Nghịch Lửa - Chương 55
Nghịch Lửa
Chương 55
Lâm Vãn Thu cứng mình tại chỗ trong vài giây, nước mắt đã sớm tràn mi. Hai chân cô sải những bước dài, đi về phía Tri Hạ, miệng lắp ba lắp bắp: "Anh …Làm sao lại….. Vì sao không nói cho em biết để em tới đón anh?"
Tri Hạ ngắm nhìn cô thật kĩ, lòng ngón tay cái tỉ mỉ lau đi vệt nước mắt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Anh đau lòng, khom lưng gần sát cô, thì thầm: "Cô bé ngốc. . . . . . anh không muốn khiến em phải khóc nhưng cuối cùng vẫn thất bại."
Âm thanh của anh trầm thấp từ tính, như thể ngọc châu rơi trên mâm sứ quí, lòng bàn tay khoác trên bờ vai cô càng tăng thêm lực. Lâm Vãn Thu nói không ra suy nghĩ của mình, chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi, con người và cảnh vật đều có sự thay đổi lớn.
Như thể một giấc mộng dài, sau khi tỉnh dậy, hết thảy đều biến chuyển, duy chỉ có một thứ bất biến, đó là người anh trai vẫn luôn cùng cô nương tựa lẫn nhau.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, hai cánh mũi hít mạnh, nhào vào ngực anh: "Anh trai, em nhớ anh lắm."
Khóe môi Tri Hạ giương lên, lòng bàn tay vỗ về sống lưng cô. Khi ánh mắt anh lia đến cái bụng nhô cao của cô thì hơi ảm đạm, nhưng vẫn dịu dàng mở miệng: "Đi thôi, anh dẫn em tới chỗ này."
Lâm Vãn Thu hoài nghi nhìn anh, Tri Hạ vừa mới xuất viện, có thể dẫn cô đi đâu?
Tri Hạ không giải thích thêm, chỉ dắt tay cô, tiến về phía trước: "Đừng lo lắng, anh không mang em đi bán đâu."
Lâm Vãn Thu không nhịn được cười rộ lên: "Làm sao anh ——"
"Cái gì?" Tri Hạ ngoái đầu nhìn cô, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên nét vui mừng, hoan hỉ. Gương mặt nghịch chiều ánh sáng đẹp đến độ khiến người ta khó thở, đặc biệt hơn cả, đôi mắt của anh đã trong veo trở lại, không còn vẩn đục khó phân như lúc bị bệnh.
Lâm Vãn Thu thấy anh đã bình phục, cảm xúc dưới đáy lòng bị khuấy động mãnh liệt, bàn tay nắm ngược lại tay anh: "Tri Hạ, tốt quá, anh đã trở về."
Tri Hạ giật mình, ánh mắt phức tạp rơi trên mặt cô, như thể đang suy tư điều gì, lát sau, anh nhướn nhướn đuôi lông mày: "Có phải em thấy anh đẹp trai hơn lúc trước?"
". . . . . ." Lâm Vãn Thu triệt để ngậm miệng, hai mắt trợn trắng. Đã bao lâu rồi, anh không trêu chọc cô? Hành động hôm nay của anh là minh chứng tốt nhất cho sự hồi phục của anh. Không chỉ trên phương diện tâm lí, cô cảm thấy cơ thể của anh cũng cứng cáp, khoẻ manh hơn xưa.
Đi theo Tri Hạ lên một chiếc taxi, trên đường, mặc kệ Lâm Vãn Thu gặng hỏi thế nào thì miệng Lâm Tri Hạ vẫn kín như bưng, nhất quyết không chịu tiết lộ nơi sẽ dẫn cô đến. Lâm Vãn Thu cố gắng hồi lâu không có kết quả, bèn bĩu môi rồi yên lặng ngồi cạnh anh.
Đã lâu mới có được cảm giác này, kể từ khi Tri Hạ mắc bệnh tâm lí, giữa hai người liền có một vách ngăn vô hình, không thể tháo gỡ. Còn bây giờ, hai người lại có thể thoải mái ngồi sóng vai bên nhau, chuyện trò vui vẻ, cứ như được trở về những ngày thơ ấu tươi đẹp.
Thật tốt.
-
Tri Hạ dẫn Lâm Vãn Thu tới một khu chung cư, mặc dù nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng quang cảnh xung quanh rất tốt, u tĩnh an hoà, đem đến bầu không khí trong lành, thanh nhã.
Lâm Vãn Thu nhìn một lượt khắp xung quanh, trong lòng càng thêm nghi ngờ, mà Tri Hạ vẫn giữ vẻ thần bí khó dò.
