Ngự Lôi - Quyển 3 - Chương 21

Ngự Lôi
Quyển 3 - Chương 21: Quay lại
gacsach.com

Một thân y phục màu vàng đại biểu cho thân phận học trưởng năm 3 khiến người khác chú ý, với lại vốn dĩ bản thân Mặc Hi cũng đã thu hút người khác rồi.

Một đường đi tới, bên đường tiếng bình luận của học viên dần dần xôn xao:

“Móa! Cô gái kia là ai ah!? Xinh quá! Trang phục của học trưởng năm 3? Sao trước kia tớ chưa từng thấy qua cô ấy nhỉ?”

“Đúng vậy! Chuẩn! Xinh quá! Thế nhưng mà lại có cảm giác không được tới gần.”

“Ah! Tớ biết cô gái này! Cô ấy à! Chính là người có thể cùng với học trưởng năm 5 Phong Tiên Tuyết sánh ngang vị trí hoa khôi, Mặc Hi!”

“À! Vậy sao trước giờ không thấy qua?”

“Nghe nói sau khi cô ấy đoạt được vị trí học trưởng năm 3, nửa năm rồi không thấy xuất hiện.”

“Mặc Hi? Đến tên gọi cũng thật dễ nghe ~~!”

“Lần này xuất hiện hình như càng đẹp hơn rồi! Hơn nữa càng khiến người khác ẩn ẩn có cảm giác xấu hổ, sao lại có cảm giác như vậy nhỉ?”

“...”

Một đoạn quá khứ kia khiến ai gặp đươc Mặc Hi trở lại, đều không tránh khỏi nhắc tới sự việc nổi bật trước kia của cô, trong nháy mắt, tin Mặc Hi quay lại trở thành tiêu đề nóng hổi nhất, một người truyền một người, học viện hơn phân nửa học sinh ai cũng biết.

“Cái gì!? Mặc Hi cô ấy trở lại rồi!?” Ở nơi nào đó trong biệt thự, An Diệc Kỳ túm lấy áo của Khố Lạp lớn tiếng hô, cái hình dạng kia khiến Khố Lạp vốn dĩ mang sắc mặt vui mừng đến báo tin bị dọa đến nhảy dựng.

“Nói nhanh! Cô ấy đang ở đâu!?” Cũng đã 15 tuổi rồi, gương mặt trẻ con của An Diệc Kỳ cũng đã rút bớt vài phần rõ ràng, càng thêm tuấn tú, phải biết là hắn ở trong trường cũng khiến không ít nữ sinh yêu thích. Chỉ là, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, tựa hồ cái tính cách vừa hấp tấp vừa tùy tiện kia vẫn không có thay đổi.

“Ừ... đúng, tớ cũng chỉ nghe mấy học viên khác nói như thế, bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện này.” Khố Lạp chưa kịp nói hết, An Diệc Kỳ đã gấp rút chạy ra ngoài.

“Móa! Có cần phải gấp đến mức thế à?” Khố Lạp nói không nên lời, thế nhưng vừa mới chớp mắt xong lại nhìn thấy Phiêu Linh cũng bộ dạng gấp rút như thế chạy ra ngoài làm hắn cũng há hốc cả miệng, “Làm, làm cái gì vậy trời! Linh, cậu cũng không phải có hứng thú với Mặc Hi đi à nha?”

Phiêu Linh chưa trả lời thì bóng dáng của hắn ở trước mặt Khố Lạp cũng đã biến mất rồi. Không có ai trả lời, Khố Lạp cũng đành chạy đuổi theo bọn họ.

Dị Năng Giả lớp A năm 3 năm 4 với Hắc Ảnh, Lala nghe được tin tức này xong cũng cùng nhau lũ lượt kéo đến Võ giả lớp A năm 3. Nhắc tới mới nói, Lala vốn yếu đuối như vậy, trong một năm nay cùng với quyết tâm, nỗ lực thế nhưng lại có thể trực tiếp nhảy từ lớp thiên phú bậc trung lên lớp A, thật khiến người khác không thể không bội phục.

