Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Chương 163

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 163

Editor: Qing Yun

Thời gian gần đây Cục Cảnh Sát khu Vọng Nguyệt của thành phố B rất bận rộn vì một vụ án hình sự, đã mấy ngày rồi cũng không có tiến triển gì cả, cảnh sát phụ trách vụ án này u sầu đến rụng cả tóc.

Nạn nhân tên là Viên Thuật, sinh viên năm nhất đại học Thanh Đồng, năm nay 20 tuổi. Theo lời bạn cùng phòng của Viên Thuật, buổi tối hôm trước cậu ta vẫn tốt, không thấy có biểu hiện bất thường nào cả, nhưng đến ngày hôm sau khi bọn họ gọi cậu ta dậy đi học thì phát hiện người đã chết, thi thể cũng lạnh rồi, nguyên nhân cái chết là do thiếu oxi.

Các cảnh sát phát hiện trên thi thể của Viên Thuật có một sợi dây thừng, lúc ấy dây thừng đang buộc trên người cậu ta, hơn nữa bọn họ còn phát hiện vết hằn xanh đen trên cổ cũng khớp với dây thừng, chứng tỏ Viên Thuật bị dây thừng này siết chết.

Xem dấu vết để lại trên người Viên Thuật, kết luận đầu tiên của cảnh sát là cậu ta tự sát. Nhưng mà tình huống kỳ lạ lại ở chỗ này. Nếu Viên Thuật tự sát thật thì hiện trường đầu tiên ở đâu, vì sao bạn cùng phòng lại phát hiện cậu ta ở trên giường. Đương nhiên, cũng có một suy đoán khác là có người làm Viên Thuật hôn mê, sau đó khiến Viên Thuật bị động thắt cổ tự sát, sau khi cậu ta chết, hung thủ mang thi thể cậu ta về ký túc xá.

“Có một người bạn cùng phòng của Viên Thuật nói nửa đêm cậu ta nghe thấy trên giường của Viên Thuật truyền ra tiếng động, nhưng khi đó Viên Thuật còn sống bởi vì cậu ta gọi thì Viên Thuật vẫn trả lời. Lúc đó cậu ta xem điện thoại thấy đã rạng sáng hai giờ. Mà căn cứ khám nghiệm tử thi, thời gian tử vong của Viên Thuật vào khoảng hai đến ba giờ sáng, nói cách khác không lâu sau đó Viên Thuật đã chết.”

“Dò hỏi bạn cùng phòng và bạn bè của Viên Thuật, bọn họ nói Viên Thuật là người có tính cách ôn hòa, không có thù oán với ai, hơn nữa cậu ta là sinh viên, khả năng bị báo thù là không lớn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.”

Tình huống như rơi vào bế tắc, không có bất cứ cửa đột phá nào, cảnh sát phụ trách vụ án sờ cái đầu không còn mấy sợi tóc của mình, vừa sợ lại thấy rơi mất vài sợi, làm ông ấy sợ tới mức vội vàng lấy thuốc mọc tóc ra rồi soi gương cẩn thận bôi lên đầu.

Đột nhiên có người xông vào, nôn nóng nói: “Đại ca, không tốt, không thấy cái dây thừng trên người Viên Thuật đâu nữa!”

Lọ thuốc mọc tóc rơi bịch xuống đất, đại ca quay đầu lại để lộ vẻ mặt dữ tợn.

*

Tôn Minh đang chơi đùa một thứ, đó là một chiếc vòng tay được thiết kế rất tinh xảo, nó có màu xanh đen thuần túy, bên trên được khảm đá quý nhỏ vụn, nhìn rất cổ xưa sang trọng, cũng sáng lên lấp lánh, thật sự làm người nhìn không rời mắt.

Cô gái bên cạnh chú ý tới đồ vật trong tay cậu ta, hai mắt sáng rực hỏi: “Tôn Minh, cậu mua cái vòng tay này ở đây vậy, đẹp quá… Tôi thấy đá quý trên vòng đều là đồ thật, có thể cho tôi xem không?”

Nghe vậy, trong mắt Tôn Minh hiện lên sự đắc ý, cậu ta nhìn cô gái, vô cùng hào phóng đưa vòng tay sang, nói: “Nếu thích thì tôi tặng cho cậu, dù sao chỗ tôi không thiếu cái này.”

“… Cho, cho tôi? Không được, tôi chỉ cần xem thôi, thứ quý thế này tôi không dám nhận đâu.” Cô gái cười nói, đồng thời cẩn thận tiếp nhận vòng tay, sau đó lập tức kinh ngạc cảm thán.

Nhìn kỹ mới phát hiện chiếc vòng tay này được làm rất tinh tế, thật sự rất đẹp.

