Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 42
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 42: Một Hứa Tình Thâm khác
gacsach.com
Hứa Tình Thâm dọn dẹp sạch sẽ lớp tuyết phủ trên bia mộ, sau đó vo một nhúm tuyết nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cái lạnh thấu xương xuyên qua làn da mỏng manh lan vào tận bên trong. Một tay Phương Thịnh nhét vào trong túi quần. Những hạt bông tuyết đang tung bay giữa không trung. Anh cầm chiếc ô màu đen ở bên cạnh lên, sau đó đứng gần bên người Hứa Tình Thâm.
Một chiếc ô xoè ra, đôi thanh mai trúc mã đang đứng dưới tán ô.
Trước kia, mỗi năm bọn họ đều luôn đi cùng nhau đến thăm mộ, nhưng hôm nay thì không giống như ngày xưa nữa.
Phương Thịnh liếc nhìn tấm hình trên bia mộ: "Dì ơi, Tình Thâm chăm sóc cháu rất tốt. Dì và mẹ đều phải phù hộ cho cô ấy đấy."
Hứa Tình Thâm nâng mắt lên, khẽ liếc nhìn về phía anh.
Điện thoại di động trong túi quần của anh đột nhiên truyền tới một trận rung, Phương Thịnh nhận máy rồi áp vào bên tai.
"Phương tiên sinh, Tưởng Viễn Chu đang tự mình lái xe chạy tới đây, đại khái còn khoảng 10 phút nữa là tới nơi."
"Biết rồi."Phương Thịnh gập chiếc ô lại, một tay khẽ vịn bả vai Hứa Tình Thâm: "Mau trở về đi thôi, Tưởng Viễn Chu sắp tới đây rồi."
"Anh ta tới đây ư?"Khuôn mặt Hứa Tình Thâm tỏ vẻ nghi hoặc. Phương Thịnh biết không còn nhiều thời gian nữa: "Không thể để cho anh ta nhìn thấy hai ngôi mộ này ở sát cạnh nhau."
"Tại sao?"
"Người như Tưởng Viễn Chu rất nham hiểm xảo trá, anh không muốn sau này có một ngày, lại có chuyện gì đó liên lụy đến em."
"Anh muốn đi thì đi đi: "Khuôn mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi nhìn anh chằm chằm: "Nếu em cũng giống như anh, vậy thì cuộc sống này sẽ rất mệt mỏi. Anh ta muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ. Em không cần mỗi giờ mỗi phút đều phải cẩn thận đề phòng, em lại không yêu anh ta."
Trong đôi mắt của Phương Thịnh chợt loé lên tia sáng, đột nhiên lại cười cười. Anh cúi người xuống dọn dẹp sạch sẽ những món đồ bày trước ngôi mộ kia, trước khi rời đi còn mang theo cả hoa đang cắm trong bình nữa.
Hứa Tình Thâm không mang theo ô, tuyết lại rơi càng lúc càng dày đặc. Lúc Tưởng Viễn Chu che ô bước vào nghĩa trang, liếc nhìn một cái, liền trông thấy cô.
Dáng vẻ hiu quạnh, cô đơn lẻ bóng.
Tưởng Viễn Chu bước nhẹ đi tới sau lưng cô, chiếc ô trong tay nghiêng về phía trước, che lại một đám bông tuyết đang bay loạn xạ.
Hứa Tình Thâm quay lại nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Đi ngang qua."
Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu dừng lại trên tấm bia mộ, sau đó dời đi, liếc sang bên cạnh, lại nhìn thấy mấy chữ nhỏ ' con trai Phương Thịnh, khóc lập '.
"Đây là mộ của mẹ Phương Thịnh à?"
"Vâng."Ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhàn nhạt liếc qua. "Phương Thịnh có thường xuyên đến đây không?"
"Không biết, cũng không thường xuyên lắm."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hai ngôi mộ đặt sát cạnh nhau, cứ thấy có một cảm giác kỳ quái đang quanh quẩn trong trái tim mình. Anh nhìn vào thời gian tử vong, lại là cùng một ngày.
Hứa Tình Thâm thấy nén nhang trước mộ sắp cháy hết, lại nói có Tưởng Viễn Chu ở đây, có mấy lời cô cũng không thể nói cho mẹ mình nghe được.
"Đi thôi."
Tưởng Viễn Chu che ô cho cô, một tay nắm lấy bả vai của cô. Cả người Hứa Tình Thâm cứng đờ, tựa như vừa bị rắn độc cắn một phát, đột ngột đẩy tay của Tưởng Viễn Chu ra.
Người đàn ông cảm thấy khó hiểu, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp: "Sao vậy? Đi theo tôi, cảm thấy ở trước mặt mẹ em rất mất thể diện à?"
"Không phải vậy: "Hứa Tình Thâm cũng không muốn chạm vào lửa giận của vị Tưởng tiên sinh này: "Nơi này âm khí nặng nề, không thích hợp nói chuyện tình cảm."
Cô rũ mắt xuống, thấy ống quần của anh bị ướt, phía trên còn dính chút bùn đất. Thời tiết như vậy, dù cho là người sang quý như anh, đi ra ngoài cũng không tránh khỏi việc bị nhếch nhác. Chỉ là vào giây phút này, Hứa Tình Thâm lại không hề cảm thấy hình tượng của người đàn ông này có chút hao tổn nào. Anh đứng trước hàng cây thương bách rậm rạp, cầm một chiếc ô xoè ra che chắn cho cô.
