Nổi loạn ở địa ngục - Tập 2 - Chương 27 - Máy bắn đá

Ngay sau niềm vui đoàn tụ, nghĩa quân đã lập tức bắt tay vào chuẩn bị phòng thủ. Cửa hang căn cứ cũ cũng được lập hàng rào phòng thủ vây quanh cùng nhiều chòi canh bên trong giống như cửa hang căn cứ mới. Có điều khác là cửa hang mới vốn nằm sát bên một vách núi vì vậy chỉ cần phòng thủ ba mặt, hơn nữa còn có thể sử dụng cao điểm trên vách núi đó làm đài quan sát xung quanh. Cửa hang cũ thì giống như một cái cửa hầm nằm giữa một bãi đất đá bằng phẳng, bởi vậy phải xây dựng một hệ thống tường rào bao quanh tứ phía, ở bên trong thì phải dựng nhiều chòi canh, trong đó lại có một cái chòi đặc biệt to và cao hơn hẳn để làm đài quan sát. Các anh em thống nhất đặt tên cho các hang căn cứ để dễ phân biệt khi nói chuyện. Hang căn cứ mới được là hang Hữu Thủy, ý nói ở đó có một hồ nước, còn hang căn cứ cũ thì đặt tên là hang Khởi Nguyên, mang ý nghĩa là nơi khởi đầu của nghĩa quân. Lối đi thông giữa hai hang này cũng đã được khơi thông cho rộng rãi để quân đội có thể dễ dàng di chuyển qua lại giữa hai bên mà tiếp ứng cho nhau.

Về mặt nhân sự, quân khởi nghĩa đã bắt được gần một nghìn lính của Quách Đông tuy nhiên đa phần đều vẫn bị trói chặt, nhốt trong phòng giam. Chỉ có một trăm lính đã hàng từ trước thuộc quyền chỉ huy của Đại Bách là được sử dụng bình thường như các đội quân khởi nghĩa khác. Tổng số người của nghĩa quân tính cả số tù binh vừa được giải thoát đã lên tới gần ba nghìn người, trong số đó cũng nhặt thêm được khoảng một trăm người mới tiến bộ trong thời gian qua có thể chiến đấu được, cộng với quân số hiện có, tổng cộng nghĩa quân giờ có khoảng bảy trăm lính, trong đó gồm khoảng năm trăm bộ binh và hai trăm cung binh. Tất cả đều đã sẵn sàng khí thế chờ đợi những đợt tấn công tiếp theo của quân địa ngục.

Rồi thì quân địa ngục cũng đã kéo đến. Bộ phận trinh sát của quân khởi nghĩa đã nhanh chóng phát hiện và theo sát tình hình tiến quân của địch. Quân địa ngục lần này kéo đến một nghìn năm trăm quân do đích thân Chúa Ngục chỉ huy, rõ ràng đây là tin tức rất đáng lo ngại đối với nghĩa quân bởi gần như địa ngục đã dốc toàn lực cho cuộc chiến này rồi. Do vậy, quân khởi nghĩa cũng dốc toàn bộ lực lượng mình có để chuẩn bị kháng cự. Hệ thống hàng rào, chòi canh được gia cố, binh lực được bố trí canh gác, sẵn sàng chiến đấu 24/24 giờ.

Phía quân địa ngục đương nhiên cũng phải có lực lượng trinh sát đi trước để do thám tình hình. Kết quả họ cũng nhận thấy quân khởi nghĩa đang được bố trí phòng ngự rất chặt chẽ, không dễ gì mà đánh một trận có thể quét sạch ngay được. Bởi vậy khi hành quân gần tới cửa hang Khởi Nguyên thì quân địa ngục không vội vàng khiêu chiến ngay mà cũng dựng trại đóng quân ở một vị trí vừa đủ để người đứng từ trại hai bên không nhìn thấy nhau.

