Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt - Chương 331
Chương 331: Ngoại truyện 29
Bữa ăn sáng hôm nay, không khí hơi khác thường.
Không nói đến, Lãnh Dực hô ngàn tiếng, gọi vạn tiếng mới ra ngoài, sau khi ra ngoài lại lề mề trước bàn ăn một lúc thật lâu, sau đó Phỉ Nhi ngồi xuống bên cạnh.
Phỉ Nhi càng kỳ quái, lại lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy bên cạnh Duy Nhất còn có chỗ ngồi, đứng lên chuẩn bị xông tới, Lãnh Ngạn đột nhiên ôm Đóa Nhi đến, đặt Đóa Nhi ở bên cạnh Duy Nhất, còn sờ sờ tóc con bé, “Ngoan ngoãn! Ngồi cùng mẹ nuôi một lúc! Để mẹ nuôi mang em trai!”
Bước chân đã bước ra của Phỉ Nhi thu lại, ngồi xuống cúi đầu đâm sandwich trong đĩa.
Mọi người không rõ chân tướng, hai mặt nhìn nhau, mấy người này, sau một đêm, là thế nào?
“Khụ khụ!” Rusa nhìn sao cũng không hiểu hắng giọng một cái, bắt đầu tuyên bố, “Chào buổi sáng mọi người, Rusa rất cám ơn các bạn đã chăn sóc Rusa, du thuyền đã trên đường về quê Rusa, lần này trở về, không dối gạt mọi người, Rusa có một vấn đề rất lớn cần mọi người giúp một tay, không biết mọi người có bằng lòng không?”
Rusa nói xong rồi liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên, đoạn văn này, cô dùng tiếng Trung nói, quấn lấy Địch Khắc học hồi lâu, tối hôm qua mất một đêm, mới không phạm sai lầm.
Hết cách rồi, ai bảo tảng đá Doãn Tử Nhiên kia giả vờ không hiểu tiếng Anh. Anh không chịu đi vào khuôn khổ, vậy chỉ có cô chịu thiệt một chút, học tiếng Trung rồi...
“Khó khăn gì? Cứ nói đừng ngại!” Doãn Tiêu Trác nghiễm nhiên coi Rusa thành người trong nhà, hơn nữa anh còn chủ trương gắng sức thực hiện thay đổi lộ trình, đưa Rusa trở về châu Mỹ, rồi mới từ châu Mỹ đi châu Âu, phần săn sóc này, chỉ vì tìm kết quả cho Doãn Tử Nhiên, thằng nhỏ này, lại không hề cảm kích.
Rusa hơi xấu hổ, ấp a ấp úng nói, “Là như vậy. Nhà chúng tôi ở châu Mỹ là một thôn trang cổ xưa, mọi người chắc không biết, nơi đó rất đẹp, chỉ có điều, sinh hoạt tập quán theo chế độ mẫu hệ. Tôi là con gái duy nhất của tộc trưởng, lần này phải trở về thừa kế vị trí tộc trưởng, nhưng tôi không muốn, không phải tôi không yêu quê hương mình, tôi rất thích công việc cảnh sát của tôi, tôi không muốn bỏ qua, nhưng lại không muốn để cho mẹ đau lòng, cho nên, không biết nên làm sao bây giờ...”
“Cái này coi như khó làm, chẳng lẽ cô tính toán để cho một người phụ nữ trong số chúng tôi đi thay thế vị trí tộc trưởng của cô? Việc này dường như không tốt lắm đâu?” Doãn Tiêu Trác khẽ trầm tư.
“Làm tộc trưởng? Cái này chơi thật tốt!” Duy Nhất chợt chen miệng, “Nghe nói phụ nữ chế độ mẫu hệ có rất nhiều chồng, thật sao?”
“Hả? Cái này...” Rusa rất kinh ngạc, cố gắng dùng tiếng Trung có hạn của cô giải thích, “Ví dụ như tôi, cha ruột chỉ có một, nhưng mà tôi phải gọi những người chồng khác của mẹ là cha...”
“Thật sao?” Duy Nhất cảm thấy rất hứng thú, “Vậy có phải tất cả các ông xã đều phải tận trung với vợ, không thể tìm phụ nữ khác không?”
Rusa nhìn Duy Nhất, mặt mê man khẽ gật đầu.
