Quái Phi Thiên Hạ - Chương 1433

Chương 1433 Trả Giá Cuối Cùng

 

“Hoà Dã!” Dạ Dao Quang nhịn không được kinh hô, nàng nhìn người kia dấn thân vào bên trong ngọn lửa, mang theo một tia tuyệt nhiên, ngọn lửa chính là dùng tro cốt Túc Mĩ thúc giục ra dấu lửa in thiện ác, Dạ Dao Quang nghĩ không ra Hòa Dã rốt cuộc bị Túc Mĩ làm thương tổn gì mà hắn phải dùng phương thức này kết thúc sinh mệnh của chính mình. 

Phải biết rằng nếu Túc Mĩ chưa từng làm thương tổn qua Hòa Dã, ngọn lửa này không có khả năng thiêu đốt Hòa Dã mới đúng.

“Thế gian này, không có nỗi đau nào hơn nỗi đau sâu nhất trong lòng.” Chậm rãi nắm lấy tay Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nhẹ giọng bên tai nàng nói, “Bất luận là tình thân, bằng hữu hay tình cảm nam nữ, tình chính là thương tổn trầm trọng nhất.”

Vết thương vì tình này của Hòa Dã không phải đến từ Thiện Thiện công chúa, bởi vì Thiện Thiện công chúa dù chết cũng không hy vọng Hòa Dã thay thế nàng, làm tâm nàng nặng thêm gông xiềng, nàng ngay từ lúc bắt đầu đã rất dứt khoát chặt đứt niệm tưởng của Hòa Dã. Nỗi đau của Hòa Dã đến từ chính Túc Mĩ, cho dù đây là sự cực đoan tự chịu, nhưng Hòa Dã vẫn luôn luôn nghĩ như thế. Hắn muốn dùng biện pháp như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình, triệt để chặt đứt hết thảy cùng Thiện Thiện công chúa và Túc Mĩ.

Nếu có kiếp sau, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, không thể chen chân vào giữa bọn họ, việc này xem như là sự giải thoát tốt nhất với hắn.

Dạ Dao Quang nghe xong lúc sau cũng chỉ có một tiếng thờ dài. Nàng nhìn một vòng lửa sau khi thần hồn Hòa Dã đi vào, phảng phất như được bỏ thêm dầu mà hừng hực bốc cháy lên. Ầm một tiếng, ánh lửa phóng lên cao, lực lượng mạnh mẽ kia bức cho đám người Dạ Dao Quang không thể không nhanh chóng lui về phía sau, vẫn là Thiên Cơ ở trước mặt bọn họ phe phẩy tay áo, mọt cỗ khí lạnh mới đưa bầu khí nóng rực kia phác tán.

Liền nhìn thấy một hỏa cầu từ di thể Thiện Thiện công chúa tựa như mặt trời mọc dựng lên, nó quanh quẩn bao vây lấy lực lượng thần bí, ở giữa không trung lưu luyến lượn một vòng, cuối cùng hướng tới phía sau Dạ Dao Quang mà đi.

Thiên Cơ nháy mắt rút về lực lượng chính mình lấp kín ngoài cửa lớn để chặn lại tà khí, quả cầu lửa đỏ lướt tới cả, liền như không quay đầu lại mà bay thẳng ra ngoài. Rồi sau đó Dạ Dao Quang ngạc nhiên nhìn một cảnh, quả cầu hoàn toàn đi vào bên trong tà khí, đem toàn bộ đốt tẫn. Những nơi nó bay qua, vách tường nứt gãy một lần nữa dựng lại, thành lâu sụp đổ lần nữa san sát. Như đại địa khô khốc được một tia gió xuân thổi qua, những vật khô héo cùng suy bại lại một lần nữa có được sinh cơ…….

Trường hợp như vậy, ngay cả Dạ Dao Quang là người tu luyện cũng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng người tu luyện bản thân chính là một loại tồn tại trái với tự nhiên, nhưng Dạ Dao Quang chưa từng nhìn thấy cảnh nào trái quy luật tiến triển như trước mắt như vậy.

“Ở thời viễn cổ, Vu sư là tồn tại có thể cùng sóng vai với thần và ma.” Thiên Cơ nhìn thần sắc kinh ngạc của Dạ Dao Quang, mang theo ý cười cùng sự sùng kính nói với nàng, “Bất quá, hiện tại đã xuống dốc.”

 

Dạ Dao Quang như suy tư gì đó gật đầu: “Sư thúc, cổ thành ngầm này cùng Hòa Dã pháp sư kỳ thật có ràng buộc thần hồn, cho nên người Nguyên quốc sư xâm nhập tiến vào mới có thể làm Hòa Dã pháp sư bừng tỉnh, mà nguyên nhân cũng là vì sợi thần hồn này. Hòa Dã hiện tại dùng sinh mệnh vì đại giới chặt đứt ràng buộc này, do đó dùng sinh cơ của hắn dung nhập vào bên trong thành lâu.”

Mới xuất hiện kỳ tích như vậy.

Thiên Cơ gật đầu với Dạ Dao Quang.

“Đây là sự trả giá cuối cùng pháp sư có thể làm vì Thiện Thiện công chúa.” Ôn Đình Trạm than khẽ.

“Pháp sư kỳ thật là người si tình, hắn cũng không phải không hiểu thế nào là trân ái với một người.” Dạ Dao Quang nhìn cầu lửa càng đi càng xa, vầng sáng càng ngày càng mỏng manh, “Nếu không, lúc trước hắn cũng sẽ không vì công chúa mà tự dâng linh hồn mình ra trước, lúc dẫn Thiện Thiện công chúa đi tìm vương tử Túc Mĩ, chẳng qua trải qua sự hiểu nhầm khúc chiết làm hắn sinh chấp niệm.”