Sau một ngày, quân địa ngục mới cử một đội quân một trăm lính ra trước trận khiêu chiến, mục đích là đánh một trận thăm dò thực lực quân khởi nghĩa. Chỉ huy đội quân này là một tiểu tướng có diện mạo bình thường, mặc một bộ giáp trụ có vẻ rất cũ kỹ nhưng tác phong rất gọn gàng. Y dẫn quân ra khỏi trại, tiến đến một khoảng không gian trống trải vừa đủ nhìn rõ trại của quân khởi nghĩa thì dừng lại. Rồi y hét vang như sấm:

-          Ta là Thống Lĩnh Dương Mè của ngục Đại Ngàn đây, trong đám giặc cỏ các ngươi có kẻ nào ra đánh với ta một trận không?

Phía quân khởi nghĩa lúc đó các tướng lĩnh đều đang tập trung đứng trên đài quan sát của doanh trại nhìn ra mà bàn bạc, chỉ ngoại trừ cu Zin không có mặt vì được cắt cử trấn giữ cửa hang Hữu Thủy. Thấy đối phương hô lên khiêu chiến, Tiểu Giới lẩm bẩm:

-          Quái! Sao bọn nó lắm thằng tự xưng là thống lĩnh thế nhỉ?

Tiểu Văn đáp:

-          Theo anh biết thì quân đội ngục Đại Ngàn chia ra cứ hai mươi lính gọi là một đội, đứng đầu có một đội trưởng, một trăm lính gọi là một binh đoàn, đứng đầu binh đoàn gọi là Thống Lĩnh. Trên cấp Thống Lĩnh thì gọi chung là tướng quân, tùy vào chức trách mà có danh xưng khác nhau. Cao nhất là chức Đô Đốc chính là người đứng đầu Bộ Binh, quản lý toàn bộ quân đội, chức danh tương đương với chức thượng thư ở các bộ khác. Tên này chỉ huy một đội trăm người thì xưng là Thống Lĩnh là đúng rồi.

Mọi người nghe vậy mới hiểu cơ cấu quân đội ngục Đại Ngàn nên đều gật gù. Đông Hạ lại hỏi:

-          Sao bọn nó không kéo hết quân vào đánh đi mà đưa ra có một trăm lính khiêu chiến là sao nhỉ?

Lính Đen lên tiếng trả lời:

-          À, đây gọi là đánh thăm dò. Một trận chiến với hơn nghìn lính tham gia có thể gọi là trận đánh lớn, người ta sẽ không vội vàng dốc toàn lực đánh một lần đâu vì chưa rõ tình hình địch mà đánh thì mạo hiểm quá. Do vậy người ta sẽ phải mang những đội quân nhỏ đi đánh thăm dò xem lực lượng địch ra sao, điểm mạnh, điểm yếu thế nào thì mới đưa ra các đối sách cho phù hợp.

Đông Hạ hỏi thêm:

-          Thế bọn chúng mang có một trăm quân ra mà gặp phải mấy trăm người bên mình ra đánh thì sao đỡ nổi?

Lính Đen lại đáp:

-          Mọi người nhìn xem! Đội quân đi thăm dò này đứng ở khoảng cách xa như vậy thứ nhất là để cung tên của chúng ta bắn không tới, thứ hai là nếu ta mang một đạo binh lớn ra khỏi cửa trại thì chúng sẽ chạy ngay, chỉ khi nào thấy chúng ta mang ra một đội quân tương đương thì chúng mới đứng lại giao chiến thôi.

Tiểu Văn gật gù:

-          Ừ, về thông lệ chiến chinh tôi cũng không rõ lắm. Thế giờ chúng ta có nên ra đánh với chúng không?

Lính Đen đáp:

-          Theo thông lệ, nếu chúng ta tự biết mình kém thì cứ giữ chặt cửa trại, không ra đánh, mặc bọn chúng chửi bới thế nào cũng được. Còn như chưa rõ đối sách thì cứ mang một trăm lính ra đánh thử, nếu thua thì chạy cũng không hề gì.

