Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế - Chương 462

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 462: Sự kết hợp tuyệt vời, nam cặn bã và nữ cặn bã (2)
gacsach.com

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn lợi dụng khi Hoắc Vân Hy lui về sau, lập tức xoay người kéo cửa phòng, Hoắc Vân Hy lại tiến lên lần nữa nắm chặt cổ tay cô.

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói xen lẫn sự tức giận:z “Buông ra, anh có bệnh thì cứ uống thuốc, lên cơn cái gì chứ?”

Vốn dĩ cô đã ghét Hoắc Vân Hy rồi, hiện tại sự chán ghét đó đã lên đến đỉnh điểm.

Cô thử giằng tay ra, nhưng tay Hoắc Vân Hy giống như gọng kìm siết chặt cô, bất luận cô có dùng sức thế nào, cũng chỉ vừa đỏ vừa đau, không thể thoát khỏi sự khống chế của anh ta.

Ánh mắt cô phát lạnh, lạnh lùng cong khóe môi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Hoắc Vân Hy nhìn cô chằm chằm, nhíu chặt hàng chân mày anh tuấn, ánh mắt đau buồn nhìn cô: “Mạn Mạn, anh không muốn làm gì cả, anh sắp phải cưới người phụ nữ khác rồi, anh chỉ muốn hai chúng ta ở riêng với nhau chốc lát thôi, muốn nói với em những lời tận đáy lòng.”

Nghe vậy, đôi mắt trong veo như nước của Lê Hiểu Mạn nheo lại, hôm nay làm sao vậy?

Long Quân Triệt vô duyên vô cớ nói muốn mời cô đến chỗ ông ta ngồi chút, Hoắc Vân Hy đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ kéo cô đến nơi này, bây giờ lại nói muốn cùng ở riêng với cô chốc lát, nói những lời trong lòng với cô.

Hai chuyện này đều cho cô cảm giác kỳ dị không nói thành lời, đột nhiên cô có trực giác, dường như bản thân đang chậm rãi rơi vào bẫy.

Cô ngước mắt, lạnh như băng liếc nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc Vân Hy, vốn dĩ tôi đã ghét anh, hành động vừa rồi của anh lại khiến tôi chán ghét đến cực điểm, tôi không muốn nghe anh nói bất cứ lời gì nữa, xin buông tay.”

Cô lạnh lùng định gạt tay Hoắc Vân Hy, nhưng anh ta vẫn siết chặt cổ tay tinh tế của cô không thả.

“Mạn Mạn...” Anh ta nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tràn ngập tình cảm, ánh mắt lại mang theo sự bi thương, giọng nói cực kỳ mất mác: “Lẽ nào em thật sự không yêu anh chút nào sao? Em có biết trong lòng anh vẫn...”

“Được rồi.” Lê Hiểu Mạn lạnh thấu xương nheo lại hai tròng mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chán ghét nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần? Tôi không yêu anh, không yêu anh, xin anh đừng nói những lời khiến tôi buồn nôn, buông tay.”

“Buồn nôn?” Con ngươi đen nhánh của Hoắc Vân Hy xẹt qua tia bi thương, hàng chân mày anh tuấn nhíu chặt, giọng kèm theo sự bi thương: “Mạn Mạn, cho dù em có thấy buồn nôn, anh cũng muốn nói, anh đồng ý kết hôn với Hạ Lâm, chỉ bởi vì cảm kích cô ấy, hổ thẹn với cô ấy, anh không yêu cô ấy, trong lòng anh vẫn luôn yêu em.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cong môi cười lạnh, đôi mắt trong veo như nước hiện ra sự khinh bỉ, hiện tại cô cảm thấy cực kỳ may mắn khi ly hôn với anh ta.

Anh ta sẽ kết hôn ngay lập tức, vậy mà vẫn chạy đến tìm cô nói những lời này, quả thật là đồ cặn bã.

Chẳng qua là người cặn bã giống như anh ta mới xứng với Hạ Lâm, trái lại là sự kết hợp tuyệt vời.

Nam cặn bã kết hợp với nữ cặn bã, ai dám nói không xứng?

Cô lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt khinh thường nhìn anh ta, khóe môi cong lên thành nụ cười châm chọc: “Hoắc Vân Hy, tôi căn bản không yêu anh, không quan tâm đến anh chút nào cả, anh cảm thấy chạy đến nói với tôi những lời này có ý nghĩa gì không?”

Hoắc Vân Hy thả cô co, hàng chân mày anh tuấn của anh ta nhíu chặt, đôi mắt bi thương nhìn cô: “Mạn Mạn, anh biết hiện tại anh không bằng Long Tư Hạo, anh biết em khinh thường anh, nhưng anh sẽ cố gắng, anh sẽ để em thấy anh thay đổi.”

Lê Hiểu Mạn vô cùng thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Hoắc Vân Hy, cô căn bản không thèm quan tâm anh ta, anh ta cũng sắp kết hôn rồi, còn chạy đến nói với cô những lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cô lười đôi co với anh ta, xoay người kéo cửa phòng đi thẳng, sau đó trực tiếp tiến vào thang máy.

Hoắc Vân Hy nhìn thấy cô rời khỏi, không ngăn cô lại, cũng không gọi cô lại, chỉ đứng yên tại chỗ, đôi mắt lãnh mị nhìn chằm chằm về phía đối phương rời khỏi.

Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đi vào chắn ngang tầm mắt anh ta.

“Đừng nhìn nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu nên xuống phía dưới làm lễ với cô dâu của mình.”

Người đàn ông đang nói chuyện chính là người đã kéo Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng yến tiệc - Long Quân Triệt, đôi mắt đào hoa hẹp dài của ông ta nheo lại, nhìn Hoắc Vân Hy với ánh mắt đầy thâm ý, khóe môi cong thành nụ cười bí hiểm.

Hoắc Vân Hy thu hồi ánh mắt, nhìn ông ta nghi ngờ hỏi: “Tiếp theo ông định làm gì?”

Long Quân Triệt cong môi cười, không nói với Hoắc Vân Hy, mà chỉ đưa tay vỗ nhẹ vai anh ta: “Cậu nên làm cái gì thì làm cái đó, những chuyện khác không cần phải xen vào, chỉ cần cậu làm theo lời tôi, đảm bảo một ngày nào đó cậu sẽ có thể thắng Long Tư Hạo.”

Hoắc Vân Hy nhíu chặt hàng chân mày anh tuấn, khóe môi khẽ cười nhạt: “Thắng anh ta thì sao? Ông khẳng định Mạn Mạn nhất định sẽ thích tôi sao? Tôi cưới Hạ Lâm, giữa tôi và cô ấy còn có khả năng sao?”

Long Quân Triệt nheo đôi mắt đào hoa, ánh mắt trầm trầm nhìn anh ta, khóe môi vẫn cười bí hiểm như cũ: “Cậu thật sự cho rằng hôn lễ hôm nay sẽ được cử hành thuận lợi sao?”

Hoắc Vân Hy nheo mắt, có chút khó hiểu nhìn ông ta: “Lời này của ông là có ý gì? Có người muốn phá hỏng hôn lễ hôm nay sao?”