Nghịch Lửa - Chương 54

Nghịch Lửa
Chương 54

Sóng mắt Bạch Thuật Bắc lưu chuyển những cảm xúc phức tạp, anh muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại không dám, chỉ thò tay vào túi lấy một vật đặt trên bàn. Đó là giấy chứng nhận kế hoạch hóa gia đình. Những móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng bề mặt giấy, lúc nói chuyện, câu văn vẫn trầm thấp: "Chúng ta bây giờ đã có con, anh không thể để em rời đi."

Mi tâm Lâm Vãn Thu căng thẳng, Bạch Thuật Bắc chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô, hầu kết căng thẳng trượt động, lâu sau mới nói: "Hơn nữa, Lâm Vãn Thu, anh yêu em."

Lâm Vãn Thu mím môi nhìn anh, đầu ngón tay trắng muốt phát cơn run rẩy.

"Anh biết, bây giờ nói những lời này, chứng tỏ anh chỉ là một thằng hèn hạ. Nhưng anh không chịu đựng nổi, không chịu nổi sự cô độc khi bị em vứt bỏ. Cứ coi như em không còn yêu anh đi, anh vẫn muốn em quay về bên anh. Anh sẽ chờ cho đến khi. . . . . . em yêu anh thêm lần nữa." Khóe miệng Bạch Thuật Bắc chứa đựng ý cười, trong mắt lại tràn đầy nỗi tuyệt vọng lẫn bi thương.

Anh biết mình khốn nạn, nói với cô những lời này, chẳng khác nào tiếp tục gây sức ép, khiến cô khổ sở.

Nhưng anh đã hết cách. Thôi thì đã độc đoán nhiều năm, bây giờ ích kỉ thêm một lần vậy. Nếu thả cô đi, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.

Những lời nói của Bạch Thuật Bắc khiến Lâm Vãn Thu sửng sốt đến đơ người. Cô an tĩnh đứng dưới ngọn đèn, quầng sáng trên cao chiếu xuống khuôn mặt thanh lệ, tôn lên màu da trắng nõn động lòng người, chỉ là cặp mắt kia vô hồn không cảm xúc, tựa như có tầng sương mù dày đặc, phủ kín hết thảy.

Bạch Thuật Bắc hồi hộp khẩn trương, dè dặt bước tới một bước, hạ thấp giọng: "Vãn Thu, em đã từng rất yêu anh. Khi chúng ta sống chung, tuy có mâu thuẫn nhưng rất vui vẻ. Về sau, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, luôn thương yêu em. Chúng ta có hai đứa con, có một gia đình hạnh phúc với bốn thành viên."

Anh còn chưa nói xong. Lâm Vãn Thu đột ngột xen ngang. Cô bật cười thành tiếng, tiếng cười mang theo ý lạnh châm biếm, hòa vào màn đêm rét buốt, như thanh sắt nhọn, chọc mạnh vào màng nhĩ của anh.

Lâm Vãn Thu không tin Bạch Thuật Bắc, cô khẽ nhướn mắt, con ngươi đen thẫm dưới ánh đèn hơi mờ tối lại sáng đến kinh người. Cô nhìn anh, ánh mắt kia thanh nhã mà lạnh tanh, không chút cảm xúc: "Những lời này, nghe quen tai quá."

Cô vẫn cố gắng kìm nén tâm tình, không muốn cùng anh ta đôi co tranh cãi, hai người quên nhau để sống là tốt nhất. Nhưng tại sao anh ta có thể, có thể mặt dày mày dạn nói ra những lời này ——

Anh ta đùa bỡn tấm lòng cô. Anh ta mạnh mồm bảo muốn thử yêu cô, nhưng ý định chân chính của anh ta là gì? Chẳng qua là muốn tìm một bảo mẫu, thậm chí còn muốn nhục nhã cô. Vì đoạn tình cảm này, cô đã đánh đổi hầu như tất cả. Còn ngây thơ nghĩ, ít nhiều gì, anh ta cũng dùng tấm lòng đối xử với cô, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối, chỉ vỏn vẹn trong hai chữ “lừa gạt”.