Giữa lúc đó, dưới bãi, tên tiểu tướng tự xưng là Dương Mè gào khản cổ không thấy quân khởi nghĩa trả lời câu nào, tức tối chửi:

-          Ơ hay, cái lũ giặc cỏ chúng may muốn đánh hay không thì cũng lên tiếng trả lời một câu chứ. Cứ im lặng nằm rúc trong hang như chuột nhắt thế à?

Nghe thấy thế, Hắc Nhị Ca quay sang Tiểu Văn nói:

-          Theo tôi thì ta cũng đem một trăm lính ra đánh với hắn đi. Thứ nhất là cũng cần thăm dò xem quân địch mạnh yếu ra sao, thứ hai là không thể để hắn chửi bới mãi thế được, mất hết thể diện. Trận vừa rồi tôi với Phi Tăng chỉ được phân công đánh một nhúm quân ở trong hang, không có công trạng gì, giờ xin cho tôi ra đánh trận đầu để có chút công lao!

Tiểu Văn do dự không dám quyết. Phi Tăng nghe thấy thế lên tiếng nói:

-          Ấy, sao có thể để cho Phó Thủ Lĩnh bên ta ra đánh ngay trận đầu được? Em hôm trước cũng chưa lập được công trạng gì, trận này xin để cho em ra đánh!

Tiểu Văn gật gù:

-          Ừm, cậu có quyết tâm cao như vậy thì hãy mang một trăm quân ra đánh trận này đi!

Phi Tăng cúi đầu vâng lệnh, đang định bước đi thì Lính Đen giữ tay lại nói:

-          Cậu phải nhớ, trận này đánh thăm dò là chính, không cần quá ăn thua. Nếu thấy thất thế phải rút lui ngay để bảo toàn lực lượng, làm sao càng ít thiệt quân càng tốt, nghe không?

Phi Tăng gật đầu:

-          Vâng, em biết rồi.

Nói rồi Phi Tăng nhanh chóng đi xuống dưới, dẫn theo một trăm quân, mở cửa trại, ra ngoài ứng chiến.

Phía quân địa ngục thấy vậy thì thủ thế đứng chờ. Quân khởi nghĩa tiến tới vị trí đối diện với quân địa ngục thì dừng lại. Tiểu tướng bên phía quân địa ngục nhìn Phi Tăng, vòng tay chào, nói:

-          Theo phép tắc nhà binh, xin tự giới thiệu ta là Thống Lĩnh Dương Mè. Ngươi là ai hãy xưng danh trước khi giao chiến!

Phi Tăng lạnh lùng lắc đầu, nói:

-          Hừm, ta chỉ là kẻ vô danh. Muốn đánh thì đánh đi, đừng nói nhiều!

Dương Mè nhăn mặt nói:

-          Hừ, đúng là lũ giặc cỏ, chẳng hiểu tí phép tắc nào cả.

Phi Tăng dường như không muốn nói dài dòng, cứ thế vẫy tay xua quân tấn công, miệng thì hô vang:

-          Xông lên!...

