Sét Hòn - Tử Thần Trên Sa Mạc Gobi - Chương 05
Phần 2
9
NGỌN HẢI ĐĂNG MẶC KHẢI
Tôi cố gắng thích nghi với cuộc sống mới. Tôi bắt đầu chơi điện tử, xem bóng đá, chơi bóng đá, đánh bài đến tối khuya, thậm chí còn đem trả lại hết những cuốn sách chuyên ngành đã mượn ở thư viện, sau đó ôm về một chồng đĩa DVD. Tồi tập tành chơi cổ phiếu, còn định nuôi một chú chó. Tôi tiếp tục thói nghiện rượu đã học được ở Siberia. Có lúc tôi uống một mình, có lúc uống với những người mà gần đây tôi kết giao được, ngày càng nhiều, đủ các thành phần… Tôi thậm chí còn định tìm một cô bạn gái, lập gia đình, chỉ tiếc là chưa có cơ hội. Tôi không còn phải nhìn chăm chăm vào đống phương trình vi phân tới ngơ ngẩn vào lúc hai giờ đêm, chờ đợi một kết quả chắc chắn sẽ làm mình thất vọng nữa. Trước kia, tôi rất quý trọng thời gian, còn hiện tại thì thời gian đối với tôi như vô hạn. Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là thư thái và nhàn hạ; lần đầu tiên, tôi biết cuộc sống có nhiều điều phong phú tới vậy; lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra những người trước kia bị tôi khinh thường và thương hại hóa ra lại sống tốt hơn tôi rất nhiều. Sau hơn một tháng, tôi bắt đầu mập lên, đầu tóc vốn đã ít ỏi lại bị rụng nhiều giờ bắt đầu rậm rạp trở lại, hơn một lần, tôi thầm chúc mừng bản thân, giờ tỉnh lại hóa ra vẫn chưa muộn.
Thế nhưng đôi khi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi của quá khứ lại sống dậy như một bóng ma. Thường là vào lúc tỉnh dậy giữa đêm, trong khoảnh khắc ấy, tôi luôn thấy mình đang ngủ trong cái hang sâu hẻo lánh dưới lòng đất kia, đàn tế sừng sững trong bóng tối, phía trên khắc rất nhiều đường cong ngoằn ngoèo như những con rắn… Nhưng chẳng mấy chốc, hình ảnh cây cối được đèn đường chiếu sáng hắt bóng lên tấm rèm cửa khiến tôi nhận thức được mình đang ở đâu, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chuyện này cũng giống như ta đang chôn một cái xác ở sau vườn, rất sâu, ta cho rằng mình đã thoát khỏi nó, nhưng không hề, ta luôn biết nó ở đó, quan trọng hơn hết, ta luôn biết rằng mình biết. Ta biết rõ sau này muốn thực sự thoát khỏi nó thì phải ra sau vườn, đào nó lên, chạy tới một nơi thật xa để thiêu hủy nó, nhưng ta không đủ sức lực để làm việc ấy nữa. Chôn càng sâu, ta càng khó đào lên, lại càng không dám mường tượng xem nó ở trong lòng đất đã biến dạng thành thứ gì rồi.
Nhưng rồi chỉ hơn một tháng sau, số lần tôi của ngày trước trở về càng thưa dần, vì tôi đã đem lòng thích một cô gái. Cô ấy là sinh viên đại học mới đến Sở làm việc, tôi cảm thấy rất rõ rằng cô ấy cũng có ấn tượng tốt về tôi. Buổi sáng ngày đầu tiên của đợt nghỉ lễ Quốc tế Lao động, tôi ngồi trong ký túc xá do dự mấy phút, cuối cùng quyết tâm mời cô ấy đi ăn, tôi định bụng đứng dậy tới tìm cô ấy nhưng nghĩ lại, có lẽ gọi điện sẽ tốt hơn, thế là tôi với lấy điện thoại…
Cuộc sống mới này của tôi có lẽ sẽ tiếp tục thoải mái và suôn sẻ. Tôi sẽ yêu, sau đó lập gia đình, có con cái, có sự nghiệp thành công mà ai ai cũng mong muốn. Tôi sẽ có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc như đa số mọi người. Có lẽ, trong những năm tháng xế chiều, khi ngồi trên bãi biển dưới ánh chiều tà, những ký ức thầm kín nhất sẽ hiện lên đôi chút, tôi sẽ nhớ về con phố nhỏ ở Vân Nam, Thái Sơn trong cơn giông bão, căn cứ vũ khí sét ở ngoại ô Bắc Kinh và Siberia trong gió tuyết, sẽ nhớ tới cô gái mặc quân phục và thanh kiếm sắc nhọn trước ngực… Nhưng lúc ấy, mọi thứ đó đã xa lắm rồi, như thể ở trong một thời không khác.
Tay tôi vừa chạm tới ống nghe thì điện thoại đổ chuông.
