Pachinko - Chương 06
Hansu đã sang Nhật lo công chuyện. Ông ta hứa sẽ có một điều ngạc nhiên dành cho cô khi ông ta quay trở lại. Sunja nghĩ việc Hansu nói với cô chuyện kết hôn chỉ còn là vấn đề thời gian. Cô đã thuộc về ông ta, và cô muốn trở thành vợ của ông ta. Cô không muốn rời xa mẹ của mình nhưng nếu cô phải chuyển đến Osaka để sống cùng Hansu thì cô sẽ đi. Suốt cả ngày, cô cứ tự hỏi không biết Hansu đang làm gì. Khi cô mường tượng cuộc sống của ông ta khi ở xa cô, cô cảm thấy như thể cô thuộc về một nơi nào đó khác, ở bên ngoài Yeongdo, bên ngoài Busan, và bây giờ thậm chí bên ngoài nước Hàn. Sao có thể có chuyện bấy lâu nay cô sống mà không biết đến bất cứ điều gì khác ngoài cha mẹ mình? Tuy nhiên đó là tất cả những gì cô biết.
Lấy chồng và sinh con là việc chính đáng đối với một cô gái, và khi Sunja không thấy kinh nguyệt, cô mừng vì mình sẽ sinh con cho Hansu. Cô đếm từng ngày cho tới khi ông ta quay trở lại, và nếu có một chiếc đồng hồ ở trong nhà, thì cô sẽ chắc hẳn đếm từng giờ, từng phút. Vào buổi sáng hôm ông ta trở lại, Sunja vội đi ra chợ. Cô bước đi giữa những quầy giao dịch của những người mua sỉ hải sản cho đến khi ông ta phát hiện ra cô, và kín đáo hẹn giờ họ gặp nhau ở ngoài vịnh vào sáng hôm sau.
Các khách trọ vừa mới rời nhà đi làm, Sunja lập tức gom đồ giặt và chạy ra bãi biển, không thể đợi thêm nữa. Khi cô nhìn thấy người yêu của mình đang đợi bên những tảng đá, mặc một chiếc áo bành tô đẹp bên ngoài bộ com-lê, cô cảm thấy tự hào vì một người đàn ông như thế đã chọn cô.
Không như mọi lần, khi cô đến gần ông ta với những bước đi duyên dáng, thận trọng, hôm nay cô chạy đến bên ông ta một cách đầy nôn nóng với bọc quần áo trong tay.
“Oppa! Anh đã trở lại!”.
“Oppa đã nói với em rồi mà - anh luôn trở lại”, ông ta ôm cô thật chặt.
“Gặp lại anh em mừng quá”.
“Cô gái của anh, em khỏe không?”.
Cô tươi cười rạng rỡ trước sự hiện diện của ông ta.
“Em hy vọng anh sẽ không sớm đi nữa”.
“Nhắm mắt lại”, ông ta nói và cô làm theo.
Ông ta mở bàn tay phải của cô ra và đặt một vật hình tròn dày vào lòng bàn tay cô. Cô cảm thấy mặt kim loại lành lạnh trên tay mình.
“Nó giống như chiếc của anh”, cô mở mắt ra nói. Hansu có một chiếc đồng hồ vàng bỏ túi xuất xứ từ Anh quốc. Ông ta nói chiếc đồng hồ của cô cũng có kích cỡ như vậy, được làm bằng bạc mạ vàng. Một lát sau, ông ta dạy cô về sự khác nhau giữa kim dài và kim ngắn và cách xem giờ. Chiếc đồng hồ của Hansu có dây đeo bằng vàng ròng với cái móc hình chữ T cài xuyên qua khuyết áo com-lê của ông ta. “Em ấn cái này”. Hansu đẩy cái núm và chiếc đồng hồ bỏ túi bật mở cho thấy cái mặt màu trắng thanh nhã có những con số được bố trí theo đường tròn.
“Đây là thứ đẹp nhất mà em từng thấy. Oppa, cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều. Anh kiếm nó ở đâu vậy?”. Cô không thể hình dung nổi một cửa hiệu bán những thứ như thế này.
“Nếu em có tiền, thì không gì là em không thể có. Anh đã đặt mua nó cho em từ Luân Đôn đấy. Bây giờ chúng ta có thể biết chính xác mấy giờ mình sẽ gặp nhau”.
Cô không thể tưởng tượng nổi có khi nào mình hạnh phúc hơn lúc đó. Hansu vuốt ve khuôn mặt cô và kéo cô về phía ông ta.
“Anh muốn gặp em”.
Cô nhìn xuống và cởi áo ra. Đêm hôm trước cô đã tắm nước nóng, kỳ cọ mọi lỗ chân lông cho đến khi da đỏ ửng lên.
