Sáu Giang Hồ Và Những Mảnh Đời Phiêu Dạt Khác - Chương 04
Huế – Khe Sanh 6.1972
Mùa sương trên vai
Mù sương hai phía chiêm bao
Phía hư phía ảo phía nào vui hơn.
MAI ĐỨNG NÉP VÀO CÂY CỘT DƯỚI HÀNG HIÊN, chiếc áo mưa vừa cởi ra hai phút trước cuốn gọn trong tay. Mai mặc áo dài tím, ngoài choàng thêm cái áo len đen. Khuôn mặt Mai trắng, đôi mắt Mai to ngước trông vời bến xe đằng trước, không nói năng chi cả. Quỳnh đứng bên Mai, quần jeans nâu áo pull màu cà rốt, áo mưa vắt trên vai, Quỳnh hút thuốc, cũng nhìn ra bến xe, cũng không nói năng chi. Hai người ở lứa tuổi thanh niên và, dường như vừa trải qua một trận hờn giận gì đó nên lúc này chẳng ai buồn mở môi hé miệng.
Bến xe nhộn nhịp xe ra vào lui tới, huyên náo tiếng rao quà vặt của những cô bé tay nách rổ trái cây hoặc mẹt bánh, mỗi lần có xe vào bến nhào tới tranh nhau mời mọc khách hàng. Hành khách ôm xách, kẻ vội vàng kẻ lững thững. Vẻ vội vàng lững thững toa rập với mớ âm thanh hỗn loạn tạo thành hoạt cảnh vui mắt vui tai và tràn đầy sinh lực; trái hẳn với khung cảnh ủ trệ trầm buồn lặng nín của dãy phố cũ kỹ bụi bặm bên sau.
Mưa tầm tã. Những rãnh nước quanh bến xe trôi lềnh bềnh rác rến lon hộp. Chỗ Mai và Quỳnh đứng trú mưa là thềm của một quán tạp hóa. Dường như cảm thấy im lặng lâu quá cả hai sẽ buồn ngủ, Quỳnh lên tiếng xé rách im lặng:
– Mai ơi, sao em dối trá vậy? Thấy anh về vui muốn chết lại cứ bô bô anh ra đây làm chi? Anh về Quảng Trị làm chi?
Mai im lặng. Quỳnh ném mẩu tàn thuốc xuống rãnh nước dưới chân.
– Mưa rầm rầm điệu này, mưa thêm vài ngày nữa chắc lụt mất. Nếu Trời lụt, Mai cứ để cho nước cuốn về Huế nghe! Lúc ấy ông chú thân yêu có níu cũng không được. Anh sẽ đợi ở Huế, đợi Mai trôi vào là ẵm liền. Đồng ý?
Mai vẫn nhìn ra xa, lắc đầu nhè nhẹ:
– Nếu trôi được Mai trôi ra tới biển Đông luôn, không cần ghé Huế.
– Mai không ghé anh cũng cứ đợi.
– Đợi bao lâu?
– Đợi tới tết Công-gô.
Mai bĩu môi:
– Dóc tổ, anh láo như con chồn tinh quái trong truyện cổ tích.
Quỳnh cười ha ha:
– Kiếp trước anh là thằng Cuội ngồi gốc cây đa.
Mai hỉnh mũi:
– Bóp ẩu chị Hằng nên bị đuổi khỏi mặt trăng.
– Hình như thế.
– Thế là cái chắc chớ hình như hình nhử chi nữa?
Quỳnh thở phì khói thuốc tợ ống khói tàu lửa:
– Mai hạ anh xuống thấp hơn mực nước biển rồi đó.
– Ráng mà trồi lên.
– Trồi lên chắc không nổi.
– Huy động cả họ hàng nội ngoại ra mà kéo anh lên.
Quỳnh tát nhẹ vai Mai:
– Em hỗn như con Bú dù.
– Con Bú dù chỉ biết kêu khẹt khẹt, không biết nói; Mai nói được tức Mai không phải là con Bú dù.
– Mai lý luận trôi chảy như một dòng sông.
– Sông nào?
– Sông Thạch Hãn.
Mai bật cười:
– Sông Thạch Hãn, Mai nghe bọn học trò nói mùa hè xắn cao quần lội qua được, qua bên kia sông đi vớ vẩn coi người ta chụp ếch nhái.
– Vui không?
– Vui chứ!
– Mùa hè sang năm chắc mình nên bới cơm nước đi coi người ta bắt ếch nhái suốt một ngày ròng, vui cho đã đời.
