Quân Khu Nam Đồng - Chương 13

Những lá thư giả mạo

1

Tháng trước, Việt sang lớp 9E nhờ Mai Liên đưa thư cho Mai Hương, nhưng thấy đông người quá, nó ngại. Tình cờ gặp Hùng lớp 10H đi qua, nó túm lấy, nhờ chuyển cho Mai Liên. Hùng nhận lời, không hề nghĩ rằng chỉ chuyển hộ một bức thư, nó đã bị dính tiếng sét ái tình ngay lập tức.

Sau vụ đưa thư hộ Việt hai tuần, Hùng sang lớp 9D gặp Việt. Nó ấp úng một lát rồi nói:

– Tao thích Mai Liên. Mày giúp tao được không?

Việt đang muốn giới thiệu Mai Liên cho một đứa trong khu Nam Đồng để đi chơi bốn người cho vui. Nó nhanh nhảu:

– Chuyện vặt. Để tao bảo Mai Hương nói giúp nữa. Mày viết thư đi, tao đưa hộ.

Đầu giờ hôm sau, cả bọn đang tụ tập trên lớp thì thấy Hùng thập thò. Việt nhận thư, chờ nó đi khuất bóc ngay ra đọc. Nghe những lời lẽ bày tỏ thật thà của Hùng trong thư, cả bọn cười bò. Khi Việt định dán lại thì Đính lên tiếng:

– Thằng Phúc cũng thích Mai Liên, tại sao mày lại giúp thằng Hùng? Bọn mình có yêu bọn lớp 10 đâu mà chúng nó lại xuống yêu bọn lớp 9? Theo tao là xé đi.

Việt bảo:

– Tao đã hứa giúp nó rồi, xé không tiện.

– Xé đi rồi mình viết thư khác gửi Mai Liên. Làm sao để khi đọc xong, nó từ chối. Không nên đem một bạn xinh thế cho bọn lớp 10.

Khanh góp ý:

– Tao thấy thằng Hùng viết thư thật thà quá, kiểu này không hẹn được Mai Liên ra gặp đâu. Giờ mình đóng giả nó, viết thư dụ Mai Liên ra gặp rồi rình xem cho vui. Nó có yêu được Mai Liên hay không là duyên số của nó.

Hòa thấy đề nghị của Khanh cũng ngồ ngộ. Nó hưởng ứng:

– Bọn mình sẽ lừa nó theo kiểu mạo thư “Quận chúa” gửi “Quản gia nô” trong phim “Đêm thứ 12”. Tao viết nháp, Quốc Tẩm chép lại nhé. Chữ mày đẹp.

Cả tiết Sinh vật, Hòa cặm cụi ngồi sáng tác:

“Chắc Liên không khỏi ngỡ ngàng khi nhận được lá thư này, từ một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng tôi mong Liên đọc nó và chấp nhận cho tôi cơ hội làm quen với em. Trước hết xin giới thiệu, tôi là Văn Hùng, học trên em một lớp. Tôi là bạn của Việt, ở khu tập thể Nam Đồng. Nhờ Việt, tôi đã có lần trao cho em một lá thư. Tuy đó là lá thư đưa hộ nhưng tôi vô cùng cảm ơn nó, vì chính trong giây phút ấy, tôi chợt nhận ra Liên, người con gái mà tôi vẫn kiếm tìm…

Trong cuộc sống, có những người chúng ta gặp gỡ tình cờ, dù chỉ một lần, bỗng làm cho cuộc sống của ta trở nên bừng sáng - Đó là điều tôi nhận thấy khi lần đầu nhìn thấy Liên. Tối mai, em có thể gặp tôi ở đầu Nhà B8 được không? Để biết chắc Liên ra đó gặp tôi chứ không phải đi ngang tình cờ, Liên hãy quàng khăn rằn, tay trái cầm một quyển vở hoặc một cành hoa, và khi mình gặp nhau, Liên hãy nở một nụ cười làm hiệu.

