Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương-116
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Sa Thần
https://gacsach.com
Chương 116: Người quen cũ
Cơ Mộc Ly rất ít dùng loại giọng điệu khắc nghiệt châm chọc nói chuyện, ngay cả Thủy Y Họa nghe xong cũng hơi hơi nhăn mày lại.
Con hoang của Cơ Lạc Phong cùng một nữ nhân? Vậy Hách Liên Thiên Mạch chẳng phải là con riêng của hoàng thượng, hoàng huynh hoàng đệ của Cơ Mộc Ly?!
Thủy Y Họa trong lòng ngẩn ra. Đã có thêm quan hệ huyết thống, vì sao Hách Liên Thiên Mạch giống như người điên muốn lấy tính mạng của Cơ Mộc Ly? Chẳng lẽ là trong lòng không thăng bằng? Cho dù có oán niệm, cũng không đến loại tình trạng muốn giết người đi, huống chi nếu như đầu sỏ gây nên chuyện này, thì phải là Cơ Lạc Phong mới đúng.
Cơ Mộc Ly nói những lời này làm cho ba người đều trầm mặc một lát.
Sau khi bản thân Cơ Mộc Ly biết được sự thật thì trong lòng cũng là vô cùng khiếp sợ. Hắn trước kia liền luôn luôn không rõ, bản thân và Hách Liên Thiên Mạch đến cùng có cừu oán gì mà làm cho hắn muốn tính kế bản thân như thế, nhìn đến bộ dáng thống khổ của bản thân, người nọ sẽ có khoái cảm vặn vẹo.
Nghe xong lời nói của Bắc Đường Liệt, Cơ Mộc Ly cuối cùng hiểu được chút sâu xa của bản thân và Hách Liên Thiên Mạch. Buồn cười chính là muốn hận cũng nên là hắn hận hai mẹ con này mới đúng, không nghĩ tới hai mẹ con này trái lại lại hận hắn.
Thật sự là buồn cười cực kỳ!
Bắc Đường Liệt có chút giật mình, sau đó khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, lại nói tiếp Hách Liên tiểu thư dầu gì cũng là người có thân phận địa vị ở Cổ Cương, không nghĩ tới vậy mà lại có liên quan tới phụ thân của Cơ Mộc Ly.
"Mộc Ly, vì sao huynh lại xác định như vậy, nói không chừng chỉ là trùng hợp." Thủy Y Họa nắm tay hắn nói, ngay cả thanh âm cũng nhu hòa một ít.
Nàng biết uy hiếp tới Cơ Mộc Ly chỉ có chuyện về mẫu phi hắn, như Liệt sư huynh nói Hách Liên tiểu thư kia đó là người hại Như phi sinh non, vậy thì nội tâm Cơ Mộc Ly chỉ sợ oán hận lại nhiều thêm một phần. Mặc cho ai có thể nghĩ đến, Như phi tận mắt thấy Cơ Lạc Phong lên giường với nữ nhân khác còn sinh con trai chứ?
"Không sai được, chính là nữ nhân này!" Cơ Mộc Ly sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt giống như từ từ nổi lên gió lốc, cũng ẩn sâu trong đó.
Thủy Y Họa nắm tay hắn hơi chặt, "Mộc Ly, huynh bình tĩnh chút."
Cơ Mộc Ly than nhẹ một tiếng, hắn áp chế tối tăm và nổi giận trong mắt xuống, "Kỳ thật, đầu sỏ gây nên chẳng phải hai mẹ con nhà này, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này là hung thủ trực tiếp hại mẫu thân sinh non, ta liền khống chế không nổi cơn tức trong lòng. Nếu không phải là nữ nhân này, mẫu thân không có khả năng giận dữ công tâm, sau này sinh non xong thân thể sẽ lại không bị lụi bại."
"Cơ huynh vì sao như thế xác định Hách Liên tiểu thư ta nói chính là nữ nhân này?" Bắc Đường Liệt hỏi, hơi có chút không hiểu. Hắn cũng chỉ là nói dòng họ Hách Liên của nữ nhân này mà thôi.