Mai quắc mắt một tia nhìn ướt. Tia nhìn âu yếm ôm gọn khuôn mặt tươi trẻ của người bạn trai. Quỳnh vẫn đưa mắt nhìn vời xa, điếu thuốc mới đốt bốc khói giữa hai ngón tay thầm lặng – những sợi khói hân hoan và, Quỳnh nom trẻ thơ trong dáng trầm ngâm thanh thản.
Mai buồn bã nhìn Quỳnh. Người thanh niên suốt cả buổi chiều nay không hề biết đến sự bối rối đang kết thành sợi dây thun thắt bóp tim nàng. Mai đang cố gượng vui; đang cố cười nói để tự cho phép mình sống một buổi cuối cùng thật sự êm đềm bên cạnh người mình yêu dấu. Lát nữa Quỳnh lên một chiếc taxi nào đó trở về với thành phố anh ta, là hết. Thế giới riêng biệt của anh sẽ khép kín sau màn mưa trùng điệp. Quỳnh ở đầu mút con đường xa 60 cây số. Con đường nhựa nối hai thành phố, mỗi tuần Quỳnh nôn nao vượt qua tìm về với nhau, sống tròn một ngày đầy nghĩa rộng tình sâu: đi lang thang qua những con đường heo hút tỉnh lỵ này, ngồi trong những quán chật ních lính tráng ở đây, đưa nhau vào rạp xi nê hôn nhau, đưa nhau ra bờ sông cười dưới nắng, cãi nhau dưới gốc cây và giận dỗi trước khu bưu điện... Mỗi tuần Mai tới bưu điện 3 lần, hôn lên con tem 6 đồng, khấn vái: thư ơi thư đi cho mau. Những tờ thư kể lể nhớ nhung quá nhiều nên thỉnh thoảng Mai gửi một tờ giấy trắng – cho nó lạ một tí, như người ta ăn mặn suốt tháng, ăn chay hai ngày rằm và mồng một cho đỡ nhàm. Thời êm đềm đó qua rồi. Ngày mai tất cả đổi thay hết rồi.
Ngày mai. Thành trì đã thiết lập, Mai hết tự do bay nhảy. Con chim non sẽ bị nhốt vào lồng, con cá nhỏ bị nhốt trong chậu. Quỳnh không hề biết điều đó. Mai có nên nói cho chàng nghe hay không?
Có nên tả lại sự giận dữ của mẹ khi hay tin từ lâu giữa Mai và chàng vẫn còn liên lạc, mối liên lạc lâu nay bà ngỡ cắt đứt rồi không? Có nên nói đến quyết định của mẹ, của anh em chú bác nàng không? Cái quyết định bất ngờ như từ trên trời rớt xuống, như tự mặt đất không dưng nẩy lên. Dẫu sao, cái quyết định ấy vẫn có thực, nó lù lù đó, không dễ gì tẩy xóa, chối bỏ.
Hôm qua mẹ từ Đà Nẵng về mang theo cái quyết định nóng bỏng ấy nói cho ông chú, các cô em họ của Mai nghe. Nghe xong Mai khó chịu lạ. Khó chịu vì Mai không hề ngờ nhân vật chính đóng vai quan trọng trong quyết định của mẹ lại là ông Hải. Ông Hải bạn của anh Điềm anh Dĩnh. Ông Hải vẫn thường đến nhà chơi. Ông Hải thỉnh thoảng khám bệnh tim cho Mai. Ông Hải thường lái xe đưa cả bọn đi biển Mỹ Khê, Lăng Cô những hôm chủ nhật trong mấy tháng hè vừa qua, từ ngày Mai rời trường sư phạm Qui Nhơn trở lại Đà Nẵng sửa soạn bước vào đời tập tễnh làm cô giáo làng.
