Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 18

18

Tôi hết sức rung động trước sự hiểu biết của bà. Còn một điều nữa cũng kêu gọi sự chú ý của tôi, ấy là bà không có cái giọng nói mới mẻ đáng được ưa dùng thuở đó mặc dù bà chẳng hề có thái độ của một phụ nữ Nhật bản theo lối cũ.

Tôi là một thanh niên hãy còn nông nổi chưa có kinh nghiệm sâu xa trong việc giao tế với đàn bà con gái. Đúng thế, là một thanh niên, nên theo bản năng, tôi cũng cảm thấy những sự thèm khát tự nhiên đối với người khác phái, song sự thèm khát trong tôi, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mơ hồ, chẳng khác gì sự yêu thích khi mình nhìn thấy một áng mây đẹp trên bầu trời mùa xuân vậy. Thực ra khi đứng trước đàn bà con gái, tôi thường thấy tình cảm trong lòng đột nhiên thay đổi hẳn. Thay vì cảm thấy bị lôi cuốn, tôi lại thấy muốn gạt phăng đi. Tuy nhiên, đối với bà vợ Tiên Sinh thì khác hẳn. Khi ngồi nói chuyện với bà, tôi chẳng hề cảm thấy cái sự bất quân bình trong tư tưởng nam nữ thông thường. Thực vậy, chẳng mấy chốc tôi quên khuấy rằng bà là một phụ nữ và liền đi đến chỗ coi bà là người duy nhất có thể cùng tôi làm người phê bình và người đồng tình thành thật của Tiên Sinh. Tôi hỏi:

"Cô có nhớ có lần con hỏi vì sao thầy lại hay xa lánh những hoạt động thế gian và cô đã trả lời rằng trước kia không phải là thầy luôn ẩn mình như thế không?"

"Có tôi nhớ chứ! Quả thực trước kia nhà tôi đâu có vậy?"

"Vậy thì trước đây thầy như thế nào hả cô?"

"Một người mà chú hy vọng, mà chính tôi cũng hy vọng nhà tôi trở thành như vậy."

"Vậy thì vì đâu mà thầy đã đổi thay đột ngột như vậy?"

"Không phải đột ngột đâu. Dần dần từng chút đó."

"Và cô vẫn sống bên thầy suốt trong thời gian ấy, từ đầu đến cuối phải không ạ?"

"Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi là vợ chồng mà!"

"Vậy thì chắc hẳn cô phải biết nguyên nhân sự thay đổi."

"Khốn thay, tôi không biết. Nói ra thực là cay đắng nhưng sự thực là dù cho có vò đầu bóp trán suy nghĩ đến đâu đi nữa, tôi vẫn không làm sao hiểu rõ được. Chú không biết được là tôi đã phải van xin nhà tôi biết bao nhiêu lần mong ông ấy nói cho tôi hay nguyên nhân sự thay đổi đó."

"Thế rồi thầy bảo sao?"

"Nhà tôi bảo rằng ông ấy chẳng có gì mà nói hết và tôi chẳng việc gì phải lo hết.

Ông ấy bảo chỉ vì tính chất mình thay đổi mà thôi."

Tôi ngồi im. Bà cũng không nói gì. Trong phòng chị người làm cũng chẳng có một tiếng động nào vọng lại. Tôi quên phắt cả chuyện thằng ăn trộm. Bất thần bà hỏi:

"Thế chú có nghĩ là tôi phải chịu trách nhiệm không?"

"Dạ, thưa không."

"Xin chú đừng giấu giếm gì hết, nghĩ thế nào cứ nói thẳng tôi nghe. Cứ nghĩ rằng chú có thể thầm cho là tôi phải chịu trách nhiệm, lòng tôi đã thấy cay đắng trăm bề.

Chú thấy đó, tôi vẫn hằng tự nhủ là phải đem hết sức mình làm bất cứ điều gì để giúp đỡ nhà tôi."

"Con chắc là thầy cũng biết rất rõ như vậy. Con xin bảo đảm là cô có thể yên lòng.

Thầy biết rõ đấy mà

Bà nhấc cái vỉ sắt trên lò than lên, cầm bình đổ thêm nước vào cái siêu. Siêu nước không còn reo nữa.

"Cuối cùng, tôi không làm sao chịu nổi nữa, tôi hỏi thẳng nhà tôi là có phải tôi đã làm điều gì lầm lỗi hay không. Tôi nói nhà tôi chỉ cần bảo cho tôi biết là lỗi lầm thế nào tôi cũng xin sửa đổi hết ngay. Nhưng nhà tôi trả lời là tôi chẳng hề có lỗi lầm gì hết, chính nhà tôi mới là người đáng trách kia. Nhà tôi trả lời như thế làm cho tôi buồn lắm. Tôi khóc mãi và hơn bao giờ hết lại càng muốn biết mình lầm lỗi thế nào."

Lúc bà nói câu này, tôi thấy bà nước mắt chứa chan.