Pachinko - Chương 05
Khi Koh Hansu đưa cô lên đò, Sunja có cơ hội quan sát ông ta ở khoảng cách thật gần mà không bị phân tán. Cô thậm chí ngửi thấy mùi sáp thơm tẩm bạc hà từ mái tóc được chải mượt của ông ta. Hansu có đôi vai rộng và thân mình dày, khỏe của một người đàn ông to lớn hơn; chân ông ta không dài, nhưng cũng không ngắn. Hansu có lẽ bằng tuổi mẹ cô, ba mươi sáu. Trán ông ta hơi nhăn và những chấm đồi mồi mờ mờ cùng những nốt tàn nhang đã xuất hiện trên đôi gò má cao của ông ta.
Mũi của ông ta - hẹp, gồ lên ở bên dưới sống mũi cao - khiến ông ta trông giống người Nhật, và các mao mạch bị vỡ bên dưới vùng da quanh lỗ mũi của ông ta. Đôi mắt của ông ta màu đen hơn là nâu, hấp thụ ánh sáng như một đường hầm sâu hút, và khi ông ta nhìn cô, cô có cảm giác không thoải mái trong người. Bộ com-lê của Hansu thanh nhã và được trau chuốt; không giống những người khách trọ, ông ta không tỏa ra mùi tanh của sự lao động trên biển.
Vào phiên chợ ngày hôm sau, cô phát hiện thấy ông ta đang đứng trước một quầy mua sỉ với một đám thương nhân và đợi cho tới khi ông ta có thể nhìn thấy cô. Cô cúi đầu chào ông ta. Hansu hơi cúi đầu đáp lại, rồi quay trở lại với việc của mình. Sunja mua xong các thứ, khi cô đi về phía bến đò, ông ta đuổi kịp cô.
“Cô có chút thời gian không?”, ông ta hỏi.
Cô mở to mắt. Ông ta muốn gì?
“Để nói chuyện”.
Từ bé, Sunja luôn sống giữa những người đàn ông. Cô chưa bao giờ sợ hoặc cảm thấy lúng túng trước sự có mặt của họ, nhưng ở gần ông ta, cô không tìm được từ ngữ cô cần. Thậm chí cô cảm thấy khó mà đứng gần ông ta. Sunja nuốt khan và quyết định rằng cô sẽ nói với ông ta như nói với những người khách trọ; cô mười sáu tuổi, chứ không phải là một đứa trẻ sợ sệt.
“Cảm ơn ông hôm trước đã giúp tôi”.
“Không có gì”.
“Đáng lẽ tôi nên nói lời cảm ơn sớm hơn. Cảm ơn ông”.
“Tôi muốn nói chuyện với cô. Không phải ở đây”.
“Ở đâu?”. Cô nhận ra rằng đáng lẽ cô nên hỏi tại sao.
“Tôi sẽ đến bãi biển phía sau nhà cô. Gần bãi đá đen rộng nơi thủy triều xuống thấp. Cô hay giặt giũ ở đó, gần cái vịnh ấy”. Ông ta muốn cô biết ông ta đã nắm được đôi điều về cuộc sống của cô. “Cô có thể đến đó một mình được không?”.
Sunja nhìn xuống những chiếc rổ của mình. Cô không biết phải nói gì với ông ta, nhưng cô muốn nói thêm với ông ta điều gì đó. Tuy nhiên, mẹ cô sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
“Cô có thể ra ngoài vào sáng mai không? Vào khoảng giờ này?”.
“Tôi không biết”.
“Buổi trưa có thuận hơn không?”.
“Tôi nghĩ, sau khi các ông ấy rời nhà trọ đi làm”, cô nói lí nhí.
•••
Ông ta đọc báo trong lúc đợi cô ở gần bãi đá đen. Cô chưa bao giờ thấy biển xanh như hôm ấy, và những đám mây mỏng trải dài dường như trắng hơn - tất cả mọi thứ dường như sinh động hơn khi có sự hiện diện của ông ta. Góc của tờ báo bay lật phật trong gió nhẹ, và ông ta nắm chặt chúng, nhưng khi thấy cô đến, ông ta gấp báo lại, kẹp nó vào nách, ông ta không bước về phía cô, mà để cô đến gần mình. Cô tiếp tục bước tới một cách bình tĩnh, với một bọc quần áo bẩn to tướng đội trên đầu.
