Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương-117

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Sa Thần
https://gacsach.com

Chương 117

"Huyên Nhi!" Hạc Thần Uyên giật mình bừng tỉnh, lúc hai người còn chưa có phản ứng kịp thì giống như có một trận gió thổi tới kéo Thủy Y Họa ôm vào trong lòng mình.

"Huyên Nhi, ta mấy năm nay luôn đi tìm nàng, nàng trốn ở nơi nào vậy? Ta còn tưởng rằng tên Hiên Viên U Băng kia trước tìm được nàng, ta thật sự - - "

Hạc Thần Uyên kích động nói liên miên chỉ khi tiếng bạt tai vang lên mới ngừng lại.

Lúc Thủy Y Họa đánh bạt tai,đồng thời Cơ Mộc Ly cũng túm Hạc Thần Uyên sang một bên, động tác có thể nói thô bạo.

"Hạc Thần Uyên, nữ nhân của bổn vương ngươi cũng dám sàm sỡ, ngươi muốn chết!" Cơ Mộc Ly lạnh lùng trừng mắt hắn.

Đừng tưởng rằng võ công của bổn vương là ngươi truyền thụ, bổn vương không dám giết ngươi. Dám ở trước mặt bổn vương sàm sỡ Y Họa, cho dù là Thiên Vương lão tử, bổn vương cũng đánh! Huống chi ngươi ta chưa bao giờ đi qua lễ bái sư, ngươi cũng không tính là sư phụ. Giữa hai người cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.

Thủy Y Họa thu hồi tay, nhíu mày xem nam nhân có cử chỉ kỳ quái trước mắt, chậm rãi phun ra một câu nói, "Ngươi nhận sai người."

"Không, không có khả năng, nàng rõ ràng chính là Huyên Nhi." Hạc Thần Uyên thì thào lẩm bẩm, đưa tay xoa gò má, cảm giác có chút đau rát, đợi đến lúc nhìn kỹ khuôn mặt và thần thái của nữ nhân này, trong mắt kích động cùng vui sướng chậm rãi thu vào, thất vọng dần lan tràn ra.

Hắn đã có mười bảy năm không gặp Cửu Lan Huyên, trong ấn tượng của hắn thì tướng mạo của nữ nhân kia không biết khi nào thì bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, nhưng là thoạt nhìn đến cô gái này, hắn mới phát hiện bộ dáng trong mơ hồ trong nháy mắt trở nên cực kì sáng rõ. Một nụ cười hay một cái nhăn mày của Huyên Nhi đều ăn sâu ở trong óc hắn, nàng vui cười, nghịch ngợm, nhíu mày, cho dù là vụng trộm rơi lệ thì hắn cũng chưa từng quên.

Nhưng mà nhìn kỹ vừa thấy, nữ nhân này trong mắt hơn một tầng lạnh nhạt cùng xa cách, vừa rồi bản thân bởi vì luống cuống bế nàng một chút, trong một khắc đó trên người nàng có sát ý chợt lóe lên.

Hắn đang đánh giá gương mặt có bảy phần tương tự với Cửu Lan Huyên, một gương mặt khác liền lập tức chặn lại.

Cơ Mộc Ly trầm mặt che ở phía trước Thủy Y Họa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạc Thần Uyên, không vui nói, "Ngươi xem đủ chưa?!"

Trong đầu Hạc Thần Uyên hỗn loạn, một lát sau mới ổn định lại cảm xúc, trạng thái hưng phấn và kích động mới vừa rồi đã hoàn toàn không thấy, quét mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó ngồi trở lại ghế tựa.

Người này không phải Huyên Nhi, chỉ là lớn lên giống nàng mà thôi.

Trong lòng mới có hi vọng, lại lập tức hóa thành thất vọng. Tiếp qua mười mấy hai mươi năm, chỉ sợ thất vọng lại sẽ biến thành tuyệt vọng. Ai, hắn không tin Huyên Nhi đã chết, nàng là một nữ nhân thông minh như vậy, làm sao có thể biến mất trên đời này được.

