Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 41

Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 41: Tôi tin em
gacsach.com

Trong hốc mắt của Hứa Tình Thâm từ từ ướt át, cô nhét điện thoại di động vào trong túi, tiện tay sửa sang lại lễ phục mấy cái, sau đó mở cửa ra.

Tưởng Viễn Chu bực bội phiền não, dứt khoát níu lấy cổ tay của cô kéo lại: "Thôi được rồi."

Cái túi trong tay cô đột nhiên đập vào ngực của Tưởng Viễn Chu, thật sự rất đau.

Tưởng Viễn Chu nhìn cô."Làm gì vậy?"

"Nếu anh bảo rằng ngay cả quyền lợi để nổi giận tôi cũng không có, vậy thì tốt, tôi sẽ không nổi giận nữa."Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm hung hăng nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu, sự xấu hổ và tức giận tràn ngập ra ngoài, không hề che giấu chút nào.

Trong khách sạn, Phương Thịnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động. Mới vừa rồi Hứa Tình Thâm có nói ở trong điện thoại rằng Tưởng Viễn Chu nghi ngờ hai người bọn họ, bây giờ muốn đem vứt cô trên vỉa hè...

Lúc ấy trong lòng anh đột nhiên rất căng thẳng, trong cơn xúc động muốn chạy tới đó ngay lập tức, nhưng khi tỉnh táo lại, anh liền cảm thấy chuyện này không được bình thường.

Lúc Hứa Tình Thâm gọi điện thoại, Tưởng Viễn Chu nhất định đang ở ngay bên cạnh. Nếu anh thật sự chạy đi đón cô, chẳng phải sẽ chứng tỏ rằng giữa anh và Hứa Tình Thâm quả thật có chuyện gì mờ ám hay sao?

Huống chi dựa theo tính cách của Hứa Tình Thâm, lúc cô lâm vào hoàn cảnh khó khăn chật vật như vậy, đối tượng mà cô không thể gọi tới nhất, chỉ sợ chính là anh.

Sau khi Hứa Tình Thâm cúp máy, trong lòng lại hoàn toàn thả lỏng.

Xem ra Phương Thịnh cũng ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu lướt ra ngoài cửa sổ, nói với tài xế: "Lái xe."

Một hơi của Hứa Tình Thâm vẫn còn đang treo ngược ở nơi cổ họng. Người đàn ông nhặt cái túi xách lên đưa cho cô. Hứa Tình Thâm nhận lấy, sau đó lại ném mạnh xuống sàn xe.

"Em vứt một lần nữa thử xem?"

Hứa Tình Thâm nén nhịn nước mắt đang chực trào ra trong hốc mắt: "Đồ của Tưởng tiên sinh đưa cho, tôi không dám dùng! Lỡ như làm hỏng thì sao?"

Anh nghiêng đầu liếc sang cô, trông thấy vành mắt của cô hơi đỏ lên. Tưởng Viễn Chu hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói câu nào.

Hứa Tình Thâm nghĩ cô là cái gì của anh chứ? Anh đương nhiên không cần phải hao tốn sức lực đi dỗ dành cô.

Xe chạy được một quãng đường khá dài, cả người Hứa Tình Thâm co ro nép trong lưng ghế. Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu khẽ lướt qua, nửa người trên của anh từ từ lui về phía sau lưng ghế, vươn tay ra định kéo tay của cô lại.

Hứa Tình Thâm vẫn ngồi im không động đậy. Tưởng Viễn Chu siết chặt bàn tay của cô, sau đó hai tay đổi lại nắm lấy bả vai của cô.   Anh dựa vào lưng ghế, ôm cô vào trong lòng. Hứa Tình Thâm nắm chặt quả đấm dí vào trước ngực anh. Cô hoa chân múa tay như vậy, đối với Tưởng Viễn Chu mà nói không có chút tác dụng nào cả.