Cơ Mộc Ly lướt mắt nhìn hắn, "Vốn là không nghĩ tới, nhưng là nghe ngươi như vậy nhắc tới, ta chợt nhớ được một ít lời đồn đại năm đó, có người nói trong cung nói có cung nữ biết cổ thuật, mà cung nữ này lại có quan hệ với Cơ Lạc Phong. Hiện thời ta liên hệ trước sau, lường trước nàng biết cổ thuật kỳ thuật là cổ thuật của Cổ Cương các ngươi. Cho nên nữ nhân này nhất định chính là Hách Liên tiểu thư mà ngươi nói."
"Mộc Ly, nếu huynh đoán đúng, như vậy, lúc trước Hách Liên tiểu thư vì sao có thể an toàn sinh hạ Hách Liên Thiên Mạch,theo hiểu biết của ta đối với phụ hoàng huynh thì hắn cũng không phải là loại người trong mắt có thể chấp nhận hạt cát. Nếu hắn thật sự yêu Như phi, thì Hách Liên tiểu thư kết cục chỉ sợ không được tử tế đi." Thủy Y Họa vuốt càm nói.
Cơ Mộc Ly liếc nàng một cái, không vui nói: " Y Họa, khi nào nàng lại hiểu biết về Cơ Lạc Phong như vậy rồi hả?"
Thủy Y Họa liếc hắn, "Nói chính sự đi."
"Không sai, Cơ Lạc Phong quả thật thật yêu mẫu phi ta, nhưng thì tính sao, ta chán ghét nhất chính là lúc mẫu phi còn sống hắn không biết quý trọng, đợi đến khi mẫu phi mất mới hối tiếc không kịp, nam nhân như vậy thật đáng buồn làm sao đáng thương." Cơ Mộc Ly khó nén nét trào phúng trên mặt.
Thủy Y Họa gặp nhiều nhất đó là bộ dạng vô sỉ của hắn, chỉ khi đề cập đến Cơ Lạc Phong, người này mới có thể như thế châm chọc khiêu khích. Kỳ thật người này trong lòng luôn luôn có một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ tung.
Cơ Mộc Ly không biết Thủy Y Họa lo lắng cho bản thân, tiếp tục nói: "Cơ Lạc Phong muốn vãn hồi tâm mẫu phi, tự nhiên là muốn xử trí nữ nhân tính kế hắn. Cho nên sau này - -" nói đến đây, Cơ Mộc Ly hơi dừng một chút, "Sau này hắn dẫn người đến lãnh cung, rồi sau đó sai người đốt cháy nơi đó."
Thủy Y Họa cùng Bắc Đường Liệt nghe vậy, không khỏi ngẩn ra. Cơ Lạc Phong cũng quá độc ác.
"Lúc trước ta giống như gặp qua nữ nhân này, chỉ nhớ rõ khuôn mặt của nàng cực kì diêm dúa loè loẹt, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người. Hiện tại suy nghĩ kĩ, diện mạo của Hách Liên Thiên Mạch có vài phần tương tự nữ nhân này. Đáng tiếc lúc trước ta vẫn cho rằng nữ nhân này táng thân biển lửa, không nghĩ tới nàng lại chạy thoát ra ngoài, còn sinh con. Ai ~ "
Cuối cùng than thở một câu hết sức trào phúng.
"Thị huyết cổ trên người ngươi chính là hắn hạ?" Bắc Đường Liệt như có đăm chiêu nhìn hắn.
"Đúng thế." Cơ Mộc Ly mặt không biểu cảm đáp. Vài năm nay hắn chịu đủ mọi hành hạ của Thị huyết cổ, tất cả những thứ đó đều là Hách Liên Thiên Mạch ban tặng. Chẳng qua, Thị huyết cổ cũng cũng không phải không có ưu việt, tốt xấu hắn thấy được Y Họa cùng hắn đồng cam cộng khổ. Chuyện này quan trọng hơn mọi thứ trên đời.