"Mộc Ly, nữ nhân này là ai?" Hạc Thần Uyên ổn định tâm tình hỏi. Vốn định nhìn nhiều vài lần, tiểu tử Cơ Mộc Ly này lại giấu nữ nhân này sau lưng, ngay cả góc áo đều nhìn không tới.

Sợ lão tử ăn nàng chắc, Hạc Thần Uyên ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Vương phi của bổn vương." Trải qua một màn vừa rồi, thái độ của Cơ Mộc Ly đối hắn đã không còn tử tế.

"Ta bảo ngươi giúp ta tìm một nữ nhân, ngươi lại cưới một nữ nhân bộ dạng giống nàng. Ngươi liền xác định nữ nhân ta nói không phải là vương phi của ngươi?" Hạc Thần Uyên trong lòng cũng có chút không vui.

Cơ Mộc Ly nghe xong lời hắn nói, nhướng mày, " Theo lời mô tả lúc trước ngươi nói cho ta, Y Họa hoàn toàn không chút dính dáng tới người mà ngươi nói. Chính ngươi nghĩ lại đi, lúc trước ngươi hình dung tướng mạo nữ nhân kia như thế nào."

Hạc Thần Uyên nhắm mắt suy tư, có chút không xác định nói: "Da trắng như mỡ đông, mi giống như trăng non, mắt trong như nước, miệng nhỏ nhắn hồng như hoa anh đào, dáng người yểu điệu, tóm lại, Huyên Nhi giống như tiểu tiên nữ. Như vậy hình dung, chẳng lẽ có sai?"

Cơ Mộc Ly hừ nhẹ một tiếng, liếc hắn một cái xong, kéo Thủy Y Họa ở phía sau lên ôm sát vào hắn một ít, "Ngươi xem. Y Họa da nàng quả thật là như mỡ đông, nhưng lông mày lại như lá liễu. Mắt Y Họa làm gì trong như nước, trong mắt nàng chỉ chứa một mình bổn vương. Còn có, ngươi nói cái gì miệng anh đào, Y Họa của bổn vương mới không phải đâu, cánh môi Y Họa giống như cánh hoa đào ngày xuân, thoạt nhìn căng mọng..."

Cơ Mộc Ly nói qua, ánh mắt dừng ở trên môi Thủy Y Họa, ánh mắt hơi hơi nhíu lại.

Thủy Y Họa đưa tay nhéo mạnh một cái vào eo hắn, " Đáng chết, trong đầu huynh đang nghĩ gì vậy?"

"Ha ha, đương nhiên là muốn nàng." Cơ Mộc Ly trêu đùa, đỡ nàng ngồi ở ghế tựa đối diện.

Hạc Thần Uyên cố nén suy nghĩ nhìn khuôn mặt kia, xem dáng vẻ đắc ý của Cơ Mộc Ly, thanh âm lạnh nhạt nói: "Cho nên, ý của ngươi là ta sai?"

Cơ Mộc Ly miễn cưỡng nhún nhún vai, "Nói thật, ngươi miêu tả thật sự rất không rõ ràng, dựa theo miêu tả của ngươi, ta cũng chỉ có thể xác định đó là nữ nhân rất đẹp, nhưng muốn đặc điểm cụ thể của nữ nhân này, ngươi lại không có nói tới."

"Ngươi!" Hạc Thần Uyên nhịn không được cắn răng.

Thủy Y Họa cảm thấy phương thức đối thoại của hai người này hơi có chút kỳ quái, thái độ của Cơ Mộc Ly đối với Hạc Thần Uyên cảm giác vừa giống thầy vừa giống bạn. Nhưng Hạc Thần Uyên rõ ràng thoạt nhìn thật trẻ tuổi, vì sao làm cho người ta cảm thấy hắn rất giống là trưởng bối.