“Chào ông”, cô nói, cố gắng để giọng mình nghe không có vẻ sợ hãi. Cô không thể cúi, vậy nên cô đưa tay đỡ bọc quần áo để nhấc nó xuống, nhưng Hansu đã nhanh nhẹn bước tới nhấc nó khỏi đầu cô, cô đứng thẳng lưng khi ông ta đặt cái bọc ấy trên những hòn đá khô.
“Cảm ơn ông”.
“Cô nên gọi tôi là Oppa*. Cô không có anh trai, còn tôi không có em gái. Cô có thể làm em gái của tôi”.
Sunja không nói gì.
“Chỗ này thật đẹp”. Đôi mắt của Hansu dõi tìm những cụm sóng nhỏ giữa biển khơi và dừng lại ở đường chân trời. “Không đẹp bằng Jeju nhưng nó cũng cho cảm giác tương tự. Cô và tôi đều là dân đảo. Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu rằng dân đảo khác dân đất liền. Họ có nhiều tự do hơn”.
Cô thích giọng nói của ông ta - giọng hiểu biết, đầy chất đàn ông, phảng phất sự du dương.
“Cô có lẽ sẽ sống cả đời ở đây”.
“Đúng vậy”, cô nói. “Đây là nhà của tôi”.
“Nhà”, ông ta nói vẻ suy tư. “Cha tôi là nông dân trồng cam ở Jeju. Cha tôi và tôi chuyển đến Osaka khi tôi mười hai tuổi; tôi không nghĩ Jeju là nhà của mình. Mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ lắm”. Lúc đó ông ta không nói với cô rằng cô trông giống một người bà con đằng ngoại của mình. Giống ở đôi mắt và vầng trán rộng.
“Nhiều đồ cần phải giặt nhỉ. Tôi từng giặt đồ cho hai cha con tôi. Tôi ghét việc đó. Một trong những điều quan trọng nhất khi giàu có là có người giặt đồ và nấu cơm cho ta ăn”.
Sunja giặt giũ quần áo gần như từ khi cô biết đi. Cô không phiền khi phải làm việc đó. Là quần áo còn khó hơn.
“Cô thường nghĩ gì khi ngồi giặt đồ?”.
Hansu đã biết những gì có thể nhìn thấy từ bên ngoài về cô gái này, nhưng không biết những ý nghĩ của cô. Khi ông ta muốn biết suy nghĩ của ai đó, cách của ông ta là đặt nhiều câu hỏi. Hầu hết mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình bằng lời và xác nhận chúng bằng hành động. Số người nói thật nhiều hơn là nói dối. Rất ít người nói dối giỏi. Điều đáng thất vọng nhất đối với ông ta là khi một người nào đó hóa ra chẳng khác gì so với người tiếp theo, ông ta thích những phụ nữ thông minh hơn những phụ nữ ngu ngốc và thích phụ nữ chăm chỉ hơn những kẻ lười biếng chỉ biết nằm ườn.
“Khi tôi còn nhỏ, cha tôi và tôi, mỗi người chỉ có một bộ quần áo, vậy nên khi giặt đồ, chúng tôi cố gắng phơi khô trong đêm và mặc lại sáng hôm sau khi đồ vẫn còn ẩm. Một lần - tôi nghĩ khi đó tôi mười hoặc mười một tuổi - tôi treo quần áo ướt cạnh bếp để chúng mau khô rồi đi nấu bữa tối. Chúng tôi có món cháo yến mạch và tôi phải khuấy cháo trong cái xoong rẻ tiền đó, tôi ngửi thấy mùi gì đó thật kinh khủng, hóa ra tôi đã làm cháy một mảng to tướng trên tay áo khoác của cha tôi. Tôi bị mắng một trận thậm tệ vì lỗi đó. Hansu bật cười trước ký ức về lần bị cha mắng đó. “Cái đầu mày cứ như một quả bầu rỗng! Thật là một đứa con trai ngu ngốc vô giá trị!”. Cha của ông ta, người làm được bao nhiêu đều đem nốc rượu hết, chưa bao giờ tự trách bản thân vì không thể nuôi sống họ và đối xử khắc nghiệt với đứa con trai đã nuôi sống cả hai cha con bằng cách bới rác, săn bắt và ăn cắp vặt.