Người gọi tới là Đại tá Giang Tinh Thần, anh ấy hỏi tôi đợt nghỉ lễ này có dự định gì không, tôi đáp mình chưa có kế hoạch gì cả.
“Anh có muốn giong thuyền ra khơi không?”
“Có chứ, như thế được không?”
“Vậy thì đi thôi.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi có phần kinh ngạc, tôi và anh ấy mới chỉ gặp nhau một lần, từ sau lần gặp ở chỗ của Lâm Vân thì cũng chưa từng liên lạc lại, vậy anh ấy mời tôi là có ý gì? Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, bay tới Quảng Châu, quên mất hẳn chuyện mời cô gái đi ăn tối.
Tôi tới Quảng Châu trong ngày, không khí trước chiến tranh nơi đây mạnh mẽ hơn thủ đô rất nhiều, xe quân sự ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy bảng hiệu, áp phích về phòng không. Trong lúc này, đội trưởng của hạm đội Nam Hải vẫn ung dung khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Ngày hôm sau, tôi lên một con thuyền nhỏ một buồm ra khơi từ Xà Khẩu*; trên thuyền, ngoài tôi và Đại tá Giang, còn có một sĩ quan hải quân và một viên phi công hải quân. Giang Tinh Thần nhiệt tình dạy tôi mấy thứ về hàng hải, dạy xem bản đồ, dùng kính lục phân. Tôi nhận thấy điều khiển thuyền buồm là một công việc rất mệt mỏi, ngoài việc bị dây thừng cọ rách da ngón tay, tôi chẳng giúp đỡ được gì cả. Đa phần thời gian tôi ngồi một mình ở mũi thuyền, ngắm nhìn biển xanh mây trắng, ngắm ánh sáng mặt trời nhảy múa trên mặt biển, ngắm mây trắng như pha lê đổ bóng trên sóng biển, cảm thấy vô cùng sống động.
“Những người cả ngày ở trên biển như các anh vẫn dùng cách này để tiêu khiển sao?” Tôi hỏi Giang Tinh Thần.
“Tất nhiên là không rồi, chuyến đi lần này là dành cho anh,” anh ấy bí ẩn đáp.
Chạng vạng, chúng tôi tới một hoang đảo nhỏ, rộng bằng khoảng hai sân bóng đá, có duy nhất một ngọn hải đăng không người canh gác. Chúng tôi định qua đêm trên đảo. Vừa lúc chúng tôi mang lều và các vật dụng khác từ thuyền buồm lên đảo, thì phía xa xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Biển và bầu trời ở phía Tây được nối liền với nhau bởi một vành đai khổng lồ. Nửa dưới của vành đai ấy có màu trắng, còn nửa trên đỏ sẫm do ánh tà dương chiếu vào. Vành đai ấy trông giống như một sinh vật sống uốn lượn trong biển trời. Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một vật thể lạ khổng lồ như vậy, chẳng khác nào trên bãi cỏ xanh giữa buổi dã ngoại tự dưng xuất hiện một con trăn lớn, khiến thế giới quen thuộc bỗng chốc trở nên lạ lùng và hung ác.
“Ồ, Tiến sĩ Trần, chúng ta có tiếng nói chung rồi! Anh đoán xem nó khoảng chừng cấp mấy?” Giang Tinh Thần chỉ tay về hướng đó rồi hỏi tôi.
“Tôi không chắc lắm, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cơn lốc xoáy… Có lẽ là F2*,” tôi trả lời.
“Chúng ta có gặp nguy hiểm không?” Phi công lo lắng hỏi.
“Đánh giá theo hướng di chuyển thì không đâu,” vị đại tá bình tĩnh trả lời.
“Nhưng làm thế nào mà anh biết được cơn lốc đó không chuyển hướng qua đây?”
“Lốc xoáy thường di chuyển theo đường thẳng”
Cơn lốc xoáy ở rất xa di chuyển về phía đông, lúc cơn lốc gần với hòn đảo nhất, bầu trời tối sầm lại, chúng tôi nghe thấy âm thanh ầm ầm trầm thấp, âm thanh ấy làm tôi ớn lạnh. Tôi quay lại nhìn Giang Tinh Thần, anh ấy vẫn rất bình tĩnh, phong thái ung dung, cho tới khi cơn lốc biến mất, tôi mới miễn cưỡng không nhìn nữa.
“Trong giới khí tượng học gần đây có tiến bộ nào về kỹ thuật dự báo lốc xoáy không?” Đại tá hỏi.
“Hình như không. Lốc xoáy và địa chấn là hai loại thiên tai khó dự báo nhất.”
“Dựa theo sự thay đổi của khí hậu, biển Đông dần trở thành vùng biển thường xuyên xảy ra lốc xoáy, trở thành mối đe dọa rất lớn.”
“Sao lại thế? Tàu sân bay cũng sợ lốc xoáy sao? Lốc xoáy có thể cuốn sạch mọi phi cơ ở trên boong tàu cơ à?”
