Quái Phi Thiên Hạ - Chương 495

Đối với Ôn Đình Trạm mà nói thì bất cứ ai sùng bái ngưỡng mộ cũng không thể bằng ánh mắt ngưỡng mộ của Dạ Dao Quang được. Cho dù nắm được tổng đốc Trực Lệ, mang lại cho cậu cảm giác vui sướng với thành quả nhưng cũng không thể sánh với ánh mắt long lanh tràn đầy yêu thương của cô lúc này.

Nụ cười trên môi ngày càng rộng ra, trong đôi mắt đen nhánh sâu lắng ấy để lộ nụ cười ấm áp hơn cả mặt trời tháng chín tươi đẹp. Cậu cố gắng kiềm chế khát vọng trong lòng mình, ánh mắt không nhìn vào đôi môi mềm mại như hoa đào khiến cậu muốn phạm tội, cánh tay không tự chủ được giơ lên muốn giữ lấy đầu cô bỗng biến thành khẽ vuốt tóc cô rồi nắm chặt tay cô.

“Đi thôi, đám người Sĩ Duệ vẫn đang đợi chúng ta đó!”

Sau khi trở về, bọn Tiêu Sĩ Duệ bỗng từ trong nhà xông ra, Dạ Dao Quang rất tự hào kể chuyện vừa mới xảy ra cho bọn họ nghe. Những chuyện liên quan đến mỏ vàng thì không ai có thể biết rõ bằng Tiêu Sĩ Duệ, mọi người đã tê liệt đến mức không còn biết dùng từ nào để có thể diễn tả đối với năng lực của Ôn Đình Trạm nữa rồi.

“Thực ra đời người chỗ nào cũng có cơ duyên, chỉ có điều trước mắt không dùng được nên có nhiều người đã chọn lựa nhìn mà không thấy. Vì vậy những lúc rảnh rỗi chúng ta đều không ngại đi nhiều, nhìn nhiều, chăm chỉ hơn. Ghi nhớ những gì đã học được, cho dù những gì học được đều nhỏ nhặt không đáng kể thì biết đâu có ngày nó lại làm nên việc lớn!” Mượn việc này Ôn Đình Trạm lại bắt đầu khuyên mọi người nên chăm chỉ học hành hơn.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm thật sự rất giống thầy giáo, nếu một ngày nào đó cậu trở thành thầy giáo thì nhất định có thể dạy được rất nhiều học trò thông minh.

“Có phải trong ba ngày tới chúng ta có thể đi đến những nơi gần đây chơi không?” Đối với việc này thì Tần Đôn khá thích thú, hắn muốn đi đến nhiều nơi có phong cảnh đẹp để vẽ lại toàn bộ rồi mang về cho cha mẹ đệ muội xem.

“Đúng vậy! Tiếp theo chúng ta có thể đi chơi rồi!” Dạ Dao Quang gật đầu.

Tám cảnh đẹp ở Tây Ninh có quang cảnh tươi đẹp phía đông, núi Quý Phi, đỉnh Hành Văn, núi Phượng Hoàng, ánh trăng ban đêm trên hồ Dịch La, sông Hoàng Thủy, núi Ngũ Đỉnh và ngắm mưa ở núi Bắc.

Kiếp trước Dạ Dao Quang chưa đến đây chơi lần nào, có điều bọn họ chỉ có ba ngày nhưng Dạ Dao Quang lại muốn đi xem hết. Những người khác cũng không kêu mệt, chỉ có duy nhất Tần Đôn cơ thể yếu hơn một chút nhưng vì cảnh đẹp cũng không có ý kiến gì, đến đêm bọn họ mới dừng chân. Bọn họ cứ thế đi hết một lượt tám cảnh trong ba ngày.

Lần đi chơi này tuy tất cả mọi người đều cảm thấy mệt nhưng trong lòng họ lại rất vui. Bọn họ đều trầm trồ trước vẻ đẹp thần kỳ của thiên nhiên nên trong lòng cũng cảm thấy được mở mang không ít. Sau khi trở về bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ còn muốn đi tiếp, đây mới là chuyến đi chơi vui vẻ đích thực. Dạ Dao Quang không quên vẽ hết lại tám cảnh của Tây Ninh thành một tập tranh hoạt hình nhỏ cho Tuyên Lân.

Hai ngày sau Tiểu Quai Quai trở về và chỉ mang một câu nói: Hễ là những chuyện của tiểu hữu chỉ cần gặp được Ôn thí chủ thì dù chuyện quan trọng cũng dễ dàng giải quyết.

Sau khi Dạ Dao Quang xem xong không khỏi toát mồ hôi lạnh, tên này đúng là thần rồi. Có điều trong lòng cô thấy rất ấm áp, dường như thực sự cho đến bây giờ, tuy Ôn Đình Trạm lúc nào cũng tỏ ra không hiểu hết những chuyện của cô nhưng mỗi khi cô gặp phiền toái gì thì Ôn Đình Trạm đều đứng ra giúp cô giải quyết.

Cho Tiểu Quai Quai ăn no xong, Dạ Dao Quang lại đưa cho nó tranh hoạt hình bảo nó mang cho Tuyên Lân.

Đám người Tần Đôn cũng vẽ tranh có thư muốn gửi về nhà, biết Tiểu Quai Quai lợi hại như vậy nên nhao nhao muốn mượn dùng. Nếu như một hai người thì còn được, đằng này trừ Càn Dương ra thì ai cũng muốn dùng, vậy thì không được hơn nữa lại không cùng đường. Cho dù có thêm một Tiểu Quai Quai nữa thì khả năng mang đi cũng có hạn, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không thể rời đi, hơn nữa cho ai mượn dùng trước đều không tốt nên đành phải để bọn họ tự mình tìm cách gửi về vậy.

