Nhà Trọ Địa Ngục - Quyển 27 - Chương 06 - Điềm Xấu Bắt Đầu

Nhà Trọ Địa Ngục
Quyển 27 - Chương 06 - Điềm Xấu Bắt Đầu
gacsach.com

Lần nữa sử dùng chiếc bình này cũng làm Thập Tam bất ngờ.

Lại nói, cha mẹ đã nhiều năm không gặp, Thập Tam không biết bọn họ đang ở nơi nào, làm sự tình gì. Hạ cổ là chuyện hại mình hại người, thế nhưng vợ chồng hai người đã làm nhiều năm như vậy, làm Thập Tam thực sự rất khó hiểu.

Hơn nữa, đáng nhắc tới chính là đối với cha mẹ, Thập Tam biết rất ít, thậm chí ngay cả ông bà nội ngoại hắn còn chưa từng nhìn thấy, không biết còn sống hay đã chết.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên chuông điện thoại trong phòng dồn dập vang lên.

Hắn nhướng mày, đứng người lên nghe điện thoại.

Vừa rồi, hắn không cảm thấy xung quanh Tâm Luyến có sinh cơ nào khác, cho nên tạm thời yên tâm một ít, mà giờ khắc này nhận điện thoại, bên kia đầu dây truyền đến 1 thanh âm hắn không ngờ tới.

"Thập Tam sao?"

Đây là 1 thanh âm lạ lẫm nhưng vô cùng quen thuộc.

Là phụ thân.

"Cha" Thập Tam có chút kinh ngạc, hắn hỏi tiếp: "Cha như thế nào lại gọi tới?" Trước hắn có liên lạc qua kể hết mọi chuyện. Trên thế giới này, chỉ có cha mẹ mới tin tưởng lời hắn nói.

"Ta và mẫu thân con không lâu sau sẽ trở về thành phố. Về phần vấn đề lần trước con hỏi thăm..."

"Có biện pháp không? Phương pháp để linh hồn Tâm Luyến trở về cơ thể của nàng?"

"Không có biện pháp." Thanh âm lạnh lẽo của phụ thân truyền đến, làm người nghe rất không thoải mái "Bất quá, ta có thể cung cấp cấp cho con 1 manh mối. Ta nói cho con 1 địa chỉ, bất quá nơi đó phi thường nguy hiểm, không phải vạn bất đắc dĩ, ta không đề nghị con đi."

"Địa chỉ?"

"Ân. Đơn giản, đó là một tòa nhà trọ. Ta cho con lời khuyên, cảnh báo, trừ phi gặp phải thời khắc sống còn, nếu không không được đi tìm cái nhà trọ kia."

Trong biệt thự, Tâm Luyến đem cửa thư phòng mở ra, nhìn ra ngoài xem xét. Trên hành lang hẹp dài trống không không 1 bóng người. Thế nhưng tiếng đập cửa vừa rồi vẫn vang vọng bên tai.

Nàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng bước trên hành lang, không biết vì sao nàng dường như có 1 cỗ ảo giác, trong không khí thoáng qua 1 mùi huyết tinh.

Nàng kiệt lực lắc đầu, muốn đem ý nghĩ này bỏ qua trong đầu.

Gian nan đi tới, không biết sau bao lâu mới đứng ở vị trí đầu cầu thang. Đột nhiên ánh mắt nàng có chút ngẩn ngơ.

Không thể không nói chính là, Y Thanh Thủy tựa hồ rất thích màu đỏ. Trong căn biệt thự này, vách tường, gạch men, bức màn, rất nhiều thứ đều có màu đỏ. Một nơi tập trung rất nhiều màu đỏ không có tính cân đối ngược lại cấp cho người 1 loại cảm giác bất an.

Tâm Luyến chậm rãi bước xuống.

Cầu thang cũng được sơn màu đỏ. Đi trên đó làm Tâm Luyến cảm thấy bồn chồn. Mà cảm giác này đang không ngừng lan tràn trong nội tâm nàng.

Thời điểm tới lầu 1, lọt vào tầm mắt nàng là phòng ăn trống trải chính giữa có đặt 1 cái bàn 4 người.

Lúc này, nàng bước tới trước bàn, chống tay lên mặt kính thủy tinh, nó mơ hồ chiếu rọi ra gương mặt Tâm Luyến.

"Là do ta thần kinh quá nhạy cảm sao?"

Tâm Luyến lắc đầu, quay trở về phía cầu thang.

Đi được vài bước, nàng đột ngột quay đầu lại, nhưng lần này làm cho nàng đứng bất động tại chỗ, ngay cả nháy mắt cũng không động.

Nàng không nhìn thấy bất kỳ người nào sau lưng mình, cũng chẳng xuất hiện ác quỷ mặt mũi máu me.

Nàng nhìn thấy, chính là cô ta.

Đúng, chính cô ta.