“Tiến sĩ Trần, anh nghĩ đơn giản quá rồi,” vị trung tá hải quân đi cùng trả lời. “Kết cấu của tàu sân bay thường chỉ chịu được lốc xoáy cấp độ F2 thôi. Nếu tiếp xúc với một cơn lốc xoáy lớn hơn thì boong chính sẽ bị bẻ gãy. Như vậy sẽ trở thành thảm họa khủng khiếp nhất đấy!”
Khi nước biển bị lốc xoáy cuốn lên trời bắt đầu đổ ập xuống, hình thành nên một trận mưa bão dữ dội nhưng ngắn ngủi, trong mưa còn mang theo vài con cá sống bay lạc tới hòn đảo, trở thành bữa ăn tối của chúng tôi.
Tôi và vị đại tá cùng đi dạo trên bãi biển dưới bầu trời đêm đầy sao, làm tôi nhớ về đêm ở Thái Sơn.
“Việc anh rời khỏi dự án nghiên cứu sét hòn khiến Lâm Vân rất buồn. Dự án này không thể thiếu anh, cho nên tôi đã xung phong tới thuyết phục anh quay lại, còn cam đoan với Lâm Vân rằng mình sẽ thành công” Giang Tinh Thần lên tiếng.
Sắc đêm trên biển rất trầm, nhưng tôi có thể mường tượng được nụ cười của anh ấy, vì người yêu mà đảm đương một nhiệm vụ như vậy quả thực rất tự tin. Nhưng mặt khác, còn bao hàm một sự khinh thường nào đó của Lâm Vân dành cho tôi mà anh ấy chưa ý thức được.
“Đại tá Giang, dự án nghiên cứu đó không có hy vọng nào đâu,” tôi nhìn mặt biển trong đêm thở dài.
“Lâm Vân nói với tôi rằng lần tới Nga đó đã ảnh hưởng rất lớn tới anh. Thực ra, anh không cần cảm thấy sợ hãi trước khoản đầu tư khổng lồ và thời gian dài của họ. Từ những lời Lâm Vân khái quát với tôi sau khi quay về, tôi nhận ra rằng: Người Liên Xô đã sử dụng một cơ chế nghiên cứu vũ khí cứng nhắc để nghiên cứu một môn cơ bản trong giới khoa học tự nhiên. Vậy nên trong quá trình nghiên cứu không tránh được những thiếu sót về cách tư duy mới, trí tưởng tượng và sức sáng tạo.”
Lời ít ý nhiều của Giang Tinh Thần đã đặt đúng chỗ, cần một tầm nhìn nhất định để coi việc nghiên cứu sét hòn là khoa học cơ bản.
“Hơn nữa, sét hòn cũng từng là mục tiêu theo đuổi cả đời của anh, Lâm Vân nói với tôi như vậy. Nếu quả thực là vậy, anh đừng vội từ bỏ. Ví dụ như tôi, tôi từng có lý tưởng trở thành một học giả nghiên cứu chiến lược quân sự, nhưng vì nhiều lý do mà rẽ sang con đường hiện tại. Dù ngồi đến vị trí này, trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất lạc lõng”
“Để tôi nghĩ thêm xem sao,” tôi mơ hồ đáp, nhưng cuộc nói chuyện ngay sau đó khiến tôi nhận ra mọi thứ phức tạp hơn những gì mình tưởng rất nhiều.
“Anh cộng tác với Lâm Vân cũng được một thời gian dài rồi, có lẽ cũng hiểu nhiều điều về cô ấy. Suy nghĩ và tính cách của cô ấy có vài… yếu tố nguy hiểm, tôi muốn anh giúp cô ấy tránh khỏi mối nguy hiểm đó.”
“Nguy hiểm mà anh nói tới là bản thân cô ấy hay phương diện… khác?” Tôi bối rối.
“Cả hai. Để tôi kể cho anh chuyện này: Lúc Trung Quốc gia nhập Chiến dịch Quốc tế về chống bom mìn, Lâm Vân đang học thạc sĩ, cô ấy cho rằng hành động này là hoàn toàn sai lầm. Vì bom mìn là vũ khí chống xâm lược, là vũ khí của người nghèo. Sau này, vào năm đầu học tiến sĩ, cô ấy đã tự nghiên cứu chế tạo ra một loại mìn mới. Cô ấy cùng hai bạn học nữa nghiên cứu nó trong phòng thí nghiệm. Mục tiêu của cô ấy là chế tạo ra một loại mìn mà các thủ đoạn truyền thống không thể phát hiện được, vốn bị nghiêm cấm bởi Chiến dịch chống bom mìn. Kết quả là cô ấy đã thành công, loại mìn đó thoạt nhìn rất đơn giản.”
“Tôi đã nhìn thấy đoạn trúc treo trong xe của cô ấy,” tôi nói xen vào.