Ở chỗ nào đó trong biệt thự.

“Cái gì! Trở về rồi! Trở về rồi! Không được! Tớ cũng muốn đi!” Vốn Đan Thử đang luyện dở khí kim thuật cũng hô to một tiếng, cũng mặc kệ cái khí luyện kim kia mới hoàn thành được một nửa, người đã rất nhanh chạy ra ngoài, tốc độ kia, một chút cũng không kém trận lốc là bao.

Mấy người đều đi tới võ giả lớp A năm 3.

Mà giờ khắc này Mặc Hi cũng đang cùng một người gặp mặt.

Dưới tán cây trên con đường nhỏ, một thân trang phục học trưởng màu xanh, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, không cần nhìn đến sắc thái khuôn mặt tinh tế vốn cũng nhỏ nhắn xinh đẹp, chỉ vừa nhìn dáng đứng trầm tĩnh xa thẳm kia cũng đã khiến người khác không nỡ dời đi ánh mắt.

Mái tóc màu đen bị gió nhẹ nhàng thổi qua, Mặc Hi cũng ngừng lại bước chân. Nhìn người trước mắt cô, nở nụ cười chứa đầy thuần khiết, đôi lông mày hơi nhíu lại, hiện ra chút thanh mị, giọng nói bĩnh tĩnh thanh mảnh mang hơi thở của thượng vị giả, “Phong Tiên Tuyết.”

Đối thủ của cô, Phong Tiên Tuyết...

“...” Con ngươi màu lam của Phong Tiên Tuyết thoáng thâm lại, giọng nói lạnh như băng cũng dĩ vãng có chút biến hóa nhỏ xa xa tương vọng lại, “Cô, đã mạnh hơn nhiều rồi...”

Cô, vẫn như thế muốn mạnh mẽ...

Khóe miệng Mặc Hi cười cũng càng xán lạn rồi, “Cô cũng vậy.”

Trên mặt Phong Tiên Tuyết không hề biến hóa, nhưng trong lòng lại vạn ngàn suy tư, trong nửa năm này, cô ấy... đã làm cái gì? Vì sao...Khí tức này, không hề có chút gượng ép, lại có thể phát ra uy thế chí có thượng vị giả mới có mà cha cô đã từng nhắc đến...

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa rời vị trí học trưởng năm 5 chính là vì cô ấy! Vì có thể quyết đấu một trận với cô ấy! Thế nhưng lại không có nghĩ đến Mặc Hi vậy mà vừa biến mất lại chính là biến mất nửa năm, muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu, cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp lại, thế nên vẫn luôn đứng chờ ở chỗ này.

Con ngươi băng lạnh màu xanh khẽ động, trong miệng rõ ràng nói ra hai chữ, “Ước chiến.”

Quả nhiên...

Mặc Hi sớm đã nghĩ đến Phong Tiên Tuyết tìm mình cũng chỉ có chuyện này, cười nói, “Bây giờ vẫn chưa xứng.”

Sắc mặt Phong Tiên Tuyết không hề thay đổi, nhưng nhìn cô đứng đó không hề có chút động tác nào lại biểu hiện cô rất bất mãn với câu trả lời của Mặc Hi.

Tất nhiên Mặc Hi cũng nhìn ra được, nói tiếp, “Nhưng mà, năm nay tôi định chọn sẽ đối chiến với học trưởng năm 7, đến lúc đó, mong chúng ta có thể đối chiến.”

Đây có tính là tự khảo nghiệm chính mình không?

Con ngươi của Phong Tiên Tuyết nhìn chăm chú Mặc Hi thật sâu, gật đầu, xoay người rời khỏi.