Hạc Thần Uyên từ từ chuyển mắt nhìn về phía Thủy Y Họa, hoảng hốt một lúc sau, thản nhiên hỏi, "Ngươi là vương phi của Mộc Ly?"

Thủy Y Họa quét về phía hắn, giọng điệu cũng thản nhiên, "Biết rõ còn cố hỏi."

"Nếu không phải nể tình gương mặt của ngươi, người nói chuyện như vậy với ta nhất định sẽ chết." Hạc Thần Uyên bình tĩnh nhìn nàng, tuy rằng nói ra lời nói đầy uy hiếp nhưng giọng điệu lại rất bình thản.

"Ngươi vừa rồi coi ta như ai?" Thủy Y Họa hỏi, đối với sự uy hiếp của hắn chỉ làm như không thấy.

"Ngươi không cần phải biết." Hạc Thần Uyên rõ ràng không nghĩ nhiều lời.

Thủy Y Họa đột nhiên hơi cong môi, cười đầy bí hiểm, "Ngươi cho là... Ta vì sao lại lớn lên giống nữ nhân mà ngươi nói?"

Nghe xong lời này, ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, "Ngươi là gì của Cửu Lan Huyên?!"

Cơ Mộc Ly nghe đối thoại của hai người, trong lòng đột nhiên nhảy ra một suy đoán.

Thủy Y Họa ý cười khóe miệng càng sâu, "Ta là nữ nhi của nàng. Như vậy ngươi là ai, ngươi lại như thế nào biết mẫu thân ta?"

Nàng xem ra người này là thích Cửu Lan Huyên, cũng giống như cha nàng, mấy năm nay luôn luôn tìm kiếm nương trên danh nghĩa mà nàng chưa bao giờ gặp mặt kia. Nếu người này biết Cửu Lan Huyên, Thủy Y Họa đương nhiên muốn tìm chút dấu vết từ trên thân người này.

Tuy rằng thời gian nàng ở chung với cha không lâu, nhưng nàng thật sự cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp từ trên người hắn. Cho nên nàng rất muốn giúp cha tìm đươc Cửu Lan Huyên, người một nhà đoàn tụ, đối với nàng mà nói ý nghĩa phi phàm.

Hạc Thần Uyên nghe xong lời của nàng, cả người hoàn toàn ngây dại. Nữ nhi của Huyên Nhi? Huyên Nhi lại có nữ nhi rồi hả?! Trong lòng cười khổ một tiếng, hắn kỳ thực nên sớm chết tâm mới phải, người mà Cửu Lan Huyên yêu cho tới bây giờ liền chỉ có một người - - cái tên Hiên Viên U Băng ngạo mạn kia.

Ánh mắt Hạc Thần Uyên nhìn về phía Thủy Y Họa trở nên cực kì phức tạp, một lúc lạnh, một lúc ấm, mày một lát nới ra, một lát lại cau chặt, cuối cùng ánh mắt kia cùng mày đều gần như bình tĩnh.

"Ngươi là nữ nhi của Hiên Viên U Băng cùng Cửu Lan Huyên?" Hạc Thần Uyên thì thào nói. Không đợi Thủy Y Họa trả lời, hắn lại tự nói tiếp: "Không sai được, ngươi là nữ nhi của bọn họ. Nhìn hai mắt ngươi rất giống Hiên Viên U Băng, chẳng qua là có hơi ấm của người hơn hắn."

Hắn từ từ thở dài một tiếng, "Không thể tưởng được, nữ nhi bọn họ đều lớn như vậy, ta lại vẫn dậm chân tại chỗ. Trong lòng luôn mang một chút hi vọng, cho rằng Huyên Nhi cuối cùng vẫn sẽ lo lắng ta, dù sao ta vì nàng ngay cả vương... Ta đều nguyện ý buông tha hết. Hiên Viên U Băng có gì tốt, ta đến cùng có gì kém hơn hắn?!"