Cả đội quân khởi nghĩa vừa hò hét vừa lao thẳng vào đội hình của quân địa ngục. Phi Tăng đương nhiên chọn cho mình một đối thủ ngang tầm, chính là Dương Mè. Phi Tăng không hề e ngại, liên tiếp tung ra những đòn tấn công đầy sức mạnh, Dương Mè nhanh chóng tỏ ra yếu thế, chỉ có thể cố gắng đỡ đòn, không phản công được, đồng thời Dương Mè cứ lùi dần, lùi dần về phía sau. Phi Tăng thấy mình đã chiếm được ưu thế càng hăng máu tiến vào giữa đội hình quân địch mà đánh với đối thủ. Tuy nhiên, sau một hồi giao tranh Dương Mè vẫn phòng thủ kín kẽ nên chưa gặp phải tổn thương gì đáng kể. Trong khi đó Phi Tăng nhìn lại xung quanh thì nhận ra chỉ có mình anh chiếm được ưu thế còn đám lính của mình thì đa phần lại đang yếu thế. Lính địa ngục so về từng cá nhân thì sức mạnh không quá nổi trội nhưng khả năng phối hợp thì hơn hẳn quân khởi nghĩa, quân địa ngục khi chiến đấu đều có ý thức giữ vững vị trí, cự ly với đồng đội, hỗ trợ đồng đội khi cần để tạo lên sức mạnh tập thể, rõ ràng đây là một đội quân đã được huấn luyện rất kỹ càng. Phi Tăng lại lỡ bước quá sâu vào giữa đội hình quân địch, chỉ có một vài lính theo chân anh, còn lại phần lớn lực lượng đã bị bỏ lại phía sau, chia cắt liên lạc với chỉ huy. Cảm thấy tình thế trở lên nguy hiểm, Phi Tăng quay đầu định rút lui, tất nhiên quân địa ngục đã vây tứ phía nên anh phải lăn xả vào lớp quân chắn phía sau mà tấn công để mở đường rút. Khi Phi Tăng vung kiếm chém vào đám lính thì không phải một mà tới hai tên cùng giơ giáo ra, bắt chéo trước mặt anh để đỡ nhát chém. Đồng thời Dương Mè ở đằng sau cũng nhanh chóng lao theo, vung kiếm đâm vào lưng Phi Tăng. Tuy vậy Phi Tăng đã nghe tiếng gió mà đoán được hướng kiếm đâm sau lưng nên nhanh như cắt xoay nghiêng người để lách tránh, đồng thời tiện đà quàng cánh tay trái ôm vào đúng điểm bắt chéo của hai cây giáo, ghì chặt cả hai cây giáo vào nách mình. Rồi Phi Tăng lại vận sức đẩy luôn hai mũi giáo đó đâm về phía Dương Mè khiến cho hai tên lính đang cầm giáo không giữ nổi vũ khí phải buông tay. Dương Mè cũng không gặp khó khăn gì để hóa giải đòn tấn công này, hắn ta dơ kiếm đỡ rồi gạt các mũi giáo ra, rồi hắn lại thuận đà xoay người bước tới gần Phi Tăng vung kiếm chém. Đòn phản công khá nhanh mà lực chém cũng rất mạnh nhưng Phi Tăng vẫn kịp phản ứng bằng cách buông hai cây giáo ra, dùng cả hai tay giữ cây kiếm của mình mà đỡ lại nhát chém của đối thủ. Tuy vậy, trong thế bị bao vây giữa lòng địch, xung quanh Phi Tăng là rất đông lính địa ngục đang đứng gần, thấy Phi Tăng đang phải đỡ đòn vất vả như vậy, chúng hùa nhau cả năm tên cùng đâm giáo tấn công một lượt. Phi Tăng vội vàng đẩy mạnh tay để hất kiếm của Dương Mè ra rồi uốn cong người về phía sau như nằm ngả xuống đất để tránh, trong khi tay cầm kiếm chống đất làm điểm tựa cho khỏi ngã. Năm tên lính địa ngục từ năm hướng khác nhau đâm giáo tới nên năm cây giáo khi đâm hụt đã chụm nhau ở một điểm nhìn như cánh quạt xòe ra. Phi Tăng đá mạnh chân vào cây giáo ở dưới cùng khiến cho cả năm cây giáo bật tung lên. Cú đá mạnh đến nỗi lực truyền qua những cây giáo gây trấn động tới năm tên lính khiến chúng đồng loạt ngã ngửa. Ngay sau đó Phi Tăng bật dậy, thấy có khoảng trống lộ ra từ vị trí năm tên lính vừa rồi, anh lao tới để tìm đường thoát khỏi vòng vây. Dương Mè thấy vậy định lao theo để giữ chân Phi Tăng lại, tuy nhiên lúc đó có một số người lính của Phi Tăng cũng đứng gần đó đã ập đến liều chết chặn đường Dương Mè, nhờ vậy Phi Tăng mới có cơ hội phá vòng vây mà thoát ra ngoài.