Mái tóc của cô bung xoã xuống, dán vào cần cổ, không ngừng nhích tới nhích lui ở trong ngực người đàn ông, không chịu ngồi yên.

"Tôi tin lời em nói, không truy cứu nữa, còn chưa được sao?"

Thật ra, đúng như lời Tưởng Viễn Chu đã nói, anh chỉ cần mang đoạn ghi hình của camera đó tới đây, tất cả mọi chuyện sẽ lập tức sáng tỏ.

Nhưng quan trọng nhất chính là, anh đối với cô gái này lại bắt đầu cảm thấy thương yêu. Mà loại tình cảm này một khi đã bắt đầu nổi lên, sẽ tựa như rút tơ bóc kén, từ từ xâm chiếm anh, cắn nuốt anh. Dần dần, cho dù cô có mở to mắt nói dối với Tưởng Viễn Chu, anh cư nhiên vẫn có thể tin tưởng được.

Hai tay Hứa Tình Thâm từ từ ôm lấy hông của Tưởng Viễn Chu, đầu cô gối lên bả vai của anh. Bàn tay Tưởng Viễn Chu phủ lên phần lưng của cô, sờ tới một mảng lạnh lẽo. Anh đem chiếc áo vest khoác lại lên người cô.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe. Tưởng Viễn Chu lấy ra xem, trên màn hình hiện lên số điện thoại bàn của nhà họ Tưởng.

Anh cho nhà họ Vạn một vố như vậy, Vạn Hâm Tằng nhất định đã thông báo đến tai ông cụ nhà anh rồi.

Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua, đem điện thoại đi động áp vào bên tai: "Alo."

Hứa Tình Thâm không nghe được tiếng nói chuyện ở đầu bên kia, chỉ nhìn thấy Tưởng Viễn Chu cong khóe miệng lên: "Tết nhất, ba lo mấy chuyện vớ vẩn này làm gì vậy? Cái gì gọi là kẻ không quan trọng? Đó là người con dẫn theo cùng đi tới đó..."

"Nể mặt?"

Hứa Tình Thâm căn bản đã có thể đoán ra được là ai gọi điện thoại tới.

"Chuyện con thích làm nhất, chính là không nể mặt người khác đấy. Được rồi... Nếu ba thật sự biết nể mặt nhà họ Vạn, tiệc đính hôn tối nay tại sao ba không đi?"

Bên kia hình như mắng lại một câu ' thằng chết tiệt ', Tưởng Viễn Chu cười cười tiếp lời: "Con cúp đây, cơm tối còn chưa ăn được mấy miếng đâu."

Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh. Tưởng Viễn Chu bấm ngắt cuộc gọi, dặn dò tài xế ở trước mặt: "Tìm một nhà hàng, ăn chút gì đã."

"Chờ một chút: "Hứa Tình Thâm khẽ kéo ống tay áo của anh: "Anh xem quần áo của tôi..."

Thiếu chút nữa thì anh đã quên mất. Ngay sau đó Tưởng Viễn Chu liền đổi lại lời nói: "quay trở về Cửu Long Thương đi."

Khoảng cách từ vị trí của chiếc xe đến Cửu Long Thương vốn cũng không xa, tài xế đưa hai người bọn họ trở về. Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm bước xuống xe, nói với tài xế ở bên cạnh: "Đi mua một ít thức ăn trở lại đây."  "Dạ."

Hứa Tình Thâm đạp giày cao gót đứng ở cạnh xe. Bên ngoài gió rét lạnh thấu xương, mặt đất đã kết thành băng, đi lại cũng không dễ dàng gì: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không đói bụng lắm, lại nói trong tủ lạnh nhất định vẫn còn thức ăn, làm phiền dì giúp việc lấy đại món gì ra nấu đỡ là được rồi."

Trước đây Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác, anh nhận lấy chiếc ô từ trong tay tài xế: "Được rồi, anh về đi."

