Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào - Chương 63
Từ sah lưng 、nghiêng mặt thay đổi tư thế chụp vài tấm ảnh, cùng với ánh đèn flash, Diệp Bạc Hâm cảm thấy có gì không đúng, nhưng đầu lại không thể quay sau.
Cho đến khi nữ quân nhân cười ha ha di chuyển đến trước mặt cô, chiếc SLR phản chiếu khuôn mặt cô trong tiêu cự.
Ếy, khuôn mặt này rất quen thuộc.
Thẩm Tư Á zoom to tiêu cự, đồng tử dần dần mở to, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không thể tin được đánh giá nữ quân nhân đang đứng trước mặt.
Mũ vành che hết đường nét pbía trên lông mày, làn da mặc dù chuyển sang màu đỏ rồi, nhưng Thẩm Tư Á liếc mắt cũng nhận ra Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm trợn tròn đôi mắt, cô không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được Thẩm Tư Á.
Sau khi kinh ngạc, cô nhanh chóng phản ứng lại, Thẩm Tư Á bị phái đi quân đội phỏng vấn, xem ra đây là nơi cô phỏng vấn rồi, chỉ là không ngờ tới duyên phận hai người không cạn, ở đây cũng có thể gặp được.
“Ai ya ya... thân yêu à, cậu náo loạn thành dạng gì đây?Kịch bản viết đến mức nghiền luôn rồi, theo đuổi trào lưu một hồi, tự mình tới quân đội trải nghiệm cuộc sống sao?” Thẩm Tư Á khóc lóc gào thét, mắt thấy liền muốn bổ nhào tới.
Diệp Bạc Hâm không thể động đậy, trừng to mắt ngăn cô dừng lại: “Này, cậu đừng làm loạn, nhìn rõ tình hình nha!”
Cái đồ này đúng thật đủ rồi, không nhìn thấy cô đang đứng tư thế quân đội sao?dưới cánh tay kẹp lá bài, trên quần áo cũng có kim, bổ nhào tới đâm chết cô rồi.
Thẩm tư á chớp chớp mắt, buông hai tay xuống, quay quanh người cô đánh giá một vòng.
Ngón tay chọc chọc vào mặt cô, “Ài, cậu đây là tình huống gì, bị phạt à?”
Diệp Bạc Hâm trợn trắng mắt, “Thu lại vẻ mặt cười lên nỗi đau người khác của cậu đi, cẩn thận tớ đánh cậu!”
Thẩm Tư Á nhún vai, không may may chấp nhận sự đe dọa, còn gọi Lý Nhiếp chuẩn bị thiết bị chụp ảnh, làm ra tư thế như thật sự muốn gửi cho một thước ảnh đặc biệt.
Diệp Bạc Hâm đen mặt nhìn đầu giá ba chân trêu đùa của cô gái, nghiến răng nói: “Thẩm Tư Á, cậu dám chụp thử xem!”
Thẩm Tư Á cũng không ngẩng đầu lên, “Đứng yên nào, chụp vài tấm, bảo đảm rất đẹp, để cho tớ chụp đẹp lên nào.”
Nói xong, ngừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Bạc Hâm, “Nhưng mà cũng phải nói, cậu đến đây lúc nào, sáng hôm qua tớ không thấy cậu?chậc chậc, nhìn đi, hai má của cậu đều cho nắng chiếu đỏ rồi.”
Chân của Diệp Bạc Hâm đều phát run rồi, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, mặt trời từ phía sau chiếu qua, làn da để lộ ra ở sau cổ đều bị cháy nắng.
Nhìn thấy Thẩm Tư Á lờ đi kháng nghị của cô, ở phía trước ống kính oa oa xảy ra một cuộc xua đuổi dùng ngữ phỏng vấn, di chuyển thân máy, ống kính trực tiếp đối diện thẳng với Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm dứt khoát cắn răng nhắm chạt mắt.