Thủy Y Họa càng xác định, Hạc Thần Uyên thật sự là đồng lứa với mẫu thân nàng.

"Thứ ta nhiều lời, vì sao người thoạt nhìn trẻ tuổi giống chúng ta, chẳng lẽ trong thân thể người cũng có dưỡng nhan cổ?" Thủy Y Họa hỏi.

Hạc Thần Uyên lâng tay vận công, đem hai cánh cửa đóng lại.

"Vương phủ bảo vệ sâm nghiêm, không cần phải để ý như vậy." Cơ Mộc Ly biết người này thói quen mọi sự lo lắng nhiều, nhưng là hắn tai mắt thông tuệ, không có người có thể trong vòng năm trượng tiếp cận mà không bị hắn phát hiện.

"Cẩn thận là hơn." Hạc Thần Uyên nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi trên mặt Thủy Y Họa.

Hắn suy nghĩ một lát, hơi có chút phiền muộn nói: "Tuy rằng ta thật ghét cha ngươi, nhưng trừ ánh mắt giống hắn ra, còn lại đều giống Cửu Lan Huyên. Năm đó rõ ràng là ta gặp được Cửu Lan Huyên trước, đáng tiếc phụ thân ngươi hắn không biết dùng thủ đoạn gì mà làm cho nương ngươi mê đắm."

Nói đến đây, nặng nề mà hừ một tiếng.

Thủy Y Họa ở trong lòng giơ ngón tay cái cho cha mình, cha ngài giỏi lắm!

"Ta vì nương ngươi buông tha hết thảy, nhưng là kết quả còn không bằng một lời hứa của phụ thân ngươi đối nàng." Hạc Thần Uyên vừa nói vừa thở dài, gương mặt tuấn mỹ lúc này mang theo vài phần không hiểu cùng vẻ u sầu, có một loại mỹ cảm u buồn.

Thủy Y Họa thở dài: Người như vậy cũng coi như Nhân Trung Long Phượng rồi. Đáng tiếc, chuyện cảm tình không thể miễn cưỡng được, không liên quan đến chuyện tới trước hay tới sau.

"Nàng nói bản thân thích nam tử mặc áo đen, ta từ đây liền đổi thành cẩm bào màu đen, nàng nói nàng thích nam tử ít nói, ta liền từ đây không nhiều lời nữa, nàng nói thích cái gì, ta cứ dựa theo sự yêu thích của nàng. Nhưng là... Vì sao đến cuối cùng nàng vẫn là lựa chọn Hiên Viên U Băng. Tên kia đến cùng điểm nào mạnh hơn ta?"

Tuy rằng biểu cảm của Hạc Thần Uyên hoàn toàn là thất tình, nhưng là lúc này Thủy Y Họa thật sự rất muốn cười. Hạc Thần Uyên thoạt nhìn thật khôn khéo, thế nào vừa gặp phải tình yêu liền biến thành ngốc rồi hả? Cửu Lan Huyên nói những lời này đều là dựa theo phong cách của cha nàng, người này thế nào liền nhìn không ra đến đâu?

Cơ Mộc Ly vỗ vỗ vai hắn, "Ta nói Hạc Thần Uyên, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một gốc? Nương của Y Hoạ rõ ràng không thích ngươi, ngươi chẳng lẽ vẫn không nhận ra."

Hạc Thần Uyên cảm xúc bất ổn lập tức thối hắn một ngụm, " Tiểu tử thối, ngươi nói dễ nghe nhỉ, ngươi ta người tám lạng kẻ nửa cân, khác biệt duy nhất chính là nữ nhân này thích ngươi thôi."

Cơ Mộc Ly khóe miệng cong lên, "Ngươi biết là tốt rồi. Vậy chỉ có thể thuyết minh ta so với ngươi lúc trước muốn mạnh hơn rất nhiều, bằng không Y Hoạ sao thấy được ta?"