Từ doanh trại của quân địa ngục, các tướng lĩnh cũng đang đứng trên đài cao quan sát trận chiến. Chúa Ngục đứng sừng sững ở chính giữa đài với con Đại Mãng Xà vẫn liên tục chuyển động chầm chậm trên vai. Lần này đích thân Chúa Ngục xuất chinh thì Phạm Thanh được giao nhiệm vụ ở lại quản lý việc trong nội phủ, chỉ có Lê Vinh là cấp quan có phẩm hàm cao đi theo, còn lại các tướng lĩnh khác đều chỉ ở cấp Thống Lĩnh trở xuống. Chúa Ngục nhìn thấy Phi Tăng một mình tả xung hữu đột giữa vòng vây quân địa ngục mà không hề hấn gì thì gật gù nói:

-          Hừ, không ngờ bọn giặc cỏ này cũng có những tướng lĩnh uy dũng như vậy. Không thể xem thường.

Lê Vinh khúm núm đáp:

-          Dạ, theo hạ thần thấy thì bọn chúng cũng có những cá nhân có sức mạnh tương đương người bên ta, nhưng chắc chắn là khả năng tổ chức đội hình và kinh nghiệm chiến đấu thì còn non lắm. Làm sao chống lại được thần uy của Chúa Ngục.

Chúa Ngục bật cười:

-          Ha ha ha! Đúng thế… ha ha! Vậy nhưng không được chủ quan! Hẳn là bọn chúng cũng phải có điểm mạnh gì đó nên mới đánh bại được Phó tướng của ngươi chứ. Ha ha!

Trong khi đó ở bên kia chiến tuyến, các tướng lĩnh quân khởi nghĩa cũng đang đứng trên đài cao quan sát, ai nấy đều đang hồi hộp, lo lắng khi thấy quân ta dưới trận đang có vẻ yếu thế. Phi Tăng đã thoát được ra khỏi vòng vây của quân địch để kết nối sự chỉ huy tới đội quân của mình nhưng đánh giá tình hình khi đó thì binh lực còn lại chỉ bằng một nửa đối phương. Bởi vậy Tiểu Văn ra lệnh đánh chiêng để thúc giục Phi Tăng rút quân.

Nghe tiếng chiêng thu quân vang lên, Phi Tăng kết thúc nốt mấy tên lính địa ngục quanh vị trí của mình rồi ra lệnh rút quân. Thấy quân khởi nghĩa rút chạy, Dương Mè hô to:

-          Đuổi theo! Truy sát tận cùng cho ta!

Hai bên đang áp sát giao chiến mà giờ một bên rút chạy thì bên kia sẽ đuổi theo sát nút, rất khó để chạy tách hẳn ra được nếu không có lực lượng chặn hậu. Bởi vậy rất nhiều quân khởi nghĩa đã bị quân địa ngục đuổi theo đánh gục trên đường rút nhưng phần còn lại vẫn phải cố chạy để giữ được càng nhiều người càng tốt. Tuy nhiên, khi đuổi theo tới vị trí khá gần doanh trại quân khởi nghĩa thì Dương Mè ra lệnh dừng lại, không dám đuổi tiếp vì sợ đi vào tầm bắn của cung thủ quân khởi nghĩa. Nhờ vậy quân của Phi Tăng bỏ xa được đối phương một khoảng tầm năm mươi mét, lực lượng lúc này còn lại chỉ bằng khoảng một phần ba đối thủ. Bất ngờ, Phi Tăng lại ra lệnh cho quân mình dừng lại, rồi quay đầu lại đứng nhìn quân địch từ khoảng cách chừng năm mươi mét. Dương Mè thấy thế cười khẩy:

-          A, cái bọn bại binh này giỏi nhỉ? Còn chưa sợ vãi đái hay sao mà dám đứng lại nữa?

Phi Tăng không hé răng nói câu nào, cứ đứng nhìn chằm chằm. Bất giác quân địa ngục cảm thấy nghi hoặc. Mà chẳng riêng gì quân địa ngục, các tướng lĩnh quân khởi nghĩa đang đứng trên đài quan sát cũng tỏ ra rất khó hiểu, ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng chiêng báo thu quân vẫn vang liên hồi, sao Phi Tăng không rút nhanh còn đứng lại làm gì? Dưới trận, một tên lính đứng cạnh Dương Mè nói:

-          Tướng quân, hay là có bẫy chăng?