Đêm ngày thứ ba Ích Tây trưởng lão lại đến gặp Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang một lần nữa, chỉ nói cho bọn họ biết việc đã được làm ổn thỏa, hơn nữa Ích Tây trưởng lão còn mời Ôn Đình Trạm ngày mai tham gia tọa đàm Phật pháp của ông ấy. Đây là vinh dự mà biết bao nhiêu người muốn chen vào. Ôn Đình Trạm đương nhiên vui vẻ nhận lời nhưng lần này không có hậu đãi nên chỉ có thể để một mình Ôn Đình Trạm đi.

Bọn họ được ở lại thêm một ngày nên đám người Dạ Dao Quang bắt đầu bỏ những đồ chơi mới đã mua được trong ba ngày vừa rồi ra sắp xếp lại xem cái nào tặng cho người nào, xong xuôi mọi người mới đi ngủ để dưỡng sức.Ngày hôm sau, bọn họ từ biệt Ích Tây trưởng lão rồi đến đỉnh ngọn núi mà ngày cuối cũng đã hẹn với Lỗ thông phán.

“Lỗ thông phán vất vả rồi, đây là chút đồ nhỏ ba ngày qua chúng ta du ngoạn khắp nơi có được, mong Lỗ thông phán đừng từ chối!” Ôn Đình Trạm rất có tâm, cậu mua cho mỗi người một phần quà nhỏ.

Tuy những thứ này không phải đồ quý giá gì, hơn nữa đều là những thứ trong phủ Tây Ninh nhưng đừng nghĩ họ là người Tây Ninh bởi chưa chắc bọn họ đã có thời gian đi du ngoạn. Cho dù có đi thì cũng không thể tiếp xúc với những món đồ hiếm lạ như thế này.

Lỗ thông phán nhìn qua một lát rồi phát hiện ra đây đều là những thứ tinh xảo nên càng không từ chối: “Ôn công tử thật có lòng, mấy ngày này cũng đã khiến Ôn công tử tốn công tốn sức rồi!”

“Việc nên làm thôi!” Ôn Đình Trạm cười nói.

“Nếu sau này Ôn công tử có việc gì cần sai bảo thì cứ đến tìm ta!” Lỗ thông phán rất thích cách làm của Ôn Đình Trạm, nó khiến lòng người cảm thấy ấm áp hơn.

“Nếu có việc cần đến thì nhất định sẽ mặt dày đến tìm!” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Nếu Ôn công tử không còn căn dặn gì nữa thì ta xin phép dẫn bọn họ đi đây.” Ông đã đích thân dẫn người đến đây canh giữ năm ngày liền, hơn nữa đã năm ngày chưa gặp mặt người nhà nên có chút nhớ nhà canh cánh.

“Để ta tiễn Lỗ đại nhân.” Ôn Đình Trạm nhường đường.

“Học hỏi nhiều vào!” Dạ Dao Quang nhìn bóng lưng Ôn Đình Trạm dẫn Lỗ thông phán đi rồi quay sang đám người Văn Du nói. Cô biết những việc Ôn Đình Trạm làm quang minh chính đại như thế chính là muốn nó ảnh hưởng đến sự thay đổi một cách vô tri vô giác của đám người Văn Du. Bọn họ từ lúc sinh ra đã là đại thiếu gia nhà công thần quyền quý nên là những người không hiểu được thế nào là đạo lý đối nhân xử thế.

Có những lúc tặng quà cũng là một cách tôn trọng một sự cảm kích, hơn nữa không phải tất cả quà tặng đi đều là hối lộ đồ bẩn thỉu, cho dù có tặng vàng bạc châu báu thì cũng không bằng được một phần thật lòng. Đương nhiên, điều này chỉ dành cho những người có giá trị có hiểu biết mà thôi. Đối với những người chỉ thích quyền thế châu báu, trong mắt chỉ có danh lợi thì cô tin rằng Ôn Đình Trạm sẽ thích dùng những cách thật đặc biệt chứ không phải tốn công tốn sức như vậy.

“Đáng để học tập.” Văn Du gật đầu.

Mối quan hệ của gia đình bọn họ đủ rộng. Gia tộc tạo nên quan niệm cho bọn họ nên dần dần nó đã trở thành thói quen của bọn họ, cho dù đi đến đâu thì hắn cũng là đại diện cho Văn gia nên mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến thân phận trưởng tôn Văn gia. Không ngờ rằng nếu bọn họ làm như vậy thì vĩnh viễn sẽ là người của Văn gia, nhiều nhất cũng chỉ củng cố tất cả mối quan hệ giữa người với người của Văn gia, nếu thế thì vĩnh viễn cũng không có cách nào mở rộng mối quan hệ của bản thân được. Một khi rời khỏi Văn gia hay nói một câu khó nghe là nếu một ngày nào đó Văn gia sụp đổ thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi!

“Doãn Hòa là một người thầy tốt!” Tần Đôn thở dài nói.

“Đúng vậy, là người thấy tốt nhất!” Tiêu Sĩ Duệ tràn đầy cảm xúc.

Thực ra những điều mà Ôn Đình Trạm dạy cho hắn, ngày trước hắn ở trong cung chưa chắc không học nhưng chỉ biết đến nó mà lại không biết giá trị của nó, ngược lại không thể nói thầy giáo trong cung không giỏi mà chỉ là họ không hiểu hắn, cách thức họ giảng dạy không thích hợp với hắn mà thôi.