Văn Hùng”

Giờ giải lao, cả bọn xúm vào đọc, sau đó giao cho Quốc Tẩm chép. Việt chuyển cho Mai Liên. Mai Liên cười tít mắt, tưởng Việt nhờ đưa thư cho Mai Hương như mọi khi. Việt phải giải thích không phải thư gửi cho Hương mà gửi cho Mai Liên. Mai Liên chưa biết chuyện gì, nhưng cũng hơi đỏ mặt. Thế là xong một việc. Hòa bỏ nốt tiết Lịch sử, đóng vai Mai Liên viết thư hẹn Hùng.

“Văn Hùng mến thân,

Em thực sự bất ngờ và xúc động khi nhận được thư của anh. Lần đầu gặp gỡ, dù anh chỉ lướt qua với tư cách sứ giả của tình yêu, nhưng đã để lại cho em một sự bồi hồi. Em rất muốn được gặp lại anh. Mỗi tình bạn, mỗi tình yêu luôn bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp đó dù tình cờ hay sắp đặt, có thể đóng vào hoặc mở ra một cơ hội mà nếu không thực hiện nó, chúng ta sẽ không thể biết.

Bảy giờ tối mai, mình gặp nhau tại chỗ đầu Nhà B8 khu tập thể Kim Liên anh nhé. Để biết chắc anh đến gặp em chứ không phải đi qua tình cờ, anh hãy trang phục như các anh Quân khu Nam Đồng: Quần áo đại cán, đầu đội mũ cối, cổ quàng khăn rằn, chân đi dép đúc, tay phải cầm một quyển vở, tay trái cầm một cành hoa. Anh hãy đi đi lại lại chứ đừng đứng một chỗ, vì có thể trẻ con đến trêu anh, điều mà em không muốn. Nếu anh đồng ý, khi gặp hãy nở một nụ cười làm hiệu, anh nhé!

Mai Liên.”

Sáng hôm sau, Việt cầm thư sang lớp 10H đưa cho Hùng. Hùng nhìn Việt bằng ánh mắt biết ơn vô hạn. Việt về thông báo với mọi người và nhận xét: “Chắc chắn từ giờ đến tối nó sẽ lơ lửng cách mặt đất một mét”.

Gần bảy giờ tối, cả bọn chọn một chỗ khuất đầu Nhà B8 khu Kim Liên để rình. Một lát sau Hùng đến. Nó mặc bộ đại cán rộng thùng thình, chắc mới mượn của bố, đầu đội mũ cối sùm sụp, cổ quàng khăn rằn, chân đi dép đúc, tay trái cầm một cành bạch đàn, vung vung vẩy vẩy, hết đi ngược lại đi xuôi (theo dặn trong thư là không được đứng yên). Chờ hơn một tiếng mà không thấy Mai Liên đâu, Hùng có vẻ sốt ruột, nhìn trước nhìn sau, thỉnh thoảng lại chạy ra chặn một người đi bộ hỏi giờ. Việt cũng thắc mắc: “Liệu Mai Liên có đến không nhỉ?”. Hòa lắc đầu: “Tao nghĩ nó không tới đâu”. Khanh nói: “Con gái chẳng biết đâu mà lường. Nhận được một lá thư như thế, có thể nó sẽ ra vì tò mò, có thể ra để từ chối, cũng có thể ra vì cắn câu”. Ngồi thêm một lát, cả bọn bỏ về, giao cho Nam Diễm ở lại tiếp tục theo dõi. Nam Diễm ngồi chờ đến mười giờ không thấy Mai Liên đến, lại bị muỗi đốt nên chán, bỏ về.