-          Bẫy gì?

-          Nó dụ mình vào gần để bắn tên.

-          Thằng ngu, tầm này tên bắn chưa tới đâu, tao tính cả rồi.

-          Ngẫm nghĩ một lúc Dương Mè chỉ kiểm về phía trước hô:

-          Giết!... Giết hết cho ta!

Quân địa ngục ồ ạt xông lên, hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Thấy vậy Phi Tăng lại vẫy quân rút chạy. Hai bên lại chơi trò đuổi bắt nhưng giờ khoảng cách được duy trì trong khoảng năm mươi mét nên không có đụng độ nào xảy ra. Đuổi được một lúc, Dương Mè thấy sắp vào tới tầm bắn tên của doanh trại quân khởi nghĩa nên định dừng lại. Thế nhưng hắn chưa kịp ra lệnh dừng thì kỳ lạ thay quân của Phi Tăng lại rẽ ngang, bẻ hướng chạy sang bên trái chứ không đi thẳng về phía trại của mình nữa, nghĩa là nếu cứ đuổi theo thì cũng sẽ không đi vào tầm bắn của quân khởi nghĩa như Dương Mè đang e ngại. Bởi vậy Dương Mè cứ tiếp tục thúc binh lính đuổi theo tiếp.

Trên đài quan sát từ doanh trại quân khởi nghĩa, mọi người mắt tròn mắt dẹt không hiểu nổi Phi Tăng đang muốn làm gì. Chợt Tiểu Văn reo lên:

-          À, tôi hiểu rồi. Nỏ!... Mang nỏ liên châu ra là bắn tới đấy.

Nỏ liên châu đã được sử dụng hiệu quả trong trận đối đầu với quân Quách Đông tuy nhiên trong khi xây dựng hệ thống phòng thủ doanh trại thì chưa dùng đến vì hệ thống này chủ yếu bắn tên từ trên chòi xuống mà nỏ liên châu cồng kềnh thì không đưa được lên chòi. Giờ Tiểu Văn nói vậy thì mọi người cũng nhanh chóng hiểu ra. Lính Đen lập tức điều động một đội quân đưa nỏ liên châu ra trước cửa doanh trại và bắn về phía quân địch.

Đội quân của Dương Mè đang hăm hở đuổi theo quân khởi nghĩa thì chợt thấy một cơn mưa tên vun vút từ trên trời trút xuống. Lính địa ngục đang mải chạy, không kịp đề phòng nên trúng tên nằm xuống như ngả rạ. Số còn lại cố gắng vung kiếm, vung giáo để gạt tên nhưng những mũi tên vẫn liên tục được bắn tới dày đặc trong khi bọn chúng đứng trơ vơ giữa một khoảng đất trống trải, không có chỗ nào mà ẩn nấp. Dương Mè tức tối quát tháo:

-          Mẹ kiếp! sao chúng nó bắn được tới tận đây?... Sao lắm tên thế nhỉ?... Rút! Rút mau!...

Lính địa ngục vừa gạt tên vừa cố gắng chạy giật lùi thật nhanh mong thoát ra khỏi tầm bắn. Nhưng với tốc độ di chuyển thế này thì còn lâu chúng mới thoát khỏi tầm bắn của nỏ liên châu. Tên vẫn vun vút lao đến như mưa, lính địa ngục cứ nằm xuống hết lớp này tới lớp khác. Cho đến khi chỉ còn lại một nhúm quân thì từ trong trại, Lính Đen ra lệnh ngừng bắn bởi vì dùng quá nhiều tên để bắn một số lượng lính ít như vậy thật là lãng phí. Và đó chính là thời điểm cho Phi Tăng hoàn tất nhiệm vụ, anh dẫn quân trở lại và không khó khăn để hạ gục hoàn toàn đám quân địa ngục còn lại. Chỉ có duy nhất Dương Mè nhanh chân chạy thoát, Phi Tăng cũng không cố gắng đuổi theo hắn. Quân khởi nghĩa nhanh chóng thu dọn chiến trường, đưa hết những đồng đội đã gục ngã về trại và đồng thời cũng không quên thu hoạch chiến lợi phẩm, chính là toàn bộ một trăm lính địa ngục và khí giới kèm theo. Quân địa ngục trong trại chỉ có thể đứng nhìn vì mang quân ra cướp lại lính sẽ không thể kịp được khi khoảng cách là quá xa.