Lý Nhiếp đánh dấu dụng cụ chụp ảnh tiếp tục đi làm hạng mục khác, Thẩm Tư Á cười ha ha đi đến bên cạnh Diệp Bạc Hâm, đưa tay ra chụp ảnh bả vai cô, “Tới nào, nói xem có chuyện gì vậy.”
“Xéo!” cô bây giờ không muốn nói chuyện.
Tuy nhiên Thẩm Tư Á nắm chặt đánh không chết tinh thần kiên trì ở bên tai cô nói dông dài, nói nửa ngày rồi vẫn không đoán đúng, Diệp Bạc Hâm không thích cô ồn ào, nói đầu đuôi gốc ngọn.
Khiến cô vui vẻ an tâm là, có Thẩm Tư Á di chuyển lực chú ý của cô, sự tê liệt đau nhức chân tay của cô được thanh lọc, đến thời gian cũng không biết đã trôi qua hơn một nửa rồi.
“Tớ nói thật, cậu của cậu cũng quá anh minh thần vũ rồi, nam thần a, nhất định rồi.” Nghĩ tới cuộc sống nhàm chán tiếp theo đã có bạn chơi cùng, còn có thể nhìn thấy cô xấu mặt, Thẩm Tư Á vui đến nỗi không tìm thấy Bắc rồi.
Lúc đầu cô nói làm sao tới, kêu cô cùng nhau tới trải nghiệm cuộc sống sơn núi, cô không tới, như vậy thì hay rồi, lấy thân phận kí giả cùng cô tới, dù sao cũng không phải huấn luyện, bây giờ lại bị ném vào quân đội rèn luyện, nghĩ thôi Thẩm Tư Á nhịn không được cười trộm.
Nói thật Diệp Bạc Hâm hối hận rồi, cô liền biết Thẩm Tư Á không có lòng từ bi, chuyên rắc muối lên vết thương người khác.
“Kẻ hèn hạ!”
Diệp Bạc Hâm mắng rất thoả mái, sau lưng lại truyền tới giọng quỷ của Ưng Hi.
“Làm gì vậy, Làm gì vậy?Cho cô nói chuyện rồi sao? Lúc đứng tư thế quân đội nói chuyện, ai dạy cô vậy?”
Diệp Bạc Hâm bị chỉnh choáng váng rồi, bây giờ vừa nghe thấy giọng của cô, tế bào toàn thân đều cảnh giác lên.
Mím môi, không dám nói chuyện.
Ưng Hi cước bộ đến bên cạnh người cô, tay phải đặt trên vai trái của cô, dùng lực ép xuống, đứng đã rất lâu rồi, Diệp Bạc Hâm căn bản đã nhũn chân, đây chẳng khác nào ép chết lạc đà bằng cọng rơm cuối cùng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Nước trong ly trực tiếp đổ lên giày và quần, Diệp Bạc Hâm giận dữ ngẩng đầu, cô cảm giác bản thân kìm nén lửa giận đốt cháy phổi đau đớn, lại tiếc cho bản thân đứng nửa ngày vô ích, nhất thời tức giận nói ra không được.
Thẩm Tư Á cũng bị Ưng Hi doạ ngốc rồi, cô chỉ nghĩ nhân cơ hội này trêu chọc Diệp Bạc Hâm, căn bản không nghĩ tới gây ra phiền phức cho cô.
Môi mỏng lạnh lẽo của Ưng Hi hếch lên, từ trong mũi hừ lạnh ra một tiếng, quay người đánb giá Thẩm Tư Á, sắc mặt biến thành âm trầm, trầm giọng nói: “Thẩm đại ký giả, cô mặc dù không phải binh lính dưới tay của tôi, nhưng quân đội có quy tắc của quân đội, cô tới quân đội của tôi, thì phải tuân thủ quy tắc của quân đội. Lần này coi như cô không biết không phạt, còn lần sau, quấy rầy binh lính của tôi tập luyện, cô thu dọn đồ đạc cuốn xéo cho tôi!”
