc ra khuôn mặt nhân loại có chút vặn vẹo!
Toàn thân cự trùng là lớp vỏ cứng u ám tản mát từng vòng sáng màu đen. Nó vừa xuất hiện đã khiến côn trùng màu vàng bốn phía run rẩy sợ sệt, không ngừng lui nhanh về sau mấy bước.
“Giết, giết... Giết sạch!” Sau khi gượng gạo thốt lên một câu bằng ngôn ngữ Nhân tộc, cự trùng mặt người đã dùng hai hàng móng vuốt sắc bén vạch phá hư không trước mặt.
Trong chốc lát, tiếng xé liên tiếp nổi lên!
Tiếp đó, hơn mười đạo Phong nhận đen kịt đã lao thẳng về phía tu sĩ Nhân tộc. Những nơi gió lốc đi qua, tu sĩ không kịp tránh né đều bị phân thành hai mảnh.
Lão già áo xám thấy vậy lập tức cả kinh bèn vội vàng biến đổi pháp quyết trên tay khiến cho cột đá bên cạnh càng thêm tỏa sáng. Làn sóng rung động bên dưới cũng liền theo đó tụ lại thành một tấm thuẫn bằng cát khổng lồ che chắn cho chúng tu sĩ phía sau.
Dưới công kích mạnh mẽ như bão táp mưa sa của gió lốc, sa thuẫn màu xám rất nhanh đã bị đánh vỡ, để lộ khoảng trống cho phong nhận chằng chịt tiếp tục tiến vào.
Trong chốc lát tiếng kêu la thảm thiết liền thay nhau nổi lên liên tiếp!
Đám tu sĩ Ngưng Dịch cảnh đứng đầu làm sao có thể ngăn cản công kích lăng lệ cỡ này. Chỉ thấy hắc quang lóe lên, cả đám đã bị cắt thành thịt vụn.
Trận thế phòng ngự vốn đã lung lay sắp đổ của Nhân tộc lúc này liền bị phá vỡ hoàn toàn.
Còn lại hơn hai mươi tên tu sĩ Nhân tộc có cảnh giới Ngưng Dịch thấy vậy cũng liền bỏ ngay ý định tiếp tục chống cự. Mỗi người đều nháo nháo tìm đường chạy thoát nhằm bảo trụ mạng nhỏ. Ngay đến năm vị tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng không ngoại lệ!
Trong chớp mắt, bên dưới chỉ còn lại cột đá màu xám cùng lão già dẫn đội lơ lửng bên trên.
Thế nhưng côn trùng bốn phía sẽ không dễ dàng để đám tu sĩ Nhân tộc rời đi dễ dàng như vậy, bèn lập tức đuổi sát theo sau.
Trong lúc nhất thời, tiếng rú thảm liên tục vang lên.
Còn lại hơn hai mươi tên tu sĩ Ngưng Dịch cảnh trong chớp mắt đã bị biển trùng đen nhánh vây quanh.
Lão già đang lơ lửng giữa không trung nhận ra đại thế đã mất bèn thở dài một tiếng sau đó nhanh chóng lẩm bẩm chú quyết, phát ra từng đạo hào quang chui thẳng vào trong cột đá.
Sau một tràng nổ mạnh vang trời, cột đá lập tức mọc lên từ dưới mặt đất mang theo hư ảnh thằn lằn khổng lồ bắt lấy lão già ở trên cao sau đó bay nhanh về phía xa xa!
Về phía thanh niên mày rậm có tu vi Hóa Tinh kỳ, sau khi đánh lui vài con cự trùng màu đen, gã liền quyết đoán ném đi tiểu kỳ tam giác trong tay đồng thời trong miệng khẽ hô một chữ “Bạo”. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, một luồng ánh sáng hình nấm đã hiện lên giữa trời, bao phủ mấy chục đầu cự trùng lân cận vào trong. Ngay sau đó, gã liền tế ra một chiếc phi chu màu bạc nhạt, hóa thành một đạo ngân quang bay nhanh về hướng ngược lại.
Còn lại bốn gã tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng đồng loạt sử dụng phương pháp tự bạo Linh khí cùng Pháp bảo bên người để đột phá vòng vây. Thế nhưng sau lưng bọn họ vẫn tồn tại không ít cự trùng màu đen bám riết không tha.