Quái Phi Thiên Hạ - Chương 1481

Chương 1481 Tâm hữu linh tê

 

“Ta thừa nhận phu thê hai người tâm ý tương thông, chỉ dựa vào hai miếng ngọc khấu là có thể đủ tâm hữu linh tê…..” Đơn Cửu Từ không tin.

“Giữa phu thê chúng ta có cảm ứng, người khác làm sao có thể hiểu?” Dạ Dao Quang không vui vẻ liếc xích ngọc trai một cái, nàng đang phiền lòng vì ngọc khấu đột nhiên không có nửa điểm dao động, người này còn muốn tới chọc nàng.

Tuy rằng sự tâm ý tương thông đối với Đơn Cửu Từ nghe thực xa lạ, nhưng từ ngữ khí Dạ Dao Quang đại khái có thể nghiền ngẫm ra cũng không sai biệt lắm với đồng tâm tương liên. Thấy Dạ Dao Quang tức giận, Đơn Cửu Từ cũng thức thời ngậm miệng.

Bên tai thanh tịnh, Dạ Dao Quang cũng liền trầm hạ khí nóng trong lòng, nàng nắm ngọc khấu tĩnh tâm chờ đợi, đồng thời để ý hướng đi của thủy thần trọc khí, ngừa khí thể của nó quét đến. Đợi ước chừng một nén nhang thời gian, Dạ Dao Quang rốt cuộc lại lần nữa cảm giác dao động trong ngọc khấu.

“Là A Trạm!” Dạ Dao Quang vuốt ve ngọc khấu nóng lên, nàng kích động đứng lên, vừa lúc này một lẵng hắc khí quét tới, cũng may nàng phản ứng nhanh nhẹn nhanh chóng trốn tránh. Lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, Dạ Dao Quang nắm ngọc khấu trong tay thật chặt, “A Trạm đã cảm ứng được tin ta đưa cho chàng, chàng hẳn đã tới phía trên Tây Hồ, theo tin tức ta cảm ứng được, tuyệt không phải an ủi ta, nếu không không cần chờ lâu như vậy, chàng nói vậy ắt đã biết tình cảnh của ta ở đây, như vậy tin lúc này truyền tới…..”

Dạ Dao Quang trầm tư chốc lát, nhanh chóng hướng tới nơi lúc trước nàng nhập đáy hồ bơi đi. Bất quá càng tới gần, Dạ Dao Quang lại nhìn thấy hắc khí bên này quay cuồng nồng đậm rất đáng sợ. Cơ hồ không có bất kỳ khe hở nào vừa cho Dạ Dao Quang đặt chân, mày nàng hơi nhăn lại.

“Dạ….. Ôn phu nhân, ta dẫn nó dời đi……”

“Không cần ngươi.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói với Đơn Cửu Từ một câu sau đó nhanh chóng lui về phía sau, cũng là một góc khuất, nàng lấy ra Âm châu nói với Lương nhị cô nương bên trong, “Lương cô nương, khả năng cần cô mạo hiểm tương trợ giúp ta một tay.”

“Dạ cô nương cứ nói.” Lương nhị cô nương rất cảm kích Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, nàng biết nàng chưa từng bị người thương phụ bạc, càng thêm giúp nàng hóa giải ân oán Thương Lương nhị gia. Có lẽ chờ đến sau khi sự tình chấm dứt, nàng cùng Tam Lang còn có thể hợp tang, sinh không thể cùng giường, chết có thể cùng huyệt đối với nàng mà nói đã thực quá đủ. Nàng cũng muốn trước lúc đí có thể làm gì đó hồi báo cho Dạ Dao Quang.

“Âm châu cùng ta thần thức tương liên, ta tùy thời đều có thể đem nó gọi trở về, cô khống chế âm châu thay ta dẫn dắt quái vật kia rời đi.” Dạ Dao Quang nói với Lương nhị cô nương, “Cô nhớ lấy, bất luận Âm châu gặp công kích lớn thế nào, cô cũng không cần lo lắng, cứ ở trong Âm châu giấu kín thật tốt.”

“Được, Dạ cô nương yên tâm.” Lương nhị cô nương tuy rằng cùng Dạ Dao Quang ở chung không lâu, nhưng nàng biết Dạ Dao Quang vì siêu độ nàng, không để nàng vướng bận, thực dụng tâm đem nàng mang theo bên người, chính vì muốn làm nàng tận mắt nhìn thấy người hại chết phu thê hai người phải đền tội.

Giữa mày Dạ Dao Quang tràn ra vài đạo chân nguyên, sắc mặt nháy mắt có chút trắng bệch, nàng ổn định nguyên thần, dùng lực chân nguyên phong ấn một tầng ngoài Âm châu sau đó mới tung âm châu ra: “Lương nhị cô nương, để ý chút.”

Âm châu ở trong nước xẹt qua một vòng cung mỹ lệ, phát ra một chuỗi bọt khí, rất nhanh một cỗ khí âm hàn liền tản ra. Đương lúc Âm châu xẹt qua đám hắc khó, những hắc khí kia tức khắc co rụt lại rồi sau đó tập trung một lượng lớn hướng tới Âm châu vây công tới. Lương nhị cô nương nhanh chóng điều khiển Âm châu cùng đán hắc khí chơi trò mèo vờn chuột.