Vị đại tá xua tay phản bác: “Không, không, thứ đó so với loại mìn mà cô ấy chế ra chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Thứ cô ấy phát minh ra là loại mìn chất lỏng kia, thoạt nhìn thì chẳng khác gì một chất lỏng trong suốt không màu, nhưng thực tế lại sử dụng kỹ thuật nano để cải tạo thành nitroglycerin*, loại bỏ tính nhạy cảm của chất lỏng nổ này đối với rung động nhưng lại gia tăng tính nhạy cảm của nó với áp suất. Cho nên, độ sâu khi lưu trữ chất lỏng này đã bị hạn chế nghiêm ngặt. Thùng chứa được chia thành nhiều lớp không thông với nhau, để phòng trừ trường hợp chất lỏng dưới đáy chịu áp suất lớn rồi phát nổ. Nếu chất lỏng này được đổ trên mặt đất thì sẽ được coi như cài xong mìn, chỉ cần có người đi trên khoảnh đất này thì nó sẽ kích nổ, độ sát thương rất lớn, đặc công truyền thống không thể phát hiện ra được. Cô ấy đề xuất loại mìn này với cấp trên, yêu cầu trang bị cho quân đội. Tất nhiên là cô ấy đã bị phê bình đích đáng. Cô ấy thề rằng sẽ khiến mọi người thấy tiềm năng của loại mìn này trên chiến trường”
“Từ niềm đam mê của cô ấy với vũ khí, đặc biệt là loại vũ khí khái niệm mới, tôi có thể hình dung ra được những chuyện như vậy.”
“Nhưng chuyện sau đây anh khó mà tưởng tượng được đấy: Trong cuộc xung đột biên giới giữa Chile và Bolivia nửa đầu năm ngoái đã xuất hiện loại mìn này, gây sát thương rất lớn.”
Tôi hoảng hốt nhìn vị đại tá, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Không thể tưởng tượng nổi là loại mìn này được sử dụng bởi cả hai phe đối lập, quân đội Chile và Bolivia.”
“Hả!” Tôi dừng bước, từ hoảng hốt chuyển sang sợ hãi.
“Nhưng… Cô ấy chỉ là một thiếu tá, có thể có được cách đó sao?”
“Xem ra Lâm Vân chưa nói với anh nhiều về bản thân mình. Cô ấy cũng ít khi nói với ai về chuyện này.” Giang Tinh Thần nhìn tôi, trong bóng tối, tôi không nhìn rõ được ánh mắt của anh ấy, nhưng tôi chắc chắn câu nói vừa rồi hàm chứa ý sâu khó lường. “Đúng vậy, cô ấy có cách.”
Sau khi trở về lều, tôi không ngủ được nên kéo mở khóa, trông ra ngọn hải đăng bên ngoài, kỳ vọng rằng ánh sáng nhấp nháy đều đều có quy luật của nó sẽ có tác dụng thôi miên. Và đúng là thế thật, trong lúc ý thức dần trở nên mơ hồ, ngọn hải đăng dần tan biến vào màn đêm, sau đó chỉ còn lại ánh sáng chớp tắt chớp mở. Lúc sáng đèn thì nhìn thấy ngọn hải đăng, nhưng sau đó thì chỉ còn lại màn đêm vô biên. Tôi mơ hồ nhận ra điều này rất quen thuộc, một âm thanh rất nhỏ vang lên trong đầu tôi, giống như bong bóng nước nổi lên từ biển sâu: “Ngọn đèn đó vốn ở đấy, nhưng chỉ khi có ánh sáng thì anh mới thấy được…”
Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, tôi đột ngột ngồi thẳng dậy, thừ ra một lúc lâu trong tiếng sóng biển, sau đó, tôi lay Giang Tinh Thần đang nằm ngủ bên cạnh dậy.
“Đại tá, chúng ta có thể quay về được không?”
“Để làm gì?”
“Đương nhiên là để nghiên cứu sét hòn rồi!”
10
TƯỚNG QUÂN LÂM PHONG
Sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh, tôi liền gọi điện cho Lâm Vân. Câu chuyện mà Giang Tinh Thần kể làm tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ không thể giải thích, nhưng sau khi giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Vân vang lên, có gì đó trong tôi như tan chảy. Tôi khao khát muốn gặp cô ấy.
“Chà, tôi biết là Giang Tinh Thần sẽ thành công mà!” Lâm Vân hào hứng thốt lên.
“Quan trọng là tôi đột nhiên có ý tưởng mới.”
“Vậy sao? Vậy thì tới nhà tôi ăn tối đi!”
Lời mời này thật bất ngờ, Lâm Vân luôn cẩn thận tránh né các câu chuyện về gia đình mình, ngay cả Giang Tinh Thần cũng không nói cho tôi biết.
Lúc ra khỏi sân bay, tôi gặp lại Triệu Vũ. Anh ấy đã từ chức ở Trạm khí tượng Thái Sơn, muốn thử sức mình ở môi trường lớn hơn. Trước khi tạm biệt, Triệu Vũ sực nhớ ra một chuyện, liền nói với tôi: “Trước đó, tôi có quay lại trường đại học, đã gặp lại thầy Trương Bân đấy.”
