Quan hệ nguy hiểm - Chương 05

Chương 5

Lễ hội té nước

“Hạt mưa nhỏ đừng sợ!”

Lục Tử Mặc vỗ nhẹ lên bàn tay Sơ Vũ đang nắm chặt lấy vạt áo anh: “Vừa rồi là tiếng thét của ma, là ma nữ. Nó cô đơn trong mê cung bao năm nay, dù có tìm người kéo xuống nước làm bạn cũng tìm đàn ông đẹp trai, em cùng giới nên sẽ an toàn, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Đang rất hoảng sợ, nghe câu nói của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Sơ Vũ khóc dở mếu dở nhìn anh ta, bắt đầu nghi ngờ không biết thần kinh của người đàn ông này làm bằng gì. Đối diện với tình huống kỳ bí, sắc mặt anh ta không hề thay đổi.

Đáng tiếc là thần kinh của Sơ Vũ thả lỏng chưa được bao lâu, tiếng khóc lại vang lên, càng lúc nghe càng rõ, như ở ngay trước mặt.

Sơ Vũ sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Lúc còn học ở trường y, để rèn luyện thần kinh của sinh viên, thầy giáo từng bắt cô ở nhà xác qua đêm. Mặc dù Thái Lan là đất nước Phật giáo, có rất nhiều câu chuyện về ma quỷ thần bí, nhưng là người học ngành y, Sơ Vũ luôn kiên định cô là người theo chủ nghĩa duy vật. Cô luôn thấy mình khá dũng cảm, cho đến bây giờ...

Tiếng khóc mỗi lúc một gần. Đột nhiên một bóng đen rất lớn lao đến, bay vút qua đầu họ với tốc độ cực nhanh. Lục Tử Mặc phản ứng nhanh, né sang một bên, kéo Sơ Vũ vào lòng. Mặc dù sự việc chỉ xảy ra trong giây lát nhưng Sơ Vũ cũng kịp nhìn thấy đó là một con chim màu xám rất lớn.

Mê cung yên tĩnh trở lại. Lục Tử Mặc buông Sơ Vũ ra: “Đi thôi.”

Sơ Vũ bước nhanh theo anh ta. Lục Tử Mặc cúi đầu liếc nhìn cô, rồi mở miệng: “Trong mê cung này có một loài chim ký sinh, tên là Tago. Nghe nói nó cùng họ với cú mèo, thân hình cực lớn, tiếng kêu giống tiếng khóc của phụ nữ, nhưng không tấn công con người. Từ lâu đã tồn tại tin đồn mê cung có ma, nhưng thật ra nguyên nhân đều từ loài chim này.”

Hóa ra, anh ta đã biết từ trước. Sơ Vũ vừa miệt thị bản thân không kiên định chủ nghĩa duy vật vừa miệt thị hành vi lừa đảo của Lục Tử Mặc. Đến khi cô sợ chết khiếp, anh ta mới lên tiếng giải thích, không phải lừa đảo thì là gì?

“Anh chưa đến đây bao giờ, tại sao lại biết rõ về nó như vậy?”

Sơ Vũ vừa nắn bóp bên vai bị đau trong lúc né tránh vừa ngẩng đầu hỏi Lục Tử Mặc. Anh liếc nhìn cô: “Hạt mưa nhỏ, em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet, nơi chia sẻ thông tin hay sao?”

Sơ Vũ nhíu mày, Lục Tử Mặc thoải mái đi trước dẫn đường: “Trên thế giới có một nhóm người thích mê cung, họ đi hết các mê cung kỳ quái, sau đó vẽ bản đồ và đăng trên mạng. Họ còn đăng kèm bản giới thiệu về từng mê cung. Tuy chưa từng vào đây bao giờ, nhưng bản đồ mê cung này tôi đã thuộc lòng.” Lục Tử Mặc quay đầu nhìn Sơ Vũ. “Em thấy yên tâm rồi chứ?”

