Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 40
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 40: Vứt bỏ cô ở lại
gacsach.com
Hứa Tình Thâm rụt cổ lại, hai tay Tưởng Viễn Chu đổi lại ôm chặt lấy bả vai của cô, hai người bước ra khỏi khách sạn. Gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi qua tựa như một thanh kiếm bén nhọn đang bay tới.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!"Ở đằng sau, có người đang sải bước đuổi theo ra tới nơi.
Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn lại, trông thấy quản gia của nhà họ Vạn.
Ông ta cầm chiếc ô, đi theo bên cạnh Tưởng Viễn Chu: "Bên ngoài trời đổ tuyết lớn như vậy, để tôi tiễn ngài về."
Người đàn ông ôm chặt Hứa Tình Thâm. Tài xế đã lái xe tới cửa, người quản gia tiễn bọn họ thẳng đến trước xe: "Tưởng tiên sinh, ngài đã thương yêu che chở cho tiểu thư nhiều năm như vậy, xin hãy thương yêu cô ấy thêm một lần cuối cùng đi. Sau này đã có Phương tiên sinh rồi, tin rằng tính nết của cô ấy sẽ từ từ sửa đổi."
Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm vào trong xe, thân thể cao lớn của anh đứng cạnh sườn xe, cũng chặn lại tầm mắt của Hứa Tình Thâm: "Bên ngoài gió lớn tuyết nhiều, bác cũng vào đi."
Người quản gia này đã đi theo Vạn Hâm Tằng suốt hai mươi mấy năm trời, cũng đã nhìn Tưởng Viễn Chu từ lúc còn là một bé trai, lớn lên trở thành Tưởng tiên sinh như bây giờ: "Bữa tiệc tối nay, ngay cả Thị trưởng cũng đã tới, không ai có thể vứt bỏ mặt mũi này được đâu."
Một chân của Tưởng Viễn Chu đã bước vào trong xe: "Lời đã nói ra, không thể thu lại được nữa, đi thôi."
Anh đã ngồi yên vị ở trong xe, tài xế giúp Tưởng Viễn Chu đóng cửa xe lại.
Bánh xe lăn nghiến qua một mảng tuyết trắng dày cộm. Hứa Tình Thâm thấy người quản gia kia vẫn còn đang đứng thẳng tắp ở tại chỗ. Tưởng Viễn Chu hạ kính xe xuống một nửa, Hứa Tình Thâm vội vàng khép chặt chiếc áo vest lại.
Người đàn ông lôi ra một điếu thuốc. Bởi vì gió lớn, đốt vài lần cũng không thể cháy được, anh dứt khoát quay người, bàn tay chụm lại. Hứa Tình Thâm liếc nhìn, thấy môi mỏng của anh khẽ cắn điếu thuốc lá dài mảnh kia, sống mũi cao thẳng tắp. Ngọn lửa màu xanh nhạt khiến cho mặt mũi của Tưởng Viễn Chu lại khắc sâu thêm ba phần.
Anh khẽ rít một hơi, sau đó lui người ra đằng sau dựa vào lưng ghế: "Có biết thương hiệu làm ra bộ lễ phục này là gì không?"
"Tôi không hiểu về thương hiệu."
"Thương hiệu này, đặc biệt chỉ thiết kế theo đơn đặt hàng, sản phẩm làm ra toàn bộ đều là hàng cao cấp: "Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu rơi về phía Hứa Tình Thâm, trong lời nói có nổi lên mấy phần đùa cợt: "Mới mặc một lần mà đã hỏng như vậy, thật sự là chưa từng nghe thấy bao giờ đấy."
Hứa Tình Thâm tiến tới đón lấy ánh mắt của anh: "Có lẽ bởi vì may quá gấp chăng?"
"Ngày mai tôi sẽ đi tìm bọn họ tính sổ, nhưng nếu là do người ta cố tình..."
Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi ' bộp ' một cái. Tưởng Viễn Chu dùng sức nắm lấy bàn tay của cô: "Tay lạnh như vậy, bị cóng rồi à?" "Sau khi trở về tôi sẽ lập tức cởi lễ phục ra cho anh. Anh sẽ không hoài nghi là do Phương Thịnh làm hỏng đấy chứ?"
"Cô cũng nghe rồi đó, tôi và ông chủ của khách sạn kia là bạn bè. Nếu không... mở camera lên xem thử một chút nhé?"
Ngoài cửa sổ, gió rét đang gào thét ùa tới, thổi vào một nửa khuôn mặt cứng đờ của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu đã hút xong một điếu thuốc, khuỷu tay gác lên cửa sổ xe.
Hứa Tình Thâm đột nhiên nghiêng người qua, nửa người trên gần như đè hết lên người anh: "Tôi lạnh, đóng cửa sổ lại đi."
Nói xong, ngón tay nhẹ ấn xuống nút khoá cửa sổ xe.
Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn tấm kính thủy tinh màu trà đang từ từ nâng lên. Lúc đi ra ngoài cô có xịt nước hoa, mùi thơm kia hoà quyện vào trong không khí lạ lẫm chui vào chóp mũi của anh. Người đàn ông vươn tay cởi áo vest của cô xuống, bàn tay đặt trên lưng cô tìm kiếm.
Dây kéo của Hứa Tình Thâm đã hoàn toàn rộng mở, bàn tay của Tưởng Viễn Chu dễ dàng lướt qua, lễ phục từ trên vai cô trượt xuống, bàn tay của người đàn ông từ dưới nách của Hứa Tình Thâm luồn tới phía trước.
Cô vội vàng ngồi dậy, Tưởng Viễn Chu thuận thế ấn cô đè xuống ghế ngồi.
"Đừng..."
Tưởng Viễn Chu đem nửa câu sau của cô nuốt vào trong miệng. Hứa Tình Thâm ' ưm ' lên một tiếng. Tài xế vẫn giả vờ như không nghe không thấy, tiếp tục chăm chú lái xe.
Đôi giày cao gót của Hứa Tình Thâm trong lúc giãy dụa đã rơi xuống, thân thể cao lớn của Tưởng Viễn Chu đè ép cô đến mức ngay cả cơ hội để lật người lại cũng không có. Ngón tay của người đàn ông luồn vào trong mái tóc của cô, ngón cái nhẹ nhàng đè lên huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm.
Anh rời khỏi môi cô, trên cánh môi của anh còn vương lại chút màu son đỏ thắm của cô. Gương mặt này, dáng vẻ này, đối với phụ nữ mà nói thật sự là mê hoặc vô cùng.
"Hứa Tình Thâm."
"Hả?"Cô khẽ đáp lại một tiếng, trong lòng hơi thấp thỏm.
"Còn muốn giả ngốc với tôi sao? Trong thời gian nửa tiếng em mất tích, lúc đó Phương Thịnh đang ở đâu? Hay là đúng như lời Vạn Dục Ninh đã nói, lúc đó các người đang vụng trộm với nhau?"
"Anh nói bậy bạ gì đó?"
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu rơi xuống bên hông cô, bấm vào bằng sức lực từ nhẹ đến nặng: "Dây kéo của lễ phục đang yên đang lành, tại sao lại bị hỏng? Ai đã động vào!"
Hứa Tình Thâm cũng biết, những lời giải thích kia có thể lừa gạt được tất cả mọi người ở đó, nhưng chỉ có Tưởng Viễn Chu là người duy nhất không thể gạt được: "Không có ai động vào hết."
"Tôi bảo cái miệng của em không thành thật!"Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, sắc mặt tái mét, giơ chân đá vào chỗ điều khiển: "Dừng xe."
Tài xế lập tức lái xe chậm lại, tấp vào bên đường.