“Hả?”
“Ông ấy vừa gặp tôi đã hỏi về cậu. Ông ấy mắc bệnh ung thư máu, không chữa được nữa rồi. Tôi nghĩ đó là hậu quả của việc tâm trạng bị kìm nén lâu ngày.”
Nhìn theo bóng lưng của Triệu Vũ, những lời của con người Cộng sản Levalenko kia lại vang lên trong đầu tôi: “… Có lúc bay tới rồi nhưng lại phát hiện ra rằng thà rơi giữa đường còn hơn…”
Nỗi sợ hãi về một tương lai chưa biết rõ lại ập đến choán lấy tôi.
Người lái xe đến sân bay đón tôi không phải là Lâm Vân mà là một vị thiếu úy.
“Tiến sĩ Trần, Thủ trưởng và Thiếu tá Lâm bảo tôi tới đón anh.” Sau khi chào tôi, anh ta lịch sự mời tôi lên chiếc xe Hongqi*. Trên đường đi, anh ta chỉ chăm chú lái xe, không nói bất cứ lời nào. Cuối cùng thì chiếc xe cũng tới một khu nhà lớn có lính gác ở cổng. Trong khu nhà có những dãy nhà ở được xây dựng chỉnh tề, đều theo phong cách kiến trúc những năm 50 thế kỷ trước với mái hiên lớn. Chiếc xe đi qua mấy hàng cây dương rồi dừng lại trước một tòa nhà nhỏ hai tầng. Nhìn lối kiến trúc như vậy, tôi chắc chắn thứ đầu tiên ta nghĩ tới đó là “con ông cháu cha”.
Viên thiếu úy mở cửa xe cho tôi: “Thủ trưởng và Thiếu tá Lâm đang ở trong nhà, mời anh vào.” Nói đoạn, anh ta giơ tay chào rồi nhìn tôi đi tới bậc thềm mới thôi.
Lâm Vân đón tôi ở cửa, trông có vẻ phờ phạc hơn lần gần đây nhất chúng tôi tạm biệt nhau, chắc hẳn dạo này cô ấy rất mệt mỏi. Cảm xúc trong tôi bỗng chốc thay đổi. Tôi nhận ra rằng trong những ngày tháng chia xa, cô ấy vẫn ngự trị ở một vị trí nhỏ nhất định trong trái tim tôi, luôn luôn như thế.
Bố của Lâm Vân đang ngồi trên sô pha đọc báo, lúc nhìn thấy tôi, ông ấy đứng dậy để bắt tay chào. Thân hình của ông có phần gầy gò nhưng mạnh mẽ, cái bắt tay rất có sức lực.
“Cậu là Tiến sĩ Trần chuyên nghiên cứu sét đúng không? Xin chào! Tiểu Vân hay nhắc với tôi về cậu. Bạn bè của con bé đều là người trong quân đội, tôi thấy như vậy báo động lắm. Quân nhân không nên hạn chế bản thân trong vòng tròn quen thuộc, nếu không tư tưởng sẽ trở nên cứng nhắc trong thời đại này.” Ông ấy dừng lại một chút, đoạn nói thêm. “Hôm nay, không chỉ có Tiểu Vân mà tôi cũng muốn mời cậu tới. Lát nữa chúng ta cùng nói chuyện.”
“Bố, cho ít ớt vào đồ ăn thôi nhé!” Lâm Vân hét lớn sau lưng bố mình.
Tôi nhìn cho tới khi bóng lưng ấy đi khuất, mới tiếp xúc chưa đầy một phút mà tôi đã cảm nhận được vẻ uy nghiêm khó tả toát ra từ người ông. Mà vẻ uy nghiêm ấy kết hợp với sự dễ gần tạo nên một phong thái hiếm có.
Tôi chỉ biết bố của Lâm Vân là một quân nhân, có thể mang hàm tướng. Trước kia, tôi và vài người xung quanh cô ấy có trao qua đổi lại dăm ba câu, nhưng vì là một người không tinh nhạy lắm ở mặt này nên tôi không thể đoán ra nổi. Cho tới bây giờ, bố của cô ấy vẫn còn là một ẩn số đối với tôi. Vẻ bình dị, dễ gần của ông khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi ngồi xuống sô pha, hút điếu thuốc mà Lâm Vân đưa cho, đưa mắt ngắm nhìn phòng khách. Nội thất khá đơn giản, hầu như không có đồ vật gì nhiều. Trên tường treo hai tấm bản đồ Trung Quốc và thế giới rất lớn, gần như chiếm trọn diện tích bước tường. Có một chiếc bàn lớn, chắc là bàn làm việc, phía trên đặt hai cái điện thoại, một trắng một đỏ, và vài tập tài liệu. Phòng khách mang chút không khí của phòng làm việc. Ánh mắt tôi cuối cùng dán chặt vào cái giá treo áo khoác cạnh cửa. Trên giá đang treo một bộ quân phục, từ chỗ ngồi của mình, tôi có thể nhìn thấy quân hàm trên cầu vai. Tôi quan sát thật kỹ, điếu thuốc trong tay tôi rơi xuống đất…
Trên quân hàm có ba ngôi sao*!
