Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang - Chương 95

Tống Nhan nghe có tiếng, quay đầu thấy được Tống Tây Hoa, chỗ đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, thân thể bỗng nhiên ngã về trước, lăn từ trên cầu thang xuống.

“A!” Cô kinh hoảng la lên một tiếng, dùng hai tay ôm lấy đầu của mình theo phản xạ.

“Tống Nhan” —— Tống Tây Hoa cũng nhanh chóng ném ly rượu trong tay đi, xông lên trước.

Vừa vọt tới cầu thang, Tống Nhan đã lăn xuống, sức theo quán tính rất lớn, Tống Tây Hoa trực tiếp bị cô đè ngã.

Không đau như trong tưởng tượng, Tống Nhan bỏ tay từ trên đầu xuống, mới phát hiện mình đã đè lên người của Tống Tây Hoa, hơn nữa, nhìn khuôn mặt có chút méo mó của Tống Tây Hoa, chắc là bị cô đụng không nhẹ.

“Tây... Tây Hoa tiên sinh, thật xin lỗi, tôi vừa rồi không có đứng vững, anh... anh vẫn ổn chứ?”

Tống Nhan xấu hổ hỏi.

“Tôi... không sao!” Tống Tây Hoa cắn răng nói: “Nhưng mà, cô có thể... đứng dậy trước không?” Thật ra, anh đau!

Lúc Tống Nhan nhào tới, phía sau đầu anh chạm đất, ngã đến anh sắp bị chấn thương sọ não rồi!

“A? Ừm, Dạ... Em... em đứng dậy liền, thật ngại quá, Tây Hoa tiên sinh.” Tống Nhan có chút quẫn bách đứng dậy từ trên người của Tống Tây, ngồi ở bên cạnh, lại đưa tay kéo Tống Tây Hoa.

Đầu Tống Tây Hoa còn có chút khó chịu, thấy Tống nhan vươn tay, cũng chuẩn bị mượn sức của cô đứng dậy, ai ngờ tới vừa mới dùng sức, sức của Tống Nhan không lớn bằng anh, ngược lại bị anh kéo ngược về, lần nữa nhào vào trong ngực anh.

Lần này, hai người, đều có chút thẹn thùng.

Tống Tây Hoa dứt khoát ôm Tống Nhan ngồi dậy, thấy cô thẹn đỏ cả mặt, ngược lại có mấy phần đáng yêu, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra giữa hai người trước đó, anh lại sa sầm mặt xuống.

Chần chờ một chút, ngữ khí của anh trở nên nghiêm túc: “Tống Nhan, chuyện đó... cô giúp tôi, cần bao nhiêu tiền, cô nói một con số đi!”

Tiền? Tống Nhan sửng sốt một chút, anh cho là cô làm như vậy, cũng là vì tiền?

Lòng của cô phảng phất bị cây kim sắc nhọn đâm một cái, sắc mặt lập tức có chút không tốt lắm, vội vàng giải thích: “Tây Hoa tiên sinh, anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi... Tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện đó, không phải!”

Tống Tây Hoa nhìn ánh mắt kiên định của Tống Nhan, trong lòng có chút dao động.

Nếu nói anh một chút cũng chưa từng nghi ngờ qua Tống Nhan, nhất định là giả, dù sao thì, Tống nhan thiếu tiền là chuyện rất rõ, hơn nữa giữa cô và anh cũng là gặp được nhau ở quán bar...

Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng gấp đến muốn khóc của cô, anh biết là anh nghĩ nhiều rồi.

Tranh thủ giải thích: “Tống Nhan, cô cũng hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có ý khinh thường cô, tôi là cảm thấy ở... những chuyện này, dù sao thì cô đã chịu chút thiệt thòi, cho nên, muốn cho cô một chút đền bù, cô không muốn sự đền bù này sao?”

“Tôi không muốn đền bù!” Tống Nhan không chút do dự lắc đầu.

“Vậy... cô muốn tôi chịu trách nhiệm với cô?” Tống Tây Hoa lại hỏi.

Không đợi Tống Nhan trả lời, anh lại nói tiếp: “Nếu như là thế này, cũng... không phải là không thể, chỉ là cô phải nghĩ kỹ, giữa chúng ta cũng không có tình cảm, dù có kết hôn, cũng chỉ là sống chung bình thường, nếu như cô muốn những thứ mà có trong cuộc hôn nhân bình thường, tôi không thể nào cho cô được.

“Tây Hoa tiên sinh, tôi cũng không phải ý này!” Tống Nhan vội nói: “Tôi đã nói rồi, chuyện đó... giúp anh, tôi là cam tâm tình nguyện, chuyện sau đó cũng sẽ không yêu cầu anh làm gì cho tôi, anh có thể yên tâm! Anh có thể xem như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.”

“Tôi vốn muốn rời khỏi liền, thế nhưng quần áo của tôi đã không thể mặc nữa, mới không thể không mượn đồ của anh mặc, nếu như anh không có chuyện gì khác, bây giờ tôi sẽ đi về, phiền anh ngày mai lúc đi làm, đem văn kiện đã ký tên đến công ty.”