Sơ Vũ không nói gì, lặng lẽ bước theo Lục Tử Mặc, quả nhiên anh ta rất thông thuộc nơi này. Hai người rẽ vài lần là đến cuối con đường, lối đi trước mặt bỗng xuất hiện một cổng sắt lớn.

Cánh cổng sắt không đóng, cầu thang đá bên trong âm u như dài bất tận. Nơi này chắc là mộ địa trung tâm mê cung, dòng chữ khắc tên tuổi và thân phận của chủ nhân trên cổng sắt đã bị bào mòn. Lục Tử Mặc dừng lại trước cổng sắt, cúi đầu hút thuốc, trầm ngâm một lúc, không nói lời nào.

Bên trong mộ địa tỏa ra luồng khí lạnh, hoàn toàn khác với thời tiết nóng bức bên ngoài. Nhiệt độ ở đây rất thấp, Sơ Vũ cảm thấy cánh tay mình đông cứng. Lục Tử Mặc hút hết điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ rồi giơ tay kéo cô vào lòng.

Sơ Vũ cứng người, nhưng Lục Tử Mặc không có hành động gì khác, chỉ ôm cô để sưởi ấm. Anh cất giọng trầm ấm bên tai Sơ Vũ: “Em hãy ở lại đây, đừng đi xuống dưới. Nếu nghe thấy bên trong có tiếng súng nổ, hãy lập tức chạy ra ngoài. Gặp ngã rẽ, em nhớ rẽ trái, đừng sợ lạc đường. Dù em có bị nhốt ở đây, cũng sẽ có người đến cứu em. Tuy nhiên, hãy nhớ kỹ, phải luôn luôn rẽ trái.”

Lục Tử Mặc ôm chặt cô một lát rồi xách va li bước xuống cầu thang. Sơ Vũ đứng ở lối vào mộ địa, định mở miệng nhưng không biết nói gì. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn cô rồi nhanh chóng mất hút trong bóng tối.

Mê cung chỉ còn lại một mình Sơ Vũ, ngoài tiếng trái tim và hơi thở của cô, không còn tiếng động nào khác. Sơ Vũ đứng ở lối vào mộ địa chờ đợi, không biết đã bao lâu. Sơ Vũ đi đi lại lại để tự trấn an và chống lại giá rét. Không biết Sơ Vũ đi được bao nhiêu vòng, bên trong đột nhiên vọng ra tiếng động lớn.

Sơ Vũ lặng người trong giây lát mới nhận ra đó là tiếng súng. Nhớ lời dặn của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ lập tức quay đầu chạy như bay. Không giống như trong hoàn cảnh bình thường, mê cung giống hàm răng của quái vật khổng lồ, những hình bóng quái dị từ mọi ngõ ngách lao vào Sơ Vũ. Mỗi khi chạy đến ngã rẽ, Sơ Vũ đều quẹo sang trái như Lục Tử Mặc dặn dò. Cuối cùng, tới một ngõ cụt, cô dừng bước, thở hổn hển, cảm giác hơi thở cào cấu lá phổi đến đau đớn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sơ Vũ chưa kịp điều hòa nhịp thở thì ánh đèn tù mù trong mê cung phụt tắt, bóng tối bao phủ hoàn toàn. Sơ Vũ toát mồ hôi lạnh, không có ánh đèn, cô không thể ra khỏi mê cung này. Còn Lục Tử Mặc nữa?

Anh ta nói, cô hãy chạy ngay khi nghe thấy tiếng súng, có nghĩa anh ta đã biết trước tình thế nguy hiểm? Anh ta nói sẽ có người đến cứu cô, như vậy anh ta cố ý để cô ở lại bên ngoài mộ địa? Đầu óc Sơ Vũ rối như tơ vò. Cô chỉ biết mò mẫm sờ vào tường đá rồi từ từ ngồi xuống, hai tay ôm gối thu mình lại.