Sunja không thể tưởng tượng nổi một người như Koh Hansu lại có thể tự giặt đồ. Quần áo của ông ta được may đo tử tế, rất đẹp. Cô chưa bao giờ thấy ông ta mặc đồ gì khác ngoài com-lê trắng và giày trắng. Không ai mặc giống như ông ta.
Cô có điều gì đó để nói.
“Khi giặt quần áo, tôi nghĩ làm sao để giặt thật sạch. Đó là một trong những việc tôi thích bởi vì tôi có thể làm cho một thứ gì đó trở nên tốt hơn trước. Nó không giống như một cái nồi vỡ mà ông buộc phải ném đi”.
Ông ta mỉm cười với cô. “Tôi muốn ở bên cô thật lâu”.
Cô lại muốn hỏi tại sao nhưng xét về mặt nào đó, điều ấy không quan trọng.
“Cô có khuôn mặt ưa nhìn”, ông ta nói. “Cô trông thật thà”.
Trước đây, mấy bà bán hàng ở chợ đã nói với cô như vậy. Sunja không thể mặc cả và không cố mặc cả. Tuy nhiên, sáng nay cô không nói với mẹ mình rằng cô sẽ gặp Koh Hansu. Cô thậm chí không nói với mẹ về những đứa học sinh người Nhật đã quấy rối cô. Tối hôm trước, cô đã nói với Dokhee, người cùng lo việc giặt giũ với cô, rằng cô sẽ đi giặt quần áo một mình, và Dokhee vui quá xá vì không phải làm việc đó.
“Cô có người yêu chưa?”, ông ta hỏi.
Má cô đỏ bừng. “Chưa”.
Hansu mỉm cười. “Cô sắp mười bảy tuổi rồi. Tôi ba mươi tư. Tôi gấp đôi tuổi cô. Tôi sẽ là người anh và là bạn của cô. Anh Hansu. Cô có thích điều đó không?”.
Sunja nhìn vào đôi mắt đen của ông ta, nghĩ rằng cô chưa bao giờ muốn điều gì hơn, ngoại trừ trong một quãng thời gian cô muốn cha cô khỏi bệnh. Không một ngày nào cô không nghĩ đến cha hoặc nghe thấy giọng nói của ông vang lên trong đầu cô.
“Thường thì khi nào cô đi giặt?”.
“Ba ngày một lần”.
“Cũng giờ này?”.
Cô gật đầu. Sunja thở sâu, phổi và tim cô ngập tràn cảm giác hồi hộp và ngạc nhiên. Cô luôn thích bãi biển này - đại dương xanh bao la, những viên cuội trắng bé xíu viền quanh bãi đá đen và cát sỏi. Sự tĩnh lặng ở đây khiến cô được an toàn và mãn nguyện. Hầu như không ai đến đây, nhưng từ nay cô sẽ chẳng bao giờ còn được thấy nơi này yên tĩnh như trước nữa.
Hansu nhặt một hòn đá phẳng, nhẵn nhụi dưới chân cô - viên đá màu đen có sọc xám mỏng. Ông ta lấy từ trong túi quần ra một viên phấn trắng mà ông ta hay dùng để đánh dấu những thùng cá mua sỉ, và đánh dấu một chữ X lên hòn đá. Ông ta cúi xuống sờ những tảng đá lớn vây quanh họ và phát hiện ra một kẽ nứt khô ở một tảng đá cỡ trung bình có chiều cao bằng chiều cao của một chiếc ghế băng.
“Nếu tôi tới đây mà cô chưa xuất hiện, và tôi phải quay trở lại làm việc, thì tôi sẽ để hòn đá vào trong khe nứt của tảng đá này để cô biết rằng tôi đã đến. Nếu cô đến đây mà không thấy tôi, thì tôi muốn cô để hòn đá này ở đúng chỗ đó, để tôi có thể biết rằng cô đã đến gặp tôi”.