Bắc Đường Liệt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mở miệng nói một câu, "Không nghĩ tới Hách Liên Thiên Mạch đúng là một kỳ tài, nếu như vào Tư Tế đường, chắc chắn sẽ phát huy hết tài năng của hắn."
Những lời này đổi lấy ánh mắt cừu thị của Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly.
Bắc Đường Liệt tự biết nói lỡ, vội vàng ngậm miệng. Căn cứ tin tức Cơ Mộc Ly cung cấp, Hách Liên Thiên Mạch chỉ nhỏ hơn Cơ Mộc Ly mấy tháng, tuổi như thế có thể luyện chế ra Thị huyết cổ, không thể không nói quả thật là thiên tài.
Ai, đáng tiếc rồi. Nếu sư phụ gặp được người này, có phải sẽ nhất thời động tâm mang về Cổ Cương hay không? Bắc Đường Liệt dựa vào tư tâm suy luận, nhưng lại hi vọng Hách Liên Thiên Mạch thay đổi triệt để.
"Cơ huynh, mang ta đi xem phòng ở của Hách Liên Thiên Mạch một chút." Bắc Đường Liệt nói, có lẽ trong phòng hắn ở còn có thể tìm thấy kinh hỉ gì đó. Hách Liên Thiên Mạch ở tại Vũ Lương các, nếu nhìn qua không khác gì những lầu các khác, chỉ khi đến gần mới phát hiện trong đó bất đồng.
Nơi này không có sinh vật khác còn sống, lấy Vũ Lương các làm trung tâm, chung quanh đều là tĩnh mịch nặng nề. Phía trước trồng mấy gốc cây đào, còn tùng bách giống như đều chết hết, mà mấy gốc cây đào hoa đào nở rộ đầy cành hồng nhạt, rất là xinh đẹp.
"Trên cây này có phải có bí dược? Bí dược sẽ làm cho trên thân cây không có con vật gì cả, ngay cả chim chóc cũng sẽ không lại gần." Bắc Đường Liệt nhìn cây cối xung quanh đánh giá.
"Ừ, là công lao của Lăng." Cơ Mộc Ly thản nhiên nói, "Bởi vì Hách Liên Thiên Mạch biết luyện chế cổ độc, cho nên bổn vương không thể không chặn hết mọi khả năng xuất hiện con kiến hay chim thú. Mà những gốc hoa đào này làm thành trận pháp, ngươi tốt nhất theo sát ta cùng Y Họa. Nếu là xa vào, bổn vương cũng sẽ không cứu ngươi ra."
Cơ Mộc Ly lôi kéo Thủy Y Họa, bước chân càng chạy càng nhanh.
Bắc Đường Liệt trong lòng lấy làm kỳ, theo sát phía sau hai người. Trong Tử Linh điện có các loại tàng thư, trừ bỏ một ít bí kíp võ công, nhiều nhất đó là thuật Kỳ Môn Độn Giáp. Hắn từng tò mò lật nhìn vài tờ, tuy rằng cảm thấy thuật Kỳ Môn Độn Giáp tuyệt không thể tả, nhưng bởi vì nguyên nhân của bản thân nên không có cơ hội học tập.
Mấy người vừa mới vào Vũ Lương các, một luồng hơi ẩm đập vào mặt. Xem ra chủ nhân nơi này không thích mở cửa sổ đón gió lùa, biến thành cả gian phòng đều là không khí nặng nề, hơn nữa do vị trí địa lý, trong phòng không khí liền hơi có chút ẩm ướt.
Trong phòng bài trí cũng cực kỳ đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, trên bàn có một ngọn đèn nhỏ, trong phòng không còn khác, thoạt nhìn vô cùng trống trải.
Bắc Đường Liệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy gì đó ở trên bàn, ánh mắt lộ ra thần sắc giật mình, vài bước đi tới.