Mai không thể ngờ ông Hải lại mết Mai. Ông ta khéo che đậy tình cảm? Có thể lắm – ở lứa tuổi ông ta, thừa lịch lãm để che giấu xúc động bồng bột thường phát tiết thành cử chỉ lời nói mà bọn thanh niên mới lớn thường mắc phải. Hoặc giả những lúc gặp Mai ông có để lộ ra một vài phần nhưng Mai không để ý, Mai coi ông ta như anh Điềm anh Dĩnh, những người lớn, thế thôi. Vả tâm trí Mai mải bận rộn với hình bóng Quỳnh thì để ý đến ông Hải – người – lớn ấy làm gì cơ chứ! Trong những lần về biển, cùng đi với anh Điềm anh Đĩnh và Quyên (cô em gái út của Mai) Mai chẳng thấy ông ta tỏ ra cử chỉ nào săn sóc đặc biệt hoặc khác thường cả. Mai nô giỡn, cười đùa và hát hỏng hồn nhiên dưới đôi mắt bình thường của ông ta. Có một lần độc nhất, Mai tắm xong lên nằm úp bụng phơi nắng, ông Hải ngồi xuống bên cạnh lấy cát rải lên lưng Mai, Mai kêu nhột và dơ; ông ta đỏ mặt cười rồi ngưng ngay trò chơi, đứng lên nhập bọn với anh Điềm anh Dĩnh – lúc ấy đang đấu láo với một cô bạn – Bây giờ nhớ lại lần đó, Mai nghĩ: Có thể hôm ấy ông ta thử phản ứng của Mai cũng nên. Nếu Mai để yên không kêu nhột, dơ ông ấy sẽ tiến tới đâu nữa nhỉ? Mai lắc đầu không thể hiểu nổi.
Thoạt tiên nghe mẹ nhắc đến ông Hải và cái quyết định của cả gia đình, Mai thấy khó chịu: nỗi khó chịu nhẹ nhàng không thể làm trào nước mắt nhưng Mai chợt nhận ra thật chóng vánh vị thế cô độc lẻ loi của mình. Cái quyết định kia được một lực lượng hỗ trợ quá hùng hậu. Mai nghĩ đến Quỳnh với những nhịp tim đập mạnh, nếu ngồi nán lại chốc nữa nghe mẹ nói chắc Mai đã ngất xỉu. Căn bệnh đã tốn không biết bao nhiêu thuốc uống và chích dường như chưa chịu rời Mai. Quyết định của mẹ có liên quan phần nào đến căn bệnh dai dẳng ấy.
Nhớ lại những lần tới khám bệnh, Mai phải cởi áo để trần ngực cho ông Mai đặt ống nghe đếm nhịp tim, Mai ngượng chín người. Ông Hải là người thứ nhất nhìn thấy ngực Mai, người đầu tiên nghe nhịp tim Mai đập. Chẳng biết có phải ông Hải đã bị nhịp tim bệnh hoạn của Mai cám dỗ không? Chẳng biết có phải hai miếng ngực trắng non nhỏ nhắn khiêm tốn của Mai đã mê hoặc ông không? Không, ông ta là bác sĩ chuyên khoa về tim thì mỗi ngày nhìn ngắm ngực con bệnh và nghe tim con bệnh đập là chuyện quá thường tình. Vậy thì tại sao ông ta có ý định cưới Mai? Cưới một con bệnh mà hơn ai hết, ông biết rằng rất có thể ngày nào đó vợ mình sẽ chết bất đắc kỳ tử? Mai lắc đầu, lắc đầu qua trái lắc đầu qua phải, không hiểu.
Lý do mẹ đưa ra thật vững vàng trơn tru:
“Lấy thằng Hải, nó sẽ vừa là chồng con, vừa là ông thầy thuốc của con, nó đã trì chí theo dõi bệnh tim con lâu nay, nó hiểu cách chữa trị. Vả lại nó cũng sắp rời bệnh viện Duy Tân về Quảng Trị, ra Giêng tụi bây cưới nhau xong mỗi ngày nó đưa con đi dạy, đỡ nhọc.”
A! Sao mẹ không nói trắng ra: Hải vừa là chồng con, vừa là ông thầy thuốc của con, vừa là thằng tài xế trung thành suốt đời của con? Mai khóc, Mai lắc đầu. Lắc đầu đã trở thành cử chỉ quen thuộc mỗi khi Mai muốn trốn tránh ý tưởng hắc ám nào, những ý tưởng tới từ nỗi buồn, từ một cơn giận nghẹt tim chẳng hạn...
Mai nhìn Quỳnh, nhìn gã thanh niên hồn nhiên trước sự bối rối tê đau của nàng. Gã vẫn không hề biết. Có nên nói cho Quỳnh biết không? Mai lắc đầu, Mai lắc đầu phân vân, Mai lắc đầu trước nỗi buồn của Mai, không dám lắc đầu trước quyết định của mẹ. Mai thương mẹ, Mai thương nỗi lo lắng của mẹ. Ngày mãn khóa mẹ bỏ hết công việc vào Qui Nhơn với Mai. Hôm chọn nhiệm sở mẹ ngồi bên Mai:
“Con phải về Quảng Trị, con phải chọn ty tiểu học Quảng Trị, ở đó có chú Tâm lo cho con về chỗ tốt, về Đà Nẵng không ai lo chỗ tốt cho con được cả.”