Ông ta cầm chiếc đồng hồ từ tay cô lên và cài chiếc móc đồng hồ vào chiếc dây thắt mỏng trên váy lót của cô.
“Lần tới về Osaka, anh sẽ đặt mua một sợi dây đeo và ghim cài hẳn hoi”.
Ông ta kéo chiếc áo lót của cô xuống để vú cô lộ ra và miệng ông ta lướt trên người cô. Ông ta cởi chiếc chân váy dài của cô ra.
Cảm giác sốc của cô trước sự cấp bách về nhu cầu của ông ta phần nào đã giảm đi sau lần đầu tiên họ làm tình. Họ đã làm chuyện ấy với nhau nhiều lần rồi, và bây giờ, cảm giác đau không còn dữ dội như trong lần đầu tiên của cô. Điều mà Sunja thích trong việc làm tình là sự đụng chạm nhẹ nhàng cũng như những ham muốn mãnh liệt của cơ thể ông ta. Cô thích vẻ mặt ông ta thay đổi từ nghiêm nghị sang ngây thơ trong những phút đó.
Khi việc ấy kết thúc, cô mặc áo lại. Chỉ lát nữa thôi, Hansu sẽ phải quay trở về với công việc còn cô sẽ giặt đồ cho nhà trọ.
“Em đang mang thai đứa con của anh”.
Ông ta mở mắt ra và ngừng lại.
“Em chắc chắn chứ?”.
“Vâng, em nghĩ vậy”.
“Ồ”. Ông ta mỉm cười.
Cô mỉm cười đáp lại, cảm thấy tự hào về những gì họ đã làm với nhau.
“Sunja…”.
“Sao vậy oppa?”. Cô quan sát khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng của ông ta.
“Anh đã có vợ và ba con. Ở Osaka”.
Sunja há hốc miệng, rồi ngậm miệng lại. Cô không thể tưởng tượng nổi việc ông ta ở với người khác.
“Anh sẽ chăm lo cho em, nhưng anh không thể cưới em được. Anh đã đăng ký kết hôn ở Nhật rồi. Có những mối liên quan về công việc”, ông ta chau mày nói.
“Anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để đảm bảo chúng ta ở bên nhau. Anh đã có kế hoạch tìm một căn nhà tử tế cho em rồi”.
“Một căn nhà ư?”.
“Gần nhà mẹ em. Hoặc nếu em muốn, nó có thể ở Busan. Mùa đông sắp đến rồi, chúng ta không thể gặp nhau ở ngoài được”. Ông ta cười thành tiếng. Ông ta vuốt ve cánh tay cô, và cô nao núng.
“Đó là lý do tại sao anh đi Osaka ư? Để gặp… của anh”.
“Anh kết hôn từ khi anh gần như vẫn còn là một cậu bé. Anh có ba đứa con gái”, Hansu nói. Các con gái của ông ta chẳng tài giỏi hoặc quan tâm nhiều đến bất cứ điều gì, nhưng chúng dễ thương và đơn giản. Một đứa đủ xinh để lấy chồng, hai đứa kia gầy đét giống bà mẹ căng thẳng lúc nào trông cũng có vẻ yếu ớt và lo lắng của chúng.
“Có lẽ em đang mang thai một đứa con trai!”. Ông ta không thể không mỉm cười trước ý nghĩ đó. “Em cảm thấy như thế nào? Em có cảm thấy thèm ăn gì không?”. Ông ta lấy ví và rút ra một xấp đồng yên. “Em nên mua bất cứ thứ gì em thèm ăn. Em cũng sẽ cần mua vải để may quần áo cho mình và đứa trẻ”.
Cô nhìn xấp tiền, nhưng không đưa tay ra cầm. Tay cô buông thõng. Ông ta nói có vẻ phấn khích hơn.
“Em có cảm thấy người khác lạ không?”. Ông ta đặt tay lên bụng cô và cười phấn khởi.