Cô không hề hoài nghi Mặc Hi có thể nói dối, dù sao chính cô cũng có thể nhảy cấp đến năm 7, thực lực của Mặc Hi tuyệt đối cũng có thể.

Mà tiếp ngay sau đó, một thân hình xinh xắn dần dần xuất hiện trước mắt Mặc Hi, sau đó là cả một đám.

Mặc Hi hơi ngây người, sau đó mỉm cười đứng dậy, dáng vẻ tùy ý ấm áp tự nhiên, dáng vẻ như thế người bình thường tuyệt đối khó có thể gặp được.

“Mặc Hi!”

Một tiếng kêu to, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, bước chân Phong Tiên Tuyết đang rời đi cũng hơi khựng lại, liền thấy bóng ảnh xinh xắn nọ lướt qua người mình, chạy tới trước mặt Mặc Hi.

“Đáng chết! Cậu nói đi lại có thể đi lâu như vậy!” Lạc Nguyệt kích động kêu lên, đôi mắt mèo chớp động chứa đựng phấn khích pha ít hờn dỗi, ánh ánh chút nước mắt.

“Xin lỗi.” Chân thành nhận lỗi, Mặc Hi thật sự xin lỗi mình! Trong cuộc sống của cô, mọi người đều là một phần không thể thiếu được!

“Cậu! Cậu! Cậu! Ai muốn lời xin lỗi của cậu chứ!” Lạc Nguyệt ngừng cười, bĩu môi, ” Đừng tưởng rằng nói mấy câu này thì tớ sẽ tha thứ cho cậu!”

“Mặc Mặc!”

“Hi!”

Vừa lúc đó, lại một lần nữa truyền tới hai giọng nói, tất nhiên một giọng là của An Diệc Kỳ lẫn trong đám người kia, còn một giọng thì...

Mọi người chuyển mắt đi nhìn, liền thấy một thân hình rất nhanh đã đến trước mặt Mặc Hi, một thân áo choàng màu đen cùng với tên hiệu đính trước ngực khiến ánh mắt mọi người không khỏi giật giật một trận, hắn ở【 Andara】cũng là một trong số những người có danh tiếng, nhưng mà rốt cuộc thuộc loại tốt hay xấu thì cũng không biết được.

Muốn hỏi người này là ai? Chính là người một đường vội vàng đi tới, Đan Thử.

“Cậu trở lại rồi à!” Đan Thử đứng trước mặt Mặc Hi, trên mặt nở nụ cười thuần lương vô hại, con ngươi đen nhánh khóa chặt lấy Mặc Hi, ánh mắt sáng rọi chớp động.

“Ừ, trở về rồi.” Mặc Hi cúi đầu cười nói, nhìn dáng vẻ hài tử trước mắt thật khiến người khác không nhịn được yêu thích, giơ tay ra vuốt ve trên đầu hắn, hành động kia giống như trưởng bối thương yêu tiểu bối.

Nhất thời Đan Thử từ lông mày đến đôi mắt đều tít cười, hơi cúi người xuống để cô dễ dàng vuốt ve hơn. Cuối cùng cũng có thể lại cảm nhận cảm giác đó thêm một lần nữa, nhưng mà... vẫn cảm thấy có cái gì đó không giống, vì cái gì... tim giống như đập nhanh hơn...

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người đều hơi sững sờ, sắc mặt An Diệc Kỳ cứng đờ lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt Lạc Nguyệt quét qua trên người Mặc Hi với Đan Thử, ánh mắt tà ác lại một lần nữa chớp động, con ngươi Hắc Ảnh lóe lên, có phần rõ ràng nhìn về phía Đan Thử, Khố Lạp và Lala với một đám người thì mê muội khó hiểu, lúc đó ở bên ngoài có tiếng kêu gào:

“Còn làm cái gì!? Đó không phải là học sinh yêu của Thạch Nhất đại sư luyện kim à? Từ lúc nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi!?”