2

Sáng sớm hôm sau, Hùng chặn Việt ở đầu cầu thang, vẻ mặt băn khoăn. Nó báo cáo với Việt, tối qua chờ đến hơn mười giờ mới thấy Mai Liên và Mai Hương chở nhau đi qua. Nó chặn Mai Liên lại hỏi vì sao đến muộn, Mai Liên bảo không hẹn hò gì với nó cả. Nó đưa thư ra chứng minh là đến theo hẹn. Mai Liên bảo thư đó không phải Mai Liên viết.

Việt nhăn mặt, tỏ vẻ cũng rất thắc mắc:

– Quái lạ, sao con này rắc rối thế nhỉ? Nếu nó không hẹn, sao nó lại ra chỗ đó gặp mày?

– Nó với Mai Hương chỉ tình cờ thấy tao khi hai đứa đi chơi về.

– Những đứa con gái ngoan, lần đầu nhận được thư của con trai không bao giờ chấp nhận ra chỗ hẹn ngay. Mày phải mừng, vì nó mà dễ dãi với mày thì sau này nó cũng dễ dãi với thằng khác. Chắc nó rủ Mai Hương ra xem mặt và xin ý kiến, giống như tao với mày bày mưu tính kế vậy. Để tao hỏi lại Mai Hương xem tình hình thế nào rồi báo với mày.

– Trăm sự nhờ mày. Mày tốt quá. Không có mày tao chẳng biết bấu vào đâu.

– Mày viết thư cho nó đi để tao đưa cho. Hẹn gặp lại tối nay. Việc hai đứa ra chỗ hẹn tối qua cho thấy nó đã phát tín hiệu chấp nhận làm bạn với mày.

– Tao viết luôn. Tiết sau tao mang sang nhé.

Việt về thông báo cho Hòa. Nó bảo Hòa sản xuất ngay một cái thư giả của Mai Liên gửi Hùng để xóa đi sự nghi ngờ. Thế là Hòa lại mất tiết Toán để sản xuất thư:

“Văn Hùng,

Chắc hôm qua anh giận Liên lắm. Lần đầu tiên hẹn gặp một người bạn trai, Liên vô cùng hồi hộp. Liên đứng ngồi không yên cả buổi chiều, chỉ mong trời mau tối. Nhưng càng gần tới giờ hẹn, Liên càng luống cuống. Liên không đủ can đảm ra chỗ hẹn một mình, nên đánh liều sang rủ Mai Hương. Nhưng Hương nói theo kinh nghiệm của Hương, không nên gặp bất kỳ ai, dù đó là hoàng tử đẹp trai nhất trái đất, ngay sau khi nhận lá thư đầu tiên. Vì vậy hai đứa rủ nhau ra một chỗ ngồi nói chuyện. Nhưng dù nói đi đâu, câu chuyện vẫn quay lại chủ đề hẹn với anh. Và cuối cùng, mình đã gặp nhau, như anh thấy đấy.

Về phần mình, thú thật, Liên rất giận anh. Liên có thể vì lý do này, lý do khác mà đến muộn trong buổi đầu gặp gỡ. Nhưng Liên không hài lòng khi anh đem thư Liên viết cho anh ra chất vấn trước Mai Hương. Liên không muốn bị mọi người nghĩ là CỌC ĐI TÌM TRÂU. Có hàng triệu người đàn ông trên trái đất này, nhưng chỉ có một người Liên viết thư hẹn gặp, vậy mà người đó lại đem lá thư thầm kín của Liên ra công bố…?

Dù rất giận anh, nhưng Liên vẫn muốn cho anh, và cho chính mình một cơ hội nữa. Vậy tối nay anh hãy đến chỗ mình đã gặp. Vì các bạn khu Kim Liên không thích các bạn khu Nam Đồng, anh đừng mặc đồ “quân khu” nữa nhé, kẻo lại sinh sự đánh nhau. Anh hãy mặc bộ nâu sồng và đi guốc mộc. Thú thật Liên rất ấn tượng với cảnh Việt mặc áo nhuộm nâu, quần nhuộm đen, chân đi guốc mộc đóng đế sắt, khua vang cả đoạn đường tới trường. Nó thật ngộ nghĩnh, làm Liên nhớ lại cả một thời sơ tán ngày xưa… Nhưng nếu anh thấy đề nghị của Liên là vô lý thì anh mặc gì cũng được.