Mai vâng dạ, Mai chọn Quảng Trị.
Quảng Trị: địa danh của một nơi chốn nghèo khô, buồn nản. Địa danh nhắc nhở khá nhiều trong những bản tin chiến sự hàng ngày trên mặt báo, trên đài phát thanh. Miền đất hiền thục nhưng lỡ nằm ở vị thế cam go trên bản đồ chiến lược nên được biếu thêm một tước hiệu nữa: địa đầu giới tuyến. Quảng Trị, khu phố vuông vắn vây bọc những mái nhà thâm u cúi xuống những lòng đường bức bối, lính tráng đông hơn dân cư. Quảng Trị chỉ sống dậy từ 7 giờ sáng; 8 giờ tối coi như Quảng Trị chết đi, những lòng đường dành cho lá bay, dành cho ma quỷ. Quảng Trị không như Huế, Đà Lạt, Nha Trang: những địa danh vừa đọc lên đã nghe quyến rũ lạ thường. Quảng Trị: cái tên mới đọc lên đã nghe xao xác, cực lòng.
Những trận gió Nam thổi từ Lào về, những heo may từ thâm sơn Thanh Nghệ Tĩnh vô làm Quảng Trị lên những cơn sốt bất thường, nóng cháy và lạnh run, những cơn sốt đôi khi làm lệch lạc cả bước đi của tiết mùa.
Mai về Quảng Trị, Mai ở nhà chú Tâm. Mỗi ngày Mai vượt qua một con đường lầy lội bùn đỏ, vượt qua hai cánh đồng tới ngôi trường ở vùng ngoại ô buồn tẻ. Hôm đến trường lần đầu Mai đi với chú Tâm, Mai khóc ròng lúc đứng trên bục gỗ nhìn xuống lũ học trò lem luốc, những thân thể còi cọc trước tuổi vì thiếu ăn thiếu mặc, những khuôn mặt cúi xuống trang vở buồn bã như mái tôn ủ dột che mưa nắng trên đầu chúng. Mai nhìn lũ học trò và, lắc đầu lắc đầu.
Mưa nhẹ hạt hơn. Có nên nói cho chàng biết không? Mai ôm sát chiếc áo mưa vào ngực tìm chút hơi ấm và chút can đảm nào đó có thể từ thinh không rớt xuống giúp Mai. Không, Mai vẫn câm lặng như con hến, như con ốc trong chiếc vỏ kỳ dị. Mai chợt thấy mình thật kỳ dị. Mai có cảm tưởng mọi con mắt của đám đông trên bến xe chiều nay đang đổ dồn về nàng, đổ dồn về đứa con gái khốn khổ với những khóe nhìn cay xót. Mai ho nhỏ, giọng Mai trầm:
– Anh ra xe đi, cái xe đằng kia sắp đầy rồi đó. Mai còn phải đi làm lại tóc.
Quỳnh nắm lấy bàn tay trắng muốt nổi gân xanh của Mai bóp nhè nhẹ:
– Gắng tìm đủ mọi cách bò về Huế ăn tết với anh.
Mai cúi mặt giấu đôi mắt bắt đầu tươm lệ nóng. Mai cắn mạnh môi dưới, Mai cắn nhẹ môi trên nhủ thầm: Mai ơi mày phải bình tĩnh uống cạn chén mật ngọt cho đến giọt cuối cùng; chén mật ngọt sắp cạn rồi. Ngày mai mày uống mật đắng mật cay mật chua. Mai thả khóe nhìn ướt xuống bàn tay nắm của Quỳnh:
– Vâng, Mai cố gắng hết mình, anh ra xe, họ nổ máy rồi kìa.
Quỳnh bóp mạnh tay Mai rồi buông ra, khoác áo mưa vào, nhìn lâu vào mắt Mai âu yếm:
– Lại khóc, cô giáo rồi mà cứ ngỡ mình còn là học trò thò lò mũi xanh.
Quỳnh bước ra khỏi hàng hiên, bước nhanh tới chiếc xe đậu cuối bến. Quỳnh ra khỏi hàng hiên, Quỳnh vừa vượt qua biên giới. Chén mật ngọt cạn rồi, cạn thật rồi. Mai rũ áo mưa mặc vào, trùm mũ che ngang mặt.
Quỳnh lên xe. Quỳnh đưa tay ra cửa xe vẫy. Mai đứng trông vời theo cho đến lúc xe khuất sau dãy nhà mái tôn, khuất sau hàng cây trụi lá trơ vơ dưới trời mù mưa tháng Chạp.