“Nhiễm Duy Nhất!” Người nào đó bên cạnh đã mây đen cuồn cuộn đầy mặt, Duy Nhất lại hồn nhiên không phát hiện, phất phất tay, “Này, đừng quấy rầy! Em hỏi cẩn thận chút! Cứ việc chơi! Rusa, đàn ông trong tộc các cô trưởng thành đẹp trai không?”
“Cái gì?” Rusa có thể nghe hiểu một chút tiếng Trung, nhưng cô không tin chắc vấn đề Duy Nhất hỏi, rõ ràng, những người khác đều có thể cảm nhận áp lực mây đen dồn nén, toàn bộ bắt đầu ngừng cười, dồn sức ăn điểm tâm.
Duy Nhất còn chưa phát hiện, nói đến hứng thú dạt dào, vẫn thảo luận với Tư Lam, “Tư Lam, chi nói xem có phải tìm được thăng bằng trong lòng không? Rốt cuộc còn có một chỗ khiến phụ nữ hãnh diện rồi! Ông xã sẽ tận trung với bà xã! Còn có thể gả, không đúng, là cưới thật nhiều ông xã, hạnh phúc!”
“Ừ!” Tư Lam không dám nói nhiều, tròng mắt vòng tới vòng lui giữa Doãn Tiêu Trác và Lãnh Ngạn, cô không muốn đi đốt bao thuốc nổ...
“Tư Lam! Cô nói làm tộc trưởng ở đó có nhiều uy phong không? Nam sủng thành đoàn, ủng hộ rầm rộ, wow, cảm giác giống như Võ Tắc Thiên không sai lắm...” Duy Nhất ngậm đũa tiến vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
“Cho nên? Có phải em cũng muốn đi thí nghiệm, uy phong một lần?” Một giọng nói lạnh buốt vang lên bên tai.
“Cái này sao, không biết nhà Rusa có thể đồng ý một người ở bên ngoài tộc đảm nhận chức tộc trưởng không! Rusa, có thể không?” Cặp mắt to sáng ngời của cô vụt sáng, tràn ngập chờ mong.
“Cái này...” Rusa liều mạng nháy mắt với cô, ám hiệu có tín hiệu nguy hiểm.
“Haizzz! Thật tiếc nuối...” Hai tay Duy Nhất chống cằm, đè trên bàn, rơi vào mơ mộng.
“Rầm”, ghế bên cạnh đổ xuống, thức tỉnh cô từ trong giấc mộng, mặt Lãnh Ngạn đen sì chẳng khác nào đáy nồi.
“Nhiễm Duy Nhất, em đi vào với anh!” Cô nhóc lừa đảo, cánh cứng cáp rồi? Muốn bay? Không có cửa đâu! Xem ra đã lâu chưa dạy dỗ cô!
Rốt cuộc cô đã đánh hơi được nguy hiểm, bưng ly sữa lên, ha ha cười ngây ngô, “Cái này... Em còn chưa ăn bữa sáng, em đói... A -”
Cô thét lên một tiếng, Lãnh Ngạn đã vác cô lên.
“Cứu mạng với!” Khổ sở vươn tay nhờ mọi người giúp đỡ, mọi người trừ dùng ánh mắt đồng tình nhìn bọn họ rời đi, còn có thể làm thế nào?
“Rầm”, Lãnh Ngạn tung cước, cửa nặng nề đóng lại.
Cảnh này rất quen thuộc, lúc ban đầu khi bọn họ quen biết, Lãnh Ngạn vốn ném cô lên giường như vậy, nhưng bây giờ cô có cục cưng, anh sẽ không ném cô nữa chứ?
Quả nhiên, anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thân thể đè lại gần, “Bảo bối, em học xấu?”
Duy Nhất tỏ vẻ vô tội, “Nào có? Có sao?”
“Có! Nơi này!” Anh chỉ chỉ vào vị trí trái tim, “Chỗ này của em chỉ có thể có một mình anh!”
Duy Nhất cố ý chớp mắt to, “Chỗ này vốn chỉ có một mình anh! Chỉ làm chút mộng ban ngày, muốn mấy nam sủng thôi...”
“Câm miệng!” Lãnh Ngạn tức giận phun lửa lên mặt cô, “Mặc kệ là ban ngày hay buổi tối, trong mộng hay ngoài mộng, lòng của em cũng như thân thể của em chỉ có thể là của anh!”