Dương Mè trở về vội vàng quỳ rạp xuống dưới chân Chúa Ngục xin tha tội vì đã để thua trận ra quân. Chúa Ngục làm như không hề nhìn thấy hay nghe thấy Dương Mè nói gì, chỉ lạnh lùng quay mặt đi nói:

-          Thì ra bọn chúng dựa vào thứ cung nỏ ấy mà tác oai tác quái… thì ra thế…

Lê Vinh đứng bên cạnh không hiểu thái độ của Chúa Ngục như vậy là ý làm sao nhưng có lẽ sau bao năm đi theo Chúa Ngục hắn cũng thừa hiểu đây chẳng phải là tình huống vui vẻ gì. Bởi vậy hắn rụt rè nói:

-          Dạ phải, chắc bọn giặc cỏ này cũng chỉ dựa vào đó mới gây ra bao nhiêu chuyện như vậy. Chúng ta chỉ cần tìm cách tránh được cung binh của chúng thì chắc chúng không còn gì để đánh nữa đâu. Cái khó là giờ chúng đóng chặt cửa trại phòng thủ rồi ở trong bắn cung ra thì chúng ta cũng khó mà tấn công được.

Chúa Ngục vẫn không ngoảnh mặt lại, lim dim đôi mắt, gật gù:

-          Ừ… ừm…

Đợi mãi không thấy Chúa Ngục nói gì nữa, Lê Vinh lên tiếng xin cho Dương Mè:

-          Dạ, trận đầu ra quân chúng ta chưa biết rõ khả năng bắn xa của quân địch nên không may thua trận. Xin Chúa Ngục nương tay với tướng tiên phong ạ!

Không ngờ vừa nghe thấy thế Chúa Ngục bất thình lình quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt Dương Mè. Chúa Ngục vẫn không nói gì mà Dương Mè sợ hãi run cầm cập. Rồi con Đại Mãng Xà từ trên vai Chúa Ngục chợt vươn cổ ra kêu “phì… phì…”, rồi nó bành cái cổ ra thật rộng, rồi bất thình lình nó há to cái miệng bổ thẳng xuống, ngoạm thẳng vào đầu Dương Mè. Toàn thân con Đại Mãng Xà cũng từ trên vai Chúa Ngục quăng thẳng xuống. Chỉ trong một tích tắc nó nuốt chửng Dương Mè không để lại một dấu tích nào. Khoảng đất Dương Mè vừa quỳ gối giờ bị thay thế hoàn toàn bằng hình ảnh một con mãng xà to khổng lồ đang uống lượn, ngắc ngứ cổ họng để nuốt con mồi. Lê Vinh đứng ngay cạnh đó chứng kiến toàn bộ sự việc mà bàng hoàng, không dám nói câu nào, đứng ngây ra như một pho tượng.

*

*          *

Các tướng lĩnh quân khởi nghĩa ngồi bên nhau ở chính giữa doanh trại, ngay trước cửa hang Khởi Nguyên. Lính Đen nói:

-          Xem ra quân địa ngục thật sự thiện chiến, quân số lại đông hơn hẳn chúng ta. Thật là …

Tiểu Giới làm bộ mặt thản nhiên nói:

-          Kệ chúng nó! Mình cứ đóng chặt cửa trại, ở trong bắn ra. Xem chúng nó làm gì được.

Đông Hạ nhăn mặt nói:

-          Cũng không chủ quan được. Quân nó mạnh như thế, cứ bất chấp đánh vào đây thì sợ là hàng rào này không chịu nổi.