Thẩm Tư Á vặn lông mày, không chút sợ sệt đối đầu lại, “Liên trưởng, lời này của cô không đúng rồi, cô huấn luyện binh là vốn là công việc của cô, phỏng vấn cũng là công việc của tôi, tạp chí xã hội phái tôi tới phỏng vấn đã thông qua phê chuẩn của cấp trên cô, cũng không phải bám riết tới đây, tôi còn chưa ghét bỏ môi trường sinh sống ở chỗ các người sơ sài, cô còn đến trước chọn khiêu khích tôi.”
Ai muốn đến nới quỷ quái này chịu khổ chứ, làm như đây là phong thuỷ bảo địa vậy, cô đặt máy lạnh không thổi 、biệt thự không ở, chạy tới sơn cốc hẻo lánh sống, não cô nhất định là bị lừa đá rồi.
“Còn nữa, nếu cô có thể khiến tôi cuốn xéo, tôi còn phải cảm ơn cô đó!”
Diệp Bạc Hâm không hững hờ nữa, Thẩm Tư Á này muốn mất việc sao?
Ưng Hi cười lạnh, “Tốt!”
“Diệp Bạc Hâm, chuẩn bị chạy 3000 mét!”
“Hả?”
“Hả cái gì, cô cũng muốn cuốn xéo sao?”
...
Đến giữa tháng 6, Diệp Bạc Hâm ở trong quân đội cũng đã nửa tháng rồi, người đã gầy đi một vòng, làn da vốn dĩ trắng hồng như ngọc bị rám nắng không ít, trên người cũng có dấu hiệu cháy nắng.
Đáng để vui vẻ là, bộ đội chịu đựng gian khổ 、chiến thuật mới đem lại cuộc sống không nghèo khó, cô căn bản thích ứng rồi, thể chất quân sự mặc dù vẫn là thấp nhất trong quân đội, nhưng tiến bộ nhanh chóng, trong nửa tháng ngắn ngủi đã khiến cho những người đợi xem trò trong ban phải ngưỡng mộ.
Nhóm người này trong quân đội, hướng lên nói, trong xương cốt bọn họ có chút tâm cao khí ngạo, suy cho cùng mỗi người vốn là tinh anh một phương trong quân đội, hướng xuống nói, thực ra bọn họ rất dfơn giản, chỉ cần cô có năng lực thì nhận được sự công nhận của bọn họ, bọn họ sẽ thật lòng thật ý xem cô là chiến hữu thân thiết nhất.
Không giống tân binh dưới liên, binh cũ dựa vào thực lực của bản thân bắt nạt binh mới, ở trong lực lượng đặc nhiệm người tập huấn đều biết, tương lai bản thân phải làm nhiệm vụ nguy hiểm cao, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh, vì vậy đứng trước sống chết, xung đột khác dường như đều không quan trọng nữa, tình bạn cách mạng của bọn họ còn thân thiết hơn những người lính bình thường.
Nỗ lực của Diệp Bạc Hâm bọn họ đều nhìn thấy, từ bất mãn ban đầu 、lạnh mặt thờ ơ, cho đến hôm nay buông bỏ thành kiến, lợi dụng thời gian nghỉ ngơi tiến hành huấn luyện chuyên biệt cho cô, Diệp Bạc Hâm cũng từ từ phát hiện điểm đáng yêu của nhóm chiến hữu này.
Thậm chí trong lòng Diệp Bạc Hâm rất rõ ràng, tất cả cô đều tiến bộ rất nhanh, ngoài trên người có một dòng sức mạnh kiên quyết, cược mạng đi huấn luyện, quan trọng hơn là cô có cơ sở, năm năm trước cô có học trường quân đội, còn bị chọm đến thành phố S tập huấn qua, rất nhiều kỹ năng và phẩm chấg quân sự mặc dù cô đã quên rồi, nhưng dù sao cungc là học trong tim, bây giờ nhặt lại rất dễ.
Chiều ngày thứ bảy và sáng chủ nhật là thời quan bộ đội nghỉ ngơi, có nghĩa là vất vả cả một tuần rồi, cuối cùng có thể thở phào một hơi, một ngày nghỉ ngơi thật tốt.