Cô gái vốn có sở thích nghiên cứu mấy thứ này, bây giờ cầm lấy rồi lại thấy yêu thích không nỡ buông, sau khi thưởng thức đủ rồi, cô ấy trả vòng tay lại cho Tôn Minh: “Cảm ơn cậu cho tôi xem vòng tay, cái vòng này được thiết kế rất tốt, tôi thấy không giống công nghệ hiện đại, nhìn hơi kỳ lạ.”

Tôn Minh nhận lại vòng tay, hỏi luôn mồm: “Cậu thật sự không cần à? Nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì chỗ tôi còn mấy thứ tốt hơn, đưa cậu một cái cũng không sao.”

Cô gái lắc đầu nói: “Không có công không nhận thưởng, sao tôi có thể nhận món đồ quý giá thế này được? Á, ba giờ chiều rồi, tôi có tiết học, đi trước đây.”

Chờ cô gái đi khuất, bạn của Tôn Minh mới khoác tay lên vai cậu ta nói: “Mày được lắm Tôn Minh, vì cưa gái mà chiêu nào cũng dùng… Nói, mày lấy cái vòng này ở đâu ra? Phát tài à? Hàng giả đúng không?”

Tôn Minh gạt tay cậu bạn xuống, tùy tiện nhét vòng tay vào trong túi: “Hàng giả cái gì, cái này là hàng thật, mày biết cái khỉ mốc. Mày còn không biết đôi mắt Bạch Cần lợi hại cỡ nào à, sao tao dám lấy hàng giả ra lừa cô nàng?”

“Thật… Đồ thật á?” Nghe vậy, bạn của Tôn Minh trợn mắt: “Được lắm, mày phát tài ở đâu mà lại có đồ tốt thế này.”

“Tao lấy ở…” Tôn Minh há mồm định nói, nhưng chợt nghĩ tới gì đó mà vẻ mặt cậu ta hơi đổi, cuối cùng nói: “Đây là đồ gia truyền nhà tao, lúc ăn tết mẹ tao mới lấy ra… Được rồi, đi về đi.”

Đi về trường học, Tôn Minh cúi đầu xem điện thoại, sau đó cậu ta nghe thấy tiếng nói.

“Trả…”

“Trả lại cho tôi…”

“Trả lại cho tôi!”

Nghe như là tiếng con gái, tiếng nói ở rất gần như là dáng sát vào lỗ tai cậu ta.

Tôn Minh đột nhiên quay đầu lại, bạn học ở sau cậu ta ngây người hỏi: “Tự dưng mày dừng lại làm gì thế?”

Tôn Minh hỏi: “Có phải mày vừa nói chuyện không? Hoặc là có nghe thấy gì không? Chính là có người nói trả lại cho tôi, trả lại cho tôi gì đó?”

Người bạn sờ trán nói: “Mày nói cái gì vậy, có ai nói chuyện đâu? Mày bị nắng thiêu cháy đầu à, hôm nay không nắng lắm mà.”

“Chẳng lẽ tao nghe lầm…” Tôn Minh lẩm bẩm, trong lòng luôn có cảm giác không ổn, không biết có phải mùa xuân còn se lạnh hay không mà cậu ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Trở lại ký túc xá, Tôn Minh ngồi ngẩn người trên ghế, tâm trạng bỗng nhiên trở nên bực bội.

Hiện tại trong phòng không có ai, cậu ta liếc nhìn bốn phía rồi đứng dậy đóng hết cửa lại, sau đó mở ngăn tủ của mình lấy một cái hộp ở trong đố.

Nắp hộp mở ra, bên trong là rất nhiều đồ quý giá.

Vòng tay, trâm cài, khuyên tai, vòng cổ!

Những món trang sức này đều có màu lam, phần lớn đá quý cũng là ngọc bích, tất cả đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa còn theo phong cách dị vực, có cảm giác như là đồ của dân tộc thiểu số, nhưng điểm chung là đều rất đẹp.

“Đồ của tôi… Trả lại cho tôi..”

Tiếng nói âm trầm lại vang lên, đồng thời có một hơi khí lạnh phả vào tai, da thịt bên tai Tôn Minh lập tức sởn da gà.

Mí mắt cậu ta giật lên, cả người cứng đờ, cậu ta không dám xoay người, chỉ tiếp tục nhìn về phía trước. Trên bàn cậu ta có một cái gương kích cỡ vừa phải, Tôn Minh ngước mắt nhìn, thấy trong gương ngoài chính mình ra thì còn có thêm một bóng người khác.