Tết nhất, người tài xế trẻ tuổi cũng muốn trở về ăn mừng năm mới với vợ con, anh ta không ngừng gật đầu một cách vội vã: "Cám ơn Tưởng tiên sinh, cám ơn Hứa tiểu thư."

Hứa Tình Thâm nhẹ cong khóe miệng lên. Ngoài viền chiếc ô màu đen không chặn lại được hạt tuyết đang tuỳ ý bay tới, cảm giác rét buốt nơi cổ càng tăng lên, phóng tầm mắt ra ngoài, ngắm nhìn bông tuyết bay bay, trắng xoá lung linh, toàn bộ đều là một mảnh lạnh lẽo buồn thương.

"Ngày mai có dự tính gì không?"

Hứa Tình Thâm hồi thần: "Nghỉ ngơi nửa ngày rồi đi thăm mộ phần của mẹ tôi."

"Ngày mai trời vẫn còn đổ tuyết lớn đấy."

"Vậy cũng không sợ, hiếm khi trời có tuyết, tôi muốn cùng mẹ tôi ngắm nhìn."

Bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt bả vai của cô: "Được rồi, bảo tài xế đưa em đi."

"Vâng."

Hôm sau, Tưởng Viễn Chu đã đi ra ngoài từ sớm. Quy định của nhà họ Tưởng khá nhiều, vừa đến Tết liền hận không thể trói anh lại ở luôn trong nhà.

Hứa Tình Thâm ăn xong bữa sáng rồi đi ra ngoài. Tài xế đang chờ cô ở cửa. Đoạn đường tới nghĩa trang thật sự không dễ đi, may mắn là hầu như chẳng ai lại đi chọn ngày mùng sáu đầu năm đầu tháng mà tới thăm mộ phần như thế, vì vậy lái xe cũng coi như thuận lợi.

Cô mua ít đồ dùng cần thiết để viếng mộ ở nghĩa trang, sau đó một mình bước vào trong.

Xa xa, Hứa Tình Thâm trông thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở cách đó không xa. Cô biết rõ đó là ai.

Mộ phần của mẹ cô nằm ở ngay bên cạnh mộ của mẹ Phương Thịnh. Hứa Tình Thâm ngắm nhìn tấm hình dán trên bia mộ, cô cúi người xuống giơ tay cắm bó hoa vào trong cái bình.

"Chẳng phải hôm qua mới đính hôn à? Đến viếng mộ phần tại sao lại không dẫn theo Vạn tiểu thư đi cùng?"

"Tưởng Viễn Chu có biết em tới đây không?"Phương Thịnh hỏi ngược lại.

Hứa Tình Thâm kỳ quái liếc anh một cái: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tình Thâm, chuyện tối qua làm phiền em rồi."Phương Thịnh ngồi xổm người xuống, bàn tay phủi đi lớp tuyết đọng trên bia mộ: "Hình như chỉ có ở chỗ này, anh mới có thể nói chuyện một cách thật lòng, có thể không cần phải mệt mỏi như vậy nữa."

"Phương Thịnh, mặc dù em không biết rốt cuộc anh muốn làm chuyện gì, nhưng nếu chuyện đó là vì mẹ nuôi mà làm, việc em có thể giúp được, em nhất định sẽ giúp anh một tay."

"Thì ra em vẫn còn nhớ rõ khi còn bé em đã từng gọi bà ấy là mẹ nuôi..."

Giọng nói của Hứa Tình Thâm trầm xuống: "Đương nhiên là nhớ rồi."

Bên ngoài nghĩa trang, tài xế đang đợi Hứa Tình Thâm đột nhiên nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu.

"Cô ấy đang ở đâu?"

"Nghĩa trang Tùng Giang."

Tưởng Viễn Chu đang lái xe, anh tiện tay bật định vị, chỗ đó cách anh cũng không xa lắm.

"Tôi sẽ ghé qua đó một chuyến, cứ để cho cô ấy ở trong đó một mình đi, đừng nói cho cô ấy biết trước."

"Dạ, Tưởng tiên sinh."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3