Thủy Y Họa cũng khẽ nhíu mày xem, đó là một ít giấy vụn bị xé nát, sau đó được xắp thành một hình ngũ giác, mà ở giữa hình ngũ giác có một vòng hình tròn trống rỗng, bên trong còn có một vết máu đã khô.
"Liệt sư huynh, sư huynh cũng biết đây là cái gì?" Thủy Y Họa chau mày hỏi.
"Là một loại cổ thuật, gọi là Triệu Hoán Thuật."
Bắc Đường Liệt đưa tay phá tan hình ngũ giác, chỉ vào vết máu trên bàn nói: " Sử dụng loại cổ thuật này chủ yếu là vì khống chế cổ trùng trong thân thể Túc Chủ. Nói như vậy, người hạ cổ có thể dễ dàng khống chế cổ trùng trong thân thể Túc Chủ, nhưng điều kiện tiên quyết là cự ly của người hạ cổ và túc chủ không thể quá mười trượng, một khi vượt qua cự ly này, thì người hạ cổ liền thông qua Triệu Hoán Thuật đến chỉ dẫn cổ trùng, cũng có thể đạt mục đích khống chế cổ độc."
"Mộc Ly, huynh trước kia đã đã biết người này âm hiểm, vì sao không trực tiếp đánh gãy gân tay gân chân của hắn, thế nhưng làm hắn chui chỗ trống!" Thủy Y Họa trong mắt có sát ý chợt lóe lên.
Cơ Mộc Ly nghe xong, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Lúc trước ta quả thật lo lắng như vậy, đáng tiếc Thập Nhất cùng Lăng thậm chí Hạc Thần Uyên đều ngăn cản ta. Sợ sau khi ta biến người này thành người không ra người quỷ không ra quỷ, người này sẽ muốn chết. Tuy rằng, ta biết người này căn bản không muốn chết trước ta. Sau này, ta chỉ phế đi một bàn tay của hắn."
Thủy Y Họa có thế này vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục, "Kỳ thực hẳn là lại phế một chân, làm hắn trở thành người què."
Bắc Đường Liệt liếc hai người một cái. Thật sự là phu xướng phụ tùy.
"Liệt sư huynh, tìm được người này đối với sư huynh mà nói, hẳn là việc rất nhỏ đi." Thủy Y Họa giọng nói vừa chuyển, nhìn về phía Bắc Đường Liệt.
"Thế nào, sư muội muốn tìm Hách Liên Thiên Mạch, rồi sau đó báo thù cho Cơ huynh?"
"Đúng, không thể như vậy buông tha hắn, Mộc Ly từng chịu bao nhiêu khổ ta đều phải trả lại trên người hắn!" Thủy Y Họa âm thanh lạnh lùng nói.
"Này... Sư muội, Thị huyết cổ trên người Cơ huynh là ta tự tay giải, ta có thể đổi với muội cái khác hay không." Lúc Bắc Đường Liệt nói rõ ràng có chút ngượng ngùng.
Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, "Khó được Liệt sư huynh cũng có vật cần tìm, sư huynh cứ việc nói, chỉ cần - -" ánh mắt nhìn thoáng qua gương mặt Cơ Mộc Ly, "Chỉ cần Viêm Đạm vương phủ có."
Cơ Mộc Ly thấy tròng mắt loạn chuyển của nàng, cưng chiều sờ sờ sau gáy của nàng. Tất cả mọi thứ trong Viêm Đạm vương phủ đều là của Y Họa, nàng muốn lấy đi làm gì đều được.
"Đa tạ sư muội cùng Cơ huynh." Bắc Đường Liệt thật tình nói. Hắn đã hiểu, một khi Thủy Y Họa đã đáp ứng, Cơ Mộc Ly sẽ không phản đối. Cho nên việc này được Thủy Y Họa đồng ý, chẳng khác nào Cơ Mộc Ly cũng đồng ý rồi.