“Dựa vào! Mị lực của Mặc Hi cũng lớn thật đó!?”

“Hâm mộ ah...”

Giọng nói của bên ngoài không ngừng vang lên, Khố Lạp có chút lo lắng nhìn An Diêc Kỳ, chỉ thấy sắc mặt hắn sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Cút! Im miệng hết cho tôi!” Cuối cùng, núi lửa cũng bộc phát, An Diệc Kỳ gào thét một tiếng, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ. Tay Mặc Hi cũng ngừng vuốt ve Đan Thử, nhìn về phía An Diệc Kỳ.

“...” Mặt An Diệc Kỳ bị Mặc Hi nhìn tới đỏ cả mặt, làm gì còn cái vẻ đáng sợ lúc nãy nữa, khẽ chớp mắt nhìn Đan Thử đang đứng bên cạnh cô, cẩn thận hỏi: “ Mặc Mặc, cậu ấy là ai?” Dựa vào cái gì có thể được cô ấy đối đãi ân cần như vậy!

“À, cầu ta à.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, “Cậu ta là Đan Thử.” Nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua Hắc Ảnh.

Đan Thử? Đan Thử...Viên!( phát âm gần giống nhau)

Hắc Ảnh cũng không phải dạng ngu, vừa nghe Mặc Hi nói ra tên gọi, lại cộng thêm hành động đó với ánh mắt này, dĩ nhiên đoán được chàng thanh niên này là ai, không nghĩ đến cậu ta cũng tới【 Andara】, hơn nữa có vẻ hòa nhập cũng không tệ. Tốc độ đi tới vừa nãy của hắn không phải ai cũng làm được.

“Mọi người vẫn khỏe chứ!” Được Mặc Hi giới thiệu, Đan Thử cũng quay người lại, nở nụ cười xán lạn với mọi người, nụ cười kia thật khiến người khác muốn tức giận cũng khó...

“...” Mà An Diệc Kỳ có cảm giác tức giận của mình giống như đánh lên một tấm bông, chả có chút xíu tác động nào, thật là nghẹn khuất mà.

“Ha ha! Cũng tốt, mọi người đều ở đây cả, tớ mời mọi người cùng đi ăn cơm.” Mặc Hi nói, hiện tại cô chính là người có lỗi, đương nhiên phải bày tỏ thái độ một chút. Mặc dù mời đi ăn cơm là một chuyện khá bình thường, nhưng ít nhất cũng cho mọi người một lý do tụ tập cùng nhau, cho người muốn tha thứ cô với người không biết nên tha thứ cô như thế nào một cơ hội.

“Hừ hừ! Cậu đợi đấy! Tớ nhất định sẽ chọn những món đắt nhất, ăn cho cậu nghèo chết luôn!” Quả nhiên, vừa nghe Mặc Hi nói xong, Lạc Nguyệt đã kêu đi, cả người đung đưa thật dễ thương.

“Ha ha! Tớ chờ!”

“Hừ! Cứ đợi đi, xem chút nữa cậu còn cười nổi không!?”

“Ha ha! Cậu thật đáng yêu!” cũng nửa năm rồi...

“Móa! Hi! Cậu cố ý!?” Mặt Lạc Nguyệt hồng hồng, đây là lần đầu tiên Mặc Hi nói rõ ra như thế.

“Đúng vậy.” Cô không sợ chết trả lời.

“Cậu!

Mọi người cũng đi theo, Hắc Ảnh liếc qua Phong Tiên Tuyết, người vừa mới rời đi nhưng lại đứng lại, trong mắt người đó ẩn ẩn chút xúc động, sau đó cũng không dừng lại, đi theo mọi người.

Nhiều bạn sao...

Nhìn bóng bọn họ rời đi, trong lòng Phong Tiên Tuyết có một chút rung động, trong đầu cô hiện lại cảnh ban nãy, tiếng cười vui vẻ, rộn ràng xung quanh Mặc Hi, sắc mặt mọi người mừng rỡ cùng những lòi nói quan tâm ân cần...