Chỉ thấy trên 1 cái ghế bên cạnh bàn ăn 4 người, thi thể của nàng đang ngồi đó, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt mở lớn, trừng mắt nhìn Tâm Luyến đang đứng trên cầu thang!

Tâm Luyến trợt chân, cả người rớt thẳng từ cầu thang xuống đất!

Cỗ thi thể kia trong mấy ngày này đã sớm cứng ngắc, nhưng tư thế bây giờ cùng lúc chết của thi thể hoàn toàn bất đồng, hơn nữa, cặp mắt kia vốn đã bị Thập Tam khép lại, thế nhưng lúc này, lại mở ra thật lớn!

Cứ như vậy trừng mắt nhìn nàng!

"Không... Không!"

Tâm Luyến cảm thấy hoang đường cực độ.

Biệt thự có người đột nhập vào sao? Tại sao lại đem thi thể của mình chuyển ra? Thế nhưng vì cái gì, nhìn thấy thi thể của mình lại làm nàng sởn hết gai ốc?

Nàng lập tức chạy lên lầu, nhảy vào thư phòng, đem cửa khóa trái, sau đó chạy đến trước máy vi tính, ngón tay gõ rất nhanh! Vừa gõ vừa thỉnh thoảng nhìn về phía cửa!

Mà Thập Tam nhìn thấy QQ hồi phục, càng kinh hãi không thôi.

Hắn không cách nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

"Em nói thi thể của em xuất hiện ở tầng 1!"

Báo cảnh sát đương nhiên là không thể, cho nên La Thập tam chỉ có thể tự mình đi đến.

Hắn ở trong phòng bếp cầm theo 1 con dao, đồng thời mang cả dụng cụ hạ cổ.

Hắn rõ ràng đã xác nhận, chung quanh thi thể Tâm Luyến không có khí tức khác lạ, điều này nói lên cái gì?

Chẳng lẽ bởi vì hạ cổ sai lầm cho nên dẫn tới kết quả không thể vãn hồi sao?

Hắn hỏa tốc chạy tới khu biệt thự, cũng may giao thông hôm nay khá tốt, không tốn bao nhiêu thời gian hắn đã tới. Hắn cầm chìa khóa mở cửa, rút dao giấu trong người ra, cực kỳ cảnh giác phóng tới lầu hai. Lên tới nơi hắn lập tức hô: "Tâm Luyến, là anh, em xuất hiện đi!"

Lúc này cửa thư phòng mới mở ra, 1 người con gái xinh đẹp nhào vào lòng Thập Tam.

"Thập Tam... em sợ, anh dẫn em đi thôi, dù thế nào em cũng không ở lại đây!"

"Em trước dẫn anh đi nhìn xem chỗ thi thể em xuất hiện" Thập Tam cảm giác nói ra những lời này rất không được tự nhiên, thế nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nói như vậy: "Tóm lại, có anh ở đây, em không cần lo lắng."

Đây rốt cuộc là do ảnh hưởng của cổ mang tới, hay là hiện tượng linh dị mà mình không thể lý giải nổi?

Tóm lại, Thập Tam cùng Tâm Luyến bước vào trong căn phòng rộng lớn, ở nơi đó, cỗ thi thể đáng lẽ ở bên cạnh bàn ăn đã không thấy đâu.

"Cái này... Làm sao có thể?" Tâm Luyến không dám tin nói: "Em vừa rồi rõ ràng nhìn thấy..."

Thập Tam tự nhiên không cho là Tâm Luyến nói dối. Hai người lập tức đi vào tầng hầm ngầm, cỗ thi thể kia vẫn hảo hảo nằm tại đó. Thi thể vẫn cứng ngắc như cũ, 2 mắt cũng khép lại.

Nhưng lúc này Thập Tam lại cảm giác, tựa hồ tùy thời cái thi thể này sẽ hồi tỉnh lại.

Tuy thi thể này là của nữ nhân hắn yêu, nhưng bây giờ lại làm hắn sợ hãi. Loại sự tình siêu việt thường thức phát sinh, làm hắn bắt đầu từ đáy lòng cảm thấy hối hận vì ngày xưa không hảo hảo theo cha mẹ học về cổ.

Mà giờ khắc này đối tượng duy nhất hắn có thể xin giúp đỡ, chính là cha mẹ.

Trở về lầu 1, hắn dùng điện thoại di động gọi cho phụ thân.

Mà để hắn ngoài ý muốn là người nghe điện lại là mẫu thân.

"Thập Tam? Phụ thân con hiện tại không tiện nghe máy. Có chuyện thì nói với mẹ đi, cũng giống nhau. Mẹ đại khái đã biết rõ tình huống rồi."

"Mẹ?" Bất quá Thập Tam nghĩ ngợi, hỏi mẫu thân cũng không khác biệt mấy.

Hắn đem chuyện xảy ra kể hết lại cho mẫu thân.