Tôi vội vàng nhặt điếu thuốc lên rồi dụi nó vào gạt tàn, đặt hai tay lên đầu gối nghiêm trang như học sinh tiểu học.
Lâm Vân nhìn thấy tôi như vậy thì bật cười: “Thư giãn đi, bố tôi là dân kỹ thuật, nên rất dễ nói chuyện với những người làm về kỹ thuật. Ông ấy ban đầu không tán thành việc nghiên cứu vũ khí sét đâu, bây giờ thì xem ra ông ấy đã nói đúng. Nhưng sau khi nghe tôi kể về sét hòn, ông ấy bị thu hút.”
Còn tôi, lúc này bị thu hút bởi một bức ảnh đen trắng treo trên tường. Bức ảnh chụp một người phụ nữ rất trẻ, trông rất giống Lâm Vân, đang mặc một bộ quân phục giản dị.
Lâm Vân đứng dậy đi tới trước bức ảnh. “Mẹ tôi, hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới năm 1981… Chúng ta nói về sét hòn thôi nhỉ, tôi hy vọng anh chưa quên hết về nó.”
“Gần đây cô làm những gì rồi?”
“Sử dụng máy chủ của Trung đoàn Pháo binh 2 để tính toán mô hình cuối cùng chúng ta đã làm, sau đó gỡ lỗi, vận hành thử hơn ba mươi lần.” Lâm Vân khẽ lắc đầu, tôi biết là kết quả đã thất bại. “Đó là điều đầu tiên tôi làm sau khi quay trở lại, nhưng thực lòng mà nói, tôi không thể chịu nổi tâm huyết của anh bị lãng phí.”
“Cảm ơn cô, thật lòng đấy. Nhưng sau này chúng ta đừng làm những mô hình toán học nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”
“Tôi cũng thấy vậy. Sau khi quay về, tôi tìm hiểu thêm từ nhiều nguồn khác thì đã tiến thêm được một bước. Mấy chục năm trước, ngoại trừ Liên Xô cũ, phương Tây cũng đã đầu tư rất lớn vào công cuộc nghiên cứu sét hòn. Chúng ta lẽ nào không thu được gì từ đó?”
“Nhưng bọn họ, cả Germov, đều không tiết lộ bất kỳ tư liệu kỹ thuật nào cho chúng ta.”
Lâm Vân bật cười: “Anh đấy, học hành nhiều quá rồi.”
“Chắc tôi mọt sách quá rồi.”
“Không đâu, nếu là vậy thật thì lần trước anh đã không đào ngũ rồi. Chẳng qua nó cũng cho thấy anh đã tìm thấy thứ quan trọng, điều này vốn có thể trở thành khởi đầu mới của chúng ta, nhưng anh lại xem đó là điểm kết thúc.”
“Cô đã tìm thấy gì?”
“Sử dụng phương thức tư duy truyền thống không thể giải quyết được nan đề về sét hòn. Kết luận này đáng giá hàng chục tỷ!”
“Đúng thế, năng lượng điện từ dùng phương thức đó để tồn tại đúng là không thể mường tượng được. Chúng ta có lẽ đã quá chú tâm vào cách dùng phương trình để làm ra mô hình toán học khiên cưỡng, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng làm như thế không đúng. Lựa chọn và khả năng xuyên qua mọi thứ trong lúc giải phóng năng lượng thật sự là đặc điểm không thể tin nổi, lý thuyết truyền thống không tài nào giải thích được.”
“Vậy nên chúng ta cần giải phóng tâm trí của bản thân. Anh từng nói chúng ta không phải là siêu nhân, nhưng từ bây giờ, chúng ta phải ép bản thân để có cách nghĩ siêu phàm.”
“Tôi đã nghĩ theo cách như vậy,” tôi kích động. “Sét hòn không phải do tia sét sinh ra mà nó là một cấu trúc tồn tại trong thế giới tự nhiên.”
“Anh nói vậy có nghĩa là… Tia sét chỉ châm ngòi hoặc kích nổ cho nó thôi ư?” Lâm Vân trả lời câu hỏi của mình ngay lập tức. “Đúng thế thật, giống như dòng điện đã thắp sáng ánh đèn điện và đèn điện vốn đã tồn tại rồi!”
“Được, chúng ta cần sắp xếp lại các ý tưởng… Trời ạ, ý tưởng này có thể giải thích được một vài chuyện ở căn cứ Siberia!”
“Đúng vậy, hai mươi bảy quả sét hòn được tạo ra từ căn cứ 3141 không hề liên quan gì tới thông số tia sét nhân tạo, chỉ là vì kết cấu ấy vừa hay ở đó cho nên đã được châm ngòi!”