Cô theo anh bước vào thang máy, tiếp sau, hai tay Tri Hạ như thể đang làm trò ảo thuật, vặn vẹo xoay tới xoay lui, cuối cùng đưa ra một chiếc chìa khoá. Lâm Vãn Thu kinh ngạc trừng to mắt, Lâm Tri Hạ mở cửa một căn nhà, khẽ hất cằm nhìn cô, ngũ quan anh tuấn hiện vẻ tự hào: "Thích không?"
Lâm Vãn Thu ngây ngốc đứng trước cửa, không biết làm sao cho phải. Căn nhà này so với căn nhà trước của bọn họ thì tốt hơn nhiều, bài trí bên trong rất tươm tất, nhìn rất “duyên”. Căn nhà nằm ở vị trí có ánh sáng tốt, tia sáng của mặt trời len lỏi vào từng ngóc ngách nhỏ.
Tri Hạ thuê căn nhà này? Hèn gì từ nửa tháng trước, anh luôn tìm cớ không cho cô đi thăm anh, kế hoạch của anh đã bắt đầu từ lúc đấy?
Gương mặt Tri Hạ đắm chìm dưới ánh mặt trời, tươi cười chói sáng. Lâm Vãn Thuy lại cười không nổi, nhìn chòng chọc vào anh: "Đây là?"
Tri Hạ lặng thinh, dắt tay cô tiến vào sâu hơn, sau đó mới chậm rãi xoay người nhìn cô, biểu tình vô cùng trang trọng, nghiêm túc: "Vãn Thu, em vì anh. . . . . . đã chịu nhiều đau khổ. Anh là gánh nặng cho cuộc sống của em, chính anh là nguyên nhân đẩy em đến những tình thế khó xử, em vì anh mà chấp nhận đẻ mướn, thậm chí bây giờ. . . . . ."
Anh bỗng trầm ngâm, như thể hơi khó chịu, cuối cùng dùng sức bóp mạnh bả vai cô: "Trước kia anh hồ đồ làm tổn thương em. Hãy tha thứ cho anh, về sau anh sẽ không bao giờ làm như thế nữa."
Tri Hạ gian nan biểu đạt ý tứ xong, rồi giơ tay vén những sợi tóc rơi bên má ra sau vành tai cô. Lâm Vãn nghe anh nói, trong lòng liên tục run rẩy, chỉ sợ anh nói ra điều gì khiến cô khó chấp nhận được.
Tri Hạ cầm tay cô, những ngón tay thon dài cùng cô đan giao, lát sau dẫn cô đến một gian phòng.
Lâm Vãn Thu sững sờ khi nhìn thấy cửa phòng, tâm tình càng thêm phức tạp.
"Đây là phòng của anh, đề phòng việc anh mất khống chế khiến em bị tổn thương.".
Lâm Vãn Thu thẫn thờ nhìn cửa phòng, ngoài cửa còn tăng thêm một cánh cửa phòng hộ, hơn nữa, còn là ổ khoá đặc biệt, chỉ có thể từ bên ngoài mở ra. Lâm Vãn Thu có thể cảm nhận được nỗi lo lắng, bất an của Tri Hạ, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cô xoay người, nghiêm túc nhìn anh: "Bây giờ có thể nói cho em biết, căn nhà này từ đâu ra không?"
Tri Hạ nhìn cô một lúc, bình thản nhoẻn miệng cười "Anh bán bản thiết kế, vừa đủ để giao tiền cọc (trong mua trả góp)."
Từ khi học đại học, Tri Hạ đã có niềm đam mê với thiết kế. Tuy thân thể anh không tốt nhưng đầu óc luôn có những sáng kiến mới mẻ, hễ rãnh rồi là anh nghiên cứu, tìm tòi, tô tô vẽ vẽ đủ thứ. Đáng tiếc, sự nghiệp của anh phải dở dang khi anh vào viện an dưỡng, nhưng không ngờ, ở trong đấy, anh vẫn không buông bỏ niềm say mê của mình.
Tri Hạ khẽ khàng nhét chìa khoá vào trong tay cô: "Vãn Thu, đây là món quà đầu tiên anh tặng em. Sau này sẽ có nhiều thứ hơn, anh hứa, sẽ không cho phép bất kì ai có cơ hội ức hiếp em nữa."
Lâm Vãn Thu nhìn chiếc chìa khoá lấp lánh ánh sáng bạc trong lòng bàn tay, đáy lòng cô liêu hoang vắng dần dần được lấp đầy.