Ông ta vỗ nhẹ lên cánh tay cô và mỉm cười với cô.
“Sunja, bây giờ tôi phải đi. Gặp nhau sau nhé?”.
Cô nhìn ông ta bước đi, và ngay khi ông ta rời khỏi đó, cô cúi xuống mở bọc quần áo, bắt đầu giặt. Cô lấy một chiếc sơ mi bẩn và nhúng nó xuống làn nước mát rượi. Mọi sự đã thay đổi.
•••
Ba ngày sau cô lại gặp ông ta. Chẳng phải tốn công thuyết phục chị em cô giúp việc để cô lo việc giặt giũ một mình. Ông ta lại đợi cô ở gần bãi đá, đọc báo trong lúc đợi. Ông ta đội chiếc mũ sáng màu thắt dải dây đen. Ông ta trông thật tao nhã. Ông ta làm như thể gặp cô ở gần bãi đá là chuyện bình thường, mặc dù Sunja sợ rằng họ có thể bị phát hiện. Cô cảm thấy có lỗi vì không kể với mẹ cô, hoặc Bokhee và Dokhee, về ông ta. Ngồi trên những hòn đá đen, Hansu và Sunja nói chuyện khoảng nửa giờ, và ông ta hỏi cô những câu lạ lùng: “Cô nghĩ gì khi ở một chỗ yên ắng và không làm gì cả?”.
Chẳng có lúc nào cô không làm gì cả. Nhà trọ có nhiều việc phải làm; Sunja hầu như không thể nhớ mẹ cô có lúc nào rảnh rỗi không. Sau khi nói với Hansu rằng cô bận bịu luôn tay, cô nhận ra rằng mình nói không đúng. Có những lúc đang làm việc mà cô cảm thấy như không, bởi vì đó là việc mà cô biết cách làm, chẳng phải chú ý nhiều. Cô có thể gọt khoai hoặc quét nhà mà không nghĩ, và gần đây khi cô có sự yên tĩnh đó trong tâm trí, cô nghĩ tới ông ta, nhưng làm sao cô có thể nói ra điều đó chứ?
Ngay trước khi phải đi, Hansu hỏi cô nghĩ thế nào là một người bạn tốt, và cô trả lời ông ta là một người như vậy, bởi vì ông ta đã giúp đỡ cô khi cô gặp chuyện. Nghe cô nói vậy, ông ta mỉm cười và vuốt tóc cô. Cứ vài ngày họ lại gặp nhau bên bờ vịnh đó, và Sunja giặt giũ, làm việc nhà hiệu quả hơn, để không ai ở nhà để ý cô đã dùng thời gian ngoài bãi biển và ở chợ như thế nào.
Trước khi Sunja bước qua cửa bếp để rời khỏi nhà đi chợ hoặc ra bãi biển, cô đều kiểm tra vẻ ngoài của mình qua chiếc vung xoong bằng kim loại bóng loáng, chải chuốt bím tóc mà cô đã tết sáng hôm ấy. Sunja không biết làm thế nào để mình trông đáng yêu hoặc hấp dẫn đối với bất cứ người đàn ông nào, và đối với một người đàn ông quan trọng như Koh Hansu thì lại càng không, vậy nên cô cố gắng để ít nhất mình trông cũng gọn gàng, sạch sẽ.