Cô đột ngột vươn tay ra, chủ động khoác lên cánh tay của Tưởng Viễn Chu: "Đi mau lên, tuyết rơi nặng hạt rồi!"
Hứa Tình Thâm duỗi chân ra bước từng bước thật dài, Tưởng Viễn Chu không thể không sải bước đuổi theo. Anh bị hành động này của chính mình chọc cười, môi mỏng cũng khẽ cong lên theo.
Hai người quay trở lại trên xe. Tưởng Viễn Chu lấy khăn lông ra phủ lên đầu Hứa Tình Thâm, sau đó cẩn thận lau tóc cho cô.
"Lúc Tưởng tiên sinh săn sóc người khác, thật sự rất có phong cách đấy."
"Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử với em càng ngày càng tốt hơn."
Hứa Tình Thâm mỉm cười: "Được đấy."
Buổi chiều cô còn phải đến bệnh viện, hai người ở Cửu Long Thương ăn xong cơm trưa, Hứa Tình Thâm liền đi ra ngoài.
Còn chưa đến thời gian khám bệnh, thế nhưng Hứa Tình Thâm lại thấy một cô bé đang cúi đầu, ngồi ở trước cửa phòng của cô chờ đợi.
Hứa Tình Thâm bước vào phòng thay quần áo, sau đó gọi cô bé vào.
Cô bé đưa hồ sơ bệnh án cho cô. Hứa Tình Thâm lật xem: "Đinh Nhiên, khó chịu ở chỗ nào?"
"Đau trên người."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô bé: "Mặt của em bị sao vậy?"
Đinh Nhiên sờ sờ khuôn mặt của mình, hơi sưng đỏ. Cô bé cởi chiếc áo khoác lông nhung dầy cộm nặng nề ra, sau đó vén áo len ở bên trong lên: "Em bị người ta đánh."
Hứa Tình Thâm thấy trên cái bụng trắng nõn của cô bé có một mảng bị bầm tím, hình như là bị người ta đá vào. Cô cầm tách trà ở bên cạnh lên, trái tim lại không khỏi bắt đầu có chút hốt hoảng: "Bị ai đánh?"
"Mấy nữ sinh trong trường, em bị đánh đã là chuyện thường như cơm bữa rồi, chỉ là lần này khá nghiêm trọng."
"Cạch..."Tách trà trong tay Hứa Tình Thâm đột nhiên rơi xuống mặt bàn, ngã lăn trên hồ sơ bệnh án của Đinh Nhiên, trà hoa hồng đổ tràn ra. Hứa Tình Thâm vội vàng rút khăn giấy ra lau chùi: "Thật xin lỗi nha."
Đinh Nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Hứa Tình Thâm lại có phản ứng lớn như vậy.
"Em đã báo cảnh sát chưa?"
"Không thể báo cảnh sát!"Đinh Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt hốt hoảng: "Nếu như bị cảnh sát biết được, bọn họ sẽ đánh chết em!"
"Học lớp mấy rồi?"
"Lớp mười hai."
Hứa Tình Thâm cảm thấy một cơn lạnh lẽo đang từ dưới lòng bàn chân mình dâng thẳng lên trên. Lớp mười hai... giống hệt như cô năm đó.
"Nếu em không báo cảnh sát, bọn họ sẽ nặng tay với em hơn."Hứa Tình Thâm lau xong hồ sơ bệnh án, đứng dậy kiểm tra cho Đinh Nhiên. Cô bảo cô bé nằm trên giường, bàn tay đặt trên bụng Đinh Nhiên nhẹ ấn xuống, cô bé lập tức đau đến mức không chịu nổi.
"Bác sĩ, chị kê đơn thuốc cho em đi. Bọn họ đã hứa với em rồi, chỉ cần em đưa cho bọn họ thêm một ngàn đồng, bọn họ sẽ không tìm em gây phiền phức nữa."
Hứa Tình Thâm bảo cô bé đứng dậy: "Tình trạng của em như vậy, chị có nhiệm vụ gọi 110 giúp em, hoặc là thông báo cho người thân của em biết."
"Đừng mà!"Đinh Nhiên ôm bụng bước tới trước mặt Hứa Tình Thâm: "Không ai quản lý chuyện này được đâu. Trước đây em không dám đi bệnh viện, chính là vì sợ người khác biết được... Bác sĩ, cầu xin chị đấy."
Trái tim của Hứa Tình Thâm tựa như đang bị đấm đánh từng trận mãnh liệt, tầm mắt nhìn về phía Đinh Nhiên có chút mông lung. Cô dường như quay trở lại năm lớp mười hai của mình...
Cô rùng mình một cái, khẽ lắc đầu. Không được, những chuyện kia không thể nhớ lại, đừng nghĩ tới nữa!
Hứa Tình Thâm ngồi xuống viết đơn thuốc cho Đinh Nhiên. Lúc cô bé mặc lại quần áo tử tế chuẩn bị rời đi, Hứa Tình Thâm lấy một tấm danh thiếp của mình ra: "Nếu như có phiền phức gì, em có thể gọi điện thoại cho chị."
"Có thật không?"
Cô gật đầu. Hứa Tình Thâm từ trước đến nay không bao giờ muốn chọc vào phiền phức gì cả, nhưng cô không biết rằng, sự phiền phức này, lại rút đi cái gai vẫn luôn vướng mắc ở trong lòng cô.
Cô là một người như thế nào đây?
Người tốt? Kẻ xấu?
Hứa Tình Thâm năm lớp mười hai năm thiếu chút nữa bị ép phát điên kia, lại là người tốt hay kẻ xấu đây?