"Sư muội, ta nghĩ muốn đổi mạng của Hách Liên Thiên Mạch." Bắc Đường Liệt nói có chút do dự. Hách Liên Thiên Mạch là kẻ thù của hai người này, hắn đưa ra yêu cầu có lẽ có chút bất cận nhân tình rồi.
Vừa nghe lời này, Thủy Y Họa thật không có thay đổi sắc mặt, chỉ là có chút giật mình hỏi, "Vì sao? Sư huynh cùng hắn không thân chẳng quen."
"Có thể là bởi vì ta trọng tài đi." Bắc Đường Liệt cười yếu ớt nói.
"Chuyện nào có đáng gì? Ta đã đồng ý liền không có thay đổi, Thủy Y Họa lơ đễnh nói, rồi sau đó nhìn về phía Cơ Mộc Ly đang ôm lấy nàng cười đầy giảo hoạt.
Cái này đến phiên Bắc Đường Liệt giật mình, không thích hợp, y theo tính tình của tiểu sư muội, không gõ một hồi thế nào liền dễ dàng đáp ứng như thế, căn bản không giống phong cách của nàng.
Không bao lâu, Thủy Y Họa nói một câu khác làm Bắc Đường Liệt nhất thời sáng tỏ. Tiểu nha đầu giảo hoạt cười hề hề nói: " Sư huynh yên tâm, đợi đến chúng ta tìm được Hách Liên Thiên Mạch, đánh hắn một trận chết khiếp, kêu cha gọi mẹ xong, ta nhất định đem mạng của hắn giao đến trong tay sư huynh."
Cơ Mộc Ly nghe xong, khóe miệng cong lên. Kỳ thật cho dù Y Họa thật muốn buông tha Hách Liên Thiên Mạch cũng có thể, thù của mẫu phi cần gì phải thêm tại trên người con trai của nữ nhân kia. Hách Liên Thiên Mạch là người điên, hắn lại không phải. Chỉ cần Hách Liên Thiên Mạch không chủ động muốn chết tìm tới cửa, hắn có thể bất kể hiềm khích trước kia tha hắn một mạng.
Chẳng qua, đã Y Họa cũng chưa tính toán buông tha người nọ, bản thân liền càng không thể buông tha hắn, đánh cho hắn chết khiếp, quả thật là biện pháp tốt.
Bắc Đường Liệt không nói gì nhìn chằm chằm hai người, lần đầu tiên phát hiện hai người này càng ngày càng có tướng phu thê, đều là tính tình có cừu tất báo. Có thể giữ lại mạng Hách Liên Thiên Mạch đã không tồi, Bắc Đường Liệt cũng không lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ngược lại dùng sợi tóc tìm được của Hách Liên Thiên Mạch rơi trên đệm, bắt đầu tác pháp.
Thủy Y Họa thấy qua Hạ Tuyệt Tuyên sử dụng cổ thuật, vốn tưởng rằng Bắc Đường Liệt tìm người cũng sẽ dùng biện pháp giống thế nhưng là đợi đến tận mắt nhìn đến, Thủy Y Họa mới không thể không cảm khái một câu, cổ thuật của người quái dị Hạ Tuyệt Tuyên thật sự là quá trẻ con rồi!
Đầu tiên, Bắc Đường Liệt muốn một tấm bản đồ của bốn nước, sau đó đốt cháy cọng tóc của Hách Liên Thiên Mạch thành phấn. Sau đó rải bột phấn lên khu vực Hoàng thành của Hỏa Vũ, ngay sau đó một màn làm người ta khiếp sợ xuất hiện rồi!
Bắc Đường Liệt im lặng đọc chú ngữ, sau khi đọc xong chú ngữ, bột phấn từ từ xảy ra biến hóa, nguyên bản chỉ là một nhúm bột phấn dần dần biến thành một sợi dây nhỏ, sợi dây nhỏ ở trên bản đồ lãnh thổ bắt đầu chuyển động, cuối cùng dừng lại ở một chỗ hướng Tây Nam của nước Lam Đằng.