Ngày trước, đều do cô tự mình chống đỡ cuộc sống, bất luận gặp phải áp lực hay khó khăn nào, đều cắn răng nhẫn nại lướt qua. Bởi vì cô biết, ngoại trừ bản thân thì không thể dựa vào ai hết.
Mà giây phút này, rốt cuộc đã có người sóng vai cùng cô, niềm hạnh phúc ập đến bất ngờ khiến cô cảm thấy không chân thật, hoặc là, thụ sủng nhược kinh.
Tri Hạ nhìn viền mắt đỏ hoe của cô, đau lòng vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô. Vì anh, cô phải chịu biết bao nỗi ấm ức, ngậm đắng nuốt cay để sống. Mà anh, chẳng những không thương yêu cô, mỗi khi căn bệnh phác tác, tâm lí trở nên vặn vẹo, còn thẳng tay đánh đập, đày đoạ cô.
Nghĩ đến những nỗi khổ cực của cô, trái tim anh như bị đao xoắn.
Không ai so với anh có thể biết rõ những tủi hờn mà Lâm Vãn Thu phải gánh. Cô bé ngây thơ ngày xưa dần trở nên khép kín, dè dặt sống qua ngày, thậm chí khi hạnh phúc, cũng không biết nên biểu lộ vẻ mặt như thế nào.
Tri Hạ chua xót siết chặt tay cô, kiên định nói: "Về sau đã có anh ở đây, nhất định em. . . . . ." Anh cúi đầu nhìn xuống bụng cô, tiếp tục nói, "Em và đứa bé không cần khổ cực nữa."
Lâm Vãn Thu ngửa đầu nhìn anh, dùng sức gật đầu một cái: "Em tin anh. Tri Hạ, cảm ơn anh đã trở lại."
Có lẽ anh không biết được, sự trở về của anh, có ý nghĩa với cô đến thế nào. Tựa như tia nắng ấm, rọi xuống mùa đông giá rét, xua tan đi khí lạnh buốt người. Rốt cuộc cô đã có thể tạm biệt cảnh tượng tịch mịch khi mà mỗi sáng mở mắt ra, chỉ có mình cô đối diện với căn phòng trống trải .
-
Tri Hạ sợ Lâm Vãn Thu còn bị ám ảnh, cho nên anh dứt khoát dẫn cô đi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ chẩn đoán, tâm lý của anh đã hoàn toàn bình phục, nhưng thân thể vẫn còn yếu.
Ba chữ "bệnh bạch cầu" là cái gai trong lòng Lâm Vãn Thu suốt thời gian dài, chưa cách nào nhổ bỏ được.
Ngược lại, tâm trạng của Tri Hạ rất tốt, thái độ vô cùng lạc quan, anh khoác vai cô, nói đùa: "Ngày xưa bác sĩ nói anh mệnh yểu, nhưng anh vẫn sống tốt cho tới bây giờ. Vãn Thu ngốc, đừng lo lắng dư thừa, chúng ta cứ thoải mái sống trọn những giây phút hiện tại."
Lâm Vãn Thu nhìn bộ dáng ung dung của anh, lắc đầu một cái: "Em sẽ không từ bỏ."
Hai người cùng nhau đi về nhà. Con đường dài thăm thẳm chậm rãi lên đèn, Tri Hạ khẽ nghiêng đầu nhìn Lâm Vãn Thu, ánh mắt thâm trầm, như thể có lời muốn nói.
Cô cảm thấy anh trầm mặc, nghi ngờ giương mắt: "Sao thế?"
Khoé môi Tri Hạ nâng lên, khựng lại bước chân: "Vì em, anh sẽ cố gắng chống chọi với bệnh tật, cố gắng sống thật tốt, cho đến khi em không cần anh nữa mới thôi."
Lâm Vãn Thu nhìn đôi đồng tử sâu hun hút của anh, nhất thời không biết đối đáp ra sao. Tri Hạ biết cô đang lúng túng, bèn giơ tay véo mạnh chóp mũi cô: "Tính khóc nhè hả, con sên."
Anh phì cười, lui về sau vài bước. Chóp mũi Lâm Vãn Thu bị anh véo đến ê ẩm, hai mắt rưng rưng, tức giận đuổi theo, giả vờ muốn đánh anh: "Lâm Tri Hạ, anh mới là con sên đó! Khi bé còn chảy nước mũi."
Tri Hạ thấy cô đuổi theo, ỷ mình chân dài bèn không thèm chạy, chỉ cần sải những bước lớn là có thể giữ khoảng cách an toàn với cô, vừa đi thong thả vừa ác ý giễu cợt: "Còn nhớ tấm hình ba chụp hồi xưa không ? Có muốn anh treo nó trong phòng khách không hả?"
