Quái Phi Thiên Hạ - Chương 214

“Hưng sư vấn tội?” Dạ Dao Quang cười không rõ ý tứ cảm xúc, cô bước đến trước mặt bốn người bị bắt, trong đó có một người dù cũng mặc hắc y như ba người kia nhưng toàn thân nàng ta lại có một luồng âm khí. Luồng âm khí này nhạt hơn so với ma quỷ nhưng lại đậm hơn so với nữ nhân bình thường.

“Không ngờ dao linh nhân kế nhiệm lại là một cô gái.”

“Dạ cô nương, xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này anh em Lăng Lãng và sư bá của bọn hắn cũng tới nới. Đến muộn như vậy, hiển nhiên là vì Dạ Dao Quang chặn đường bọn họ, bấm đúng giờ mới cho họ vào. Mấy người đi lên trước đều là người tu luyện, chỉ trong chốc lát liền cảm giác được hơi thở của dao linh nhân. Lăng Linh sắc bén nhìn xuống, làn da mịn màng, ánh mắt gợn lên sự yểu điệu của mỹ nhân, không khỏi kinh ngạc:

“Ngươi là dao linh nhân!”

Nghe nói trước giờ dao linh nhân và ma quỷ có quan hệ với nhau, mặc dù nàng thi thoảng cũng vì hiếu kỳ mà đụng đến những thứ không sạch sẽ. Có thể kia cũng chỉ là ngẫu nhiên, mỗi ngày nàng đều kết bạn với cô hồn dã quỷ trong thế gian, chỉ cần vừa nghĩ đến những tháng ngày đó thì nàng cũng không khỏi giật mình.

“Ngươi muốn giết ta?” Tiểu mỹ nhân yểu điệu, giọng nói đặc biệt mềm mại. Một cô gái như vậy nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc hẳn không có ai nghĩ đến nàng đang làm gì.

“Ta dám giết ngươi sao?” Dạ Dao Quang khẽ cười, sau đó đầu ngón tay khẽ động khí ngũ hành cởi dây trói cho dao linh nhân, đưa tay về phía nàng.

Dao linh nhân giật giật cánh tay, nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại trước mặt do dự một lúc rồi nắm lấy tay Dạ Dao Quang, để Dạ Dao Quang kéo lên. Đây là một thái độ, Dạ Dao Quang chìa tay là muốn nguyện ý từ thù thành bạn với nàng, nàng chìa tay cũng là ý tứ này.

“Tiêu Linh Nhi.” Dao linh nhân giới thiệu tên mình.

“Dạ Dao Quang.” Dạ Dao Quang trả lời

“Tiêu cô nương, mời cô đi theo ta.”

Nói xong, Dạ Dao Quang gật đầu với Qua Vô Âm, ý tứ chính là bên ngoài giao cho Qua Vô Âm, còn cô dẫn Tiêu Linh Nhi đến thư phòng.

“Dao linh không ở trong tay ta.” Vừa bước vào phòng, Dạ Dao Quang liền đi thẳng vào vấn đề.

“Không ở trong tay ngươi?” Tiêu Linh Nhi vốn cho rằng Dạ Dao Quang muốn giao dao linh cho nàng.

“Đúng vậy, không ở trong tay ta.” Dạ Dao Quang rót một chén trà đưa cho Tiêu Linh Nhi.

“Sau khi ta đánh nhau với người trong Thiên Hồn môn, dao linh đã rơi xuống sông ở phương bắc. Nếu cô không tin có thể đi tìm hiểu, trên thuyền đánh bắt cá của các ngư dân đều treo lá bùa do ta vẽ. Cô bị Vân Khoa lợi dụng rồi.”

Tiêu Linh Nhi nhận lấy chén trà Dạ Dao Quang đưa tới, ánh mắt dò xét Dạ Dao Quang. Thái độ Dạ Dao Quang trước sau đều thản nhiên, nàng không khỏi nắm chặt chén trà trong tay:

“Cô đã biết ai gạt ta, chắc hẳn là vì cô có tiếp xúc qua với Vân Khoa, ta chưa từng nghĩ đến người đứng đầu tu tiên vậy mà miệng lưỡi đều là nói dối.”

Tiêu Linh Nhi không hề ngốc, vốn dĩ Vân Khoa chủ động tìm nàng nên nàng tưởng rằng sự chính nghĩa và trách nhiệm của người tu tiên đứng đầu mới đại nghĩa như vậy. Giờ nàng mới hiểu, nàng chỉ là con cờ trong tay người khác.

“Vân Khoa muốn mượn chuyện này khơi mào trận chiến giữa tông môn và ma môn, từ đó loại bỏ kẻ đối lập.” Dạ Dao Quang nói ra mục đích cuối cùng của Vân Khoa.

“Chúng ta không thể để âm mưu của hắn thành công, cho nên ta muốn cô giả bộ đã lấy được chuông.”

“Vì sao ta phải giúp cô?” Tiêu Linh Nhi nói.

“Ma môn và tông môn xảy ra hỗn chiến càng tốt, với ta mà nói càng bớt phiền.”