Bắc Đường Liệt không ngừng mấp máy cánh môi bỗng nhiên yên lặng, cúi đầu nhìn xem nơi bột phấn dừng lại.
Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa đều bị cổ thuật biến hoá kỳ lạ chấn trụ, thật là lợi hại!
Chỉ dùng một cọng tóc có thể tìm được vị trí xác thực. Thật sự là thần kỳ. Cổ thuật tìm người của Bắc Đường Liệt so Thủy Y Họa từng đã nhìn thấy muốn cao siêu hơn.
"Không nghĩ tới cổ thuật của Bắc Đường huynh lợi hại như thế." Cơ Mộc Ly đảo qua gương mặt không thay đổi của Bắc Đường Liệt, có chút không cam lòng khen.
Hắn từng đã nghe nói, phàm là sử dụng một ít cổ thuật vượt qua khả năng của bản thân, người sử dụng cổ thuật khả năng sẽ bị phản phệ hoặc là tiêu hao tinh lực, nghiêm trọng còn khả năng tổn thọ. Nhưng Bắc Đường Liệt sử dụng loại cổ thuật cao siêu này xong, trên mặt lại không có một chút phản ứng.
Bắc Đường Liệt nghe được Cơ Mộc Ly khích lệ, lơ đễnh cười cười, "Chút tài mọn mà thôi, không tính là cao siêu."
Cơ Mộc Ly khóe miệng giật giật, nắm tay kẽo kẹt vang lên. Khoe khoang cái gì, không phải chính là cổ thuật, có bản lĩnh ngươi cùng lão tử so nội lực!
"Liệt sư huynh, dựa theo hướng của bột phấn thì Hách Liên Thiên Mạch lúc này đang ở Ngũ Linh Phong trong lãnh thổ của Lam Đằng?" Thủy Y Họa hỏi, trong giọng nói còn mang theo kinh ngạc.
"Ừ. Hách Liên Thiên Mạch ngay tại Lam Đằng." Bắc Đường Liệt gật gật đầu. Tuy rằng hắn không rõ Hách Liên Thiên Mạch vì sao thành trấn đông đúc không đi, lại đi tới Ngũ Linh Phong của Lam Đằng.
Cơ Mộc Ly tìm cho hắn bản đồ lãnh thổ của các nước rất chi tiết, trên bản đồ không những ghi rõ những thành trấn lớn nhỏ của mỗi quốc gia, lại còn đánh dấu những nơi rừng thiêng nước độc của nước đó.
Ngũ Linh Phong tuy rằng ở trong lãnh thổ Lam Đằng nhưng lại cũng là một phần lãnh thổ của Hỏa Vũ. Mà Ngũ Linh Phong rất rộng lớn, cách Lam Đằng cùng Hỏa Vũ một đoạn đường cũng khá xa, người bình thường căn bản sẽ không đi tới nơi này.
"Mộc Ly, chẳng lẽ Hách Liên Thiên Mạch phát hiện huynh đã giải được cổ độc, tự biết không đường thối lui, cho nên chạy đến Ngũ Linh Phong tìm chết?" Thủy Y Họa đoán mò.
Cơ Mộc Ly cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Theo hiểu biết của ta đối với tên điên Hách Liên kia, như hắn sống mà không thể yêu thì đại khái có thể chết tại Vũ Lương các. Hơn nữa, lúc trước tuy rằng ta không ở trong vương phủ nhưng thị vệ cũng không phải là ngồi không, Hách Liên Thiên Mạch lẻ loi một mình lại không có võ công làm sao chạy trốn khỏi được vương phủ? Ta hoài nghi là có người âm thầm giúp đỡ."
"Cho nên huynh cảm thấy Hách Liên Thiên Mạch là bị người cứu hắn mang đến Ngũ Linh Phong?"