Đó là một cô gái mặc đồ màu đỏ, trên người đeo ngọc bội, mặt mày lại có màu xanh tím, một chiếc dây thừng màu vàng quấn quanh cổ, làn da phía dưới dây thừng là vết hằn tím đậm.

Tôn Minh nhận ra trang sức trên người cô gái này không đủ bộ, mà những thứ bị thiếu trùng hợp chính là những thứ cậu ta vừa lấy ra. Nhận ra điều này, người Tôn Minh lập tức cứng đờ như khúc gỗ, cậu ta hoàn toàn không dám cử động.

Có lẽ là nhận thấy cậu ta đang nhìn mình, cô gái trong gương đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u đối diện với mắt cậu ta.

Tôn Minh rùng mình, lòng thầm kêu không tốt, vội vàng nhấc chân muốn chạy.

Khi cậu ta cách cánh cửa chỉ một bước chân, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy sau cổ lạnh lẽo, sau đó cổ cậu ta đau nhức, cũng không thể hít thở được nữa, giống như có thứ gì đó đột nhiên siết chặt cổ cậu ta lại.

“Rầm!”

Cả người đổ ầm xuống đất, Tôn Minh trợn to mắt, miệng phát ra tiếng ú ớ khó thở.

Có một chiếc gương dán trên cửa ký túc xá, Tôn Minh nhìn thấy mình bị treo cổ trên một cái dây thừng, lúc này dây thừng đang siết chặt cổ cậu ta, cái dây thừng ấy đang kéo cậu ta về phía sau, nó siết chặt tới mức hằn sâu vào thịt cậu ta.

Không thể hít thở bình thường, phổi không được cung cấp không khí dẫn tới một cảm giác khó chịu như bị bỏng cháy, trước mắt Tôn Minh biến thành màu đen, ý thức dần trôi đi.

Bỗng nhiên có tiếng động vang lên ở ngoài cửa, dường như người ở ngoài không mở cửa ra được cho nên bắt đầu gõ cửa, sau đó là tiếng bạn cùng phòng vang lên: “Này này, trong phòng có ai không… Không có ai à? Thời gian này Tôn Minh không có tiết nào mới đúng chứ.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó cửa ký túc xá bị mở ra từ bên ngoài.

“Khụ khụ khụ!”

Trói buộc trên cổ đột nhiên biến mất, không khí ùa vào miệng mũi, Tôn Minh che cổ há mồm hít vào từng ngụm khí, vừa thở vừa ho khan kịch liệt, ho tới mức nước mắt nước mũi chảy ra.

“Ha… Bị sao vậy?” Bạn cùng phòng ngây người, thấy cậu ta khó chịu bèn vội vàng ngồi xổm xuống vỗ lưng cho cậu ta, sau đó mới nhìn thấy vết hằn trên cổ, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu bạn chỉ vào cổ cậu ta nói: “Tôn Minh, mày… Trên cổ mày sao đây?”

Tôn Minh ngẩng đầu nhìn cậu bạn, suýt chút nữa là bật khóc, cậu ta há mồm muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời, vừa mở miệng là cổ họng trở nên đau rát.

Người đi vào theo bạn cùng phòng chần chờ chỉ vào cổ Tôn Minh, ngạc nhiên hỏi: “Sao trên cổ mày lại có dây thừng?”

Bạn cùng phòng và Tôn Minh ngớ người, bạn cùng phòng nhìn kỹ cổ Tôn Minh, hỏi: “Dây thừng? Dây thừng nào? Tao có thấy cái dây thừng nào đâu?”

Nghe vậy, Tôn Minh chỉ cảm thấy người rét run, cậu ta cũng không nhìn thấy dây thừng, chẳng qua khi nãy cậu ta thật sự nhìn thấy cái dây thừng này qua tấm gương, mà sợi dây thừng ấy vốn treo trên cổ nữ quỷ.

Cậu ta… Cậu ta gặp quỷ sao?

Tôn Minh được bạn cùng phòng đỡ đi bệnh viện khám cổ họng, bác sĩ chú ý tới vết hằn trên cổ cậu ta, bèn nói lời thấm thía: “Thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, đừng vì một vài việc nhỏ là luẩn quẩn trong lòng… Người còn trẻ, tương lai còn gặp được nhiều chuyện tốt đẹp, vì một chút việc khó ở hiện tại mà từ bỏ tốt đẹp ở sau thật sự không đáng.”

Mồm miệng Tôn Minh đắng ngắt, cậu ta muốn nói mình không muốn tự sát nhưng mở miệng là họng lại đau. Chẳng qua điều này không quan trọng, bây giờ cái cậu ta lo là nếu nữ quỷ kia quay về tìm cậu ta, vậy cậu ta phải làm sao đây?

Cậu ta không muốn chết!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3