Cô càng gặp ông ta nhiều, ông ta càng trở nên sống động trong tâm trí cô. Những câu chuyện của ông ta về những con người và các nơi chốn mà trước đó cô chưa từng hình dung ra tràn ngập trong đầu cô. Ông ta sống ở Osaka - một thành phố cảng lớn ở Nhật, nơi mà như ông ta nói, bạn có thể kiếm được bất cứ thứ gì bạn muốn nếu có tiền và nơi mà hầu như mọi nhà đều có đèn điện và lò sưởi điện để sưởi ấm trong mùa đông, ông ta nói Tokyo nhộn nhịp hơn Seoul nhiều - nhiều người, nhiều cửa hàng, tiệm ăn và rạp hát hơn. Ông ta đã từng đến Mãn Châu và Bình Nhưỡng. Ông ta tả từng nơi cho cô nghe và bảo rằng một ngày nào đó cô sẽ đi đến những nơi ấy cùng ông ta, nhưng cô không thể hiểu làm sao điều đó lại có thể xảy ra được. Cô không phản đối, bởi vì cô thích cái ý tưởng đi đây đi đó cùng ông ta, ý tưởng được ở bên ông ta lâu hơn, chứ không chỉ vài phút tại cái vịnh này. Sau các chuyến đi, ông ta mang về cho cô những chiếc kẹo có màu sắc bắt mắt và những chiếc bánh quy ngọt lịm. Ông ta thường bóc kẹo ra và bỏ một viên kẹo vào miệng cô như một người mẹ cho đứa con nhỏ của mình ăn. Cô chưa bao giờ được nếm những thứ quà đẹp và ngon như thế - những chiếc kẹo cứng màu hồng được nhập từ Mỹ, những chiếc bánh quy từ Anh quốc. Sunja cẩn thận vứt giấy kẹo bên ngoài nhà, bởi vì cô không muốn mẹ mình biết về chúng.
Những trải nghiệm và những câu chuyện độc đáo hơn những cuộc phiêu lưu của người đánh cá hoặc người lao động đến từ các nơi xa xôi mà ông ta kể khiến cô mê mẩn, nhưng có điều gì đó thậm chí mới mẻ và mạnh mẽ hơn cô mong đợi trong mối quan hệ với Hansu. Cho tới khi Sunja gặp ông ta, cô chưa từng có ai làm bầu bạn để kể về cuộc đời mình - những thói quen kỳ cục của những người khách trọ, những cuộc đấu khẩu giữa cô và chị em người giúp việc, những kỷ niệm về cha cô, những chuyện riêng tư của cô. Có ông ta, cô có người để hỏi về thế giới ở bên ngoài Yeongdo và Busan. Hansu háo hức nghe cô kể về những gì diễn ra trong ngày; ông ta thậm chí muốn biết cô mơ gì. Thỉnh thoảng, khi cô không biết cách để đương đầu với điều gì đó hoặc với ai đó, ông ta bảo cho cô biết cô có thể làm gì; ông ta có những ý tưởng tuyệt vời về cách giải quyết các vấn đề. Họ chưa bao giờ nhắc đến mẹ của Sunja.
Ở chợ, thật lạ khi thấy ông ta làm việc, bởi khi ở bên cô, ông ta là con người hoàn toàn khác - ông ta là bạn, là anh cô, là người có thể nhấc bọc quần áo từ trên đầu cô xuống khi cô đến chỗ ông ta. “Cô đội cái này trông thật duyên dáng”, ông ta thường bình luận, khâm phục vì cô có cái cổ thật khỏe và thẳng. Một lần, ông ta chạm nhẹ vào gáy cô bằng cả hai bàn tay dày vuông vức, và cô giật nảy mình, choáng váng trước cảm giác lúc đó.
Lúc nào cô cũng muốn gặp Hansu. Ông ta còn nói chuyện và đặt câu hỏi với ai khác không nhỉ? Ông ta làm gì vào buổi tối khi cô ở nhà phục vụ các khách trọ, lau bóng loáng những cái bàn ăn thấp tè, hoặc ngủ bên cạnh mẹ cô? Cô cảm thấy hỏi ông ta những điều ấy là không thể, vậy nên cô giữ những câu hỏi đó cho riêng mình. Trong ba tháng, họ gặp nhau theo đúng cái cách ấy, trở nên thoải mái trước sự có mặt của nhau hơn. Khi mùa thu tới, ở gần biển lạnh và lộng gió hơn, nhưng Sunja hầu như không cảm thấy lạnh.
Đầu tháng Chín, trời mưa suốt năm ngày liền, và cuối cùng khi trời quang đãng hơn, Yangjin bảo Sunja đi hái nấm ở rừng Taejongdae vào sáng ngày hôm sau. Sunja thích hái nấm, và khi cô sắp sửa gặp Hansu tại bãi biển, cô cảm thấy chếnh choáng khi cô có thể kể với ông ta rằng cô sắp làm một điều gì đó khác với những việc thường ngày, ông ta đi đây đi đó nhiều và thường thấy những điều mới lạ; đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó khác với những việc thường ngày.