Thủy Y Họa yên lặng trợn trừng mắt. Đó là bởi vì da mặt của huynh quá dầy, lão nương bị huynh quấn đến phát phiền. Sau này nhìn huynh biểu hiện cũng không tệ, miễn cưỡng tiếp nhận rồi.

"Ngài đã quen biết mẫu thân, ta đây liền tôn xưng ngài một tiếng tiền bối. Hạc tiền bối, ngài vừa rồi nói huyên... chuyện xưa, chuyện vãn bối hỏi tiền bối còn chưa có trả lời đâu."

Hạc Thần Uyên thu hồi phiền muộn trong lòng, mặt không biểu cảm trả lời: "Mẫu thân ngươi lúc trước từng nói với ta, thể chất của nàng không già, mà ta là người thường, khẳng định sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, cho nên nàng không có khả năng tiếp nhận ta. Vì vậy, ta đi khắp nơi tìm kiếm loại thuốc có thể trường sinh bất lão, cuối cùng ta đã tìm được. Lúc trước ta vì tìm nó mà rời khỏi nương ngươi, chờ ta luyện thành bí kiếp xong, nương ngươi lại mất tích. Ta tìm nhiều năm không có kết quả, không nghĩ tới... Không nghĩ tới nàng thế nhưng gả cho phụ than ngươi, còn sinh ra ngươi. Cả đời ta như là một câu chuyện cười."

Thủy Y Họa không còn cách nào nói nữa, Cửu Lan Huyên rõ ràng quanh co lòng vòng cự tuyệt Hạc Thần Uyên, ai ngờ Hạc Thần Uyên chính là nghe không hiểu ý ở ngoài lời. Cơ Mộc Ly hiển nhiên cũng nghe ra, vụng trộm liếc nhìn Thủy Y Họa.

Hạc Thần Uyên nghe qua rất đáng thương. Quan trọng hết thảy cũng đều là Cửu Lan Huyên gián tiếp tạo thành, tuy rằng thay đổi người nam nhân khác đều có thể nghe hiểu được ý của Cửu Lan Huyên.

"Tiền bối, mẫu thân lúc trước nói lời này rõ ràng cho thấy ngươi biết khó mà lui, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao?" Thủy Y Họa nhịn không được nhắc nhở một câu.

Hạc Thần Uyên không khỏi nhíu mày, "Nương ngươi không làm khó ta, nàng nói là sự thật. Bởi vì theo ta, tướng mạo của nàng quả thật không có đổi quá."

"Hai người mới nhận thức bao lâu, ngài xác định nương ta tướng mạo không biến hóa?" Thủy Y Họa trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

Dựa theo cách nói của cha nàng, lúc trước cha quen biết Cửu Lan Huyên cũng hơn một năm, hơn nữa sau này cha mới cho Cửu Lan Huyên dưỡng nhan cổ, Hạc Thần Uyên lại là thế nào phát hiện tướng mạo Cửu Lan Huyên không thay đổi? Sau đó, Cửu Lan Huyên liền mất tích, chẳng lẽ Hạc Thần Uyên trước kia đã nhìn thấy Cửu Lan Huyên thể chất không già?

"Ta nói rồi, trước khi phụ thân ngươi biết nương ngươi, ta đã biết nàng, ta lần đầu tiên thấy nàng cùng lần thứ hai thấy nàng cách nhau hai năm, nhưng là tướng mạo của nàng không một chút biến hoá, đều là bộ dáng mười bảy tuổi."

Thủy Y Họa không khỏi nhíu mày. Nói như vậy, trước khi cha nàng đưa dưỡng nhan cổ cho Cửu Lan Huyên thì Cửu Lan Huyên cũng đã là thể chất không già rồi hả? Như vậy Cửu Lan Huyên đến cùng là loại người nào?!

Chẳng lẽ Cửu Lan Huyên giấu cha nàng điều gì?

"Y Hoạ, nàng đang nghĩ cái gì?" Cơ Mộc Ly đi tới gần hỏi.