Cô, vậy mà... lại có chút ước ao...

Phong Tiên Tuyết hơi cúi đầu, trong con ngươi băng lãnh lóe lên ánh sáng âm u, rồi lại trầm xuống suy tư, sau đó lại lạnh như băng, thậm chí càng thêm lạnh giá, rồi đóng băng, tiếp tục bước dời đi.

Cô không cần những thứ đó, mà cũng chẳng bao giờ có thể có được những thứ đó...

......

Buổi chiều, sau khi cùng mọi người ăn cơm xong, Mặc Hi cũng trở về nhà, người đầu tiên cô nhìn thấy là Thiên Nhu với khuôn mặt đầy ấm áp.

“Về rồi à!” vẫn là giọng nói mềm mại dịu dàng đó, giống như nửa năm này Mặc Hi vốn không có rời đi, chỉ là sự vui mừng trong con mắt kia Mặc Hi vẫn có thể nhìn thấy được.

“Vâng! Em về rồi.” Mặc Hi trả lời, vẫn tự nhiên như vậy.

Hai người cùng đi vào phòng, Thiên Nhu báo cáo một ít tin tức, “Mới đây, Mặc đại nhân gửi đến tin tức, nói em trai của em, Mặc Vọng thiếu gia đi kiểm tra thử dị năng, được biết là dị năng thuộc hệ đặc biệt.”

“Vậy à?” Mặc Hi hơi sững sờ, sau đó nhớ tới hai người Mặc Phàm với Chu Tiểu Trúc đang ở thành Đế Do, nở nụ cười đứng dậy, nụ cười thuần khiết vui vẻ, “Là thật à? Nếu vậy ba với mẹ nhất định sẽ rất vui.”

“Đúng vậy, còn đặc biệt mở tiệc, chị có lưu đoạn Tv chiếu lại, Hi có muốn xem không?” Thiên Nhu lên tiếng hỏi, nhìn dáng vẻ tươi cười của Mặc Hi mà thấy đau lòng, rõ ràng có chút bị mọi người lãng quên nhưng lại không hề buồn bã, lại còn nghĩ tới tâm tình của bọn họ.

“Vâng, cũng được.” Mặc Hi cười đáp, ngồi ở trên sofa.

Thiên Nhu đi mở đoạn lưu trên Tv, một lúc sau, màn hình hiện lên trước mặt Mặc Hi, chiếu ở bên trong là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đứng ở trên đầu, trong lòng Chu Tiểu Trúc ôm một bé trai hơn một tuổi, trên mặt hiện lên vẻ hết sức mãn nguyện, còn Mặc Phàm đứng bên cạnh tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không có cách nào khác.

“Ha ha! Vẫn là dáng vẻ này.” Nhìn cảnh này, Mặc Hi nở nụ cười đi, giọng nói mềm mại kia khiến Thiên Nhu không thể không liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kia tràn đầy thỏa mãn cùng cao hứng, không có chút ghen ghét hay thất vọng gì cả.

“Hi...” Thiên Nhu không khỏi phát ra âm thanh.

“Gì thế?” Mực Hi chuyển con mắt, nghi hoặc hỏi.

Thiên Nhu đi tới bên cạnh người cô, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ôn nhu cùng với đau lòng, “Em có cảm thấy buồn không?” Gần đây đám người bọn họ căn bản không hề hỏi han gì cả...

Nghe thấy lời này, đầu tiên Mặc Hi có chút sững sờ, sau đó bật cười, nụ cười kia...đẹp đến mức khiến cho Thiên Nhu càng thêm đau lòng.