MAI BƯỚC ĐI GIỮA LÒNG THÁNG CHẠP. MAI ÔM mưa tháng Chạp trong lòng mà đi. Tháng Chạp mênh mông lồng giá rét vào tóc Mai, tháng Chạp tô son nhạt vào môi Mai, tháng Chạp đánh phấn lạnh vào má Mai. Mùa đông đang già theo cơn mưa muộn màng chiều nay, mùa xuân sẽ tới; mùa xuân gần kề. Hôm qua lễ tất niên cử hành tại trường. Cô giáo vỗ tay hát giữa bầy trẻ ngơ ngác. Cô giáo cắn hạt dưa. Cô giáo ăn mứt gừng cùng lũ trẻ. Cô giáo bâng khuâng nhớ những mùa xuân tuổi nhỏ mặc áo vàng quàng khăn lụa nhảy chân sáo tung tăng trên đường ngập xác pháo hường. Cô giáo nhìn qua cửa lớp, nhìn ra cánh đồng xa ngút mắt ngẫm nghĩ nơi đây tiêu sơ hoang dại quá chắc mùa xuân chẳng bao giờ về!
Mai bước đi giữa lòng tháng Chạp, lạnh một mình, buồn một mình, hồn nghèo trí mỏi, môi mím mắt ngây. Chàng đi rồi, Quỳnh đi rồi. Quỳnh mang mùa xuân của Mai về Huế rồi. Ngày mai, là hết. Ngày mai ông Hải sẽ đem xe rước Mai và mẹ về Đà Nẵng. Về Đà Nẵng để Mai đeo nhẫn đính hôn. Về Đà Nẵng để Mai tha hồ nhận lời chúc tụng của bà con bằng hữu. Những lời châm chọc của mấy cô em con ông chú giờ nghe còn nóng vành tai:
“Chị lấy cái ông Quỳnh ấy à? Trước mặt ông ta một chồng bản thảo, sau lưng ông ta một chồng bản thảo, bên phải bên trái ông ta hai chồng bản thảo nữa. Eo ơi truyện ngắn truyện dài. Chị còn chỗ nào để ngồi gần ông ta nữa?”
Mai ngậm nét cười cay đắng rồi Mai phun cay đắng ra thành ngôn ngữ ngậm ngùi:
“Vậy tao lấy ông Hải, bên phải ông ta một núi bông băng, bên trái ông ta nghìn chai thuốc đỏ, sau lưng trước mặt ông ta thuốc uống thuốc chích, tao còn chỗ nào nữa mà ngồi?”
Những tiếng cười vang rân, vang xa như tiếng ruồi xanh ngân nga trong lòng thạch động. Thạch động là cái óc của Mai. Tâm hồn Mai sâu và lạnh lẽo tựa thạch động, trống rỗng một trăm phần trăm.
“Bà chị ơi, biết bao nhiêu người đang thèm địa vị của chị. Nếu không ưng xin chị dang ra cho tụi em nhào vô.”
Những lời khôi hài thiếu muối thiếu vị tinh thiếu xì dầu, nhạt nhòa vô duyên Thanh nói, Liên nói, Phương nói. Tụi nó sao giàu ngôn ngữ đến thế? Mai nghèo nàn rồi. Tâm hồn em nghèo nàn từ khi anh bỏ đi. Câu thơ của ai vậy?
Mai bước đi tựa con tàu say gió. Những đường phố luốc lem bùn đỏ cũng là những đường sắt say rượu. Con tàu say, đường sắt say sẽ đưa nhau tới ga trạm nào? Quảng Trị đó, con phố âu sầu cưu mang những con đường âu sầu. Này vết chân đi qua lồng vào bùn đỏ; bùn đỏ ôm níu lấy những dấu chân để một mai chờ nắng đốt thành bụi phiêu du cùng gió, bụi lãng quên. Quảng Trị đó, những quán hàng đìu hiu cửa mở, những thềm hiên tối nặng màu chàm. Có nên đi làm lại tóc theo lời mẹ dạy không? Mai đi, chân lang thang trí lang thang theo mưa lang thang. Mai tìm lối ra bờ sông, ngó sang bên kia thảm cỏ lướt thướt mưa mù, màu xanh lục ngon nhưng lạnh lùng quá. Mai chợt ao ước mình được hóa thành con nai vàng không ngơ ngác, con nai vàng tỉnh táo gục mặt xuống thảm cỏ giá băng kia. Sông Thạch Hãn, trăm mui thuyền bồng vẻ nghèo khó, dòng sông trôi buồn như một khúc hành Tỳ bà. Mai khẽ lắc đầu lắc đầu.
