Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc - Quyển 1 - Chương 46
Quyển 1 - Chương 46: Thái tử phi tức giận
Lần đi này của Phượng Dục Minh chính là đi nửa ngày không có tin tức.
Mặt trời bất tri bất giác bò lên đỉnh đầu, gió mát lâng lâng, ve sầu ca hát trong rừng cây, khiến người ta buồn ngủ.
Không có người kia bên cạnh, Quý Du Nhiên cũng dần dần không có tâm tình thả câu.
Hình như cá cũng nhận ra tâm tình của nàng, cắn câu không chuyên cần nữa rồi.
Khi nàng đang mắt sáng khẽ khép, sắp uể oải, một giọng nữ nhân cực kỳ tức giận truyền vào trong tai, giống như đang lớn tiếng khiển trách cái gì. Trong lúc đó còn kèm theo tiếng thị nữ vâng vâng dạ dạ đáp lại, cũng nhanh chóng đi về phía nàng.
Đi đến gần, Quý Du Nhiên phát hiện – a, người quen!
Nhìn dáng vẻ tức giận phừng phừng, quần áo rực rỡ, không phải muội muội Thái tử phi đã lâu nàng không gặp sao? Đi bên cạnh nàng ta, chính là nha đầu hồi môn Lục Dao đáng thương, từ nhỏ khi nàng ta hơi không thoải mái sẽ mắng nha đầu này xối xả, lần này không biết vì sao nàng ta lại mắng đến nước mắt lưng tròng. Chỉ có điều, hình như chuyện này không liên quan gì đến nàng.
Rất nhanh, đối phương cũng phát hiện ra nàng.
Lúc này ánh mắt Quý Du Dung tối sầm lại, căm hận lườm nàng, rồi dừng bước lại, hất cằm lên nhìn về phía Quý Du Nhiên, ý vị không nói cũng hiểu – Thái tử phi ở đây, mấy người còn không nhanh tới quỳ lạy?
Lục Ý Thải Bình hiển nhiên cũng nhận ra, vội vàng tới phúc thân bái kiến.
Quý Du Nhiên cũng cúi đầu hành lễ: “Ra mắt Thái tử phi.”
Thái tử phi mới tỏ vẻ lạnh lùng cười nói: “Thì ra là Dật Vương phi, ngươi ở đây câu cá sao?” Nói xong, ánh mắt đảo qua, nhanh chóng quan sát xung quanh một lần.
Quý Du Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy! Vốn cùng với Vương gia, nhưng chàng vừa chạy đi bắt thỏ rồi, ta ở đây vừa câu cá vừa chờ chàng.”
“Thật sao?” Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này, Thái tử phi vịn tay Lục Dao đi tới, lại càn quét bốn phía một lần, tin chắc đúng là không có đám người khác ở phía sau, thì cười đến lạnh hơn, ý vị châm chọc trong giọng nói càng đầy đủ: “Phu thê tỷ tỷ thật hăng hái, mỗi ngày không phải lên núi bắt thỏ chính là xuống nước câu cá, cuộc sống chân chính là nhàn nhã.”
“Thái tử phi quá khen. Phu thê chúng ta không quyền không danh, cả đời cũng vì mong miếng cơm manh áo tự do tự tại, nếu đến đây, dĩ nhiên phải thưởng thức chú cảnh đẹp rừng núi, sẽ không uổng phí cuộc đời này rồi.” Nghe được giữa những hàng chữ của nàng ta không phải có ý tốt, Quý Du Nhiên lạnh nhạt đáp lại.
Thái tử phi tiếp tục cười lạnh, “Đúng vậy, các ngươi tự do tự tại rồi, dù sao các ngươi chính là cặp phu thê nhàn tản, cái khác không nhiều lắm, tiền bạc nhiều rảnh rỗi nhiều. Nhưng cũng không suy nghĩ một chút, cá ngươi trải qua cuộc sống vừa lòng như vậy ở đây, cũng do có người đỡ áp lực nặng nề phía trên cho!”