Hứa Tình Thâm cuống quýt tay chân muốn mặc lại lễ phục vào người. Tưởng Viễn Chu kéo áo vest lại: "Em bước xuống đi."
"Anh đùa à?"
Người đàn ông liếc xéo cô một cái: "Lúc ở khách sạn tôi không vạch trần em, là bởi vì tôi cũng cần mặt mũi. Hứa Tình Thâm, bộ lễ phục này nếu đã bị Phương Thịnh cởi ra rồi, sao không bảo anh ta mặc lại đàng hoàng cho em đi?"
"Tôi đã nói rồi, không liên quan tới anh ta!"
"Đi!"Tưởng Viễn Chu không khỏi bị lửa giận bốc lên đầu.
Bộ dáng này của Hứa Tình Thâm căn bản không thể nào bước xuống xe được. Đôi mắt hạnh của cô nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Trong không gian nhỏ hẹp, ánh mắt của tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả hít thở cũng có vẻ là điều dư thừa.
Cô thò tay vào trong túi xách của mình bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm loạn xạ, cũng không kịp nghĩ tới sau lưng mình đang trần trụi lộ liễu. Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra, hai bả vai phơi bày ra ngoài."Được, tôi có thể xuống xe, nhưng ít nhất Tưởng tiên sinh hãy cho tôi thời gian mười phút, để tôi tìm người giúp cái đã."
Tưởng Viễn Chu nhướng cao chân mày: "Em muốn tìm ai, Phương Thịnh à?"
"Thông minh đấy."
Hứa Tình Thâm ấn vào một dãy số, sau đó bật chế độ loa ngoài.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Ở đầu bên kia truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, giọng nói của Phương Thịnh ngược lại đặc biệt lạnh lùng: "Tình Thâm à?"
Hứa Tình Thâm hít sâu một hơi: "Là em, Phương Thịnh, anh hãy nghe em nói. Dây kéo lễ phục của em bị hỏng, Tưởng Viễn Chu cho rằng giữa em và anh có gian tình, bây giờ muốn đem vứt em trên vỉa hè. Dáng vẻ này của em không thể để cho người khác nhìn thấy được, em bảo anh ta cho em thời gian mười phút. Phương Thịnh, có thể làm phiền anh đưa em về nhà được không?"
Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng kém. Trên người, từng đường cong cơ bắp đều đang căng cứng, giống như một con báo đang rình rập, nhe ra tất cả răng nhọn, vận sức chờ đợi thời cơ để nhào tới.
"Tình Thâm, anh ở bên này rất lộn xộn, không qua đó được, bằng không anh bảo tài xế tới đón em nhé?"
Trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm không có một chút cảm xúc dư thừa: "Tài xế nữ hả?"
Ở đầu bên kia, hình như là giọng nói của Vạn Dục Ninh, đầy vẻ thúc giục truyền tới: "Phương Thịnh, mau tới đây..."
Ngay sau đó, Phương Thịnh lập tức trả lời một câu vào trong điện thoại: "Không phải."
Không phải là tài xế nữ.
Hứa Tình Thâm kéo khóe miệng lên, nụ cười có chút quái lạ: "Thôi bỏ đi, còn nữa... chúc anh đính hôn vui vẻ."
Cô cúp máy, trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh. Đột nhiên, Hứa Tình Thâm đem cái điện thoại di động kia chìa tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.
Giọng nói của cô đầy vẻ kích động, âm điệu run rẩy mang theo sự đau thương: "Tưởng Viễn Chu, anh nghe thấy chưa? Nếu anh ta thật sự có thể ở trong ngày quan trọng nhất của mình mà vụng trộm với tôi, nếu anh ta thật sự có lòng riêng này, anh ta sẽ cam tâm bỏ mặc tôi cho người khác mà không hề lo lắng như vậy sao? Nếu anh muốn vứt bỏ tôi ở lại đây, vậy thì vứt đi, giống như vứt một món đồ chơi vậy đó, vứt đi..."