Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế - Chương 439

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 439: Kinh sợ, tủ quần áo có rắn
gacsach.com

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngay sau đó, cảm nhận được trên hông có gì đó, cô liền thấy đôi tay thon dài của anh ôm lấy cô.

Người ôm cô là Long Tư Hạo đã tỉnh lại.

Vì mới tỉnh, nên mắt anh còn mệt mỏi, nửa đóng nửa mở nhìn cô, khóe môi vẽ ra nụ cười mê người: “Sao không gọi anh dậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, đôi mày thanh tú hơi chau lại, nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Lúc nãy có người gọi cho anh, là...”

Cô ngừng lại, rũ mắt tiếp tục nói: “Là mẹ Sophie gọi cho anh, em nghe máy, bà nói nhất định phải bảo anh.. Ưm...”

Không đợi cô nói xong, Long Tư Hạo đã cúi đầu hôn cô một hồi lâu sau mới buông ra, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không có hứng thú với chuyện của người khác.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cảm thấy ấm áp, hai tay mảnh khảnh ôm trên cổ anh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh: “Tư Hạo, cho dù anh không có hứng thú đối với chuyện của Sophie, nhưng em phải nói với anh, Sophie mất tích rồi.”

Nghe tin Sophie mất tích, trên mặt Long Tư Hạo không thay đổi chút nào, thậm chí mày cũng không nhăn, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.

Anh nhẹ vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn, chạm vào trán cô, nhẹ hôn lên chóp mũi cô: “Hiểu Hiểu, cô ấy mất tích thì sẽ có người tìm, không liên quan đến chúng ta, sau này em nghe thấy chuyện liên quan đến cô ta thì không cần phải nói cho anh biết. Người anh quan tâm chỉ có em, và người nhà của em.”

Lê Hiểu Mạn vì lời nói của anh mà cảm động, một tầng hơi nước xuất hiện trong mắt cô, lệ quang lấp lánh đong đầy trong mắt: “Tư Hạo, cảm ơn anh đã coi trọng em và người nhà của em.”

Dứt lời, cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Trong mắt lht đầy ý cười, kéo hông cô lại gần, ôm chặt cô hơn, làm nụ hôn càng thêm sâu.

Lúc hai người đang nồng nhiệt, điện thoại của Long Tư Hạo đổ chuông.

Nghe thấy tiếng chuông, khuôn mặt đỏ ửng của Lê Hiểu Mạn lùi lại trước, ngượng ngùng nhìn anh: “Anh nghe điện thoại trước đi, em đi phòng tắm rửa mặt.”

“Cùng đi đi!” Long Tư Hạo chỉ cầm điện thoại mà không nghe, còn xuống giường trước cô, đi dép cho cô, rồi bế cô lên.

Lê Hiểu Mạn còn đang nhìn điện thoại vẫn đổ chuông, sau đó dịu dàng đưa mắt nhìn anh: “Anh không nghe điện thoại đi sao? Nhỡ là điện thoại quan trọng thì sao?”

“Dù có quan trọng cũng không quan trọng bằng em.” Long Tư Hạo yêu chiều nhìn cô nói xong liền bế cô vào phòng tắm.

Trừ việc đánh răng là cô tự làm, những thứu khác đều là Long Tư Hạo tự làm cho cô, ngay cả kem đánh răng cũng là Long Tư Hạo lấy cho cô.

Đi ra khỏi phòng tắm, Lê Hiểu Mạn vẫn thấy điện thoại của Long Tư Hạo đổ chuông, cô đi tới cầm điện thoại lên nhìn, là Lăng Hàn Dạ gọi tới.

Cô nhíu mày, thấy Long Tư Hạo còn đang trong phòng tắm chưa ra, cô liền nghe thay anh

Vừa mới nghe máy, giọng của Lăng Hàn Dạ liền truyền tới: “Tôi nói Long thiếu gia này, cậu ngày càng quá đáng rồi, bảo tôi thay cậu quản lý TE, hại tôi sớm đi tối về còn chưa tính, thế mà giờ ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, công ty cậu không cần sao, cậu...”

Lê Hiểu Mạn chưa đợi người nói xong liền chen ngang: “Xin lỗi, chờ một chút, Tư Hạo anh ấy...”

Cô đang định nói Long Tư Hạo còn đang trong phòng tắm, liền thấy anh đi ra.