Vợ Hansu, người phụ nữ hơn ông hai tuổi, trong nhiều năm không có thai; họ hiếm khi làm tình. Khoảng một năm gần đây, ông ta có cả chuỗi người tình, nhưng không ai tắt kinh, vậy nên ông ta không nghĩ Sunja lại mang thai. Hansu đã có kế hoạch sẽ mua cho Sunja một căn nhà nhỏ trước khi mùa đông tới, nhưng giờ đây ông ta tính sẽ tìm một căn lớn hơn. Cô gái này trẻ và rõ ràng có khả năng sinh đẻ, vậy nên ông ta hiểu rằng họ có thể có thêm những đứa con. Ông ta cảm thấy hạnh phúc trước viễn cảnh mình có một cô vợ và những đứa con ở Hàn. Ông ta không còn trẻ, nhưng ham muốn tình dục của ông ta không giảm theo tuổi tác. Trong khi ở xa, ông ta thủ dâm, nghĩ về cô. Hansu không tin rằng đàn ông được tạo hóa lập trình để ngủ với chỉ mỗi một người đàn bà; hôn nhân đối với ông ta là điều trái với tự nhiên, nhưng ông ta sẽ không bao giờ bỏ một người đàn bà đã sinh con cho mình. Hansu nghĩ một người đàn ông có lẽ cần nhiều đàn bà, nhưng nhận thấy rằng mình thích cô gái này hơn. Ông ta thích thân hình rắn chắc của Sunja, thích bộ ngực và cặp hông nở nang của cô. Khuôn mặt dịu dàng của cô an ủi ông ta, và ông ta đã trở nên phụ thuộc vào sự ngây thơ và tôn sùng của cô. Sau khi ở với cô, Hansu cảm thấy gần như có thể làm bất cứ điều gì. Suy cho cùng điều đó cũng đúng thôi: Ở với một cô gái trẻ khiến một người đàn ông cảm thấy như thể mình lại trở về thời trẻ trai. Ông ta ấn xấp tiền vào tay Sunja, nhưng cô để những đồng tiền ấy rơi xuống bay tứ tung trên bãi biển. Hansu cúi xuống nhặt chúng.
“Em làm gì vậy hả?”. Ông ta hơi cao giọng.
Sunja nhìn đi chỗ khác. Ông ta nói điều gì đó, nhưng cô không thể nghe đó là điều gì. Cứ như thể tâm trí cô giờ đây không còn hiểu được những lời nói của ông ta nữa. Những gì ông ta nói chỉ còn là âm thanh, là tiếng ồn. Chẳng có nghĩa gì hết. Ông ta đã có vợ và ba đứa con gái ở Nhật ư? Từ khi cô gặp Hansu, cô cứ nghĩ ông ta thẳng thắn, đã hứa điều gì thì đều thực hiện. Ông ta nói sẽ có một điều ngạc nhiên dành cho cô, và ông ta mua cho cô một chiếc đồng hồ, nhưng điều ngạc nhiên cô dành cho ông ta thì cô không còn muốn ông ta biết nữa. Không gì về ông ta khiến cô mảy may nghi ngờ rằng ông ta là một jebi - loại đàn ông có thể tán tỉnh hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Ông ta cũng ngủ với vợ chứ? Cô thì biết gì về đàn ông? Người vợ đó như thế nào? Sunja muốn biết. Bà ta có đẹp không? Bà ta có tốt không? Sunja không thể nhìn thẳng vào mặt ông ta được nữa. Cô liếc xuống chiếc váy mút-xơ-lin trắng của mình, riềm váy lô xô vẫn nhuốm màu xám đục dù cô cố giặt sạch nó đến mức nào.
“Sunja, khi nào anh có thể đến nói chuyện với mẹ em? Chúng ta nên thưa chuyện với mẹ em bây giờ chăng? Mẹ em đã biết em mang thai chưa?”.
Khi ông ta nhắc đến mẹ cô, cô cảm thấy điều đó chẳng khác gì một cái tát.
“Mẹ tôi ư?”.
“Đúng vậy, em đã nói với bà ấy chưa?”.
“Chưa. Chưa, tôi chưa nói”. Sunja cố không nghĩ đến mẹ mình.
“Anh sẽ mua cái nhà trọ đó cho em và mẹ em, rồi thì em và mẹ sẽ không phải cho người ta thuê trọ nữa. Em chỉ việc chăm con thôi. Chúng ta sẽ có thêm con. Nếu em thích, anh có thể mua một căn nhà lớn hơn”.
Bọc quần áo dưới chân cô dường như lấp lánh trong ánh mặt trời. Có việc phải làm cho ngày hôm nay. Cô là đứa con gái nông dân dại khờ đã để một người đàn ông vật ngửa xuống đất ở trong rừng. Khi ông ta muốn cô ở trên bãi biển giữa thanh thiên bạch nhật, cô đã để ông ta chiếm đoạt thân xác mình như thế nào tùy thích. Nhưng cô đã tin rằng ông ta yêu cô như cô đã yêu ông ta. Nếu ông ta không cưới cô, thì cô sẽ là một con điếm tầm thường mãi mãi phải chịu sự nhục nhã. Đứa con của cô sẽ trở thành một đứa con hoang không mang họ. Cái nhà trọ của mẹ cô sẽ bị vấy bẩn vì nỗi ô nhục của cô. Trong bụng cô có một hài nhi, và đứa trẻ này sẽ không có một người cha thực sự như cô đã có.