Trong sự phấn khích, cô buột miệng nói ra kế hoạch đi hái nấm ngay sau bữa sáng ngày hôm sau, và trong vài phút Hansu không nói gì, chỉ nhìn cô đăm đăm.
“Anh Hansu giỏi tìm nấm và rễ cây dại lắm nghe. Tôi biết nhiều về các loại cây có thể ăn được và những cây không ăn được. Khi còn nhỏ, tôi dành nhiều giờ tìm rễ cây và nấm. Vào mùa xuân, tôi tìm cây dương xỉ và phơi khô. Tôi thường đi săn thỏ cho bữa tối bằng súng cao su. Có lần trước khi trời tối tôi bắt được một cặp gà lôi - đó là lần đầu tiên chúng tôi có thịt ăn sau một thời gian dài. Cha tôi vui lắm!”. Mặt ông ta dịu đi.
“Chúng ta có thể đi cùng nhau. Cô có bao nhiêu thời gian để hái nấm nhỉ?”. Ông ta hỏi.
“Anh muốn đi ư?”.
Nói chuyện với ông ta hai lần một tuần trong nửa giờ đồng hồ đã là quá lắm rồi, nhưng cô không thể tưởng tượng được mình sẽ được ở bên ông ta trọn một ngày. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy họ đi với nhau? Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô phải làm gì bây giờ? Cô đã trót nói với ông ta, và cô không thể ngăn ông ta đi.
“Tôi sẽ gặp cô ở đây. Bây giờ tôi nên quay lại chợ”. Lần này Hansu mỉm cười với cô theo cách khác, như thể ông ta là một chàng trai, sự phấn khởi rạng ngời trên khuôn mặt ông ta. “Chúng ta sẽ tìm được cả một bọc nấm to tướng. Tôi biết mà”.
•••
Họ bước đi dọc rìa đảo, nơi không ai nhìn thấy họ đi với nhau. Bờ biển dường như đẹp hơn bao giờ hết. Khi họ tới khu rừng nằm ở phía đầu kia hòn đảo, những cây thông, cây dương và linh sam khổng lồ dường như chào đón họ, được tô điểm bằng những sắc đỏ và vàng lửa như thể chúng đang mặc bộ trang phục lễ hội của mình. Hansu kể cho cô nghe về cuộc sống ở Osaka. Ông ta nói người Nhật sẽ không bị mất thanh danh. Hiện giờ họ đang đánh bại người Hàn, và tất nhiên không ai thích thua cả. Ông ta tin rằng nếu người Hàn có thể ngừng xung đột với nhau, thì có lẽ họ có khả năng chiếm Nhật Bản và làm những điều tồi tệ hơn nhiều với người Nhật.
“Ở đâu chẳng có những kẻ đồi bại. Họ không tốt. Cô có muốn gặp một người đàn ông rất tồi tệ không? Hãy khiến một người đàn ông bình thường trở nên thành công vượt ngoài sức tưởng tượng của chính anh ta. Hãy xem anh ta tốt như thế nào khi anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”.
Sunja gật đầu khi Hansu nói, cố ghi nhớ từng lời, lưu giữ mọi hình ảnh của ông ta, và nắm bắt bất cứ điều gì ông ta đang cố nói với cô. Cô nâng niu những câu chuyện của ông ta như những viên đá màu hồng và những viên thủy tinh biển mà cô từng sưu tầm khi còn bé - những lời nói của ông ta khiến cô ngạc nhiên bởi vì ông ta nắm tay cô, chỉ cho cô những điều mới mẻ không thể quên.
Tất nhiên, có nhiều chủ đề và ý tưởng cô không thể hiểu, và đôi khi chỉ cố gắng học điều gì đó mà không trải nghiệm nó là việc khó. Tuy nhiên cô nhồi vào đầu mình theo cái cách cô có thể nhồi lòng lợn. Cô rất cố gắng để hiểu những điều ông ta nói bởi vì cô không muốn ông ta nghĩ cô dốt nát. Sunja không biết viết chữ Hàn, cũng chẳng biết viết chữ Nhật. Cha cô đã dạy cô cộng, trừ để cô có thể đếm tiền, nhưng chỉ vậy thôi. Cả cô và mẹ cô thậm chí đều không viết nổi tên mình.