Lực lượng đặc nhiệm không giống những lực lượng khác, lực lượng khác mỗi ngày nghỉ ngơi có thể xin ra ngoài, mặc dù thời gian có hạn, nhưng suy nghĩ lại, căn bản mỗi người mỗi tháng có thể ra ngoài một lần.
Lực lượng đặc nhiệm là trường hợp đặc biệt, huấn luyện cơ bản và khoá học huấn luyện là bảo mật nội dung, trừ khi ra ngoài làm nhiệm vụ, tình bình thường sau một tháng mới có thể xin ra ngoài, vì vậy mọi người một năm rưỡi mới có thể ra ngoài.
Gia nhập vào lực lượng đặc nhiệm, giống như giao tính mạng cho quốc gia, phạm vi hoạt động cũng giới hạn trong các doanh trại, gian khổ 、cô đơn là yếu tố đầu tiên cần khắc phục, tuy nhiên huấn luyện đến mệt mỏi rã rời, cũng không có nhiều tâm tư dư thừa đi suy nghĩ những chuyện khác, thời gian cũng bay quá nhanh.
Nửa tháng không liên lạc với thế giới bên ngoài, trưa thứ sáu sau khi nghỉ ngơi, Diệp Bạc Hâm đi tìm Ưng Hi lấy điện thoại, đúng lúc Tiêu Thuần cũng ở đây, thái độ khinh thi khi nhìn thấy cô lúc trước liền đổi, mỉm cười vỗ vai cô, nói mấy câu như khuyến khích.
Ưng Hi vẫn khó chịu như vậy, phản vấn rồi mới mở khoá ngăn kéo, từ bên trong lấy ra điện thoại của cô đưa cho cô.
Từ văn phòng làm việc của Ưng Hi đi ra, Diệp Bạc Hâm không trở về phòng ngủ, rẽ qua một khúc cua, hướng về con đường nhỏ hai bên trồng long não rợp bóng cây.
Cuối con đường nhỏ rợp bóng là một toà kiến trúc gạch trắng ba tầng lầu, thanh lịch hoàn toàn mới, tấm dựa tường vây, lầu trước có lan can bao quanh, có những binh sĩ đang đứng gác trước cổng sắt sơn màu đỏ.
Căn nhà này là phòng của quân quan quản trưởng cấp cao hơn chỉ huy doanh trại, là phòng đơn, Thẩm Tư Á là ký giả ngoài tới, bình thường không cùng tập luyện với binh lính, cũng dựa trên nguyên tắc bí mật, cô không thể cùng quân nhân tại ngũ sống cùng một toà lầu, chỉ có thể sắp xếp cô ở trong toà quân quan.
Nơi Thẩm Tư Á ở, Diệp Bạc Hâm có đi qua một lần, mặc dù không có biệt thự 、căn hộ thoả mái, nhưng tốt xấu gì nơi này rộng rãi, còn có ti vi để xem.
Quan trọng nhất là yên tĩnh, còn có thể lên mạng.
Nói là đến phỏng vấn, thực ra Thẩm Tư Á đa số thời gian đều rất nhàn rỗi, bởi vì binh đặc nhiệm rất nhiều hạng mục huấn luyện không thể bị rò rỉ, Thẩm Tư Á có thể chụp được chính là một góc băng sơn, cấp trên thông tri cô lúc nào có thể đi tiếp cận, thì lúc đó cô sẽ xách chiếc SRL lên, có khi một hai ngày không có việc gì.
Các bức ảnh chụp lại phải giao cho cấp trên, thông qua sự đồng ý của quân đội mới có tbể chuyển đến bên chỗ tạp chí Xã hội kia, các bản thảo cũng phải được quân đội xem xét、chỉnh sửa lại.
“Ài yo ya, hai ngày không gặp, người lại đen rồi.” Thẩm Tư Á từ từ cánh cửa nhỏ chạy ra, vừa nhìn thấy Diệp Bạc Hâm liền không thể không chọc ghẹo cô.
Diệp Bạc Hâm trợn trắng mắt, đi theo sau lưng cô đi phòng ban đăng ký.