“Tôi sẽ không bao giờ gặp ông nữa”, cô nói.
“Gì cơ?”. Hansu mỉm cười vẻ hoài nghi. Ông ta đặt tay lên vai cô, và cô lắc người, giũ cánh tay ông ta ra.
“Nếu ông còn đến gần tôi nữa, tôi sẽ tự tử. Có thể tôi đã cư xử như một con đĩ…”. Sunja không thể nói nữa. Cô có thể nhìn thấy cha mình rất rõ: đôi mắt đẹp của ông, bờ môi dị tật, dáng đi khom khom, chậm chạp của ông. Khi kết thúc một ngày dài lao động, ông thường đẽo búp bê cho cô từ lõi ngô khô và cành cây. Nếu trong túi còn một đồng xu, thì ông đều dành để mua cho cô một chiếc kẹo cứng. Ông đã mất nên không phải chứng kiến cô đã trở thành một sinh vật bẩn thỉu, như thế có lẽ lại tốt hơn. Ông đã dạy cô quý trọng bản thân, và cô đã không làm như ông đã dạy. Cô đã phản bội cha mẹ mình, những người chẳng làm gì khác ngoài lao động vất vả và chăm sóc, nâng niu cô như báu vật. “Sunja, con yêu của cha. Điều gì làm con buồn bực vậy? Không có gì thay đổi đâu con”.
Hansu bối rối. “Anh sẽ chăm sóc con và em thật chu đáo. Anh có tiền và thời gian cho một gia đình nữa. Anh sẽ thực hiện đầy đủ các trách nhiệm của mình. Tình yêu của anh dành cho em rất mãnh liệt; mãnh liệt hơn anh tưởng. Anh không nói ra điều này một cách nông nổi, nhưng nếu có thể, anh sẽ cưới em. Em là người anh sẽ cưới. Em và anh, chúng ta hợp nhau. Con của chúng ta sẽ được yêu thương hết mực, nhưng anh không thể quên vợ và ba đứa con gái của mình…”.
“Ông không hề nói với tôi về họ. Ông đã khiến tôi nghĩ rằng…”.
Hansu lắc đầu. Trước đây cô gái này chưa bao giờ chống đối ông ta; ông ta chưa bao giờ nghe một lời phản đối từ miệng cô.
“Tôi sẽ không gặp ông nữa”, cô nói.
Ông ta cố ôm cô, và Sunja gào lên, “Tránh xa tôi ra, ông là đồ khốn! Tôi không muốn liên quan gì đến ông hết”.
Hansu dừng lại, nhìn cô, cần đánh giá lại cô gái đang đứng trước mặt mình. Trước đây lửa trong người cô chưa bao giờ được bộc lộ qua lời nói, còn bây giờ ông biết cô có thể khác.
“Ông không hề quan tâm đến tôi. Không thực sự quan tâm đến tôi”. Bỗng nhiên Sunja cảm nhận thật rõ ràng. Cô mong ông ta đối xử với cô như cha mẹ cô đối xử với cô. Cô cảm thấy chắc chắn rằng cha mẹ cô muốn cô có bất cứ việc làm lương thiện nào hơn là làm tình nhân của một người đàn ông giàu có. “Và ông sẽ làm gì nếu đứa trẻ là con gái hả? Hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu nó sinh ra giống như cha tôi? Bị khoèo chân và hở hàm ếch?”.
“Đó là lý do tại sao cô chưa lấy chồng ư?”. Hansu nhíu mày.
Mẹ của Sunja chưa bao giờ đưa ra vấn đề kết hôn khi mà nhiều cô gái trong làng đã lấy chồng trước cô. Không ai đến gặp mẹ cô để nói chuyện cưới xin với cô, còn các khách trọ tán tỉnh cô thì không phải là những ứng cử viên nghiêm túc. Có lẽ đây là lý do chăng, Sunja tự hỏi. Giờ đây vì cô đang mang thai, cô chợt nhận ra rằng cô có thể sẽ sinh ra một đứa trẻ mang những khuyết tật của cha cô. Hằng năm, cô vẫn đi dọn mộ của các anh chị mình; mẹ cô kể với cô rằng các anh chị của cô sinh ra bị hở hàm ếch. Hansu đang mong có một đứa con trai khỏe mạnh, nhưng nếu cô không đẻ được một đứa con trai khỏe mạnh thì sao? Ông ta sẽ ruồng rẫy mẹ con cô ư?
“Cô cố buộc tôi phải cưới cô chứ gì? Bởi vì cô không thể cưới một người đàn ông bình thường?”.
Ngay chính bản thân Hansu cũng nhận ra sự tàn nhẫn trong lời nói của ông ta.
Sunja chộp lấy bọc quần áo và chạy về nhà.