Cô gái băng qua đường tới nhà bưu điện.
Có nên đánh cái điện tín cho Quỳnh? Nên lắm. Phải báo cho chàng biết. Trước sau gì anh cũng phải biết. Anh biết để anh còn đủ thì giờ mà khổ mà đau mà nguyền rủa em, phải không anh?
Bưu điện đóng cửa im lìm. Ô hay, hôm nay chủ nhật. Mai kêu thầm trong trí, Mai bối rối đứng sững trước tòa nhà tẻ ngắt. Cái thùng thư cũ kỹ thân yêu nằm nép dưới khuôn cửa sổ. Cái thùng thư mỗi tuần Mai tới với nó 3 lần, hôn lên con tem 6 đồng khấn vái: thư ơi thư đi cho mau. Những cánh thư chắp cánh bay mang đi mang về những lời nồng lời ngọt. Hết rồi, kể từ ngày mai hết rồi. Xa nhau, gửi thư cho nhau Quỳnh kêu: “Mai ơi mình ở xa nhau nên tình yêu phải đi và đến bằng lối hàm thụ”. Thư mới nhất Quỳnh viết:
Thương anh thì đừng buồn. Thương anh thì mỗi ngày cười ngàn nụ, nụ nhỏ nụ to nụ choai choai. Thương anh thì mỗi bữa ăn mười chén cơm. Thương anh mỗi ngày nhớ uống thuốc cho chóng lành bệnh tim, chứa đủ hình ảnh anh trong tâm thất trái và tâm thất phải. Thương anh mỗi đêm nhớ gọi tên anh 100 lần cho anh nhảy mũi ngất ngư con tàu đi. Thương anh thì chớ nên khóc, mặc dù những lúc khóc đôi mắt em trông ngon như hai trái nhãn lồng lột vỏ. Thương anh thì ngủ cho thật đẫy, 7 giờ tối đắp mền, 7 giờ sáng tung mền dậy. Thương anh thì đừng nói hành nói tỏi anh. Thương anh đừng dọa dẫm hăm he anh: chọc Mai giận Mai đi lấy chồng. Thương anh thì tết này gắng tìm đủ mọi cách tìm về trong vòng tay lớn của anh. Thương anh thì nhớ đá lông nheo thật kỹ những lúc anh chợt buồn bã giữa chừng cơn vui. Thương anh bao nhiêu thương cái tính xấu cái nết tốt của anh bấy nhiêu. Mai phải học thuộc đoạn trên làm kinh nhật tụng. Mỗi đêm quay mặt về Huế mà đọc mà cầu nguyện, gặp anh Mai phải đọc thuộc làu làu.
Thương anh thì thương cái tính xấu, nết tốt của anh. Tính xấu? Nết tốt? Mai không biết Quỳnh có tính xấu nết tốt nào nữa. Anh phải cái tội đùa cợt nhiều quá; tham lam hôn hít quá, thế thôi. Quỳnh ơi Quỳnh ơi! Mai đứng như cây chuối trồng trước nhà bưu điện. Đi đâu? Về nhà có mẹ đang đợi? Vào tiệm làm lại mái tóc? Không. Mưa điên hớp hồn Mai, gió điên nhiếp dẫn hồn Mai. Mai bước đi theo tiếng hú nào đó thật âm vang thật bí mật của tháng Chạp, của đông già heo hút trên những đầu cây. Mai đi như lá bay.
– CÒN CHUYẾN CUỐI, MAU LÊN CÔ HAI.
Người tài xế taxi đứng cạnh chiếc xe lùn màu đen đưa tay vẫy Mai. Mai kéo cao hai ống quần hấp tấp bước tới, cùng lúc một thanh niên từ sau lưng Mai cầm xắc chạy nhanh vào bến. Mai vướng chân vấp ngã trên vũng nước đọng. Người thanh niên vượt lên trước tới bên xe. Người tài xế phân bua:
– Còn có một chỗ thôi ông ơi.
Người thanh niên đong đưa chiếc xắc nóng nảy:
– Tôi tới trước để tôi lên.
Mai áo quần lấm bết bùn đất nhổm dậy tới đứng ngẩn ngơ bên gã thanh niên. Người tài xế vung tay về phía Mai:
– Cô này tới trước, ông xem cô ta vấp ngã dơ cả quần áo kìa.