Mai Liên”

Hòa bỏ nốt tiết Vật lý, sản xuất thư giả của Hùng gửi Mai Liên. Khanh xem xong gật gù: “Mày viết thư cũng hay đấy nhỉ. Khéo Mai Liên đọc xong lại yêu luôn thằng Hùng thì khổ thân thằng Phúc. Nó đang mong ngày mong đêm cho kết thúc cái trò khỉ này”. Việt bảo: “Mình làm nó yêu nhau được thì mình cũng phá được. Giờ phải làm cho bọn nó gặp nhau để xem đã”. Khanh tặc lưỡi: “Tùy chúng mày. Nhưng khi chúng nó đã yêu nhau rồi, làm chúng nó bỏ nhau khó hơn nhiều”.

Thư gửi đi, Việt giao cho Nam Diễm ở khu Kim Liên theo dõi, sáng hôm sau báo cáo lại. Lúc bảy giờ tối, ngồi ở bể nước đầu Nhà 2, thấy Hùng diện áo nâu, quần đen, chân đi guốc mộc, tay trái cầm một cành bạch đàn mới bẻ, Việt bảo Hòa: “Chính cái câu mày viết nếu anh thấy đề nghị của Liên là vô lý thì anh mặc gì cũng được làm nó quyết tâm mặc bộ này, chứ mình khăng khăng nói phải mặc như thế, có khi nó lại nghi ngờ”. Khanh nhận xét: “Tình yêu làm cho những kẻ thông minh nhất cũng trở thành ngu ngốc!”

Nhưng tối hôm đó, nếu như Mai Liên có xuống, Hùng vẫn không gặp được. Đường đến với tình yêu đích thực đôi khi cũng gập ghềnh như con đường sang Tây Trúc lấy kinh của Đường Tăng, phải gặp yêu ma và qua nhiều vấn nạn. Hùng bị một bọn lạ mặt đánh cho mặt mũi sưng vù, phải nghỉ học ba ngày. Chẳng biết Việt điều tra ở đâu, mấy hôm sau nó thông báo: “Thằng Phương ‘Tu Sìn’, đệ tử số một của Hảo Bẹt, thích cái Mai Liên. Có thể nó phát hiện ra Hùng sang tán tỉnh người yêu của nó nên cho đàn em xuống tay”. Việt đoán sở dĩ bọn Hảo Bẹt – Phương Tu Sìn biết chuyện của Hùng là do Nam Diễm ngứa mồm, kể lung tung. Việt tuyên bố: “Tao sẽ điều tra để có kết luận chính xác. Nếu đúng là Phương Tu Sìn thì phải dằn mặt ngay lập tức!”. Quốc hỏi: “Thằng Hùng thì mắc mớ gì đến mình mà phải đánh nhau vì nó?”. Việt giải thích: “Đây là thể diện. Bất kỳ ai động đến người của Quân khu Nam Đồng, mình đều phải bảo vệ”.

Một tuần sau, trong khi vẫn chưa điều tra thêm được manh mối gì, tình cờ Việt và Hoàng gặp Tu Sìn đang đạp xe cùng ba thằng trong hội Hảo Bẹt ở công viên Thống Nhất. Tự nhiên Việt thấy máu bốc lên mặt. Nó quên bẵng việc phải điều tra kỹ lưỡng trước khi hành động, bảo Hoàng: “Mày lao xe vào Tu Sìn rồi lấy cớ nó đâm vào mình, đánh bỏ mẹ nó đi”. Hoàng hỏi: “Mình thích đánh là đánh, cần gì phải tìm cớ?”. Nói thế nhưng nó vẫn phóng xe ngang Tu Sìn rồi buông tay lái. Hai xe mắc vào nhau đổ đánh “rầm”. Cả hai đứa chẳng nói chẳng rằng, nhảy vào đánh Tu Sìn một trận. Tu Sìn chỉ ôm đầu chịu trận, không dám đánh lại. Ba thằng đi cùng Tu Sìn nhìn Việt và Hoàng đánh đồng bọn, không thằng nào dám ho he.