“Kết cấu đó có thể đi vào dưới đất được sao… Tại sao không! Trước rất nhiều trận động đất lớn, người ta đều nhìn thấy sét hòn bay ra từ các vết nứt trên mặt đất!”
Chúng tôi phấn khích, đi tới đi lui.
“Vậy thì sai lầm của các nghiên cứu trước đây đã rõ ràng rồi: Không nên cố gắng tạo ra nó mà là đi tìm nó! Có nghĩa là khi mô phỏng sét, điều quan trọng không nằm ở đặc điểm và kết cấu của sét hòn, cũng không phải ở các yếu tố bên ngoài như từ trường và sóng viba, mà chính là để sét bao phủ không gian rộng lớn nhất có thể!”
“Chính xác!”
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm là gì?”
Đúng lúc đó, bố của Lâm Vân gọi chúng tôi vào ăn cơm, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra ở giữa phòng khách.
“Tiểu Vân à, con nên chú ý, chúng ta mời Tiến sĩ Trần tới làm khách, lúc ăn cơm thì đừng nói chuyện công việc,” Đại tướng Lâm vừa nói vừa rót rượu cho tôi.
“Bọn con không phải đang làm việc, đó là sở thích mà,” Lâm Vân đáp lại.
Chúng tôi vừa dùng bữa vừa bàn luận một số chủ đề nhẹ nhàng. Tôi được biết Đại tướng Lâm là học viên cao cấp của Học viện Công trình Quân sự Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc*, chuyên ngành Điện tử học, nhưng sau này ông không làm công việc liên quan tới kỹ thuật mà chuyển sang lĩnh vực chỉ huy quân sự, trở thành vị tướng cao cấp xuất thân từ khoa học kỹ thuật hiếm hoi trong quân đội.
“Kiến thức mà bố từng được học trước đây chắc giờ chỉ còn lại định luật Ohm* thôi đúng không?” Lâm Vân hỏi.
Đại tướng Lâm cười đáp lại: “Con khinh thường bố quá đấy nhé. Điều bố còn ấn tượng nhất không phải là điện tử mà là máy tính. Chiếc máy tính đầu tiên bố được nhìn thấy lúc đó là của anh cả Liên Xô, tốc độ xử lý của CPU ra sao thì quên rồi, nhưng bộ nhớ là 4K. 4K ấy dùng bộ nhớ lõi từ, hộp đựng của nó còn cao hơn cả giá sách kia. Nhưng khác biệt lớn nhất so với máy tính hiện tại chính là phần mềm. Tiểu Vân lúc lớn luôn khoe khoang với tôi rằng mình là một cao thủ lập trình nhưng khi ngồi trước máy tính đó, viết chương trình 3+2 thôi cũng làm con bé toát mồ hôi.”
“Hồi ấy chỉ có hợp ngữ* thôi đúng không ạ?”
“Không, chỉ có 0 và 1 thôi. Máy móc không thể biên dịch được, cậu phải viết chương trình lên giấy, sau đó dịch từng lệnh một thành mã máy, chính là chuỗi 0 và 1. Quá trình này gọi là nhân công làm thay,” đại tướng trả lời, đi về phía chiếc bàn làm việc ở phía sau lấy một cây bút chì và một tờ giấy, viết ra một chuỗi dài 0 và 1 cho chúng tôi xem.
“Chà, chuỗi này có ý nghĩa là đặt số vào hai thanh ghi, sau đó tính kết quả đưa vào một thanh ghi khác. Tiểu Vân, con không cần phải nghi ngờ, cách làm này hoàn toàn chính xác. Lúc đó, tôi mất một tháng mới viết xong chương trình tính số pi, sau này, tôi nhớ các quan hệ tương ứng giữa lệnh và mã còn hơn cả cửu chương”
“Máy tính bây giờ về cơ bản cũng không khác gì với thời ấy, cuối cùng vẫn xử lý để quy về một chuỗi 0 và 1,” tôi nói.
“Đúng thế, thú vị thật đấy. Thử nghĩ mà xem, vào thế kỷ mười tám hoặc sớm hơn, các nhà khoa học muốn phát minh ra máy tính chắc chắn sẽ coi thất bại của bản thân là do suy nghĩ chưa đủ phức tạp, còn giờ thì chúng ta lại biết rằng đó là do suy nghĩ của họ chưa đủ đơn giản.”
“Sét hòn cũng như vậy,” Lâm Vân trầm ngâm nói. “Lúc nãy, một ý tưởng vĩ đại của Tiến sĩ Trần đã nhắc nhở con rằng những thất bại trước đây của chúng ta chính là do suy nghĩ không đủ đơn giản.” Đoạn cô ấy nói cho bố mình nghe ý tưởng mới nhất của tôi.