“Không phải không yêu, cũng không phải không hiểu thế nào là yêu, mà là yêu quá sâu nặng.” Khắc Tùng cũng không khỏi cảm thán.

Chính bởi vì quá yêu nên mới thương tiếc sự hy sinh của nàng, đau lòng vì nàng nên mới muốn xoay chuyển cục diện, muốn nàng trọng sinh. Chẳng qua hắn bị Đại vu lừa gạt giam cầm bên trong thành lâu này, không có biện pháp khác làm Thiện Thiện tân sinh mà thôi.

“Hết thảy đều có nhân quả.” Dạ Dao Quang than thở, “Đại vu muốn đem Hòa Dã pháp sư vây ở chỗ này, hy vọng hắn làm bạn với Thiện Thiện công chúa lâu dài, đồng thời tiêu tán hận ý trong lòng, đột phá qua tầng tâm cảnh, hắn liền có thể tiến cao hơn một bước, do đó thoát khỏi gông cùm xiềng xích, đáng tiếc pháp sư không thể đột phá tâm ma như kỳ vọng của Đại vu.”

Ôn Đình Trạm bỗng nhiên ngảng đầu nhìn Thiên Cơ nói: “Sư thúc, Truyền Tống Trận này mới vừa rồi bị phá hư, không biết sư thúc có cách nào chữa trị?”

“A Trạm?” Dạ Dao Quang khó hiểu nhìn Ôn Đình Trạm, Thiên Cơ sư thúc cùng Ích Tây trưởng lão nếu có thể tới, tất nhiên sẽ có biện pháp dẫn bọn họ ra ngoài. Hơn nữa Hòa Dã dùng sinh cơ thanh trừng toàn bộ những thứ không sạch sẽ trong cổ thành ngầm, bọn họ cũng có thể theo đường cũ đi ra, Ôn Đình Trạm vì sao phải chấp nhất với một cái Truyền Tống Trận bị hủy hư? Còn muốn Thiên Cơ sư thúc tiêu hao tu vi để sửa chữa.

Thiên Cơ thật ra yêu ai yêu cả đường đi, sủng Ôn Đình Trạm như Dạ Dao Quang, nhanh chóng hướng tới chỗ bố trí trận pháp. Tuy rằng trận pháp đã bị hủy nhưng hình trận vẫn còn đó, vẫn như cũ hoàn hảo vô khuyết, chỉ là không thể khởi động lại.

“Dao Dao, nàng không thấy kỳ quái sao?” Ôn Đình Trạm giải thích với Dạ Dao Quang, “Truyền Tống Trận này xuất hiện không hợp với lẽ thường.”

Thấy Ôn Đình Trạm nhắc nhở, Dạ Dao Quang cẩn thận xem xét, nếu Đại vu đã lừa gạt đem Hòa Dã giam cầm ở chỗ này, dùng tòa thành ngầm chế trụ hắn, chắc chắn không có đạo lý hao tổn làm thêm một cái Truyền Tống Trận, bởi vì Hòa Dã chỉ cần đột phá tâm ma, không cần Truyền Tống Trận cũng có thể tự nhiên quay lại. Ngược lại nếu có Truyền Tống Trận sẽ chỉ làm Hòa Dã không thể hạ tâm mà tu luyện.

“Hơn nữa, trận pháp này còn đặt dưới quan tài Thiện Thiện công chúa.” Nếu không phải Hòa Dã hoặc Đại vu sở tạo, làm sao có thể làm dưới quan tài công chúa?

“Bằng không Dao Dao cho rằng vì sao Hòa Dã đang bức thiết muốn tìm người chuyển thế của Thiện Thiện công chúa, vì sao thà rằng chờ gần 300 năm cũng muốn đem toàn bộ một đám người xâm nhập toàn bộ tru diệt?” Ôn Đình Trạm cười hỏi.

Bởi vì bọn chúng đã động tới quan tài Thiện Thiện công chúa, mà tội lỗi này Hòa Dã tuyệt không thể tha thứ. Bởi vậy, Hòa Dã thà rằng chờ đợi thêm cũng không muốn buông  tha những người này, Dạ Dao Quang đưa ra kết luận: “Cho nên, trận pháp này kỳ thật là do người Nguyên quốc sư bày ra?”

Ánh mắt Ôn Đình Trạm cơ trí đảo qua Truyền Tống Trận: “Nguyên quốc sư nếu phái người tới tìm Thiên châu chín mắt, hẳn phải phái đi cấp dưới đắc lực, tu vi tuyệt đối không thể thấp, lại nhiều người như vậy, nhưng bọn hắn vô thanh vô tức chết đi, cũng không phải pháp sư Hòa Dã có thể làm ra hành vi như thế, mặc dù Hòa Dã lúc ấy có lợi dụng bệnh ma cũng chưa chắc làm biến mất thi cốt của mấy chục người, Hòa Dã pháp sư đánh lén cũng không thể lặng yên không một tiếng động, vậy chỉ có một khả năng.”

“Hòa Dã pháp sư ẩn núp, chờ đám người Nguyên quốc sư hợp lực ở chỗ này lộng một cái Truyền Tống Trận, tiêu hao đại lượng tu vi, hắn mới hạ thủ.” Dạ Dao Quang nháy mắt minh bạch ý của Ôn Đình Trạm.