"Không ngoại trừ khả năng này, ai lại biết kẻ điên này đến cùng suy nghĩ gì." Cơ Mộc Ly không có hưng trí nói. Hiện thời hắn đã giải được Thị huyết cổ trên người, lại biết được thân phận thật sự của Hách Liên Thiên Mạch, nguyên bản hận ý vô hình trung cũng vơi đi một ít.
Lúc trước hắn quả thật rất hận nữ nhân đã hại mẫu phi sinh non, lúc biết được nữ nhân này bị Cơ Lạc Phong thiêu chết, trong lòng lại có cảm giác thoải mái.
Nhưng nếu so sánh nữ nhân này với Cơ Lạc Phong, cũng không tính là cái gì, người làm mẫu phi đau lòng cũng chỉ có một mình Cơ Lạc Phong mà thôi, không phải là hoàng hậu ngồi chính vị kia, lại càng không phải là những oanh oanh yến yến trong hậu cung của hắn! Tuy rằng những người khác bản thân cũng thật hận, đặc biệt là hoàng hậu, năm đó cũng không thiếu chèn ép mẫu phi.
"Nếu như đã vào Ngũ Linh Phong, vậy tạm thời đừng tìm Hách Liên Thiên Mạch. Không cần phải vì người như thế mà lãng phí nhân lực. Hôm nay tính tiểu tử này vận khí tốt, ngày sau nếu để cho ta gặp được hắn, nhất định cho hắn biết tay!" Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng nói.
Bắc Đường Liệt trong lòng có chút tiếc hận, hắn rất muốn chính mắt trông thấy Hách Liên Thiên Mạch, hiện tại hắn chưa đủ khả năng để đuổi kịp những sư huynh đệ ở Tư Tế đường nhưng với khả năng của hắn nếu muốn cố gắng thì ít nhất cũng phải mất đến mười năm mới có hi vọng vượt qua những người đó. Đương nhiên, những người khác muốn đuổi kịp hắn cũng mất một khoảng thời gian.
"Gia, Uyên đã trở lại, có chuyện quan trọng tìm người!" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Đông Phương Lăng, ngắn mà dồn dập, nói vậy chuyện quan trọng mà Hạc Thần Uyên nói không phải là nhỏ.
Cơ Mộc Ly nghe xong không có phản ứng rõ ràng, chỉ hơi hơi nhíu mi dài đẹp mắt.
Tiểu tử Đông Phương Lăng này mỗi lần nghe được đối phương bảo có chuyện quan trọng liền thật sự tưởng chuyện quan trọng, kỳ thực rất nhiều khi đều là đối với phương nói quá.
"Gia, thật sự là chuyện quan trọng! Ngài cũng biết, Uyên luôn luôn là hỉ nộ không hiện ra mặt, nhưng là lần này sau khi trở về, biểu cảm dao động rất lớn." Đông Phương Lăng cũng không chờ Cơ Mộc Ly lên tiếng trả lời, vội vàng đẩy cửa ra.
"Đã biết." Cơ Mộc Ly thản nhiên nói, lôi kéo Thủy Y Họa cùng nhau đi vào Đan Hạc các.
Ai đoán mới đi ra hai bước, Đông Phương Lăng liền lập tức gọi lại hai người, hơi có chút lúng túng nói: "Gia, Uyên hắn cố ý dặn, chỉ có thể một mình ngài đi qua, liền ngay cả ta đều không thể vào."
Thủy Y Họa hơi kinh ngạc, nhưng là từ từ buông lỏng tay Cơ Mộc Ly, " Nếu Hạc Thần Uyên muốn gặp một mình huynh, vậy huynh đi đi."
Cơ Mộc Ly không đợi nàng bỏ tay ra liền lập tức lại nắm lại, không vui trừng nàng, "Nàng với ta vợ chồng nhất thể, có chuyện gì ta đều phải ở trước mặt nàng biết. Đi, đi cùng gia, hắn nếu dám mặt nặng mặt nhẹ với nàng, gia một cước đá bay hắn."