Hiên Viên U Băng nói chuyện về Cửu Lan Huyên năm đó với Thuỷ Y Hoạ, Cơ Mộc Ly không biết, cho nên hắn tự nhiên không rõ ràng Thủy Y Họa lúc này đang rối rắm về thân phận thật sự của Cửu Lan Huyên.

"Không có gì, chính là rất hiếu kỳ nương ta đến cùng là loại người nào." Thủy Y Họa nhìn hắn lắc đầu.

Hạc Thần Uyên khẽ cười một chút, "Kỳ thực ta cũng rất tò mò thân phận của nương ngươi, chính là nàng giống như có nỗi khổ không thể nói, cho nên sau này ta liền không có hỏi qua nàng. Ta chỉ cần biết rằng nàng là Cửu Lan Huyên thì tốt rồi. Đã biết nàng hiện tại quá rất khá, ta cũng an tâm, hoặc là nói hết hy vọng rồi..."

"Ai nói với ngươi nương ta hiện tại sống rất khá? Nàng hiện tại thân ở chỗ nào, ta cùng phụ thân đều không biết, phụ thân đã tìm nàng 16 năm." Thủy Y Họa thanh âm phai nhạt xuống.

Hạc Thần Uyên giật mình, "Ý của ngươi là, nương ngươi thật sự mất tích rồi hả? Ta còn tưởng rằng nàng gả cho phụ thân ngươi, hai người tìm nơi mai danh ẩn tích, cho nên ta tìm nhiều năm như vậy mới không tìm được."

Vừa rồi Hạc Thần Uyên có chút không yên lòng, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến dưỡng nhan cổ mà Thuỷ Y Hoạ nhắc tới, không khỏi cả kinh nói: "Chẳng lẽ Hiên Viên U Băng chính là người của tộc Sáp Huyết mà sách cổ ghi lại? "

Cơ Mộc Ly khẽ cười một tiếng, "Ngươi rời khỏi vương phủ lâu như vậy, có lẽ đều không biết ta cùng Y Hoạ đã tới tộc Sáp Huyết ở Cổ Cương. Phụ thân của Y Hoạ đúng là Đại Tế Tư của Cổ Cương. Nếu không có như thế, trên người ta Thị huyết cổ lại làm sao có thể như thế dễ dàng liền giải hết."

"Mộc Ly, Thị huyết cổ trên người ngươi đã giải rồi hả?!" Hạc Thần Uyên lại là cả kinh. Không nghĩ tới Cơ Mộc Ly lại thật sự tìm được nơi chỉ có ghi chép trong sách cổ. Hiên Viên U Băng lại vẫn là Đại Tế Tư nơi đó?

Hừ, địa vị này nghe qua có vẻ không thấp, khó trách hắn có khí chất ngạo nghế tới vậy. Nhưng là, thân phận của mình cũng không kém là bao nhiêu.

"Lúc ngươi về phủ, Lăng chẳng lẽ chưa nói với ngươi?"

"Đi quá nhanh, cho nên chưa kịp tìm hiểu chuyện vài ngày nay." Hạc Thần Uyên qua loa tắc trách một câu, lập tức hỏi Thủy Y Họa: " Theo lời ngươi, phụ thân ngươi tìm nương ngươi 16 năm qua cũng không tìm được?"

Thủy Y Họa ừ một tiếng.

Hạc Thần Uyên nghe vậy, ánh mắt tránh qua một tia sáng không cam lòng, " tốt quá, lúc này đây ta ngược lại muốn nhìn, hai chúng ta đến cùng là ai trước tìm được Cửu Lan Huyên!"

Thủy Y Họa bất đắc dĩ nâng trán, tính cách không chịu thua của vị tiền bối này đáng giá tán thưởng nhưng là phía trước rõ ràng là một con đường không lối về, hắn vẫn còn muốn đi lên? Cửu Lan Huyên nói rõ đối hắn một chút ý tứ cũng không có, người này thế nào liền không hiểu đâu?!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là ngoài miệng Thủy Y Họa lại nói: "Nếu tiền bối có thể tìm được mẫu thân của ta, vãn bối vô cùng cảm kích."