Hansu mang theo một chiếc khăn rộng để có thể đựng nấm. Sự thích thú lộ rõ đối với chuyến đi của ông ta khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng Sunja vẫn sợ ai đó có thể nhìn thấy họ. Không một ai biết họ là bạn của nhau. Làm gì có chuyện đàn ông và đàn bà là bạn của nhau, và họ cũng chẳng phải là người yêu. Ông ta chưa bao giờ đả động đến chuyện hôn nhân, vả lại, nếu ông ta muốn cưới cô, thì ông ta phải nói chuyện với mẹ cô, nhưng ông ta không làm điều đó. Thực sự, từ ba tháng trước, sau khi ông ta hỏi cô đã có người yêu chưa, ông ta không bao giờ khơi lại chủ đề đó nữa. Cô cố không nghĩ đến cuộc sống của ông ta với phụ nữ như thế nào. Không khó để ông ta tìm một cô gái để cặp kè, và việc ông ta chú ý đến cô không phải lúc nào cũng dễ hiểu.
Cuộc đi bộ dài đến khu rừng đó lại hóa ngắn, và khi họ vào trong rừng, cô có cảm giác ở đó mình còn đơn độc hơn ở ngoài vịnh, nhưng không giống khoảng không bao la với những hòn đá thấp và sự mênh mông của biển xanh, những cây lớn đứng sừng sững phía trên họ, và nó giống như thể đi vào bóng tối, ngôi nhà lá của một người khổng lồ. Cô có thể nghe thấy tiếng chim, cô ngước nhìn lên cao và ra xung quanh để xem đó là chim gì. Cô chú ý đến khuôn mặt của Hansu: Có những giọt lệ trong mắt ông ta.
“Oppa, anh ổn chứ?”.
Ông ta gật đầu. Ông ta đã nói trong suốt cuộc đi bộ về những chuyến đi và công việc, nhưng khi nhìn thấy những chiếc lá rực rỡ sắc màu và những thân cây xù xì, Hansu trở nên im lặng. Ông ta đặt tay phải lên lưng cô và chạm vào đuôi tóc tết bím của cô. Ông ta vuốt ve lưng cô, sau đó di chuyển bàn tay một cách thận trọng. Đã lâu, từ khi còn là một cậu bé, Hansu không vào rừng - lần đó trước khi ông ta trở thành một gã choai choai dạn dĩ có thể xoay xở ngược xuôi và trộm cắp cùng những đứa trẻ đường phố khôn ranh nhất Osaka. Trước khi ông ta chuyển sang sống ở Nhật, những ngọn núi được rừng cây bao phủ của Jeju là nơi ẩn náu của ông ta; Hansu biết từng cái cây trên ngọn núi lửa Halla. Ông ta nhớ lại hình ảnh con nai nhỏ với bốn chân mảnh khảnh và những bước đi ve vãn, õng ẹo. Mùi hoa cam thơm ngát quay trở lại với ông ta mặc dù trong khu rừng của Yeongdo không có những thứ như vậy.
“Đi nào”, ông ta nói, bước lên phía trước và Sunja đi theo ông ta. Đi được chừng chục bước, ông ta dừng lại nhẹ nhàng hái một cây nấm trên mặt đất. “Cây nấm đầu tiên của chúng ta”, ông ta nói, không còn khóc nữa.
Ông ta không nói dối cô. Hansu là một chuyên gia tìm nấm, và ông ta tìm cho cô vô số những cây rau dại có thể ăn được, thậm chí bày cho cô cách nấu chúng.
“Khi cô đói, cô sẽ tìm hiểu để biết những gì mình có thể ăn được và thứ gì không ăn được”. Ông ta cười. “Tôi không thích bị đói. Vậy chỗ hái nấm của cô đâu? Đi đường nào?”