Thủy Y Họa nghe xong bật cười. Kỳ thật nàng thực không nghĩ không đi không được, Hạc Thần Uyên trước kia cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, hơn nữa lúc trước vẫn là ở ban đêm, hai người ngay cả bộ dáng cũng chưa xem rõ ràng liền đánh lên. Người nọ ngay từ đầu đã nghĩ muốn mạng của nàng, nếu như nàng không có võ công bàng thân, nói không chừng nàng còn phải ăn không ít mệt.
"Đây chính là huynh nói, nếu Hạc Thần Uyên vừa thấy mặt ta lại muốn mạng của ta, này - - "
"Ta đây nhất định một chưởng đánh chết hắn." Cơ Mộc Ly cười hề hề nói.
Hạc Thần Uyên đi theo Cơ Mộc Ly thời gian dài nhất, cũng là một “ nam sủng “ thần bí nhất, chính là vì quá thần bí, nên người chân chính gặp qua tướng mạo hắn cũng không nhiều, liền ngay cả Hạc Thần Uyên khi nào thì vào phủ, đều không có ai có thể nói rõ.
Hạc Thần Uyên ở Đan Hạc các, nhưng phần lớn thời gian hắn làm việc ở bên ngoài, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng đều cho rằng hắn làm việc cho Cơ Mộc Ly, mà chỉ có một mình Cơ Mộc Ly biết người này kỳ thực chính là đang âm thầm làm chuyện của chính mình. Một người chính là tìm một nữ nhân, một người khác đó là tập hợp đủ bốn tấm họa cổ rồi tìm được Song Hàng Quỷ Tử.
Hai người mới tới cửa Đan Hạc các, cửa không tiếng động liền tự mở, người ở bên trong mặc một thân quần áo màu đen, tóc buộc tùy ý, hơi có chút giống như kiếm khách lưu lạc giang hồ.
Người nọ ngồi quay lưng về phía hai người, tuy là ngồi, lại có thể nhìn ra hắn thân hình cao ngất.
Thủy Y Họa không thấy được tướng mạo hắn. Nhắc tới cũng kỳ, bản thân ở trong phủ thời gian không ngắn, mà nam sủng trong truyền thuyết này nàng lại không có thấy rõ quá tướng mạo. Đêm đó lúc người này biết bản thân là vương phi, một lòng tưởng lấy mạng bản thân, khi đó nương ánh trăng, nàng mơ hồ nhìn thấy bộ dạng tuấn mỹ của người nọ, nhưng bởi vì khi đó hắn là tính toán lấy mạng bản thân, bản thân đương nhiên không thời gian nhìn kỹ.
"Mộc Ly, ta gọi một mình ngươi đến, ngươi thế nào liền không rõ ý của ta sao?" Người nọ bưng trà uống một hớp, trong lời nói rõ ràng không vui.
Người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Cơ Mộc Ly rất ít, ít nhất Thủy Y Họa còn không có gặp qua.
Rõ ràng là cùng bối phận, nhưng khẩu khí của người này lại có chút giống như là trưởng bối đối vãn bối mới có thể nói.
Cơ Mộc Ly nghe nói lời này, chỉ miễn cưỡng nhíu mày, "Ta cùng vương phi tuy hai mà một, ngươi có cái gì chuyện quan trọng cứ việc nói thẳng. Y Họa nàng không phải người ngoài."
Hạc Thần Uyên đứng dậy, toàn thân cao thấp rõ ràng bao phủ một tầng thơi thở tối tăm, sau đó hắn xoay người lại, ánh mắt thẳng thừng nhìn về phía Cơ Mộc Ly, trách mắng: "Ngươi này tiểu - - Huyên Nhi?!"
Nói đến cuối cùng vừa chuyển, đúng là kinh ngạc mang theo nhu tình. Hạc Thần Uyên kinh ngạc nhìn về phía Thủy Y Họa, ánh mắt dại ra.