"Cái gì vãn bối không vãn bối, ta với nương ngươi nhiều năm bạn tốt, ngươi bảo ta một tiếng Uyên bá bá là được, Hạc Thần Uyên tâm tình hiển nhiên tốt rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến Hiên Viên U Băng nhiều năm như vậy cũng không có tìm được Cửu Lan Huyên, trong lòng hắn liền thoải mái không ít.

"Này..." Thủy Y Họa nhãn cầu xoay một vòng, nói: "Tiền bối nhìn trẻ tuổi như thế, hai chữ bá bá ta thật sự kêu không ra miệng."

Kỳ thực, Thủy Y Họa không muốn quá thân cận với tình địch của cha nàng, y theo tính tình của cha nàng, cho dù có chút không vui, cũng sẽ không thể phản đối.

Hạc Thần Uyên cười rộ lên, "Ngươi thật sự khéo miệng, nếu ngươi không ghét bỏ, ta nhận thức ngươi làm con gái nuôi được không?"

"Việc này đợi ta hỏi mẫu thân một tiếng đã. Nếu mẫu thân của ta đồng ý, ta liền nhận thức tiền bối là nghĩa phụ." Thủy Y Họa cười nhạt nói.

"Ngươi này giảo hoạt. Xem ra ta không trước tìm được mẫu thân ngươi, này nghĩa phụ liền vĩnh viễn làm không thành." Lúc Hạc Thần Uyên nhìn về phía Thủy Y Họa mặt đã lộ vẻ thưởng thức. Hắn thích nhất là người có mưu lược lại biết tính kế, không nghĩ tới nữ nhi của Huyên Nhi cũng thông minh như nàng, thật khiến người ta thích.

Hạc Thần Uyên lúc này hoàn toàn đã quên, hắn lúc trước vừa gặp Thủy Y Họa suýt nữa muốn mạng của nàng.

Cơ Mộc Ly cưng chiều xem Thủy Y Họa lộ ra biểu cảm giảo hoạt lại gian trá, nhớ tới chính sự, mới chậm rãi ngắt lời Hạc Thần Uyên đang vui mừng, "Ngươi nói có chuyện gấp tìm ta, không biết là việc gì?"

Hạc Thần Uyên vừa nghe hắn nhắc tới chính sự, biểu cảm lập tức thu lại, hơi hơi quét Thủy Y Họa liếc mắt một cái, cũng không có kiêng dè nàng, nói thẳng: "Ta trộm được tấm cổ hoạ trong hoàng cung Tuyết Ly, là một bức Thu Cúc đồ."

Dứt lời, hắn từ trong tay áo lấy ra một bức tranh cuộn tròn, roạt một cái liền đem cuộn tranh triển khai, đặt ở trên bàn.

Trong bức tranh là một gốc cây hoa cúc vàng, hai đóa hoa cúc đúng là trong thời điểm nở rộ đẹp nhất, lẫn nhau ỷ ôi, tranh này cũng giống như hai bức tranh trước mà Cơ Mộc Ly nhìn đến, có tám chín phần là từ tay một người vẽ ra.

"Ngươi là như thế nào mà lấy được? Ta lẻn vào hoàng cung Tuyết Ly mấy lần, đều không có phát hiện tấm cổ họa này." Cơ Mộc Ly thừa dịp nghiên cứu cổ họa hỏi một câu.