Hôm sau Nam Diễm kể: Tu Sìn nói chưa bao giờ bị đánh đau đến thế. Hảo Bẹt chửi nó: “Mày ngu bỏ mẹ, tao đã bảo khi nào chuẩn bị xong lực lượng mới đánh bọn khu Nam Ðồng. Giờ lực lượng mình còn mỏng, chưa đánh được bọn ấy. Thế mà mày chỉ vì chuyện giữ gái đã vội vã đánh lén thằng Hùng. Hôm nay bị tụi nó vụt cho giữa đường giữa chợ mà chỉ biết ôm đầu, đúng là đồ không biết nhục… Mà thôi, có khi chịu nhục thế cũng là may. Đánh lại, chúng nó rút búa ra thì chỉ có nước đi viện. Ai chứ thằng Việt với thằng Hoàng thì tao biết lắm. Đù mẹ! Mất hết cả nhuệ khí”. Tu Sìn nói: “Bọn khu Nam Đồng cũng giữ gái khu nó đấy thôi. Hôm vừa rồi, thằng Tường khu mình đến cưa con Hải Nhà 7 bị chúng nó đánh cho chạy mất dép. Sáng hôm sau, thằng Quốc Tẩm còn xách cả đôi dép tông Trung Quốc lên tận lớp 10B, rêu rao: “Chúng tôi đánh anh chứ có ăn cướp dép của anh đâu. Lần sau anh ăn đòn xong nhớ đứng lại nhặt dép, đừng để tôi phải làm thằng xách dép cho anh”. Hảo Bẹt lắc đầu: “Tao không nghĩ bọn này tranh gái theo kiểu trai làng đâu. Chúng nó kiếm cớ đánh mày, chắc đã phát hiện ra vụ mày tổ chức đánh thằng Hùng. Nhưng tao không hiểu tại sao, khu Nam Đồng cũng có nhiều đứa con gái xinh, chúng nó không thích, lại đi thích con gái các nơi khác. Chắc do bụt chùa nhà không thiêng”. Tu Sìn nói: “Con gái khu này đầu gấu chẳng kém bọn đàn ông nên chúng nó không hút được nhau. Tao nghe ở khu Nam Đồng có câu Gái Nhà 3, Trai Nhà 5. Trai Nhà 5 là bọn thằng Quốc Tẩm, Ngọc, Minh, Đính… Ngổ ngáo thế, mà cũng chỉ xếp ngang với Gái Nhà 3. Hôm trước, tao đi ngang qua đầu Nhà 3 khu Nam Đồng, thấy một con bé chỉ độ 6 tuổi, đứng chống nạnh, quắc mắt hét: ‘Thằng kia, mày có biết Gái Nhà 3 của Quân khu Nam Đồng không?’, tao cứ tưởng nó nói tao, hóa ra nó đang dọa một thằng bé trêu nó”.

Hảo Bẹt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thằng Tường, vào tới khu Nam Đồng mà đi đứng khệnh khà khệnh khạng, mặt vênh lên, đầu bóng lộn, tao nhìn cũng ngứa mắt muốn đánh nữa là bọn nó. Nhưng tụi thằng Việt, thằng Hoàng biết mày là chiến hữu của tao mà đánh như thế là không được. Chờ ít bữa nữa anh Hai Nam, đại ca của tao ra đã, lúc ấy tao sẽ tính sổ với bọn này”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3