Đám hành khách ngồi trên xe nhao nhao:
– Kìa lên đi chứ, tối rồi, cãi nhau mãi sao? Cô nhỏ đó tới trước để cổ lên.
Người tài xế mở cửa, Mai ríu ríu nói cảm ơn rồi vào chỗ ngồi. Người tài xế đóng mạnh cửa, vào cabin, ngoảnh lại nhìn gã thanh niên cười, nụ cười hàm ý xin lỗi. Gã thanh niên lỡ chuyến quay lui khoảng bến lõng bõng nước sau lưng, đong đưa chiếc xắc trên tay, lẩm bẩm chửi thề. Xe rồ máy.
Còn chuyến cuối. Mai đưa tay vuốt mặt, thở ra nhẹ nhõm. Mai cũng không nhớ nàng đã trở lại bến xe bằng lối nào nữa. Đôi môi lạnh cóng của Mai thoáng nụ cười nhẹ. Lòng xe chật kín om hơi ấm giúp Mai tỉnh táo phần nào. Mưa sắp dứt hạt, chỉ có từng đợt mỏng như tơ giăng ngang bầu trời. Mai khẽ nhắm mắt ngả đầu ước mong được ngủ một giấc dài và thật thoải mái. Mai nhắm mắt, càng nhắm kỹ càng tốt. Mai không muốn nhìn lui khu phố buồn bã này chút nào. Mẹ đang làm gì ở nhà? Chắc mọi người nghĩ Mai đang ngồi trong tiệm uốn tóc nào đó. Mẹ ơi con trở thành đứa con hư từ đây, từ chuyến xe cuối chiều hôm nay. Chuyến xe con đã ngỡ không thể có trước đây mấy phút. Chuyến xe con đã ngỡ chẳng bao giờ con bước lên thế mà giờ con đang ngồi trong lòng nó để bắt đầu một chuyến đi. Chuyến đi có thể đưa đến hậu quả lầm than nhất cho đời con. Nhưng dẫu sao con cũng đã có quyền quyết định. Khổ con chịu, sướng con vui. Xin tạ lỗi mẹ. Xin lỗi ông Hải nhé. Thanh ơi Liên ơi Phương ơi tao nhường lại đó, đứa nào nhào vô thì cứ nhào, tao dang ra xa rồi. Tao không thể cứ uống mật đắng mà cứ bảo là mật ngọt được. Tao không thể chui vào cái vỏ hạnh phúc tiền chế được. Quỳnh ơi, em đang đuổi theo anh, đuổi theo mùa xuân; trả mùa đông lê thê lại cho thành phố mưa bùn nắng bụi này. Anh đang ở chặng đường nào? Anh sắp tới Huế chưa? Anh có nghĩ rằng em đang đuổi theo anh gấp rút không? Đuổi theo, đuổi theo bắt cho kịp hạnh phúc. Đuổi theo, đuổi theo ngất ngư mệt lả rồi ngã vào lòng anh khóc một trận cho đã nư; khóc hai trận cho trôi hết buồn lo điên dại; khóc ba trận mừng hội ngộ hân hoan. Em sẽ khóc hoan hỷ, khóc ngọt bùi, trong thiên hạ có bao nhiêu kiểu khóc em khóc hết. Khóc xong em sẽ cười, trong thiên hạ có bao nhiêu nụ cười em gom lại thành rừng thành biển. Cười quên mình là đứa con bỏ đi hoang. Cười xóa mặc cảm đứa con hư. Cười vỗ ngực vinh danh người tình chung thủy. Em thèm khóc, em thèm cười. Em đang về với anh. Về vòng tay cúi đầu đọc bài kinh nhật tụng của anh: Thương anh thì đừng buồn. Thương anh mỗi ngày cười ngàn nụ, nụ nhỏ nụ to nụ choai choai. Thương anh mỗi bữa ăn mười chén cơm... Vâng, thương anh thương anh, thương anh. Thương anh em sẽ tuân theo kỷ luật anh đặt, mệnh lệnh anh ra. Em đánh rơi chữ hiếu rồi, từ nay em xin đội chữ tòng lên đầu làm vương miện. Em về với anh là em quẳng bỏ sau lưng hết tiếng xấu tiếng tốt, tiếng vo ve, tiếng thì thầm của đám đông thiên hạ. Em đang về. Em đang trở về. Căn nhà thuê trong hẻm lờ mờ ánh điện câu đêm nay sẽ rực rỡ ánh sáng. Đêm nay em bỏ cuộc đời nhỏ bé em vào đôi tay anh, anh muốn nhào muốn nặn, bóp méo uốn cong nặn tròn gì cũng được hết. Em sẽ mềm dẻo như cục đất sét, em sẽ ngon ngọt như cây mía mừng, em nồng nàn như vôi. Em không chua như chanh, em không chua như dấm đâu Quỳnh ơi!!!