Cô không hi vọng Bạch Thuật Bắc sẽ lấy tình yêu hồi đáp, anh ta không yêu cô là sự thật, cô cũng ép mình bình thản chấp nhận . Nhưng anh ta không được phép xem thường cô, cảm giác bị người ta đùa bỡn khiến cô cảm thấy, tình cảm của mình chẳng đáng giá một đồng. Ở trong mắt anh ta, mọi điều cô làm đều giống như một thằng hề đang ra sức diễn những trò rẻ tiền.

Mà thôi, cô dại thì cô chịu, tuy không cam lòng nhưng vẫn nén nhịn, nuốt phẫn uất xuống đáy lòng. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn của nó. Khi anh ta không biết hổ thẹn, vô sỉ nói ra những lời kia thì tất cả hoàn toàn bùng nổ. Tại sao anh ta cố chấp trói buộc cô, không đoái hoài đến những suy nghĩ hay cảm xúc của cô.

Lâm Vãn Thu khép mắt, khóe miệng khẽ động đậy: "Anh nói yêu tôi? Vậy cho tôi hỏi, tại sao anh luôn trù trừ không muốn tổ chức hôn lễ? Tại sao anh không nói cho Manh Manh biết, tôi là mẹ ruột của nó. Tại sao không dẫn tôi đến gặp người nhà hay bằng hữu của anh. Tại sao chuyện liên quan đến Cố tiểu thư, anh cũng giấu nốt, không hé răng về việc cô ấy đã trở lại. . . . . . Bạch Thuật Bắc! Nếu đây là cách anh yêu, thì tình yêu của tôi được gọi là gì?"

Bạch Thuật Bắc nhìn thấy những tia bi thương lóe lên trong mắt Lâm Vãn Thu, bị những câu hỏi liên hoàn “tại sao” của cô làm giật mình. Phản ứng đầu tiên của anh không phải là mau chóng giải thích, mà là. . . . . . anh nhận ra, trong lời cô nói chất chứa nhiều tia oán hờn, trách móc.

Phát hiện này làm dấy lên phần nào hi vọng cho anh, anh giơ tay muốn ôm cô: "Vãn Thu."

Lâm Vãn Thu làm sao hết yêu anh được. Tình cảm của cô sâu nặng đến thế, sao có thể nói thu hồi là thu hồi liền?

Sự vui sướng của Bạch Thuật Bắc còn chưa tiến đến đỉnh cao nhất, liền bị hành động kế tiếp của Lâm Vãn Thu bóp nát. Lâm Vãn Thu nghiêng người tránh anh, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh như băng, thậm chí có phần chán ghét.

Hai cánh tay Bạch Thuật Bắc dừng giữa không trung, bóng hình cô tịch in rõ trên sàn nhà.

Trong phòng tĩnh mật, chỉ còn làn khí chảy xuôi dòng, thấm qua lòng người, đông cứng cõi lòng.

-

Thần sắc Bạch Thuật càng thêm khó coi. Anh là người có thói quen điều khiển mọi thứ trong tay, vô luận là người trong gia đình hay các đồng nghiệp ở đơn vị, ai cũng phải nể mặt, không dám ngỗ nghịch với anh. Lâm Vãn Thu thấy được sự nhẫn nại đến cực độ trong mắt Bạch Thuật Bắc, hàng lông mày đen đậm của anh ta tựa hồ muốn nhảy lên tới trán.

"Anh nói rồi, anh sẽ không ly hôn." Anh cắn răng thốt lên từng chữ, đôi môi mím rất chặt, ngón tay thon dài co thành nắm đấm, khớp xương tay kêu răng rắc, gân xanh nơi mu bàn tay nổi gồ, căng rộng.

Lâm Vãn Thu biết sự nhẫn nại của anh ta đã tới giới hạn, niềm kiêu hãnh thấm vào máu, không cho phép anh ta cúi đầu trước bất kì ai, có lẽ đã đến cực hạn rồi.

Cô định thừa cơ triệt để kích phát anh ta, khẽ hất cằm: "Tôi biết rõ việc ly hôn, nếu không có sự đồng ý của anh thì rất khó khăn. Có điều, sự nghiệp vất vả nhiều năm của anh, không định vì những thứ này mà bỏ dở giữa chừng chứ?"