"Linh hồn Tâm Luyến phụ lên người Y Thanh Thủy, chẳng lẽ còn sinh ra thi biến?" Lúc này Thập Tam lập tức liên tưởng đến cương thi.

"Cương thi?" Mẫu thân trầm mặc một hồi: "Không, không phải cương thi. Tình huống như vậy ta cho tới bây giờ cũng chưa gặp bao giờ. Hoàn toàn không hợp lẽ thường."

Ngay cả mẫu thân cũng trả lời như thế làm lòng Thập Tam tức khắc trầm xuống.

"Như vậy, để Tâm Luyến rời khỏi ngôi biệt thự này, mau chóng xử lý thi thể nàng..."

"Không, phải để nàng nhất định ở nơi ấy. Nếu như lời con nói là thật, rất có khả năng có một vật nào đó đã xúc động giữa âm và dương. Ngôi biệt thự đó tuy là hung địa, nhưng đồng dạng cũng là địa điểm trấn áp tốt nhất, nếu như hiện tại để nàng rời khỏi không biết sẽ phát sinh tình huống gì. Như vậy đi, con đem ngày sinh tháng đẻ của nàng nói cho ta. Ta dùng bưu kiện gửi cho các con 1 vật."

"Thật sự? Cám ơn, mẹ!"

Thập Tam lần thứ nhất cảm nhận được trong giọng nói lạnh lùng của mẫu thân 1 tia ôn hòa.

Ở phương diện này hắn không hiểu nhiều lắm, lúc này, thành kiến đối với cha mẹ xưa kia đã hoàn toàn biến thành mây khói. Có lẽ cha mẹ trong mắt thế nhân được bao phủ bởi màu sắc cổ sư thần bí, nhưng với Thập Tam mà nói, dù gì cũng là người nhà không thể thay thế.

Đồng thời Thập Tam nói: "Hôm nay, anh sẽ mang thi thể đi. Phía sau xe anh có để 1 cái túi da rắn, anh sẽ lái xe tới vùng ngoại thành. Vô luận như thế nào hôm nay nhất định phải thuận lợi đem thi thể... 

Nói đến đây, hắn cảm giác trái tim nhảy lên rất lợi hại.

Vạn nhất sẩy tay hậu quả thực sự không tưởng nổi. Hắn sẽ bị cho là tội phạm giết người, hơn nữa lời hắn nói ai sẽ tin tưởng.

"Thập Tam..." Tâm Luyến túm chặt lấy tay hắn nói: "Anh... Không sao chứ?"

"Không có chuyện gì đâu." Thập Tam cố trấn định nói: "Hơn nữa, anh còn 1 lá bài tẩy cuối cùng."

"Át chủ bài?"

"Cha nói cho anh biết, ở thành phố K có ẩn dấu 1 tòa nhà trọ linh dị. Nếu như cuối cùng hi vọng đoạn tuyệt, lâm vào hoàn cảnh dữ nhiều lành ít, nơi đó có thể trở thành chỗ lánh nạn. Nhưng cha cũng cảnh cáo, nếu như tiến vào này tòa nhà đó, sẽ phải chịu nguyền rủa còn đáng sợ hơn.

Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không đụng tới át chủ bài này."

Kỳ thật Thập Tam đối với lời nói của phụ thân... , nhiều ít có điểm bán tín bán nghi. Nhưng trước mắt không có nhiều lựa chọn.

Hơn nữa, phụ thân trong ấn tượng của hắn một mực lạnh lùng, thời điểm đề cập tới nhà trọ này cũng có chút dè dặt. Hắn cảm giác được, tựa hồ cái nhà trọ đó là 1 nơi cực kỳ kinh khủng.

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, tình thế sẽ không phát triển đến mức độ đó.

Hắn hôm nay cố ý thay đổi 1 chiếc xe con khác, bởi vì dự liệu tới tình huống này nên đã tới chợ đen mua 1 chiếc xe cũ. Chiếc xe này hắn luôn dùng vải bạt che lại, không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Hơn nữa, hôm nay sử dụng cũng là biển số và giấy tờ giả.

Đem thi thể Tâm Luyến cất vào túi da rắn, sau đó hắn cùng Tâm Luyến hai người chuyển nó vào cốp sau.

Trong cả quá trình, bộ dạng Tâm Luyến đều phi thường sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thi thể đang khép kín mắt, chỉ sợ nó bất thình lình mở ra.

Cuối cùng sau khi hoàn thành, Thập Tam liền khởi động xe, đi ra phía bên ngoài. Hắn đội mũ lưỡi trai cùng kính râm, thay đổi trang phục được mua trên vỉa hè, lái xe rời khỏi khu biệt thự, thẳng tiến về phía vùng ngoại thành.

Lúc này, sắc trời dần muộn, mây đen báo hiệu điềm xấu dần lan tràn bao trùm toàn bộ thinh không... !.