Hạc Thần Uyên mỉm cười nói: "Ta tự nhiên có cách của ta, hiện thời Tuyết Ly đang trong thời kì hỗn loạn, Hoàng đế vì chuyện của Liên Nguyệt công chúa bận tối mày tối mặt, Liên Nguyệt công chúa đã là người có được quỷ đồng tử, hoàng đế tất nhiên sẽ nghĩ đến tổ huấn, rồi sau đó sẽ thường thường đi xem cổ hoạ mà tổ tiên truyền xuống, ta chỉ cần ngày ngày nhìn chằm chằm hành tung của Hoàng đế, tìm được vị trí của hoạ cổ không tính việc khó."

Hoàng đế trong miệng hắn nói không thể nghi ngờ chính là Thượng Quan Huyền Minh.

"Ngươi lại biết nghĩ biện pháp, chuyện quỷ đồng tử sẽ không là ngươi truyền bá ra ngoài đi?" Cơ Mộc Ly liếc mắt hắn một cái.

"Không phải là ta, ta muốn chế tạo lời đồn đãi quỷ đồng tử cũng sẽ không thể tuyển chọn một nữ nhân, Song Hàng Quỷ Tử rõ ràng là hai nam tử." Hạc Thần Uyên khinh thường nói. Hắn cho rằng người chế tạo lời đồn căn bản chính là người ngoài nghề. Nếu là người trong hoàng thất của một trong bốn nước, đều biết Song Hàng Quỷ Tử chỉ là nam nhân, lại làm sao có thể là một nữ nhân.

Chẳng qua, Hạc Thần Uyên tò mò chính là có người tự xưng tận mắt thấy Liên Nguyệt công chúa một đôi mắt biến thành quỷ đồng tử, nói còn mô tả như thật.

Cơ Mộc Ly ánh mắt cụp xuống, thuận miệng nói: "Một khi đã như vậy, phải là lời đồn rồi."

Thủy Y Họa đưa mắt nhìn Cơ Mộc Ly, im miệng không nói.

Liên Nguyệt công chúa là nam nhân, chuyện này nàng cùng Cơ Mộc Ly đều biết đến. Về phần Cơ Mộc Ly vì sao không nói cho Hạc Thần Uyên, chắc là có quyết định của chính mình.

"Hiện thời chúng ta đã tập hợp đủ ba tấm cổ họa, hiện tại chỉ còn thiếu của Đông Diệu nữa thôi. Song Hàng Quỷ Tử cũng còn thiếu một người." Hạc Thần Uyên xem tranh hoa cúc trên bàn, ánh mắt xuyên thấu qua bức tranh này không biết xem tới đâu, thoạt nhìn có chút xa xưa.

"Đúng rồi Mộc Ly, ngươi nói một người có quỷ đồng tử ở Tiêu Dao cung của ngươi, ngươi nên để ý cẩn thận cho ta, không thể để cho hắn xuất hiện sai lầm." Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Cơ Mộc Ly dặn dò.

"Yên tâm, hắn thật sự an toàn." Cơ Mộc Ly trả lời, khóe miệng cười đầy hàm ý.

"Tất cả họa ta đều giao cho ngươi bảo quản, đợi đến lúc mọi thứ đều đầy đủ... Bảo tàng trong truyền thuyết sắp mở ra." "Gia, việc lớn không tốt - -" ngoài cửa thật xa lại truyền đến giọng nói của Đông Phương Lăng.

Cơ Mộc Ly gắt gao nhíu mày, xem nam tử áo xanh liều lĩnh xông tới, gằn từng chữ nói: "Lần này lại là đại sự gì? Nếu là nói không nên lời, ngươi liền tự nhảy vào hố phân đi!"

Đông Phương Lăng thở hổn hển mấy hơi thở, vội nói: "Gia, Thập Nhất mất tích rồi!"

Thủy Y Họa vội hỏi, "Có ý tứ gì? Đang yên đang lành làm sao có thể mất tích?"

"Không, không đúng, là Thập Nhất cùng tân nương tử cùng nhau mất tích rồi! Ám vệ vây quanh Kiếm phủ vừa rồi chính miệng nói, không sai được, hai người này trong một đêm hoàn toàn biến mất rồi!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3