Nói đoạn, cô giơ màn hình di dộng đến sát mặt anh. Bạch Thuật Bắc liếc mắt liền thấy được nội dung bên trong, là hình ảnh của anh và Cố An Ninh ——

Sóng mắt của Bạnh Thuật Bắc cuồn cuộn nổi vân đen, giận dữ trừng hình ảnh trong màn hình. Ánh sáng đỏ của màn hình nhuốm vào đáy mắt anh, đôi đồng tử kịch liệt co rúc, đau lắm, tựa như bị vạn mũi kim đâm xuyên.

Anh chậm rãi giương mắt, ánh nhìn phức tạp rơi trên người Lâm Vãn Thu.

Lâm Vãn Thu lại có thể công kích anh đến độ này? Cô gái trong trí nhớ của anh, luôn dịu dàng thuận theo anh, cô gái từng nép mình vào ngực anh, nở nụ cười e thẹn. . . . . . Hình ảnh cô gái trước mặt và trong trí nhớ giao chồng lên nhau, khiến đầu óc Bạch Thuật Bắc đau nhức, đôi mắt mỏi mệt, thân hình chao đảo, đứng không vững.

Lâm Vãn Thu nhìn sắc mặt xám ngoắc của anh ta, trái tim bất chợt co thắt một cái, nhưng lúc này, cô cần phải quyết đoán. Lần đầu tiên té ngã là ngoài ý muốn, lần thứ hai là ngu ráng chịu, người đàn ông này không phải là người chồng dành cho cô. Lâm Vãn Thu, hãy nhìn thẳng vào sự thật đi.

Móng tay bấm mạnh lòng bàn tay, ánh mắt kiên định: "Còn có bản hiệp nghị đẻ mướn, trong đó nêu rõ quan hệ của anh và Cố An Ninh. Họ tên cha của Manh Manh, điền chính xác tên anh. Bạch Thuật Bắc, nếu tôi giao ra những thứ đó, tương lai của anh sẽ thế nào?"

Tâm tình hiện giờ của Bạch Thuật Bắc, không thể dùng hai chữ « khiếp sợ » để hình dung nữa. Đây là Lâm Vãn Thu sao? Khuôn mặt ánh lên nét ngoan tuyệt, vẻ mặt trấn tĩnh khi nói chuyện, nào giống như tạm thời lấy cớ để đối phó anh.

Từ lúc nào cô trở nên hung hăng dọa người đến thế?

Bạch Thuật Bắc cảm giác toàn thân đều run bần bật, hai mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu, nhả ra từng chữ: "Em đã sớm chuẩn bị xong xuôi?"

Lâm Vãn Thu nắm quả đấm, thản nhiên gật đầu: "Ừ"

Cô đâu khôn ngoan lanh lơi đến vậy, dùng thứ này để uy hiếp Bạch Thuật Bắc ly hôn, cũng chỉ là cực chẳng đã phải ra chiêu cuối cùng, xé rách mặt nhau. Hôm nay, Bạch Thuật Bắc đã tỏ rỏ ý định không muốn ly hôn. Nếu hai người cứ dây dưa như vậy, cô vĩnh viễn không thoát được anh ta.

Hai người trầm mặc nhìn đối phương, dùng ánh mắt xa lạ phòng bị lẫn nhau. Giữa bọn họ không có sự thấu hiểu, ai cũng muốn lưu giữ tầng phòng hộ cho riêng mình, vô hình trung, biến mối quan hệ của họ càng thêm xơ cứng.

Ngũ quan của Bạch Thuật Bắc tuấn mỹ mà lạnh te, đôi mắt càng sắc lạnh khiếp người. Anh bỗng dưng cười ra tiếng, thân hình bất chợt tiến đến gần cô, cơ hồ vây cả người cô trước ngực.

Ngón tay lạnh lẽo nắm giữ cằm cô, đôi mắt nheo nheo, quan sát kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn, trong con ngươi vằn đầy tơ máu đỏ: "Uy hiếp tôi? Em cho rằng tôi sẽ sợ."

Anh tựa hồ dùng hết khí lực để thốt ra câu hỏi. Còn có thể đau đớn hơn không. Lâm Vãn Thu từng đem đến cho anh niềm vui sướng hạnh phúc, và bây giờ chính tay cô “tặng’ anh những nỗi đau ngột ngạt.