Cô nhanh chóng đưa điện thoại cho anh, anh nhướng mày nhìn cô: “Tư Hạo, là Lăng Hàn Dạ gọi tới, hẳn là anh ấy có chuyện tìm anh.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo chớp mắt, nhận điện thoại.

Lúc anh nghe điện thoại, Lê Hiểu Mạn liền đến chỗ tủ quần áo để thay, không ngờ khi cô vừa mở tủ, liền thấy một con rắn màu xanh đậm đang quấn lấy thanh treo.

“A... Rắn...”

Cô bi dọa đến sắc mặt trắng bệch. Đột nhiên nhìn thấy một con rắn trong phòng nên cô cực kỳ sợ hãi.

Cô không khỏi lùi lại vài bước, thân thể mảnh khảnh không vững liền bị ngã.

“Hiểu Hiểu...”

Long Tư Hạo đang nghe điện thoại trong phòng ngủ xa hoa nghe thấy Lê Hiểu Mạn thét chói tai, điện thoại cũng không kịp cúp, anh ném điện thoại đi, chạy ngay đến, trước lúc cô ngã liền vững vàng đỡ được.

Thấy sắc mặt cô trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn tuôn đầy mồ hôi lạnh, đôi mặt hẹp dài của Long Tư Hạo tràn đầy lo lắng và đau lòng: “Hiểu Hiểu, sao vậy? Có chuyện gì?”

“Rắn.. Tư Hạo, rắn...” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, mày nhíu chặt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, bàn tay nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, đôi môi run rẩy.

Trên đời này cô sợ nhất là rắn, chỉ cần nghe đến chữ rắn thôi cô đã thấy kinh sợ rồi chứ đừng nói là nhìn thấy.

“Sao có thể có rắn được?” Trong mắt Long Tư Hạo hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó anh ôm ngang cô lên, đặt tại giường lớn, trầm giọng an ủi: “Hiểu Hiểu, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi, đừng nói là rắn, ngay cả hổ dữ cũng sẽ không tới gần em được nửa bước.”

Lê Hiểu Mạn ngồi dậy ôm chặt eo Long Tư Hạo, tựa đầu vào người anh, nghe được nhịp đập trong cơ thể anh, cô mới từ từ hồi phục, sự sợ hãi trong lòng nguôi đi không ít.

Long Tư Hạo thấy cô dần bình tĩnh lại thì ngồi xuống bên cạnh cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô lên, nhìn cô nói: “Hiểu Hiểu, đừng sợ, nói cho anh biết, rắn ở đâu?”

Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn anh, điều chỉnh lại suy nghĩ, sau đó nhìn về phía tủ quần áo: “Ở trong tủ quần áo.”

Nghe vậy Long Tư Hạo nheo mắt, lạnh thấu xương nhìn về phía tủ quần áo.

Thu hồi ánh mắt, nhìn Lê Hiểu Mạn trong ngực, anh nhẹ vỗ lưng cô, trầm giọng nhẹ nói: “Để anh đi xem.”

Dứt lời, anh hôn lên môi cô rồi đứng lên đi về phía tủ quần áo.

Lê Hiểu Mạn thấy vậy lo lắng nói: “Tư Hạo, cẩn thận.”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, khẽ cười: “Yên tâm, chồng em đời này trừ sợ em thì không sợ gì nữa đâu.”

Lê Hiểu Mạn vì anh nói hai từ “chồng em” mà trong lòng như có đường, ngọt ngào cực kỳ.

Cảm giác được bảo vệ này thật tốt.

Hơn nữa, câu “Chồng em đời này trừ em ra thì không sợ gì nữa đâu” càng làm trong lòng cô thêm rung động. Cô tin là bất cứ người phụ nữ nào nghe được câu này cũng đều sẽ rất hạnh phúc.

Chỉ một câu nói của anh thôi những cũng đủ khiến cô không còn sợ hãi nữa, tràn đầy lòng tin với anh.

Thấy Long Tư Hạo đi tới chỗ tủ quần áo, trong lòng cô thấp thỏm, sợ anh bị rắn cắn.

Đi tới trước tủ quần áo, Long Tư Hạo nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn con rắn xanh đậm đang quấn mình trong tủ quần áo, chỉ nửa giây sau, ánh mắt anh trầm xuống, đáy mắt xoẹt qua vẻ chết chó.