“Ngày mai tôi cũng sẽ đi làm bình thường, quần áo của anh, đợi sau khi tôi về sẽ giặt sạch, rồi trả lại cho anh.

Nói xong, Tống Nhan quả nhiên đứng lên, xoay người rời đi, bước chân còn có chút vội vàng.

“Tống Nhan,” Tống Tây Hoa vội vàng đứng dậy ngăn cản Tống Nhan: “Tôi... Tôi cám ơn cô hôm nay đã giúp tôi, tôi biết cô là một cô gái rất tốt, rất xin lỗi tôi đã làm tổn thương cô, chuyện đã xảy ra cũng không thể coi như chưa từng xảy ra, cô không muốn đền bù cũng được, vậy tôi cho cô mượn số tiền đó, cô cũng không cần trả lại cho tôi.”

Nếu như chỉ bởi vì muốn chịu trách nhiệm với Tống Nhan mà kết hôn với cô, anh thừa nhận anh cũng sẽ rất miễn cưỡng, dù sao, cô không phải người trong lòng của anh, cuộc hôn nhân như thế không thể nào sản sinh ra vị ngọt.

Nhưng kêu anh xem những chuyện đó đều chưa từng xảy ra, lương tâm của anh không cho phép làm thế, cách duy nhất có thể khiến anh có được chút cân bằng trong tâm lí, chính là ít nhiều cho Tống Nhan một chút đền bù, chỉ cần cô chịu nhận, anh cũng có thể an tâm một chút.

Nhưng rồi...

“Không được!” Tống Nhan rất nghiêm túc nói: “Tây Hoa tiên sinh, tiền mà anh cho tôi mượn là tiền cứu mạng của mẹ tôi, nói rõ là mượn, tôi nhất định sẽ trả cho anh, mặc dù tôi hiện không thể trả hết một lần cho anh, nhưng mỗi tháng tôi được phát tiền lương đều sẽ trả anh một phần, một ngày nào đó, tôi sẽ có thể trả hết tiền cho anh!”

Nói xong những lời này, Tống Nhan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, còn nói: “Tây Hoa tiên sinh, đã không còn sớm nữa, vậy ta đi về trước!”

Nói xong, cô liền đi tới cạnh ghế sô pha, cầm túi xách mà trước đó cô để ở đó lên, sau đó đi ra cửa thay giày, nhanh chóng rời đi.

Lần này, Tống Tây Hoa cũng không ngăn cô lại, anh tìm không được lý do có thể ngăn cô lại, nhưng không biết tại sao, tâm trạng của anh phức tạp hơn...

——————

Vân Khuynh dưới sự trợ giúp của Hoắc Nhất Hàng, nhanh chóng loại bỏ hợp lý những trở ngại trong tập đoàn Vân thị, tất cả những vốn lưu động, bất động sản và những mối làm ăn quan trọng đều được hợp tình hợp lý hợp pháp chuyển dời, sau đó, Vân Khuynh tuyên bố từ chức, và đem 20% cổ phần của mình chuyển nhượng cho Vân Bính Hoa.

Ngày đầu tiên lấy được Vân thị, Vân Bính Hoa và Tô Tương đều vui mừng một cách lạ thường, nhưng xế chiều hôm đó, các loại văn kiện cần xử lý đều chất đầy bàn làm việc của Vân Bính Hoa, những bản báo cáo phức tạp kia ông căn bản xem không hiểu, mấy vụ làm ăn rất nhỏ ông cũng không biết nên giải quyết ra sao...

Mấy ngày kế tiếp, ông bận đến ngay cả thời gian ăn cơm đi ngủ cũng không có, cuối cùng, ông quyết định tham khảo ý kiến mà Vân Khuynh đề cập tới trước đó —— Đem toàn bộ công ty đều bán đi!

Ông và Tô Tương đều nghĩ rất tốt đẹp, công ty lớn như vậy, số tiền có được sau khi bán đi, nhất định có thể để bọn họ an nhàn giàu có sống hết đời!

Sau khi tin tức được truyền ra, cũng xác thực có một số công ty lớn hơn Vân thị đến đàm phán chuyện thu mua công ty, nhưng đối phương báo giá quả thực có thể làm rớt vỡ tròng mắt của Vân Bính Hoa và Tô Tương!

Công ty lớn như vậy, thậm chí ngay cả một tỷ nhân dân tệ cũng bán không được?

Phải biết rằng, bán ra số cổ phần mà trước đó chia cho Dương Liễu, cũng bán được mấy trăm triệu.

Ông tức đến tìm liên tiếp mười mấy công ty mới tiến hành lựa chọn giá cả phù hợp đối với Vân thị, nhưng kết quả mà bọn họ đưa ra đều chẳng phải là —— Vân thị đã không đáng giá nữa!