Lâm Vãn Thu nhìn dáng vẻ hung ác của Bạch Thuật Bắc, trái tim như vọt đến cổ họng. Hai người gần trong gang tấc, hai làn hơi thở phả ra, đan quyện vào nhau. Bọn họ từng là những người thân cận, gần gũi nhất. Vậy mà, giờ nhìn nhau chẳng khác gì kẻ thù.

Dường như mối quan hệ của bọn họ luôn luôn mâu thuẫn như vậy, thân thể khít khao chặt chẽ, nhưng hai tâm hồn cách nhau cả trăm núi nghìn sông.

-

Đang giằng co, điện thoại của Bạch Thuật Bắc chợt đổ chuông, phá vỡ bầu không khí trầm muộn. Bạch Thuật Bắc không thèm nhìn số, nhận ngay lập tức, anh mắt vẫn dán trên người Lâm Vãn Thu.

Cách quá gần, Lâm Vãn Thu vốn không muốn nghe chuyện riêng của anh ta, nhưng bất đắc dĩ, giọng nói bên kia điện thoại vẫn truyền đến tai cô. Âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng vang lên, mơ hồ nghẹn ngào nức nở: "Thuật Bắc, anh có thể tới nhà em một chuyến không?"

Âm sắc đặc trưng của Cố An Ninh, Lâm Vãn Thu không cần đoán cũng biết.

Bạch Thuật Bắc khẽ nhíu mi tâm, ngay tức thời, đáy mắt thay đổi, anh chộp được một phản ứng rất nhỏ của Lâm Vãn Thu, khóe môi khẽ nhếch lên: "Anh tới liền."

Anh cúp điện thoại, thân máy lạnh lẽo như có như không trượt qua mu bàn tay Lâm Vãn Thu, tay anh phủ trên đốt ngón tay của cô.

Bạch Thuật Bắc thâm sâu nhìn cô, lia mắt tuần tra khắp khuôn mặt cô, tựa như cực lực tìm kiếm thứ gì đó. Quá bi ai, anh thất bại, không hề tìm thấy vết tích lưu lại của phản ứng lúc nãy. Vẻ mặt cô vô hồn, hàng chân mày cũng không buồn nhíu.

Bạch Thuật Bắc thất vọng, năm ngón tay siết chặt thân máy điện thoại, dùng sức như thể muốn bóp vỡ nó, gương mặt lại cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ như gió thổi: "Bây giờ tôi định tới nhà Cố An Ninh, em có muốn đi theo để chụp ảnh lại, thu thập thêm nhiều bằng chứng?"

Lâm Vãn Thu cắn răng nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hất mặt, nở nụ cười mỉa: "Cám ơn, ở bên anh suốt một buổi, tôi đã ngán tới tận cổ, tôi không muốn mấy ngày kế tiếp, ăn uống không vô đâu. Bạch tiên sinh, đi thong thả."

Bạch Thuật Bắc giận đến đen mặt xám mày, xoay người đi ra phía cửa.

Cánh cửa gỗ tử đàn vang lên tiếng « Ken Két » rồi rộng mở, làn gió đêm rót vào, lơ phơ lất phất bay trên hành lang nhuộm màu hoàng hôn.

Lâm Vãn Thu đờ đẫn nhìn hành lang không một bóng người, ánh đèn trên cao lắc lư, nhộm màu vàng nhạt vào đáy mắt cô.

Xem đi, đây chính là tình yêu của anh ta đó, rốt cuộc ai dám tin đây?

Lâm Vãn Thu không dám cả tin nữa, yêu anh ta đã nhiều năm, một lần cố gắng hết sức lại dẫn đến kết quả buồn cười. Cô bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng cùng tôn nghiêm nhất định phải giữ kĩ.

Lâm Vãn Thu giơ tay xoa nhẹ bụng mình, hàng mi khép chặt kịch liệt lay động.

Bạch Thuật Bắc ngồi trong xe rất lâu mà vẫn chưa bình ổn được hơi thở, lồng ngực phập phồng lên xuống. Khuôn mặt dửng dưng của Lâm Vãn Thu lượn lờ trong đầu anh, lời nói lạnh nhạt cùng bộ dáng lạnh lùng càng không xua đi được.

Sức ảnh hưởng của cô ngày càng lớn, chỉ cần tùy ý nói một câu, cũng đủ khiến anh tan rã quân lính.

