Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 2 - Chương 08

8

Cuối cùng, vào đầu tháng chín, tôi quyết ý lên đường đi Tokyo. Tôi hỏi thầy tôi là liệu ông có còn sẵn sàng gửi tiền cho tôi mỗi tháng như khi gửi học phí cho tôi ngày trước nữa không.

"Để xem có tìm được một địa vị xứng đáng như thầy vẫn hằng mong mỏi cho con hay không, con phải lên đó mới được." Tôi nói làm như thể mình ước ao lên Tokyo chỉ vì muốn thực hiện cái hy vọng của thầy tôi mong tôi tìm được một địa vị xứng đáng mà thi.

"Dĩ nhiên là chỉ cần thầy gửi tiền chi tiêu hàng tháng cho đến khi nào con kiếm được việc làm thôi."

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong đáy lòng, tôi cảm thấy mình chẳng có mấy hy vọng tìm được một địa vị khá giả; nhưng thầy tôi, vốn xa rời thực tại của thế giới bên ngoài, lại cứ khăng khăng tin ngược lại.

"Ừ được, nếu đó chỉ là trong một thời gian ngắn đó thôi chứ thầy không gửi mãi được đâu. Con sẽ phải tự lập một khi tìm được việc xứng đáng chứ sau khi tốt nghiệp đại học rồi mà còn cứ ăn bám vào người khác, ắt sẽ bị người đời chê cười cho đó. Hình như lũ trẻ ngày nay chỉ biết có một việc tiêu tiền mà thôi. Chúng nó dường như không nghĩ ra rằng người ta cũng phải trầy da sứt trán mới kiếm được ra tiền đấy chứ".

Ông còn kể lể con cà con kê để giảng giải cho tôi biết đại khái "Thời trước thì con cái phụng dưỡng cha mẹ còn thời nay thì cha mẹ cứ phải nuôi nấng con cái mãi không thôi". Tôi cứ ngồi im thin thít, vểnh tai mà nghe.

Đến lúc những lời kể lể con cà con kê có vẻ đã chấm dứt, tôi lặng lẽ đứng dậy thì thầy tôi hỏi chừng nào tôi định lên đường. Tôi trả lời là càng sớm càng hay. Thầy tôi bèn bảo:

"Vậy thì nói với mẹ con xem lịch chọn một ngày tốt mà lên đường"

"Vâng, con sẽ nói với mẹ con ngay." Tôi đáp.

Lúc ấy, tôi có vẻ ngoan ngoãn khác thường. Tôi không muốn làm trái ý thầy tôi trước khi rời nhà ra đi. Trước khi tôi bước chân ra khỏi phòng, thầy tôi còn nói thêm: "Một khi con lên đường, nhà này lại vắng vẻ quạnh hiu. Chẳng còn ai ngoài thầy với mẹ con nữa. Thầy chỉ mong sao thân mình được cứng cáp khỏe mạnh hơn chứ cứ như cái đà này thì chẳng biết sẽ gặp chuyện rắc rối vào bất cứ khi nào."

Tôi hết lời an ủi thầy tôi rồi trở lại bàn viết. Ngồi giữa đống sách vứt ngổn ngang la liệt trên sàn nhà, tôi ngẫm nghĩ mãi đến thái độ và lời nói của thầy tôi cùng nỗi buồn trong đáy mắt khi thầy tôi thốt ra những lời nói ấy. Tôi nghe rõ tiếng ve sầu kêu ra rả bên ngoài, khác hẳn với những tiếng ve kêu mà tôi nghe thấy dạo đầu mùa hạ. Đây là tiếng kêu của những con ve sầu nhỏ bé, thường được gọi bằng cái tên dài lòng thòng là tsuku-tsuku-boshi. Mùa hạ nào cũng vậy, khi trở về quê nghỉ hè, tôi cũng vẫn thường ngồi yên lắng nghe tiếng ve sầu ra rả như xoáy vào tận đáy lòng và tự cảm thấy một nỗi buồn thương đã len lách vào tận đáy lòng tôi theo tiếng kêu của những con ve sầu này. Và tôi vẫn thường ngồi tuyệt đối im lặng, ngẫm nghĩ đến nỗi cô đơn của chính mình.

Nhưng từ bận trở về quê nhà vào mùa hè năm đó trở về sau, nỗi buồn thương của tôi dường như đã dần dần đổi thay tính chất. Tôi thường nghĩ đến số mệnh những người có dây mơ rễ má với mình và đôi khi bâng khuâng mình tự hỏi mình phải chăng là số mệnh của họ cũng giống như số mệnh những con ve sầu to tướng đầu mùa hạ sớm bị những con tsuku-tsuku-boshi thay thế. Tôi nghĩ đến thái độ cùng những lời nói buồn bã của thầy tôi, rồi đến việc Tiên Sinh chưa buồn viết thư trả lời mình. Thầy tôi và Tiên Sinh, hai con người đã gây ra hai ấn tượng trái ngược hẳn nhau trong lòng tôi đến độ tôi không sao nghĩ đến người này mà không lập tức nghĩ luôn tới người nọ.

Thầy tôi, tôi hiểu rất rõ; những điều tôi còn chưa biết chẳng còn bao nhiêu. hi phải xa rời thầy tôi, tôi chỉ cảm thấy nỗi bịn rịn tự nhiên của bất cứ đứa con nào yêu mến cha mình. Nhưng trái lại, còn rất nhiều điều tôi chưa hiểu rõ về Tiên Sinh. Ông vẫn chưa thấy có cơ hội nào thuận tiện để kể lại tôi nghe quá khứ của ông như đã hứa hẹn. Tóm lại, đối với tôi, Tiên Sinh vẫn còn là một bóng hình ẩn náu nửa người trong bóng tối mù mờ. Nghĩ đến việc mối quan hệ với Tiên Sinh có thể chấm dứt trước khi mình đi qua được vùng tối mịt mờ đến chỗ quang đãng sáng sủa để cho mình hiểu rõ được ông là tôi thấy đau buồn không sao chịu nổi.

Mẹ tôi xem lịch chọn ngày và chúng tôi đã lựa được một ngày tốt để tôi lên đường đi Tokyo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3