Nụ cười thỏa mãn, không hề mang dục vọng, vô cùng tiêu sái, Mặc Hi quay đầu lại, nhìn về đám người Mặc Phàm ở bên trong TV, giọng nói nhẹ nhàng, “Trước giờ em đều bận rèn luyện bản thân mà không quan tâm nhiều đến bọn họ, bọn họ lại vì không quấy nhiễu em nên mỗi ngầy đều cô đơn một mình. Bây giờ có Mặc Vọng ở cạnh bọn họ cũng tốt, bọn họ cũng rất vui đúng không? Chỉ cần như vậy là đủ rồi!”

“Hơn nữa... Thực tế bọn hắn cũng đâu có quên em.” Dưới ánh mắt sững sờ của Thiên Nhu, ánh mắt Mặc Hi càng thêm nhu hòa, “Mặc Vọng, là đừng quên, không được quên đi. Với lại... Tên của em là Mặc Hi, mà tên của bé em là Mặc Vọng, ghép lại không phải là hi vọng sao? Ha ha.”

“Ừ!” Thiên Nhu gật đầu, lực đạo có chút mạnh.

“Ha ha.” Mặc Hi cười cười, nhìn khuôn mặt đày ắp tươi cười của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc bên trong TV, đó chính là thứ mà cô muôn giữ gìn...

Còn có...

Bên trong đầu lại lần nữa hiện ra bóng dáng đám người Lạc Nguyệt, còn có Thiên Nhu...Bọn họ...cũng là những người cô muốn lưu giữ và bảo vệ.

Cho nên, cô nhất định phải mạnh mẽ.

Tiến bộ từng ngày, tích lũy từng ngày, để có thể bảo vệ tất cả bọn họ.

Nghĩ đến điều này, nụ cười của Mặc Hi càng đậm, hai bàn tay đan chéo nhau chống dưới cằm, dựa người vào sofa.

Trong mắt Thiên Nhu loáng qua kinh dị, ở khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy Mặc Hi lại cảm thấy hình như Mặc Hi lại có chút thay đổi, đúng vậy! Cô ấy lại thay đổi rồi, càng ngày càng trưởng thành, tỏa ra hơi thở thuộc về thượng vị giả cũng rõ ràng, có cảm giác chỉ cần hơi thở này của cô hơi nhẹ phát tán ra thì đến An Dĩ Mẫn cũng khó có thể so sánh được, không phải vì bản lĩnh trình độ mạnh mẽ mà là cảm giác đến từ tận sâu trong đáy lòng, không có lấy một chút phản kháng, là hơi thở hấp dẫn người khác nguyện ý tin phục.

Hơn nữa... thậm chí Thiên Nhu còn có cảm giác, bởi Mặc Hi vì có lý do riêng nên cố ý che giấu đi, chỉ cần cô nguyện ý phát ra, tuyệt đối sẽ không kém bất cứ ai...

Cô chủ nhỏ của cô... Thật khiến người khác tự thấy hổ thẹn ah...

“Nhắc đến mới nhớ, sao lại không thấy Thanh Dực đâu?” Bình thường lúc nào Thanh Dực cũng ở trong lòng Mặc Hi mới đúng, Thiên Nhu vừa rót trà vừa hỏi.

“Nó ah! Nói cái gì cần đi nghỉ ngơi, liền đi vào trong không gian khế ước, vẫn luôn không thấy có động tĩnh gì.” Mặc Hi cũng không rõ, nó nói đi nhưng cũng đi hơn năm rồi.

“Phải không? Chắc là muốn đột phá rồi” Nghĩ đến con mèo nhỏ lúc nào cũng vui vẻ níu chặt ở trên người Mặc Hi đòi ăn dị năng thạch kia, Thiên Nhu có chút buồn cười nói.

“Chắc vậy, thôi. Chị lưu đoạn video này giùm em, em về phòng trước.” Thấy TV đã phát xong, Mặc Hi dặn lại một câu,rồi thuận đi lên trên lầu.

“Ừ” Thiên nhu trả lời, nhìn theo bóng lưng của Mặc Hi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!