Bạch Thuật Bắc nóng nảy đập mạnh vào vô lăng, gân xanh trên trán như muốn nảy ra ngoài, ánh mắt bi thương nhìn cánh cửa viện phúc lợi.

Một Lâm Vãn Thu bén nhọn, sắc sảo khiến anh sợ hãi. Anh không biết nên làm sao cho đúng? Anh đối tốt với cô thì cô xua đuổi. Anh ngỏ lời yêu cô thì cô châm chọc. Thế thì anh còn làm được gì?

Hóa ra khi ta chân thành dâng trái tim cho một người, mà người kia lại tàn nhẫn đạp đổ nó, cảm giác ấy rất khó chịu.

Từ trước đến nay, Bạch Thuật Bắc luôn đi băng băng trên một con đường bằng phẳng, chưa bao giờ gặp phải thử thách nào khiến anh suy sụp, đương nhiên không biết cảm giác thất bại lại ê chề đến thế. Lâm Vãn Thu khiến anh mất kiểm soát, để anh biết được, trên đời này, cũng có những việc khiến anh bó tay chịu trói. Tác phong của anh là mạnh mạnh mẽ tiến công cùng chiếm đoạt, bây giờ bị buộc ở thế yếu, chẳng khác nào muốn đoạt tính mạng anh.

Anh nhớ đến thái độ ngày trước với Lâm Vãn Thu, so với cô hiện tại, cũng giống như kẻ tám lạng người nửa cân. Trong lòng anh không khỏi khâm phục sự nhẫn nại, bao dung của cô, xen lẫn nỗi buồn bã tiếc rẻ.

Hóa ra tình yêu của cô phải trả giá rất nhiều. Còn anh, đường đường là một người đàn ông mạnh mẽ lại thiếu dũng khí theo đuổi tình yêu của mình.

Ngoài cửa sổ, gió đêm không ngừng táp vào cổ áo, đọng lại khí lạnh trên hàng xương quai xanh, rồi trượt xuống quả tim trong lồng ngực trái.

-

Ngày đó tan rã không vui, một thời gian dài Bạch Thuật Bắc không xuất hiện. Lâm Vãn Thu biết anh ta là một người kiêu ngạo, bị cô liên tiếp đả thương hết lần này đến lần khác, ắt hẳn đã mất sạch sự kiên nhẫn. Hơn nữa, ngày đó anh ta nhận được điện thoại của Cố An Ninh, có lẽ. . . . . .

Lâm Vãn Thu lắc đầu một cái, kìm nén những suy đoán vớ vẩn.

Không bị người đàn ông kia làm phiền, trong lòng Lâm Vãn Thu dần tĩnh lặng. Mỗi ngày chăm chỉ làm việc, thi thoảng cùng đồng nghiệp đi ăn uống hoặc tán gẫu giải sầu. Lâm Vãn Thu đem toàn bộ hi vọng gửi gắm vào đứa trẻ trong bụng, cuộc sống đơn giản mà phong phú, dần dần xóa nhòa những kí ức không vui của ngày xưa.

Vào chủ nhật, nhân viên trong viện thiếu hụt so với ngày thường. Lâm Vãn Thu phụ giúp người chăm sóc vườn tưới cây, xong việc thì thu dọn chuẩn bị về phòng. Vừa lúc bác bảo vệ đi tới, gọi cô: "Tiểu Lâm, có người tìm cháu."

Lâm Vãn Thu hơi sửng sốt, không đoán được ai sẽ đến nơi này tìm mình. Cô nghi ngờ đi đến trước cửa, nhìn thấy bóng dáng ngoài kia, thân thể bất chợt cứng đờ.

Tri Hạ mặc áo bành tô màu xám tro, mái tóc có chút dài, đứng giữa ánh mặt trời mùa đông làm nổi bật màu tóc đen như mực. Gương mặt tuấn tú sạch sẽ, đứng cách một khoảng, cười dịu dàng với cô.

Lâm Vãn Thu không thể diễn tả cảm xúc hiện tại, hốc mắt trướng đau, trong lòng vừa ê ẩm vừa ấm áp.

Anh trai của cô xuất viện, rốt cuộc cô không phải một thân một mình cô độc nữa.

Tri Hạ đứng tại chỗ, một tay xách hành lý, tay kia hướng cô, vẫy vẫy: "Lâm Vãn Thu, anh đã trở về."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3