Khuôn mặt Lâm Vãn Thu liền đỏ lửng, tức tối lấy chân dẫm mạnh xuống cái bóng của anh, ra sức đuổi theo: "Anh dám!"
"Khỏi thách, chắc chắn là dám rồi." Nói đoạn, Tri Hạ ngoái đầu, nhướn nhướn lông mày, tỏ vẻ khiêu khích, khoé miệng cười khẩy, "Em chú ý dưỡng thai kìa."
Lâm Vãn Thu bực bội lấy kẹo trong tay ném vào người anh, Tri Hạ giơ tay chộp được, vui vẻ bỏ vào miệng thưởng thức. Hai người nói nói cười cười đi về khu chung cư, vừa mới chuẩn bị tiến vào trong, phía sau liền truyền đến tiếng kèn nhức tai của ô tô.
Hai ngọn đèn xe bỗng chốc sáng chói, kéo dài hình bóng của hai người.
Lâm Vãn Thu theo phản xạ nheo lại hai mắt, mơ hồ thấy được cửa xe mở ra, sau đó một bóng dáng cao ngất từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô. Trên người anh ta còn vận bộ quân phục trang nghiêm, ngũ quan dưới quân mũ tối tăm khiến người ta sợ hãi.
Gương mặt Bạch Thuật Bắc sa sầm, ánh mắt quét tới người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Vãn Thu, Lâm Tri Hạ.
Anh lại bất cẩn quên mất. . . . . . còn có một tình địch như vậy.
Anh ngồi trong xe, ngắm nhìn Lâm Vãn Thu nói cười vui vẻ, thoải mái đùa giỡn với anh ta, trái tim đột nhiên thắt chặt, suýt nữa đã quên hô hấp.
Lâm Vãn Thu rất ít khí thân mật với người khác phái. Nhìn thấy bọn họ, dây cung trong đầu anh như thể bị chặt đứt, cố nhẫn nhịn, chờ bọn họ tới gần.
Nào ngờ cự li càng gần, trái tim càng đau nhói.
Lần đầu tiên anh chứng kiến hai người bọn họ vui đùa như những đứa trẻ ngây thơ. Lâm Tri Hạ rất tự nhiên có những đụng chạm thân mật với cô, còn cô thoải mái tiếp nhận, không hề có dấu hiệu bài xích. Thậm chí còn cười rạng rỡ đến thế . . . . .
Bạch Thuật Bắc tức muốn bể phổi, so với hành động anh dùng Cố An Ninh để kích thích cô thì Lâm Vãn Thu đã thành công vượt bậc. Anh thừa nhận, anh ghen, ghen đến phát điên, ghen đến mức muốn nhấn chìm nơi này trong biển dấm!
Nhìn cô đi từng bước ngang qua chiếc xe, tia sáng nơi khoé mắt không đọng lại tí nào trên người anh. Bạch Thuật Bắc không chịu nổi, trong nháy mắt, mất sạch sự kiểm soát.
-
Sắc mặt của anh tựa như thời tiết tháng sáu, trời giăng đầy mây đen, nhưng Lâm Vãn Thu chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi thản nhiên kéo Tri Hạ rời đi.
"Lâm Vãn Thu." Ba chữ nặng nề tràn ra từ kẽ răng nghiến chặt của Bạch Thuật Bắc. Được lắm! Cô gái này điềm nhiên xem anh như bầu không khí loãng, hoàn toàn trong suốt.
Hai bàn tay co thành nắm đấm, anh đanh giọng quát :"Đứng lại cho anh."
Lâm Vãn Thu không còn gì để nói với anh ta, hai chân vẫn bước đều. Với lợi thế của quân nhân, chỉ cần vài bước, Bạch Thuật Bắc đã bắt được cổ tay cô, cặp mắt đỏ tươi nhìn cô chòng chọc: "Sao em phải chạy! Em ——"
Anh không nói nên lời, từng cơn đau tê tái dội vào lồng ngực. Ngày đó ở viện phúc lợi, anh vốn muốn dựa vào cuộc điện thoại của Cố An Ninh để xem phản ứng của cô. Sau đó đợi cô ghen tức, phát tiết nỗi hận trong lòng thì anh sẽ dỗ dành rồi chân thành nhận lỗi với cô. Nhưng anh đâu ngờ, cô gái này, dầu muối đều không vào, anh hoàn toàn bí cách. Ngược lại, chính anh càng ngày càng thê thảm, chỉ vừa nhìn thấy cô thân thiết với Lâm Tri Hạ đã mất hết tự chủ.