Tiểu Văn trầm ngâm một lúc mới nói:

-          Nếu bung hàng rào này thì…

Chưa kịp nói hết câu thì chợt nghe một tiếng:

UỲNH…

Mặt đất như rung động. Tiếp theo là những tiếng nhốn nháo của quân lính. Mọi người ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Tiểu Giới la lên:

-          Gì vậy? Trời sập à?

Ngay sau đó thì lại nghe:

UỲNH… UỲNH… UỲNH!...

Liên tiếp những cơn trấn động, rồi đất, đá, khói bụi mù mịt. Khi định thần lại đôi chút thì mọi người mới nhìn ra, hàng loạt những tảng đá to tầm hai người khiêng đang từ trên trời rơi xuống. Rõ ràng những tảng đá này không phải rơi thẳng từ trên đỉnh đầu mà bay từ bên ngoài doanh trại vào như được ai đó ném đi với tốc độ rất nhanh. Chúng rơi xuống nền đất tạo ra những cơn địa trấn và cày xới đất đá bay lên mù mịt. Chúng va vào những mảng tường rào doanh trại khiến cho hàng rào vỡ vụn. Cái chòi nào bị trúng phải một tảng đá này thì cũng sập xuống tức thì. Tảng đá nào mà bay trúng khu vực có một đám quân lính đang tụ tập cạnh nhau thì thế nào cũng có hàng loạt cậu lính nằm xuống vì chạy không kịp. Trong chốc lát cả doanh trại trở thành một đống hỗn loạn, quân lính chạy nhốn nháo. Không rối loạn sao được khi mà ngay cả đám tướng chỉ huy cũng đang hoang mang không biết làm sao. Sau khi định thần lại, Hắc Nhị Ca mới hô lên:

-          Máy bắn đá!... Đúng rồi, do máy bắn đá đấy.

Thấy vậy Lính Đen vừa tuốt kiếm ra vừa hô:

-          Bình tĩnh nào anh em! Sẵn sàng chiến đấu!... xông ra giết chúng đi!

Mọi người nghe thấy thế cũng có phần bình tĩnh hơn, bắt đầu chuẩn bị khí giới. Không ngờ Tiểu Giới lại tưng tửng nói một câu:

-          Có thấy tên địch nào đâu mà giết?

Tự nhiên mọi người cảm thấy câu nói của Tiểu Giới như lời nói hộ những suy nghĩ trong lòng mình, bất giác đều đứng khựng lại. Rồi thì nghe tiếng Hắc Nhị Ca nói:

-          Máy bắn đá hoạt động theo nguyên lý đòn bẩy, có thể bắn đi những tảng đá nặng mấy chục cân tới khoảng cách xa mấy trăm mét. Bởi vậy tuy chỉ là một hệ thống thô sơ nhưng sức tàn phá rất khủng khiếp. Trong chiến đấu thì nó có tác dụng lớn khi phá thành, chòi, nhưng ngược lại thì nhược điểm là khả năng di chuyển không linh hoạt, khi bị đối phương áp sát thì không còn sức tấn công nữa. Vì chế tạo cũng phức tạp mà trong chiến đấu bình thường hay bị phá hủy nên trong chiến trận cũng ít khi người ta dùng đến thứ này.

Tiểu Văn buông tiếng thở dài:

-          Ôi!... Đúng rồi… tôi nhớ trong binh pháp có nói muốn phá chòi thì tốt nhất là dùng máy bắn đá. Giờ quân ta mạnh nhất là dùng cung tên, dựa vào hàng rào và chòi để phòng thủ thì bọn chúng dùng máy bắn đá, có thể phá tan hệ thống tường rào và chòi từ xa là đúng sách rồi.

Đông Hạ hỏi:

-          Thế giờ chúng ta phải làm thế nào, đại ca?

Tiểu Văn nhìn mọi người một lượt rồi lại thở dài:

-          Hzai!... Thì rút hết vào hang thôi chứ sao.