“Đi vài phút nữa là tới - đó là chỗ mẹ tôi hồi nhỏ thường hái nấm sau một trận mưa to. Mẹ tôi sinh ra ở nửa bên này hòn đảo”.
“Rổ của cô không đủ to. Đáng lẽ cô phải mang hai chiếc và cô sẽ có thừa nấm để phơi khô cho mùa đông! Có lẽ mai cô sẽ phải quay trở lại đây thôi” .
Sunja mỉm cười với ông ta. “Oppa, nhưng anh thậm chí còn chưa nhìn thấy chỗ đó!”.
Khi họ tới chỗ hái nấm quen thuộc của mẹ cô, chỗ đó có những cây nấm màu nâu mà cha cô thích mọc như trải thảm.
Ông ta cười, vui hết sức. “Tôi chưa nói với cô sao? Đáng lẽ chúng ta nên mang theo đồ để làm bữa tối. Lần sau hãy lên kế hoạch ăn trưa ở đây nhé. Chỗ này dễ chịu quá!”. Ông ta lập tức hái nấm đầy tay và ném chúng vào chiếc rổ được để trên mặt đất giữa hai người. Khi rổ đầy, ông ta đựng nấm vào chiếc khăn của mình và khi trong cái khăn đó cũng chất đống những nấm là nấm, cô cởi chiếc tạp dề đang đeo ra và hái thêm.
“Tôi không biết tôi sẽ mang tất cả chỗ nấm này về bằng cách nào”, cô nói. “Tôi tham quá”.
“Cô chưa đủ tham đâu”.
Hansu bước về phía cô. Cô có thể ngửi thấy mùi xà bông thơm và mùi tinh dầu lộc đề từ sáp bôi tóc của ông ta. Ông ta đã cạo râu nhẵn nhụi, trông thật điển trai. Cô thích quần áo ông ta luôn trắng tinh. Tại sao một điều như thế lại quan trọng nhỉ? Những người đàn ông ở nhà trọ không tránh khỏi lúc nào cũng bẩn thỉu. Công việc của họ làm tất cả mọi thứ của họ bẩn thỉu, và không có cách nào để giặt cho sạch mùi cá tanh khỏi quần áo của họ. Cha cô đã dạy cô không nên đánh giá con người ta qua những điểm nông cạn như vậy: Những gì một người mặc trên người hoặc sở hữu không liên quan đến trái tim và tính cách của người đó. Cô hít vào thật sâu mùi thơm của ông ta quyện với mùi không khí trong lành của rừng.
Hansu luồn hai tay vào trong chiếc áo ngắn truyền thống của cô, và cô không ngăn ông ta lại. Ông ta tháo chiếc đai dài thắt quanh chiếc sơ mi của cô và cởi nó ra. Sunja bắt đầu rên lên khe khẽ, và ông ta kéo cô về phía mình và ôm cô, phát ra những âm thanh chậm rãi, dịu dàng, và cô để yên cho ông ta vuốt ve mình khi ông ta làm những gì ông ta muốn. Ông ta nhẹ nhàng đặt cô xuống mặt đất.
“Anh đây. Ổn mà. Ổn mà”.
Trong suốt thời gian đó, ông ta để bàn tay vững chắc dưới mông cô, và mặc dù ông ta đã cố che chắn cho cô, những mẩu cành lá của rừng vẫn tạo ra những vết xước đỏ ở mặt sau của cẳng chân cô. Khi họ buông nhau ra, ông ta dùng khăn tay lau vết máu.
“Thân hình em đẹp lắm. Căng mọng như trái chín”.
Sunja không thể nói gì. Cô đã mút ông ta như một đứa trẻ sơ sinh. Trong khi ông ta vào trong cô và làm cái điều mà cô đã chứng kiến những con lợn và ngựa thường làm, cô choáng váng bởi cảm giác đau đột ngột, rõ rệt và biết ơn vì cảm giác đau dịu dần.
Khi họ đứng lên khỏi thảm lá vàng lá đỏ, ông ta giúp cô vuốt thẳng đồ lót và mặc đồ vào cho cô.
“Em là cô gái đáng yêu của anh”.
Đó là những gì ông ta nói với cô khi họ lại làm chuyện ấy.