Sau mấy phen thử, quái vật quái dị kia chắc chắn Âm châu chính là vật nó muốn tìm, hắc khí trải rộng bốn phía nhanh chóng ngưng tụ về một hướng, Dạ Dao Quang lập tức biến đổi thủ pháp ngón tay, tầng khí chân nguyên bao vây ở ngoài Âm châu nhanh chóng tản ra, xa xa nhìn lại liền giống như mặt trăng bị mây đen che phủ, thẩm thấu ra từng sợ ánh sáng màu bạc.

Cảm giác Âm châu đang phản kháng, khí chân nguyên của tu luyện giả không có hình thể, nhưng trọc khí thủy thần cũng không có tai mắt, cho nên nhanh chóng trúng kế, đại lượng hắc khí bốn phía toàn bộ hướng tới Âm châu vây lại. Lúc này, Dạ Dao Quang nhanh chóng đem khí Ngũ hành rót vào bên trong ngọc khấu.

Ôn Đình Trạm trên mặt hồ cảm giác được dao động, lập tức nói với Diệu Tinh: “Mau, mở ra chỗ hổng!”

Diệu Tinh sớm đã vận khí kết ấn, hắn ngưng tụ khí đỏ sậm, hai ngón trỏ ra sức hợp lại. Dòng khí trên mặt hồ một trận đong đưa, mấy người Mạch Khâm huyền phù giữa không trung cũng lung lay thân mình, không phải nói cũng có thể thấy được uy lực của nó. 

Một ấn văn phức tạp dán lên phía trên mặt hồ, hai ngón trỏ Diệu Tinh một đảo, một cỗ ma khí màu đỏ sậm giống như laser bắn thẳng vào giữa ấn văn, ấn văn hình tròn nhanh chóng xoay tròn, mặt hồ cũng bắt đầu hình thành một xoáy nước lớn. Ấn văn kia đúng như máy khoan điện, đem toàn bộ nước hồ tách ra, toàn bộ phía dưới mặt hồ xuất hiện một tầng lá chắn.

Đang vây khốn Âm châu, tính toán hấp thu âm khí nồng đậm bên trong Âm châu, thủy thần trọc khí đột nhiên thấy kết giới của mình bị đánh sâu vào, ngay lập tức nó rút một nửa hắc khí lượn vòng như những con rắn quay đầu hướng tới nơi bị đánh vào phóng tới. Dạ Dao Quang thấy vậy liền nhích người, tận lực gần sát cỗ hắc khí này nhưng thật cẩn thận không đụng vào nó, nàng ẩn núp, lựa chọn thời cơ tốt nhất chạy thẳng hướng lên trời.

Theo từng lần thủy thần trọc khí đánh ngược lên ấn văn, Diệu Tinh phía trên thân mình run lên từng trận, cảm giác chịu lực cực đại đánh vào, thủ quyết hắn nhanh chóng biến đổi, định ttuj thân mình, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Càn Đoái: “Các ngươi ai có pháp bảo chí linh?”

Mấy người đều ngẩn ra, pháp bảo bọn họ có không ít, nhưng pháp bảo thuần chí linh thì lại không có.

“Khắc tinh trọc khí vạn vật chính là linh khí chí thuần, nếu có linh khí rót vào mắt trận, sẽ làm nó bị thương nặng.” Diệu Tinh trầm giọng nói. Hắn là ma tu, bảo vật trên người không phải không có, nhưng không giống những bảo vật thuần chí linh, vậy mà đám người tu luyện này cái gì cũng đều không có, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Đúng lúc này, Ôn Đình Trạm cảm giác được có hơi thở dao động trong ngọc khấu, hắn cơ hồ nháy mắt đột nhiên nhanh trí, hướng mặt hồ hô lớn: “Dao Dao, vật chí linh, mắt trận!”

Giọng nói kia cách lá chắn rất xa truyền đến, thân thể Dạ Dao Quang phản ứng còn nhanh hơn đại não, ý niệm nàng vừa động, Băng tinh linh châu đóng băng chậu hoa xuất hiện trên tay nàng, Dạ Dao Quang hướng tới mắt trận ném mạnh.

Chậu hoa bị đóng băng tuyết trắng, dễ như trở bàn tay xuyên thấu qua đám hắc khí, chuẩn xác không nhầm lẫn nện ngay trung tâm ấn văn. Nháy mắt, một đạo bạch quang chói mắt giống như mặt trăng rơi xuống đại địa bắn tóe ra, cả người Dạ Dao Quang đều bao phủ bên trong cỗ ánh sáng tái nhợt, toàn bộ phía trên Tây Hồ một mảnh màu bạc tản ra.

Dạ Dao Quang ngược ánh sáng nhìn nơi bị phá vỡ, tức khắc thu hồi Âm châu hướng tới khe hở bay vút đi.