Nữ nhân này, giọng điệu của nàng ta có thể không nồng đậm như vậy không? Gầy đây nhóm mỹ nhân trong Đông cung càng đấu hăng hái bừng bừng, mười mấy người đã không thể thỏa mãn đòi hỏi của nàng ta, bây giờ bắt đầu chiến lược khuếch trương, kiên quyết muốn kéo nàng theo vào hỗn chiến? Quý Du Nhiên nhíu mày, “Khí sắc của Thái tử phi nhìn có vẻ không được tốt, do gần đây sự tình quá nhiều đến mệt rồi hả? Thái tử phi còn trẻ, tuyệt đối nhớ rõ bảo trọng thân thể, tế thủy trường lưu * mới là đạo lý mạnh.”
(*) tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.
“Ha ha, nếu không phải bởi vì mấy người các ngươi, chúng ta đâu mệt mỏi thành như vậy? Chúng ta cả ngày mệt sống mệt chét, ngược lại tiện nghi cho mấy người các ngươi!” Hai ánh mắt lạnh lẽo hận không thể xẻo hai miếng thịt trên người nàng, sau đó trong tiếng nói thấm đẫm chua chát của Thái tử phi thì đã có thể vào miệng rồi.
Quý Du Nhiên cũng tức giận.
Từ vừa mới bắt đầu nàng đã không trêu chọc nàng ta, dựa vào cái gì mà mỗi lần nữ nhân này đều đổ trách nhiệm lên đầu nàng chứ? Thấy nàng thế lực mỏng manh dễ bắt nạt lắm đúng không? Nên mặt lạnh tới: “Thái tử phi ngươi cần gì phải nhắm lửa đạn về phía ta? Ngươi có tinh lực còn không bằng đi lấy lòng mẹ chồng ngươi đi. Đúng rồi, không phải nói gần đây Thái tử điện hạ vẫn rất sủng ái một mỹ nhân sao? Ngươi nên đi đâu với nàng ta mới đúng, chạy tới chỗ ta kêu bậy kêu bạ cái gì? Ta không phải là nữ nhân kia.”
Nghe thấy những lời ấy, tức giận trong mắt Thái tử phi càng tăng lên: “Hừ, không nhắm vào ngươi, ta nên nhắm vào người nào? Ta sớm cũng biết, nữ nhân không biết xấu hổ giống như ngươi, sao có thể an phận làm một Vương phi của kẻ ngốc? Ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ qua cho Thái tử!”
Nữ nhân này không thể thiếu so đo mấy lần với nàng sao? Không phải người nào cũng coi nam nhân của nàng ta là bảo bối! Khóe miệng Quý Du Nhiên kéo nhẹ, “Thái tử phi, ngươi nghĩ quá nhiều.”
“Ha ha, ta nghĩ quá nhiều? Rốt cuộc là ta nghĩ quá nhiều hay trong lòng ngươi có quỷ? Quý Du Nhiên, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng, rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới có thể hoàn toàn buông bỏ chàng? Không phải ngươi tuyên dương khắp nơi ngươi vào thằng ngốc kia phu thê tình thâm sao? Các ngươi cứ tiếp tục tình thâm tiếp đi!”
“Quý Du Dung!” Nghe thấy Phượng Dục Minh bị liên lụy vào, Quý Du Nhiên cũng khó chịu, “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng? Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều ở chỗ ta, ngươi còn không dám thừa nhận?” Thái tử phi kêu lên, giật một chiếc khăn vuông từ trong tay áo ra ném tới, “Tự ngươi xem đi, vật này là của ai?”
Vật này... Là của nàng! Chụp khăn vào trong tay, tim Quý Du Nhiên đập mạnh hơn: “Đồ của ta sao lại trong tay ngươi?”
“Ha ha, không ở trong tay ta, chẳng lẽ ngươi hy vọng nó tiếp tục nằm trong tay Thái tử sao?” Thái tử phi lạnh lùng nói.