Thậm chí còn có người nói người ông chủ của công ty đồng ý bỏ ra một tỷ thu mua Vân thị chính là một kẻ ngu.

Vân thị, là Vân thị của Vân lão gia tử và Vân lão phu nhân, cũng là Vân thị của Vân Khuynh, Vân lão gia tử và Vân lão phu nhân đều đã qua đời, Vân khuynh cũng rời đi, Vân thị chính là một đống bùn nhão không thể nào vớt lên nữa! Thu mua nó không chỉ không kiếm được lợi nhuận gì, còn một đống phiền phức lớn phải xử lý!

Nói là thu mua Vân thị, chẳng qua là mua lại toàn bộ đất và nhà máy sẵn có, nơi làm việc của tập đoàn Vân thị mà thôi, những thứ này, lại đáng giá bao nhiêu chứ?

Lại thêm bởi vì khoảng thời gian này vụ ly hôn của hai nhà Vân Lục gây xôn xao lớn như vậy, trước tiên là Vân Bính Hoa và Tô Tương vu khống Vân Khuynh là kẻ thứ ba, sau đó lại cắt đứt quan hệ thân thích với Vân Khuynh về mặt pháp luật, ai cũng biết nhân phẩm của Vân Bính Hoa và Tô Tương xấu xa, ngay cả con gái ruột cũng không cần, ai còn chịu hợp tác với Vân thị chứ?

Vân thị căn bản cũng không có tiền đồ gì, ngoại trừ việc bị thu mua, thì chỉ còn lại con đường phá sản này có thể đi, mà phá sản, hiển nhiên so với bị thu mua càng tồi tệ.

Thậm chí có công ty thẩm định trực tiếp đề nghị Vân Bính hoa, thừa lúc còn có người đồng ý thu mua Vân thị, tranh thủ thời gian bán đi, đừng đợi đến lúc những kẻ ngu đó đều thấy rõ vấn để của Vân thị, hối hận không mua, đến lúc đó đừng nói là một tỷ, ngay cả 500 triệu cũng lấy không được.

Vân Bính Hoa vốn là người rất dễ bị lung lay, một khi gấp, quả thật đem bán Vân thị với giá thấp, cuối cùng bán ra với giá là —— 990 triệu.

Sau khi cho Vân Khuynh một phần, mấy trăm triệu còn lại, Vân Bính Hoa và Tô Tương suy nghĩ, có số tiền này, dưỡng già cũng đủ rồi, đợi “con gái ngoan” Dương Liễu của bọn họ kết hôn với Lục Văn Bân rồi, đợi thêm Lục gia làm ăn lớn, nói không chừng tiền tiêu vặt mà Dương Liễu mỗi tháng cho bọn họ cũng đủ cho bọn họ muốn mua cái gì là mua cái đó, muốn sống cuộc sống thế nào thì sống thế nấy.

Nhưng bọn họ lại không chú ý đến số tiền này, là tiền của tất cả cổ đông của công ty, bọn họ phải đem phần tiền này, dựa theo cổ phần, chia cho những cổ đông nhỏ kia.

Thế là, tiền còn chưa cầm nóng tay, các cổ đông đã nhao nhao tìm tới cửa đòi chia tiền.

Vân Bính Hoa cũng là lúc này mới biết được, các cổ đông của Vân thị không người nào ăn chay, ông không thể không chia tiền!

Từng khoản tiền lớn lần lượt bị gạch đi trên sổ sách, Vân Bính Hoa và Tô Tương đau lòng không thôi, nhưng chỉ có thể không ngừng ký tên đồng ý.

Thậm chí đến khúc sau, cho ra bao nhiêu tiền, ký hết bao nhiêu tờ giấy đồng ý chuyển khoản, Vân Bính Hoa chính mình cũng không rõ.

Khi tất cả cổ đông lớn nhỏ đều được chia tiền, lại xem xét lại sổ sách, vợ chồng hai người tựa như là bị sét đánh trúng vậy, cả hai đơ tại chỗ, hai mắt mở to, chấn kinh đến hoàn toàn không thể tin được —— Bọn họ chỉ còn lại không tới một trăm vạn!

Nói cách khác, bọn họ đã chia hết 990 triệu số tiền bán công ty, cũng chia hết hơn 49 triệu từ số tiền 50 triệu sau khi Vân Khuynh bán nhà cũ của Vân gia, bọn họ... hết tiền rồi!

Loại cảm giác này quá mức tồi tệ, nói là rớt trực tiếp từ trên thiên đường xuống địa ngục cũng không quá đáng.

“Sao có thể như vậy?” Vân Bính Hoa nổi giận, một phát túm lấy tên tài vụ chính phụ trách chuyển khoản giúp ông: “Có phải cậu tính sai không? Tôi rõ ràng có tài sản 1 tỷ, sao chỉ còn lại tám... hơn tám mươi vạn? Cậu nói đi, có phải là cậu đã giở trò không, tham mất tiền của tôi? Nói! Mau nói!”