Bạch Thuật Bắc âm trầm nhìn Lâm Tri Hạ. Lâm Tri Hạ cũng thản nhiên nhìn lại anh, đáy mắt bắn ra tia khiêu khích, không hề e ngại.
Lâm Vãn Thu dùng sức giãy mạnh cổ tay, hàng chân mày chau chặt: "Anh buông tay, anh làm tôi đau đấy!"
Lúc này, Bạch Thuật Bắc như bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vàng buông lỏng tay, lại không ngờ anh vừa thả ra, Lâm Vãn Thu liền nhanh nhảu nắm tay Lâm Tri Hạ, cong chân chạy vào hành lang.
Bạch Thuật Bắc không có chìa khoá, đành trơ mắt nhìn cánh cửa phía trên dần đóng kín, ngăn cách tầm mắt của anh với bọn họ.
Bạch Thuật Bắc trở lại trên xe, ngước nhìn căn nhà vẫn đang sáng đèn, trong đó có một gian phòng thuộc về Lâm Vãn Thu, nhưng anh không có cách nào vào được, tựa như vô vọng bước vào trái tim cô thêm lần nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Vãn Thu luôn cẩn trọng trong từng bước đi. Mỗi khi ra khỏi chung cư, cô luôn quét mắt nhìn xung quanh, xem có chiếc xe việt dã xuất hiện gần đấy hay không. Không phải cô sợ Bạch Thuật Bắc, chỉ là cảm thấy, cứ dây dưa như vậy, thật sự chẳng có ý nghĩa. Cho đến bây giờ, người Bạch Thuật Bắc yêu nhất, chính là bản thân anh ta. Anh ta hành động luôn theo cảm hứng, lúc cao hứng thì thì tỏ ra thâm tình yêu thương, khi mất hứng thì mặt lạnh sập cửa.
Có lẽ, anh ta thật sự nhận thấy tầm quan trọng của cô, nhưng anh ta vẫn không có gì thay đổi. Biết sai mà không sửa thì sao có tiến triển được, cuối cùng vẫn là kết cục như cũ.
Bây giờ Lâm Vãn Thu đã triệt để thông suốt, từ đầu đến cuối, cô và Bạch Thuật Bắc hoàn toàn không tương thích.
Lâm Vãm Thu vẫn làm công việc ở việc phúc lợi. Hôm nay hết giờ làm, cô chuẩn bị ghé siêu thị mua đồ. Trên đường, cô lấy di động, gọi điện báo với Tri Hạ. Đang chuẩn bị băng qua đường, trước mặt cô bỗng nhiên dừng một chiếc xe.
Một màn này thật quá quen thuộc, Lâm Vãn Thu vẫn còn bị ám ảnh bởi việc bắt cóc lần trước. Phản ứng đầu tiên của cô, chính là xoay người muốn chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt trói, quẳng lên xe.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Vãn Thu rất muốn chửi tục, quái gì cô lại xui xẻo đến vậy, có thể tranh hạng mục "người bị bắt cóc nhiều nhất " rồi đấy.
Lần này, Lâm Vãn Thu không biết mình trêu chọc phải người nào, nhưng trực giác mách với cô, chuyện này chắc chắn liên quan đến Bạch Thuật Bắc. Trong lòng cô hung hăng mắng mỏ anh ta, quyết tâm cách xa anh ta càng tăng cao.
Có điều bọn bắt cóc lần này đối đãi với cô rất khách khí, dây thừng trói cô rất lỏng lẻo, như làm cho có lệ. Thân hình Lâm Vãn Thu ngồi lọt thỏm giữa đám người to cao, hai mắt không nhìn tới đường sá bên ngoài cửa sổ. Xe chạy trên đường liên tục lắc lư xóc nảy, tựa hồ đang đi đến địa phương vắng vẻ.
Khi sắc trời tối mịt, chiếc xe mới mới dừng lại, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, ánh mắt của cô và Bạch Thuật Bắc liền giao thoa cùng nhau.
Bạch Thuật Bắc mặc áo len màu xám nhạt, vẻ mặt như thể đang bất an lo lắng. Anh đứng ngay cửa, tay cầm áo khoác đen, hình như chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Vãn Thu vừa mới bước vào phòng khách, cửa gỗ sau lưng liền "rầm" một tiếng, khoá chặt
Giây phút Lâm Vãn Thu nhìn thấy Bạch Thuật Bắc, máu nóng vụt lên đầu, căn bản không chú ý đến việc ánh sáng trong căn biệt thự dần tối xuống. Sắc mặt cô đỏ bừng, đi tới trước mặt anh ta, tức tối nện cú đấm vào khuôn ngực rộng lớn: "Cái tên này, anh điên lắm rồi!"