Quý Du Nhiên đột nhiên ngẩn ra. Nàng nhớ tới: Mấy tháng trước, ngày lại mặt xuất giá, nàng và Thái tử gây gổ, ném một chiếc khăn xuống... Không phải chính là chiếc này sao? Thì ra lại bị hắn nhặt về?
“Quý Du Nhiên, ta nói cho ngươi biết, dù sao ngươi gả cũng đã gả cho thằng ngốc kia, đời này cũng đừng trông cậy vào cá mặn xoay người nữa. Ngươi cứ sống tốt cả đời với kẻ ngốc kia đi! Thái tử đã là của ta, ngươi đừng mơ tưởng sẽ đoạt lại chàng!” Thái tử phi cực kỳ tức giận, giọng gào thét vẫn còn oanh tạc bên tai, Quý Du Nhiên khó có được ngây ngẩn, lại quên đi đánh trả lại.
Thấy nàng như thế, Thái tử phi giống như bắt được cái chuôi, chua ngoa hơn mắng lên: “Quý Du Nhiên, ngươi kẻ đê tiện này, ta sớm biết ngươi chưa từng tính toán buông tay. Ngươi và thằng ngốc kia đều giả dối, người khác tin ngươi, ta không tin! Cả đời ngươi cũng đừng nghĩ che đậy ta!”
Xú nữ nhân, tìm chết!
Sau khi sững sờ, nhìn đôi môi đỏ tươi khép khép mở mở của nàng ta, từng tiếng từng câu đều không thể tách rời nhục mạ nàng và Phượng Dục Minh, Quý Du Nhiên khẽ liếc mắt, lạnh lùng ném ra mấy chữ: “Nói đủ chưa?”
“Ngươi...” Thái tử phi ngẩn ra, bị tròng mắt lạnh lẽo của nàng dọa sợ đến trong lòng run rẩy.
Từng bước một tiến về phía nàng ta, Quý Du Nhiên cười lạnh: “Đã sớm nói với ngươi, không được kêu chàng là kẻ ngốc, sao ngươi không nhớ kỹ chứ? Muội muội à muội muội, tại sao ngươi lại không nhớ được dạy dỗ chứ?”
“Ngươi... Ngươi định làm gì?” Vội vàng lui về phía sau, Thái tử phi run giọng kêu, “Quý Du Nhiên, ngươi đừng quên, ta chính là Thái tử phi!”
“Ngươi chính là muội muội và em dâu ta! Thân là tỷ tỷ và chị dâu, ta có quyền dạy dỗ tiểu bối cứng đầu cứng cổ chứ?”
“Loại nữ nhân như ngươi, ngươi không có tư cách!”
“Bởi vì chuyện giữa ta và Thái tử sao? Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ta hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với hắn. Chiếc khăn này không phải của ta, ngươi nhận lầm.” Nhẹ nhàng nói xong, Quý Du Nhiên vung tay lên, khăn bay luôn vào trong hồ, nhanh chóng bị nước hồ nhấn chìm.
“Quý Du Nhiên!” Thấy thế, Thái tử phi tức giận tới mức giơ chân, “Ngươi đừng cho rằng ngươi phá hủy chứng cứ thì có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ta...”
“Lại định nhờ tới mẫu hậu? Tùy ngươi thôi, coi như bây giờ ngươi kêu người tới làm viện binh cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì ta nhờ tới Hoàng tổ mẫu! Chúng ta xem, rốt cuộc tôn Phật nào trên đỉnh đầu người nào lớn hơn!”
“Ngươi... Ngươi... Hừ!” Bị nàng chọc tức đến phát run, Thái tử phi dùng sức dậm chân, “Thôi, ta không chấp nhặt với ngươi. Chỉ có điều, ta cho ngươi biết, từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng đến gần Thái tử thêm một bước. Nếu như ngươi không nghe, xem ta thu thập ngươi như thế nào! Lục Dao, chúng ta đi!”
“Đi thong thả, không tiễn!” Khoát khoát tay về phía bóng lưng nàng ta, Quý Du Nhiên cũng đột nhiên giận tím mặt xoay người, “Thôi, không câu nữa, thu dọn đồ đạc, đi về!”