Một lúc sau, Sơ Vũ dần tỉnh táo. Khi rơi vào hoàn cảnh này, kỵ nhất là thiếp đi. Nếu thực sự có người đến cứu cô, có thể cô sẽ không nghe thấy tiếng gọi của đối phương trong khi ngủ. Thời gian dường như trôi đi rất chậm, Sơ Vũ không biết mình có thể thoát được hay không, và cô cũng lo lắng cho Lục Tử Mặc. Rất lâu sau đó, trong bóng tối có tiếng động, tiếng bước chân, hình như ở bên ngoài bức tường. Vài phút sau, một luồng sáng chiếu đến, ánh đèn sáng rực làm Sơ Vũ chói mắt. Trước mắt cô là một đội quân trang bị súng ống, mấy người lính bước tới, nhìn Sơ Vũ dưới ánh đèn, rồi quay lại nhìn nhau và gật đầu. Một người nói vào bộ đàm: “Báo cáo chỉ huy, đã tìm thấy con tin!”

Sơ Vũ được mấy người lính kéo ra khỏi mê cung. Bên ngoài, ánh nắng chói chang, trực thăng của Lục Tử Mặc và của đối phương cùng mấy chiếc xe đỗ ở bãi đất trống trước mê cung đã biến mất. Trên khoảng đất trống lúc này có một chiếc trực thăng quân sự, một người nhảy xuống đỡ Sơ Vũ lên máy bay: “Bác sĩ Đặng, không sao rồi. Chúng tôi sẽ đưa cô về Chiang Rai ngay bây giờ.”

Sau khi máy bay hạ cánh xuống Chiang Rai, Sơ Vũ được đưa về bệnh viện nơi cô làm việc để kiểm tra tổng thể. Lúc này Sơ Vũ mới ý thức cô đã được cứu thoát, niềm vui vì được tự do ào tới.

Thông qua đồng nghiệp ở bệnh viện, Sơ Vũ mới biết tin đồn ở bên ngoài về cô. Họ nói cô bị bắt làm con tin trong cuộc xung đột, chính phủ cử quân đội đi giải cứu cô sau năm ngày bị bắt giữ. Giúp Sơ Vũ ổn định tinh thần và thông cảm với việc cô vừa thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, bệnh viện phá lệ cho cô nghỉ phép ba ngày, ở nhà tĩnh dưỡng.

Năm ngày? Có nghĩa là Sơ Vũ bị nhốt trong mê cung tròn hai ngày.

Sơ Vũ ở nhà nghỉ ngơi, xem ti vi, toàn là tin tức về cuộc xung đột gần đây. Bản tin buổi tối đề cập đến việc Sơ Vũ bị bắt cóc và được giải cứu, người phát ngôn kết luận đây là hành vi của một nhóm vũ trang phản chính phủ.

Tin tức trên truyền hình và những tin đồn ở bệnh viện khác xa sự thật. Đám Kim Gia làm nghề gì? Lục Tử Mặc rốt cuộc đã gặp chuyện gì trong mê cung hôm đó? Sơ Vũ cảm thấy sự việc không hề đơn giản, nhưng cô cũng không biết tìm đáp án từ đâu. Sơ Vũ rất muốn biết Lục Tử Mặc đã gặp phải chuyện gì. Lúc được giải cứu, cô đã dò hỏi người sĩ quan nhưng anh ta im lặng. Sau khi về đến bệnh viện, Sơ Vũ thông qua nhiều nguồn để tìm hiểu tin tức về người đàn ông này. Tuy nhiên, Lục Tử Mặc đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Hồi ức cuối cùng anh để lại cho cô là ánh mắt của anh trước khi quay người đi xuống mộ địa. Thậm chí Sơ Vũ còn không thể chứng minh người đàn ông tên Lục Tử Mặc từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Cuộc sống của Sơ Vũ dần trở lại với những ngày tháng yên bình như trước kia. Ngày nào cô cũng túi bụi với cuộc chiến giành sự sống ở phòng cấp cứu, có lúc làm việc liên tục hơn bảy mươi tiếng đồng hồ, cơ thể mệt mỏi khiến tinh thần tê liệt, nhưng Sơ Vũ còn mong mình bận rộn hơn. Chỉ như vậy, cô mới không nghĩ đến người đàn ông bí ẩn đó.