“Thú vị thật đấy, rất có khả năng là như vậy,” Đại tướng Lâm gật gù. “Mọi người lẽ ra nên sớm nghĩ tới điều này, vậy bước tiếp theo là gì?”
Lâm Vân vừa suy nghĩ vừa trả lời: “Để xây dựng một khu sét mà muốn thu được kết quả trong thời gian ngắn thì diện tích, ừm, con nghĩ… Có lẽ không được dưới 20km², và cần trang bị hàng nghìn máy tạo sét trong khu vực này.”
“Đúng thế!” Tôi hào hứng nói. “Máy tạo sét có thể dùng loại vũ khí sét mà chúng ta đã nghiên cứu và phát triển.
“Vậy lại là vấn đề liên quan tới tiền rồi,” Lâm Vân nhún vai. “Một viên pin siêu dẫn có giá hơn ba trăm nghìn, mà bây giờ chúng ta cần một nghìn viên.”
“Đủ để trang bị cho một trung đội Su-30,” bố của Lâm Vân nói.
“Nhưng nếu thành công thì một trung đội Su-30 sao có thể so sánh với nó?”
“Nghe bố nói này, sau này con hạn chế đưa cho bố các giả thuyết thôi. Đối với vũ khí sét ban đầu, con còn thiếu các giả thuyết hay sao? Giờ thì thế nào rồi? Đối với dự án, bố muốn nói thêm vài lời: Tổng cục vũ khí khăng khăng muốn làm thì bố cũng không có quyền can thiệp. Nhưng bố hỏi con, việc con đang làm có nằm trong phạm vi quyền lực của một thiếu tá không?”
Lâm Vân á khẩu không nói nên lời.
“Về dự án sét hòn, không thể để con làm bậy nữa, bố đồng ý thành lập dự án nghiên cứu nhưng một xu cũng không có đâu.”
Lâm Vân tức giận nói lớn: “Bố nói như vậy thì thà không thành lập dự án nghiên cứu còn hơn, không có tiền thì sao mà làm được? Truyền thông nước ngoài cho rằng bố là lãnh đạo cao cấp của Trung Quốc, xem ra họ đã nhầm rồi!”
“Còn bố thì thấy mình có một đứa con gái học hành tử tế nhưng ngoài việc tiêu tiền lãng phí ra thì đã làm được gì chưa? Cơ sở nghiên cứu vũ khí sét ở ngoại ô Bắc Kinh của các con không phải vẫn đang tồn tại à? Làm ở đấy là được rồi.”
“Bố, đó là hai việc khác nhau”
“Hai việc nào? Đều là sét, không phải có điểm chung rồi sao? Nhiều thiết bị thực nghiệm như thế, bố không tin là không thể tận dụng”
“Bố, bọn con muốn tạo khu vực sét với diện tích lớn!”
Đại tướng Lâm lắc đầu cười: “Trên thế giới có một cách ngu xuẩn nhất, chính là cách con đang làm. Bố thực sự không hiểu nổi, đây là thứ do hai vị tiến sĩ nghĩ ra sao?”
Tôi và Lâm Vân bối rối đưa mắt nhìn nhau.
“Tiến sĩ Trần hình như vừa từ biển trở về, vậy cậu có từng được chứng kiến lúc ngư dân đánh cá đều quăng lưới ở khắp nơi trên biển chưa?”
“Bố, ý của bố là… Để sét di chuyển! Ôi, nãy ý tưởng của Tiến sĩ Trần làm con quá phấn khích, đầu óc choáng váng cả rồi!”
“Làm thế nào để di chuyển đây?” Tôi vẫn đang mơ hồ.
“Chỉ cần di chuyển mục tiêu phóng điện của vũ khí sét từ mặt đất sang một chiếc máy bay trực thăng là có thể hình thành một đường hồ quang phóng điện ngang trong không trung. Nếu như có hai chiếc máy bay trực thăng bay cùng tốc độ thì có thể mang đường hồ quang điện này quét qua một không gian có diện tích lớn. Hiệu quả so với khu vực sét riêng đều như nhau. Như vậy chỉ cần một viên pin siêu dẫn là được rồi!”
“Giống như việc giăng một tấm lưới trên trời,” tôi nói, cảm thấy bản thân bị kích động trước ý tưởng này.
“Lưới trời!” Lâm Vân hào hứng thốt lên.
Đại tướng nói tiếp: “Nhưng để thực hiện được kế hoạch này, không dễ như những gì hai đứa tưởng tượng đâu. Khó khăn của nó chắc không cần bố nhắc đến đúng không?”
“Đầu tiên là tính nguy hiểm,” Lâm Vân nói. “Sát thủ lớn nhất mà máy bay trên không trung gặp phải chính là sét. Vùng nào có sét là bị cấm bay tuyệt đối, nhưng bây giờ phải bắt máy bay mang theo sét để cất cánh.”
“Đúng thế,” Đại tướng Lâm nghiêm túc đáp lời. “Hai đứa sẽ bắt tay vào một cuộc chiến thực sự.”