Nghe vậy, Dạ Dao Quang cười cười, cô cúi đầu uống một ngụm trà, động tác nhẹ nhàng chậm rãi để chén trà xuống:

“Thành môn cháy, vạ lây người vô tội. Nếu như hai bên đại chiến, chiến trường chắc chắn là trấn Thái Hòa. Hôm nay đã là mùng một, mười bốn ngày nữa sẽ đến ngày mười lăm. Họ không đi cô càng không thể di chuyển. Đợi đến ngày mười lăm quỷ môn mở cửa, cô thắng được mấy người?”

Tiêu Linh Nhi biến sắc.

“Cô không phải đang giúp ta, mà là đang giúp chính cô.” Dạ Dao Quang chậm rãi nói.

“Bây giờ cô đem “dao linh” đi, ta tin đêm nay cô sẽ động thủ, chắc hẳn đã tính toán kỹ đường lui. Đợi mọi người đều biết cô mang chuông đi rồi, hiển nhiên sẽ bị cô dẫn đi, trước ngày mười lăm cô lại quay về. Ta, thiếu tông chủ Cửu Mạch tông, đại tiểu thư Qua Vụ hải đều sẽ ra tay giúp cô tìm lại dao linh thật, vật về với chủ. Mười mấy ngày đủ để cô tính kế điệu hổ ly sơn khiến bọn chúng nửa tin nửa ngờ, không còn kiên nhẫn. Với cô, với ta, với toàn bộ người dân trấn Thái Hòa, với tất cả đều là cách tốt nhất.”

Công thân là hạ sách, công tâm là thượng sách.

Ôn Đình Trạm đã sớm phân tích tất cả lợi và hại cho cô. Thực ra theo như kế sách ban đầu của cô thì sẽ không nói gì, trực tiếp đưa Tiêu Linh Nhi đi, đánh lén Tiêu Linh Nhi. Ai bảo Tiêu Linh Nhi phối hợp với Vân Khoa vì dao linh, đánh lén cô?

Là Ôn Đình Trạm nhiều lần khuyên ngăn mới khiến cô đè nén sự tức giận trong lòng xuống, nhẹ nhàng khiến Tiêu Linh Nhi cam tâm tình nguyện làm con cờ của bọn họ. Bằng không nếu Tiêu Linh Nhi không phối hợp, sẽ có rất nhiều nguy hiểm bất trắc, tính ra cũng rất phiền phức.

Quả nhiên, Dạ Dao Quang nói những lời này đã hoàn toàn đả động được Tiêu Linh Nhi, nàng trầm mặc một lúc rồi mới nói:

“Ta đồng ý nhưng cô phải giúp ta thành công tránh được tầm mắt của mọi người. Ngoài ra nếu như trước ngày mười lăm ta không quay trở lại, người của cô cũng phải thay ta dốc toàn lực trấn áp dao linh!”

Khóe môi Dạ Dao Quang lộ ra ý cười nhàn nhạt, lấy bản đồ tuyến đường do Ôn Đình Trạm chuẩn bị đưa cho Tiêu Linh Nhi:

“Cô đi đường này, tìm một người tên là Trọng Nghiêu Phàm, nói tên ta rồi giao bản đồ này cho đối phương, chắc chắn hắn sẽ giúp cô thoát khỏi sự theo dõi của mọi người.”

Ôn Đình Trạm đã sớm nghĩ đến đáp án của Tiêu Linh Nhi, hơn nữa điều kiện mà Tiêu Linh Nhi có thể đưa ra cũng không khác biệt lắm với sự suy đoán cho nên đã sớm chuẩn bị bản đồ tuyến đường này, để Tiêu Linh Nhi đi nhờ cậy Trọng Nghiêu Phàm. Nơi đó đã có mấy lượt tăng binh, số lượng đã lên đến hai vạn đại quân. Bất kể tu ma hay tu tiên đều không muốn trà trộn vào đoàn người, đặc biệt là có rất nhiều người.

Tiêu Linh Nhi nhận lấy mở ra xem, ánh mắt lập tức lóe sáng, sau đó chắp tay với Dạ Dao Quang:

“Mặc dù trước đây ta bị Vân Khoa lợi dụng, rất có lỗi với cô, cô cũng giải thích với ta thực sự là vì nguyên nhân khó nói của bản thân nhưng ta vẫn cảm kích cô. Ân tình này Tiêu Linh Nhi ta sẽ ghi nhớ, sau này nếu như cô có việc gì cứ sai bảo.”

Dạ Dao Quang không khỏi nhướng mày, cô không nghĩ đến có nơi có ích như vậy đợi cô:

“Nếu thật sự có ngày đó, ta nhất định sẽ không khách khí với cô.”

“Vậy ta xin cáo từ!” Tiêu Linh Nhi cũng không muốn dây dưa.

“Đợi đã.” Dạ Dao Quang đưa tay ngăn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ cười thần bí:

“Hiện tại vẫn chưa phải lúc.”

Tiểu tướng công của cô đã nói rồi, tính cách Vân Khoa như vậy chắc hẳn đã biết Tiêu Linh Nhi làm hỏng kế hoạch, hơn nữa nếu như dẫn theo tiên tông thoắt ẩn thoắt hiện đến trộm dao linh, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, chưa phòng bị việc âm mưu bị bại lộ thì rất có khả năng sẽ thủ tiêu. Lúc này giúp Tiêu Linh Nhi trốn đi mới là lúc không ai nghĩ đến nhất, có thể làm đảo loạn ánh mắt của nhiều người.