Thấm thoát đã hai tháng trôi qua. Lễ hội té nước vào ngày Mười ba tháng Tư đã tới. Sơ Vũ được nghỉ làm trong ngày lễ vui vẻ này. Từ sáng sớm, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Sơ Vũ tìm đến nhà cô và giúp cô trang điểm. Hôm nay là một ngày đặc biệt nên các cô gái mặc đồ tắm bên trong, bên ngoài mặc áo ngực và váy dài. Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, mái tóc dài của Sơ Vũ được búi cao, cài trâm hình hoa. Cô trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ đẹp đặc biệt của người nước ngoài.

Mặt trời vừa mọc nhưng đường phố đã hết sức náo nhiệt. Đàn ông mặc quần đùi, áo ba lỗ, cưỡi voi. Trẻ con tay cầm súng nước và xô, hắt nước mọi nơi.

Không biết là ai bắt đầu, cả thành phố bỗng biến thành một đại dương vui vẻ. Sơ Vũ bị nước “tấn công” từ bốn phương tám hướng, chỉ vài phút sau, người cô ướt mèm.

Nhà ở hai bên đường đều mở cửa, người địa phương và người nước ngoài đến tham dự lễ hội té nước hòa vào nhau. Trong tình thế hỗn loạn đó, Sơ Vũ và các đồng nghiệp mỗi người đi một ngả. Để tránh sự “tấn công” mỗi lúc một mạnh, Sơ Vũ chạy đến dưới một mái hiên, thở hắt ra, đưa mắt tìm các đồng nghiệp trong đám đông hỗn loạn.

Sau đó, Sơ Vũ xuôi dòng người đến lối rẽ vào phố buôn bán. Cô đứng lên cao, ngó nhìn xung quanh. Bỗng ánh mắt cô chạm phải một bóng dáng khiến tim cô thắt lại. Tuy người đàn ông đó nhanh chóng biến mất ở lối cửa của quán bar đối diện, nhưng Sơ Vũ chắc chắn một trăm phần trăm người đàn ông đó chính là Lục Tử Mặc.

Trước khi lý trí mách bảo Sơ Vũ nên làm gì, cô đã vượt qua dòng người, chạy sang bên kia đường. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, qua đường không phải là chuyện dễ dàng. Sang đến bên kia đường, Sơ Vũ trông càng thảm thương, bộ váy áo ướt sũng, bó sát người, để lộ đường cong tuyệt đẹp. Đứng trước cửa quán bar, Sơ Vũ chỉ do dự một giây rồi bước thẳng vào bên trong.

Quán bar vẫn hoạt động bình thường. Từ ngoài trời sáng đi vào nơi ánh đèn tù mù, Sơ Vũ bị quáng mắt trong giây lát. Bên trong, tiếng nhạc ầm ĩ đến điếc tai, nhiều thanh niên ở đây vui chơi chứ không ra ngoài té nước. Khi nhìn thấy cô, họ bất giác huýt sáo gọi mời.

Sơ Vũ bỗng thấy hối hận. Vừa rồi, chưa chắc cô đã nhìn đúng người, bây giờ ở đây lại hỗn loạn như vậy, dù người đó là Lục Tử Mặc đi chăng nữa, cô làm sao có thể tìm thấy anh ta?

Sơ Vũ quay người định đi ra ngoài thì đám thanh niên ở sàn nhảy bao vây cô, vừa nhảy vừa chạm vào người cô. Sơ Vũ thu người né tránh thì càng bị họ đẩy sâu vào bên trong. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi đám người vô duyên đó thì phát hiện mình đã bị đẩy đến tận nhà vệ sinh ở đằng sau sàn nhảy. Cô bước vào trong nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt nhìn bộ dạng mình qua gương treo tường.