Mai vụt mở mắt. Xe phanh rít lại bất ngờ nhồi lên cái mạnh. Tới Huế rồi sao? Tới Huế rồi à? Mai cuống quýt hỏi và, không nghe ai trả lời cả. Đám hành khách nhốn nháo chúi về phía trước nom ra cửa kiếng. Cửa mở, mọi người ào xuống đường. Cái gì vừa xảy ra? Sao xe dừng lại ở đây?
Một chiếc xe Honda ngã sóng soài đầu mũi taxi. Người lái Honda là một người lính, anh ta nằm cách đó mấy thước. Mọi người chạy ùa tới nâng kẻ ngộ nạn dậy. Người lính chỉ xây xát nhẹ, cánh tay phải anh ta tóe máu bởi một đường rách ngắn. Người tài xế taxi tái xanh mày mặt, gã đưa tay chỉ con đường mòn bên phải – lối chiếc xe Honda đã đi ra – than thở:
– Thật là tai bay vạ gió, khi không đâm ngang ra như vậy cha ai mà tránh kịp.
Một xe quân cảnh chạy trờ tới. Người tài xế taxi lắc đầu phân bua với đám hành khách:
– Lỗi hay phải gì xe tôi cũng không thể về Huế tối nay được. Xin bà con cô bác thông cảm, tai nạn bất ngờ. Tôi xin hoàn tiền lại bà con đón xe khác về, hoặc trở lại Quảng Trị, may ra giờ này còn có xe nhà binh.
Đám hành khách tiu nghỉu, không ai nói năng gì cả; cũng chẳng thấy ai đưa tay ra nhận lại tiền.
Mai đứng buồn bã thảng thốt như người vừa ra khỏi cơn mê ngắn. Mai ngơ ngẩn hỏi một bà già đứng bên cạnh:
– Đây là đâu bác?
Bà già ngưng nhai trầu:
– Mỹ Chánh, còn 40 cây số nữa mới tới Huế.
Đám hành khách một số xúm lại coi toán quân cảnh làm biên bản, số khác đứng lơ ngơ trông lui tới đón xe.
Còn 40 cây số nữa. Mai ứa nước mắt trông hút con đường phía trước. Mưa dứt hạt từ lâu. Bầu trời mang mang sương xanh lạnh. Trước mặt, con đường vắng tanh không bóng người. Mai ngó về bên phải, những cánh đồng rộng mênh mông tiếp chân núi thẳm mù mây khói tím. Mai ngó sang trái những quán hàng lụp xụp tranh tôn chen lẫn nhau. Mai trông lui, hoang vu hoang vu và hoang vu. Hiu quạnh trải bốn bề vây lấy đám người lỡ đường: hiu quạnh vây lấy Mai.
Bà già ngạc nhiên thấy Mai khóc. Bà nhìn Mai nửa ái ngại nửa trìu mến:
– Vô cái quán trong này ngồi nghỉ tí đã con. Giờ này không mong chi có xe về Huế, chuyến mình đi là chuyến cuối mà. Trở lại Quảng Trị họa may có xe nhà binh từ Phong Điền về. Bác đi hàng ngày bác biết quá. Thôi về Quảng Trị ngủ một đêm sớm mai đi cho chắc ăn.
Mai như không nghe thấy lời rủ rê thân mật của người đồng hành khả kính ấy. Mai đứng yên không nhúc nhích. Còn 40 cây số trước mặt để đi tới và 20 cây số sau lưng để trở về. Đi tới: Mai là người tình chung thủy nhưng là một đứa con hư. Trở về: Mai là kẻ phụ tình nhưng là một đứa con có hiếu. Đi tới hay trở lại? Mẹ ơi! Anh Quỳnh ơi! Tôi về đâu? Con về đâu? Em về đâu? Thiên đường, địa ngục trước mặt tôi hay sau lưng tôi? Mẹ ơi! Anh ơi!
Tay Mai xuôi, mắt Mai mở lớn. Mai đứng trông vời con đường phía trước. Mai khẽ quay đầu trông phía sau. Sương đổ xuống vai Mai và gió xoáy buốt hồn Mai. Mai lắc đầu lắc đầu.