Tại sao cô lại đuổi theo anh ta vào đây? Sơ Vũ không thể trả lời câu hỏi này. Người đàn ông đó nguy hiểm như vậy, dù cô tìm được anh ta thì có thể nói chuyện gì? Nói câu cám ơn?

Sơ Vũ cảm thấy hành động của cô rất hoang đường. Cô vã nước lên mặt cho tỉnh táo, khi ngẩng đầu nhìn, trái tim cô như ngừng đập. Trong gương, Sơ Vũ thấy Lục Tử Mặc đang đứng ở cửa nhà vệ sinh cô, yên lặng nhìn cô.

Sơ Vũ vừa quay người, Lục Tử Mặc đã bước đến, ôm chặt lấy cô. Sau đó, anh đẩy cô vào trong và khóa trái cửa. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn Sơ Vũ, khóe miệng bỗng nhếch lên thành nụ cười.

Bên ngoài có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân. Lục Tử Mặc áp sát vào người Sơ Vũ, một tay đỡ gáy cô, tay kia ôm eo cô, nói khẽ khàng: “Hạt mưa nhỏ, không ngờ lại tình cờ gặp em ở đây.” Lục Tử Mặc vừa nói vừa nở nụ cười khinh bạc, nhưng đáy mắt vẫn đầy sự cảnh giác: “Tôi cần sự giúp đỡ của em.”

Sơ Vũ còn chưa kịp hiểu Lục Tử Mặc nói gì thì anh ta đã dùng sức bế cô lên, lưng cô dựa vào bức tường đá lạnh toát, hai chân kẹp chặt vào hai bên hông rắn chắc của anh ta. Anh ta cúi xuống, hôn và cắn Sơ Vũ, để lại những vết mờ hồng hồng trên da thịt cô. Động tác của anh ta rất cuồng bạo, bàn tay không ngừng du ngoạn trên cơ thể Sơ Vũ, khiến người cô bỗng nóng rực không thể khống chế nổi.

Sơ Vũ nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ cuống họng mình. Người đàn ông này bá đạo đến mức khiến cô không thể tỉnh táo suy nghĩ. Bên ngoài dường như có người bước tới và dừng lại trước cửa. Sơ Vũ đưa tay lên miệng cắn chặt để không phát ra âm thanh kỳ cục. Lục Tử Mặc kéo tay Sơ Vũ rồi nắm lấy, cúi đầu trước nơi mềm mại trên ngực cô. Khi anh ta chạm vào nơi đó, Sơ Vũ bất giác rên khẽ. Lục Tử Mặc cố ý chà xát nơi nhạy cảm từ bên ngoài lớp áo khiến Sơ Vũ dần mất đi lý trí.

Có lẽ nghe thấy tiếng động mờ ám ở bên trong, người bên ngoài dừng lại một lát rồi bỏ đi. Khi chắc chắn người ở ngoài đã đi khỏi, Lục Tử Mặc thả lỏng tinh thần, hai cánh tay ôm Sơ Vũ cũng không còn thít chặt, đôi môi đang hôn cô trở nên lạnh giá. Bàn tay Sơ Vũ đang ở trên vai Lục Tử Mặc theo quán tính rơi xuống, bỗng cô sờ phải một thứ gì dính nhớp. Do váy áo bị ướt nên ban đầu cô không phát hiện ra. Cảm giác dính nhớp quen thuộc này đánh thức lý trí của Sơ Vũ trong giây lát.

Sơ Vũ đẩy Lục Tử Mặc ra. Gương mặt anh trắng bệch, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không rời cô: “Cô bé ngốc này, em theo tôi vào đây làm gì?”

Sơ Vũ không trả lời, cúi đầu nhìn xuống tay mình. Cô thở dốc, kinh hoàng khi thấy bàn tay đã nhuốm đỏ.